Mao Sơn Quỷ Vương

Chương 246




Sáu cô vợ nhìn Phượng Di với vẻ khinh thường, hết sức trào phúng đối với những lời này.

“Con khốn, dám giành đại soái với bọn ta, đáng bị đánh chết!” Cô vợ hai nhổ vào mặt Phượng Di một ngụm nước miếng rồi cũng quay lưng bỏ đi.

Những cô vợ còn lại cũng chế nhạo, mắng nhiếc Phượng Di một hồi rồi lần lượt bỏ đi, trước khi đi còn khóa chặt cửa phòng chứa củi bằng dây cáp sắt dày, đề phòng Phượng Di trốn thoát.

Phượng Di toàn thân thâm tím bầm dập, giống như con chó bị đánh đến chết dở, kéo dài hơi tàn nằm sõng soài trên mặt đất.

Nhưng hơn cả nỗi đau thể xác là nỗi đau trong tim.

Lúc đó đại soái cưng chiều mình như vậy, nâng niu mình như báu vật, cô còn sinh hạ một cậu con trai cho đại soái.

Nhưng chỉ có thế, gã vẫn không tin mình, thậm chí không niệm tình mình và gã có tình cảm vợ chồng mà lại đánh mình thành ra thế này.

Điều khiến cô không thể chấp nhận được là đại soái đã tự tay gi3t ch3t đứa con trai có cùng với cô.

Đó không phải là tất cả, gã còn cho mấy cô vợ bé khác đến và hành hạ mình bằng một cách dã man tột cùng thế này đây.

Từng tấc da trên cơ thể cô đều bị đâm xuyên qua, trái tim cô cũng vỡ nát.

Bỗng chốc từ thiên đường rơi xuống địa ngục, sự khác biệt này đã hành hạ một người đến mức độ không hơn được nữa.

Xem ra là đại soái đã quyết muốn lấy mạng mình, ngay cả hỏi cũng không hỏi mà đã kết án tử hình cho mình.

Người đàn ông nhẫn tâm này, những cô vợ bé tàn nhẫn này, thế giới bẩn thỉu này... tất cả mọi người trong phủ đại soái này đều đáng chết.

Lúc bình thường, mọi người đều coi mình như nữ chủ nhân, hạ nhân trong nhà đều hết lời nghe theo mình, nhưng khi mình xảy ra chuyện, không ai đứng ra nói một câu công bằng cho mình, thậm chí còn có người bỏ đá xuống giếng.

Cô đã đưa ra một lời thề độc, muốn khiến mọi người trong phủ đại soái phải đền mạng cho cô và con trai cô.

Mình có thể chết, nhưng tất cả mọi người phải chôn cùng, trên tay ai cũng nhiễm máu tội ác.

Cứ nằm trên mặt đất như vậy, không biết đã qua bao lâu, Phượng Di vừa mệt vừa đói lại không ngủ được, toàn thân đau đớn vô cùng. Cô chật vật với thân thể bầm dập, chậm rãi đứng dậy khỏi mặt đất, nằm trên bệ cửa sổ. Trên bệ có một cửa sổ nhỏ, có thể nhìn thấy cảnh vật bên ngoài.

Thật trùng hợp, một người hầu bước đến bên cửa sổ. Người này rất quen với Phượng Di, đã từng làm việc dưới tay cô.

Phượng Di cần sự giúp đỡ của hắn ta, vì vậy cô run rẩy và gọi một cách yếu ớt: "Lưu Tinh..."

Nghe thấy giọng nói của Phượng Di, người đó toàn thân chấn động, quay lại nhìn Phượng Di đang nằm trong phòng chứa củi, thấy khuôn mặt xinh đẹp vốn có của Phượng Di dính đầy máu, hắn ta sợ đến sắc mặt đại biến, quay người định bỏ đi.

“Lưu Tinh… Ngươi đừng đi… ta có chuyện muốn nói với ngươi.” Phượng Di thấp giọng gọi.

“Bà Bảy… Bà đừng hại ta mà. Bây giờ đại soái đang rất tức giận, vừa rồi còn gi3t ch3t mấy tên gia nhân… Ta… ta không dám nói chuyện với bà đâu.” Người hầu tên Lưu Tinh run giọng nói.

“Lưu Tinh… Từ khi bước vào phủ đại soái này, ta vẫn luôn đối xử tốt với ngươi, ngươi không nghĩ tới một chút ân tình của ta hay sao?” Một chút tuyệt vọng lóe lên trong mắt Phượng Di.

