Mao Sơn Quỷ Vương

Chương 262




Cát Vũ nhìn thấy đám người này đột ngột chạy tới đây tìm đường chết cũng rất bất đắc dĩ, hắn nhanh chóng vận não nảy ra một ý tưởng, khẽ cười nói: "Vậy thì sao chứ? Các ngươi chỉ cho phép các ngươi tìm người giúp đỡ, còn ta thì không được à? Làm gì có đạo lý đó."

Câu nói này đã đẩy bảy lão đạo của Hình Đường xuống hố, để mấy Giáng Đầu Sư mặc áo choàng đen ở phía đối diện cho rằng bọn họ đều là người tới giúp Cát Vũ.

Giáng Đầu Sư mặc áo choàng đen ở phía đối diện kia hừ lạnh: "Hôm nay ta đã tìm nhiều cao thủ hơn để xử lý ngươi. Bọn họ đều đến từ Đông Nam Á, do ta đặc biệt mời tới. Cho dù ngươi có mời Thiên Vương lão tử tới giúp cũng vô ích thôi. Hôm nay ngươi nhất định phải chết!"

"Ngươi lại là ai thế? Là người của bọn ta bắn đấy thì sao?" Giáng Đầu Sư mặc áo choàng đen rất không phục liếc nhìn Chí Thiện Chân Nhân, khinh thường hỏi. 

Câu hỏi này đã hoàn toàn chọc giận Chí Thiện Chân Nhân, lão ta nghiến răng nghiến lợi nói: "Bần đạo là trưởng lão Chí Thiện của Hình Đường Long Hổ Sơn. Các ngươi là tà môn ngoại đạo, vậy mà lại dám chạy tới đất của Hoa Hạ ngông cuồng, hơn nữa còn dám dùng súng hại người, không hiểu một chút gì về quy tắc giang hồ. Các ngươi làm vậy sẽ khiến giang hồ căm phẫn.”

"Ngươi bớt nói mấy thứ này với ta đi, ở Đông Nam Á không có mấy quy tắc giống như Hoa Hạ các ngươi. Ta cũng không quan tâm các ngươi là Hình Đường hay chó đường gì đấy, biết điều thì mau cút ra đi, đừng làm lỡ việc ông đây giết người. Bằng không ta cũng gi3t ch3t các ngươi đấy.” Giáng Đầu Sư mặc áo choàng đen hung ác nói.

Xem ra hắn ta thật sự không biết gì về Long Hổ Sơn và đại tiểu Hình Đường của Long Hổ Sơn, lại càng không biết mấy lão đạo này đáng sợ đến cỡ nào. Nếu nhắc đến Mao Sơn, có lẽ đối phương sẽ biết, dù gì Mao Sơn cũng là tông môn lớn đứng đầu Hoa Hạ. Mặc dù thực lực tổng thể của Long Hổ Sơn cũng tương đương với Mao Sơn, nhưng lại đứng thứ hai, nên không nổi tiếng bằng Mao Sơn.

Đối phương là người Đông Nam Á, đương nhiên sẽ không biết quá nhiều về Long Hổ Sơn, hoặc là bọn họ quá tự tin vào thực lực của đám người mà mình dẫn tới, nên hoàn toàn không đặt thất lão của Hình Đường Long Hổ Sơn vào mắt.

Dù gì bây giờ đối phương cũng đang ở trong tình trạng tự tìm đường chết.

Kẻ thù của ta, ra đi thanh thản, ngươi sẽ được đón tiếp bởi một trận tàn sát như cuồng phong bão táp, nên ta không cần phải ra tay nữa.

Đúng như dự đoán, Chí Thiện Chân Nhân lập tức nổi giận. Bọn họ không chỉ coi thường Long Hổ Sơn, mà còn coi thường Hình Đường Long Hổ Sơn, đây hoàn toàn là sự miệt thị đối với Long Hổ Sơn và bản thân lão ta.

“Thật to gan ngông cuồng, mau chịu chết đi!” Chí Thiện Chân Nhân bùng lửa giận, dứt khoát vung trường kiếm trong tay chém về phía người mặc áo choàng đen kia.

Trường kiếm vừa vung lên, bão táp đã kéo đến, một luồng kiếm khí mang theo khí thế như cầu vồng.

Đất đá bay đầy trời, mặt đất bị kiếm khí chém thành một khe rãnh sâu hoắm, kiếm khí đó nhanh chóng bổ về phía Giáng Đầu Sư mặc áo choàng đen kia.

Giáng Đầu Sư nhìn thấy lão đạo này mạnh đến như vậy, sợ đến mức cả người bỗng run lên.

Mẹ kiếp, người này thật mạnh mẽ! Rốt cuộc mình đã trêu chọc thần thánh phương nào vậy?

Nhưng bây giờ Giáng Đầu Sư có hối hận cũng đã quá muộn, bởi vì trên đời này không có thuốc hối hận. Kể từ khi bọn họ nổ súng định bắn lén Cát Vũ, đã có một viên đạn bắn trúng một trong thất lão Hình Đường, nên bọn họ đã được định sẵn kết cục bi thảm.

Mặc dù hoảng hốt lo sợ, nhưng Giáng Đầu Sư cũng nhanh chóng phản ứng lại, vội vàng lắc người né sang một bên. Trên bờ tường bị kiếm khí chém thành một khe rãnh sâu hoắm, như muốn xuyên thủng bờ tường.

