Mao Sơn Quỷ Vương

Chương 241




Cả gia đình trò chuyện rôm rả, sắc trời đã muộn, chẳng mấy chốc trời sẽ tối đen.

Cát Vũ và Bạch Triển cũng không có ý thúc giục Lê Trạch Kiếm, dù sao thì thời gian cả gia đình bọn họ ở chung cũng không còn nhiều nữa, có thể ở lại thêm lúc nào thì hay lúc đó.

Mọi người đều uống rất nhiều rượu, mặc dù không khí trông rất hài hòa nhưng trong lòng mọi người đều vô cùng thương cảm.

Thấy trời sắp tối, Lê Trạch Kiếm mới đặt ly rượu xuống và nói với vợ con: "Tiểu Tuệ, Thủy Oa, ta sắp phải đi rồi."

Vợ của Lê Trạch Kiếm nghe vậy thì nhất thời trở nên có chút căng thẳng, vội vàng hỏi: "Lão Lê, ông định đi đâu vậy, sao không nói trước cho ta một tiếng?"

"Mấy người bạn này là đặc biệt tới tìm ta. Họ đến tìm ta để giải quyết một việc rất quan trọng, có thể mất một khoảng thời gian rất lâu mới có thể trở về. Trong khoảng thời gian này, hai mẹ hãy chăm sóc bản thân mình cho tốt, ta sẽ quay về tìm hai mẹ con." Giọng điệu của Lê Trạch Kiếm vô cùng từ tốn, nhưng bầu không khí lại đột nhiên trở nên nghiêm túc.

Ba người Cát Vũ cầm ly rượu và im lặng.

Thủy Oa lại nói: "Cha, cha muốn đi đâu vậy?"

“Một nơi rất xa, cho nên phải mất rất lâu mới có thể trở về. Nhưng mà hai mẹ con không cần lo lắng. Ta đi cùng với bạn bè làm chuyện đàng hoàng." Lê Trạch Kiếm âu yếm sờ đầu Thủy Oa.

Vẻ mặt của vợ Lê Trạch Kiếm sững lại trong giây lát, đột nhiên vươn tay nắm lấy tay Lê Trạch Kiếm, có chút xúc động nói: "Nếu là phải đi làm chuyện đàng hoàng thì ta cũng không ngăn cản ông. Ông nhớ về nhà sớm một chút là tốt rồi, ta và Thủy Oa ở nhà chờ ông, ở bên ngoài nhất định phải chăm sóc tốt cho bản thân nhé."

Lê Trạch Kiếm gật đầu, trong mắt hốc mắt hiện lên một tầng sương mờ.

Y hít một hơi thật sâu, đột ngột đứng lên, sau đó lớn tiếng nói: "Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, ta phải đi... hai mẹ con nghỉ ngơi sớm một chút, ta đi đây."

Nói rồi, Lê Trạch Kiếm đột nhiên bước tới, ôm chặt vợ vào lòng, như muốn hòa tan vợ vào trong cơ thể mình. Ngược lại, vợ của Lê Trạch Kiếm có vẻ hơi mất tự nhiên, không ngờ là Lê Trạch Kiếm luôn hiền lành chất phác lại đột nhiên có hành động như vậy.

Ngay cả Thủy Oa cũng trở nên hơi ngại ngùng, vừa cầm bát cơm vừa cười.

Cát Vũ và Bạch Triển nhìn thấy Lê Trạch Kiếm như vậy thì tâm trạng trở nên vô cùng nặng nề. Hốc mắt của chị gái nhỏ Dương Phàm đỏ lên, nước mắt không ngừng đảo quanh trong hốc mắt, vì để không bị người khác nhìn thấy nên trực tiếp quay đầu đi, lén lút lau nước mắt.

Một hồi lâu sau, Lê Trạch Kiếm mới buông vợ ra và nói: "Ta đi đây, chăm sóc bản thân và con thật tốt nhé."

Nói xong, y buông vợ ra, cầm cái cuốc đang đặt trong sân, bước ra khỏi sân mà không ngoảnh lại.

Bạch Triển và Cát Vũ bước nhanh ra ngoài, theo sau là Dương Phàm.