"Tiểu nhân rất biết ơn bà Bảy, bà vẫn luôn quan tâm Lưu Tinh rất nhiều, nhưng ta sợ chết. Nếu đại soái nhìn thấy ta nói chuyện với bà, khẳng định sẽ giết ta..." Lưu Tinh vừa nói vừa thấp thỏm lo âu nhìn xung quanh.

"Lưu Tinh... ngươi giúp ta một lần... chỉ một lần cuối cùng... Ta sẽ không hại ngươi, chỉ cần ngươi có lòng giúp đỡ, ta sẽ cho ngươi tiền, còn có không ít vàng bạc đồ trang sức, ta sẽ cho ngươi biết nơi cất giấu..." Phượng Di run giọng.

Nghe vậy, Lưu Tinh dao động, liếc nhìn trái phải một cái rồi nhanh chóng tiến lại gần Phượng Di nói: "Bà Bảy, bà muốn tiểu nhân giúp bà việc gì? Nếu bảo ta thả bà ra ngoài, ta không dám chơi đâu. Đại soái nhất định sẽ giết cả nhà ta..."

"Không đâu... Ta sẽ không bảo ngươi thả ta đi, ta chỉ cần ngươi mang cho ta một ít đồ... Ngay khi lấy được đồ, ta sẽ nói cho ngươi tiền cùng trang sức ở đâu. Ngươi cầm số tiền đó rời khỏi phủ đại soái, cả đời không cần lo ăn uống nữa...” Phượng Di nói vội vàng như thể vừa vớ được cọng rơm cuối cùng.

"Được rồi, nể tình bà Bảy thường rất quan tâm đến tiểu nhân, tiểu nhân sẽ liều mạng giúp bà một lần. Bà nói xem muốn tiểu nhân làm gì đi..." Lưu Tinh thận trọng hỏi.

"Ở đầu giường ta có một bộ quần áo mặc khi gả chồng... Ngươi mang lại đây cho ta... Ngoài ra, hãy chuẩn bị cho ta một con dao găm... một cái cân, làm ơn..." Phượng Di cảm kích nói.

"Được... Ta đi lấy nó cho bà ngay, bà Bảy chờ đó..." Lưu Tinh nói xong thì lon ton chạy đi.

Đêm tối, trong phủ đại soái toàn một vẻ yên tĩnh. Phượng Di một mình ngồi xổm trong phòng củi, bị tra tấn quá lâu nên chỉ còn lại nửa cái mạng. Chờ đợi khoảng nửa canh giờ, cửa sổ bị ai đó gõ, Phượng Di khó khăn lắm mới đứng lên khỏi mặt đất.

"Bà Bảy, ta đã chuẩn bị mọi thứ cho bà xong rồi..." Lưu Tinh hoảng sợ nhìn xung quanh và đẩy gói đồ vào cửa sổ.

Phượng Di nhận lấy gói đồ, liếc nhìn Lưu Tinh đầy cảm kích và nói: "Lưu Tinh... tất cả tiền của ta đều được giấu trong hộp gỗ đàn hương dưới gầm giường, ngươi có thể cầm số tiền này và đi đi... Đi càng xa càng tốt, đừng bao giờ quay lại nữa. Qua ngày mai, nơi này sẽ biến thành chốn địa ngục tr4n gian.”

Lưu Tinh nghĩ rằng bà Bảy bị tra tấn đến nỗi phát điên rồi nên mới nói mê sảng như thế. Hắn ta chỉ cảm ơn bà Bảy mấy tiếng rồi đi lấy vàng bạc.

Phượng Di ngồi thụp xuống đất với gói đồ, nỗi tuyệt vọng và thù hận trong lòng càng dâng cao.

Dù sao cũng phải chết, trong hoàn cảnh này, chết còn thoải mái hơn sống. Nhưng dù có chết, cô cũng không thể để những kẻ đã hại mình và con mình được sống tốt.

Nhất định phải kéo tất cả bọn chúng chôn cùng!

Sau khi củng cố ý tưởng này, Phượng Di bắt đầu cởi bỏ quần áo của mình một cách khó khăn.

Những chiếc quần áo này đều bị dùi sắt đâm thủng, một số dính vào da thịt, mỗi một tấc quần áo bị cởi ra đều đau đến tận xương tủy.

Làn da vốn trắng nõn non nớt đã thủng lỗ chỗ, khuôn mặt xinh đẹp ban đầu cũng bị những mụ đàn bà hung ác kia cào cấu.

Đứa nhỏ không còn nữa... Đại soái cũng ghét bỏ mình, tất cả đều không còn nữa...

Chẳng mấy chốc, Phượng Di đã cởi tr4n truồng, sau đó lấy chiếc váy cưới cô mặc khi kết hôn bày ra trên đất.