Không hổ là trưởng lão nắm giữ tu vi trăm năm, thực lực thật sự quá mạnh.

Sau một hồi hoảng sợ, Giáng Đầu Sư liền phất tay, mấy cỗ thi anh đang nằm dưới mặt đất nhất thời bổ nhào về phía mấy lão đạo Hình Đường.

Bây giờ Cát Vũ cũng bớt đi nhiều rắc rối. Đúng như dự đoán, thất lão Hình Đường đã đối đầu với đám người của Thần gia, hình như ở đây đã hết chuyện của mình rồi.

Thế là hắn xoay người lại, thấy Lê Trạch Kiếm vẫn còn ngơ ngác, đứng ở góc tường. Vị đại ca này đã hoàn toàn phát ngốc rồi, còn đứng ngây ra đó làm gì cơ chứ?

“Lê đại ca, mau chạy đi!” Cát Vũ lớn tiếng nhắc nhở.

Lúc này Lê Trạch Kiếm mới phản ứng lại, vội vàng nhảy qua bờ tường.

“Thật to gan, mau trả lại Thần Kiếm Truy Hồn cho ta!” Chí Thiện Chân Nhân thấy Lê Trạch Kiếm chuẩn bị bỏ chạy, thì vội vàng chém một kiếm. Một luồng kiếm khí lại chém về phía Lê Trạch Kiếm.

Đúng lúc này, Cát Vũ đã lao tới chắn trước mặt Lê Trạch Kiếm, giơ Mao Sơn Thất Tinh Kiếm ở trong tay lên, mạnh mẽ đỡ lấy kiếm khí của Chí Thiện Chân Nhân.

Lúc kiếm khí chém xuống thân kiếm của Cát Vũ, Cát Vũ bỗng cảm thấy một cỗ sức mạnh dồi dào ập tới, khiến hắn bị chấn động đến mức liên tục lùi về sau mấy bước mới có thể đứng vững.

Cũng may hắn đang cầm Mao Sơn Thất Tinh Kiếm, bằng không sẽ khó mà ngăn cản được.

Cũng trong tích tắc này, Lê Trạch Kiếm đã bật nhảy qua bờ tường, biến mất không còn bóng dáng.

Trong lòng Chí Thiện Chân Nhân sốt sắng, vội vàng đuổi theo. Nhưng đúng lúc này, bỗng có hai thi anh nhảy lên từ dưới mặt đất, lao thẳng về phía Chí Thiện Chân Nhân.

Thi anh này cực kỳ đáng sợ, được tôi luyện từ thuật pháp cực kỳ âm tà, nửa thi nửa quỷ, hơn nữa trên người còn có thi độc vô cùng mãnh liệt, chỉ cần chạm nhẹ một chút cũng có khả năng bị nhiễm thi độc.

Cát Vũ đã từng chịu thiệt từ thi anh này, lúc đó còn suýt chết trong tay thi anh.

Lúc hai thi anh bổ nhào về phía Chí Thiện Chân Nhân, Chí Thiện Chân Nhân đã bước chéo chân, xoay tay chém một kiếm, đúng lúc chém trúng một thi anh.

"Keng", không ngờ tiếng kiếm nặng nề như vậy lại không chém thi anh thành hai mảnh, mà chỉ đánh bay ra ngoài. Thi anh lăn xuống đất, nhanh chóng bò dậy lần nữa, đôi mắt đỏ như máu tràn ngập sự hung ác nhìn về phía Chí Thiện Chân Nhân, đồng thời phát ra tiếng gầm giống như tiếng mèo hoang.

Trong lúc chém chiêu kiếm này, Chí Thiện Chân Nhân cũng ném ra một bùa thiên sư, dán lên người thi anh còn lại. Bùa thiên sư vừa dán lên, đã có một ngọn lửa màu xanh bùng cháy, thiêu rụi thi anh này ngay tức khắc.

Bùa thiên sư của Long Hổ Sơn nổi tiếng khắp thiên hạ, cực kỳ có tác dụng khi đối phó với tà vật. Lúc ngọn lửa xanh bùng cháy, thi anh bỗng gào thét thảm thiết, cả người bị ngọn lửa màu xanh bao trùm, đau đến mức lăn lộn khắp mặt đất.

Chí Thiện Chân Nhân sốt sắng đuổi theo Lê Trạch Kiếm, hoàn toàn không quan tâm đến mấy tên Giáng Đầu Sư mặc áo choàng đen này, vội vàng lắc mình, định nhảy qua bờ tường. Nhưng đúng lúc này, một lượng lớn bột màu đỏ đầy trời bỗng ném về phía Chí Thiện Chân Nhân.

Tất nhiên đây là bột Giáng Đầu rồi, là một loại Giáng Đầu Thuật, có tên là trùng giáng. Với vô số con trùng có kích thước rất nhỏ, nhưng một khi ném trúng cơ thể người thì bọn chúng có thể gặm nhấm sạch sẽ thi thể người chỉ trong tích tắc, thậm chí là không còn sót lại chút vụn xương.

Chí Thiện Chân Nhân bị chặn lại, trong lòng vô cùng phiền muộn, tiếp tục ném bùa thiên sư ra, hóa thành một ngọn lửa lớn, thiêu rụi toàn bộ con trùng kia.