Mao Sơn Quỷ Vương

Chương 261




Mà người của Thần gia lại không biết rằng các lão đạo Đại Hình Đường Long Hổ Sơn đang đứng ở phía đối lập với mấy người Cát Vũ, hoặc là bọn họ cảm thấy người của Đại Hình Đường Long Hổ Sơn đang đứng cùng phe với Cát Vũ.

Vì thế đối phương đã bất chấp tất cả, hai nhóm người dứt khoát trêu chọc lẫn nhau.

Đây chính là tình tiết đi tìm đường chết.

Tình huống này không thể nói là tốt hay xấu, nhưng thích hợp nhất là thừa nước đục thả câu, nhân lúc người của Đại Hình Đường Long Hổ Sơn vẫn chưa hiểu rõ tình huống, để Lê Trạch Kiếm chạy thoát thân.

Nếu nhóm người này không đến thì Lê Trạch Kiếm hoàn toàn không có cơ hội.

Dưới sự ra hiệu của Bạch Triển, Lê Trạch Kiếm nhanh chóng phản ứng lại, xoay người cầm Kiếm Hồn bỏ chạy.

Thật ra lúc này người của Đại Hình Đường Long Hổ Sơn đều nhìn chằm chằm vào Lê Trạch Kiếm, thấy y định chạy trốn thì Chí Thiện Chân Nhân kia bỗng hét lớn: "Ngươi muốn chạy đi đâu! Mau cản hắn lại!"

Nhất thời mấy lão đạo bên cạnh Chí Thiện Chân Nhân vội vàng đuổi theo Lê Trạch Kiếm.

Mấy lão đạo này vừa bước ra, Bạch Triển đã lắc mình chặn trước mặt bọn họ, Hỏa Tinh Xích Long Kiếm ở trong tay khẽ vung lên, một con Hỏa Long bỗng bay ra, khiến thân hình của các lão đạo cứng đờ.

Mặc dù Bạch Triển đã sử dụng lực tinh huyết, nhưng một khi đã nổi nóng thì thực lực không thể coi thường được.

Chí Thiện Chân Nhân đã sớm đoán được Bạch Triển sẽ ra tay, nên bảo hai vị lão đạo bước ra ngăn cản Lê Trạch Kiếm chỉ là cái cớ, sau đó lão ta dứt khoát dẫn hai lão đạo khác đuổi theo Lê Trạch Kiếm.

Tu vi của mấy lão đạo này cực kỳ cao, thân pháp nhanh đến mức khiến người khác đầu váng mắt hoa, sử dụng chiêu Súc Địa Thành Thốn, chỉ trong nháy mắt đã cách xa cả trăm mét. Lúc này Lê Trạch Kiếm đã chạy đến bên bờ tường, đang định nhảy qua bờ tường để tẩu thoát.

“Thật to gan ngông cuồng, mau trả lại Thần Kiếm Truy Hồn cho ta!” Chí Thiện Chân Nhân chẳng hề khách sáo vung trường kiếm trong tay lên, chém một nhát về phía Lê Trạch Kiếm. Kiếm khí màu trắng tung hoành, nhanh chóng bổ tới từ phía sau Lê Trạch Kiếm.

Lê Trạch Kiếm giật mình, vội vàng né sang một bên, kiếm khí liền chém vào vách tường, để lại một vết chém rất sâu ở trên tường. Có thể tưởng tượng được nếu như kiếm khí này chém trúng vào người, chắc chắn sẽ bị chém đến mức tróc da tróc thịt ngay tại chỗ, dù không chết cũng bị trọng thương.

Người của Hình Đường Long Hổ Sơn ra tay nặng như vậy, xem ra bọn họ không có ý định để cho Lê Trạch Kiếm sống sót.

Cát Vũ và Dương Phàm nhìn thấy người của Long Hổ Sơn truy sát Lê Trạch Kiếm, cả hai cũng không nhàn rỗi.

Dương Phàm rút nhuyễn kiếm ra, đuổi theo mấy lão đạo, còn Cát Vũ vung Mao Sơn Thất Tinh Kiếm ở trong tay lên, bảy thanh tiểu kiếm nhanh chóng tách ra, lần lượt chém về phía mấy lão đạo đang truy sát Lê Trạch Kiếm.

Mao Sơn Thất Tinh Kiếm trong tay Cát Vũ chính là thánh khí của Mao Sơn, nên nó vừa vung lên, chính khí hạo nhiên đã tràn ra ngay, khiến Chí Thiện Chân Nhân và hai lão đạo kia đều nhất thời cảnh giác. Bọn họ vội vàng xoay người lại, vung trường kiếm trong tay lên, đánh bay bảy thanh tiểu kiếm của Cát Vũ.

Hai lão đạo kia xoay người, nhìn chằm chằm Lê Trạch Kiếm đang đứng bên bờ tường, khẽ giơ trường kiếm trong tay lên, nếu Lê Trạch Kiếm có bất kỳ động tĩnh gì, chắc chắn trường kiếm trong tay bọn họ sẽ bổ xuống ngay tức khắc.

“Các ngươi hãy để Lý đại ca của ta rời đi!” Cát Vũ tiến lên vài bước, vung tay lên, thu hồi toàn bộ thanh tiểu kiếm đã bay ra kia, tiếp tục treo lên Mao Sơn Thất Tinh Kiếm.

“Ngươi có quan hệ gì với Tr4n Duyên Chân Nhân của Mao Sơn?” Chí Thiện Chân Nhân trầm giọng hỏi.

“Tr4n Duyên Chân Nhân là sư phụ của ta.” Cát Vũ trả lời.

"Thảo nào Mao Sơn Thất Tinh Kiếm lại nằm trong tay của ngươi. Hóa ra là đệ tử cuối cùng của lão già Tr4n Duyên Chân Nhân. Bần đạo cũng có chút giao tình với Tr4n Duyên Chân Nhân. Hai mươi năm trước lão ta rời khỏi Mao Sơn, hóa ra là để thu nhận đệ tử cuối cùng như ngươi. Tiểu tử, trông ngươi còn trẻ như vậy mà tu vi cũng cao đấy, không ngờ lão già Tr4n Duyên đó lại nhặt được một bảo vật.” Chí Thiện Chân Nhân nhìn Cát Vũ và nói.

“Ngươi biết sư phụ của ta ư?” Cát Vũ hỏi.

"Ta không chỉ quen biết, mà còn có quan hệ rất tốt nữa, niệm tình ngươi là đệ tử lão già Tr4n Duyên kia, ta sẽ không làm khó ngươi, ngươi mau rời khỏi nơi này đi, Hình Đường Long Hổ Sơn ra ngoài làm việc chưa bao giờ niệm tình cũ, để khỏi ảnh hưởng đến hòa khí của ta với lão già Tr4n Duyên.” Giọng điệu của Chí Thiện Chân Nhân trở nên ảm đạm.

“Ta mặc kệ ngươi là ai, chỉ cần ngươi tổn thương đến Lý đại ca của ta, thì ta sẽ liều mạng với ngươi.” Cát Vũ chẳng hề sợ hãi, tiếp tục giơ Mao Sơn Thất Tinh Kiếm ở trong tay lên.

Trên mặt Chí Thiện Chân Nhân hiện ra vẻ giận dữ, đang định nổi giận thì đột nhiên có mấy tiếng kêu giống như mèo rừng vang lên, khiến mọi người đều sợ hết hồn.

Ngay cả Chí Thiện Chân Nhân cũng quay đầu lại, nhìn về phía phát ra âm thanh kia.

Chí Thiện Chân Nhân không nhìn thấy thì không sao, nhưng vừa nhìn thấy thì đã híp mắt lại ngay, khẽ quát: "Thi anh!"

Không biết từ khi nào, trên bờ tường đã có bảy tám đứa trẻ nhỏ toàn thân đen kịt, hai mắt đỏ ngầu, tràn đầy oán độc nhìn chằm chằm vào mọi người ở trong sân.

Lúc Cát Vũ nhìn thấy thi anh, cũng không nhịn được hít ngụm khí lạnh.

Bên cạnh Giáng Đầu Sư đến từ Đông Nam Á từng đối phó với mình trên nóc tòa nhà đối diện khu dân cư Cổ Lan hồi trước, cũng có một thi anh giống hệt như mấy thi anh ở trước mặt này. Xem ra mình đã đoán đúng rồi, đám người này là do Thần gia phái đến để đối phó với mình.

Lần trước, Giáng Đầu Sư đến từ Đông Nam Á kia đã bị Cát Vũ đánh đến mức bỏ chạy. Không ngờ mới có mấy ngày, Thần gia đã tìm được nhân vật lợi hại hơn để đối phó với mình.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Cát Vũ cảm thấy hơi dở khóc dở cười.

Người của Thần gia tới thật đúng lúc, không biết đầu óc của bọn họ có bị úng nước hay không nữa? Chẳng lẽ bọn họ thật sự không biết bảy vị lão đạo ở trước mặt này là ai sao?

Mẹ kiếp, bọn họ là cao thủ của Đại Hình Đường Long Hổ Sơn đấy, đám người này vừa tới đã đả thương người của bọn họ, chẳng khác nào đang tìm đường chết.

Cát Vũ nhìn bảy thi anh đang nằm sấp ở trên tường, trong lòng đã bắt đầu mặc niệm cho đám người của Thần gia.

Chắc chắn một lát nữa, bọn họ sẽ chết rất thê thảm.

Chẳng mấy chốc, bảy tám thi anh nằm nhoài trên bờ tường lần lượt nhảy xuống, toàn thân tràn ngập thi khí màu đen, hai mắt đỏ rực đảo quanh, nhìn chằm chằm mấy lão đạo ở trước mặt.

Một lúc sau, đột nhiên trên bờ tường lại xuất hiện thêm mười mấy bóng người mặc áo choàng đen, đầu đội mũ, cảm giác cực kỳ thần bí, không thể nhìn thấy rõ mặt người nào cả.

Mười mấy người mặc áo choàng đen này cũng lần lượt nhảy xuống từ trên bờ tường, trong đó có một người liếc nhìn Chí Thiện Chân Nhân, rồi ánh mắt nhìn về phía Cát Vũ đang đứng ở gần đó, hừ lạnh nói: "Cát Vũ, ngươi cho rằng ngươi tìm mấy người này đến giúp đỡ thì bọn  ta không thể giết ngươi ư? Hôm nay ngươi chết chắc rồi!"