Khi bước ra ngoài, Cát Vũ có thể nhìn thấy rõ ràng bờ vai của Lê Trạch Kiếm đang run rẩy, bước chân càng lúc càng nhanh.

Hẳn là y đang khóc.

Cứ như vậy, bọn họ đi một mạch về phía đông của thôn, và tìm thấy chiếc xe địa hình đậu gần ngôi làng.

Lúc này, Lê Trạch Kiếm đã trở lại bình thường, ngoại trừ đôi mắt hơi đỏ thì không có dấu vết gì cả.

"Chúng ta xuất phát thôi, hôm nay giải quyết xong chuyện của thành phố Giang Thành, cũng không biết bao giờ chúng ta mới có thể gặp mặt, một nhà già trẻ của ta đành giao cho các vị bằng hữu rồi." Lê Trạch Kiếm nói.

“Lê đại ca yên tâm đi, mọi thứ cứ để ta lo.” Cát Vũ nói.

Mọi người không nhiều lời thêm nữa, trực tiếp lên xe chạy thẳng về hướng trường đại học Giang Thành.

Hai thành phố cách nhau không xa, mấy tiếng đồng hồ sau, xe dừng ở khuôn viên trường đại học Giang Thành.

Lúc này đã gần mười giờ tối, trong khuôn viên trường không có một bóng người.

Nhóm bốn người xuống xe, đi thẳng đến tòa nhà nằm sâu trong khuôn viên.

Tòa nhà lặng lẽ đứng đó, tối tăm và đáng sợ.

Cây cuốc trong tay Lê Trạch Kiếm đã vứt bỏ, y trực tiếp dùng vải đen quấn lấy Thần Kiếm Truy Hồn rồi mang theo bên mình, sau đó đi thẳng về phía cửa của tòa nhà.

Bốn người đều dừng lại. Lê Trạch Kiếm dừng ở cửa, nhắm mắt lại, truyền khí tràng của mình vào trong tòa nhà. Một hồi lâu sau, y mới mở mắt ra, không khỏi hít một hơi lạnh, nói: "Sát khí thật dày đặc, rốt cuộc ở đây đang cất giấu quỷ vật như thế nào chứ? Nhưng dựa vào một mình ta, khẳng định không ra được."

Bạch Triển gật đầu nói: "Lê đại ca nói đúng, trước đó ta cũng tưởng rằng một mình ta có thể thu phục, nhưng sau khi đi vào, ta mới phát hiện tình huống bên trong không đơn giản như ta nghĩ. Chỉ sợ quỷ vật này đã vượt xa sự tồn tại của Quỷ Yêu, đã gần đến Quỷ Tiên rồi. Mấy trăm năm nay, loại quỷ vật này cũng cực kỳ hiếm thấy, vậy mà ta lại gặp được một con ở trong này."

"Bởi vì như vậy nên ta mới không dám sơ xuất, đành mời Lê đại ca tới đây."

Lê Trạch Kiếm gật đầu, xé toạc tấm vải đen bọc kiếm của mình, ném xuống đất, vung trường kiếm lên, tất cả xích sắt buộc trên cánh cổng sắt đều bị cắt đứt và rơi xuống đất.

Ban đầu, Cát Vũ còn cảm thấy có điều gì đó không ổn, về sau nơi này sẽ vẫn bị phong ấn. Nhưng vừa nghĩ đến việc Lê Trạch Kiếm và Bạch Triển đều đã đến đây, lần này tất nhiên là phải tiêu diệt đám quỷ vật trong tòa nhà này, hơn nữa đó là tình thế không thể tránh khỏi.

Nếu đám quỷ vật trong tòa nhà được tiêu diệt, vậy nơi này sẽ không còn đám quỷ vật du đãng nữa, sẽ trở thành một nơi an toàn, không cần phải xích nó lại.

Sau khi xích sắt bị cắt đứt, Lê Trạch Kiếm dùng một chân đá vào cánh cổng sắt nặng nề, Kiếm Truy Hồn trong tay ném lên trên, lập tức lơ lửng trên đầu, đi theo bước chân của Lê Trạch Kiếm về phía trước. Thanh Kiếm Truy Hồn kia không ngừng phát ra tiếng vang ong ong, có thể b4n ra bất cứ lúc nào.

Loại phi kiếm này, trong giang hồ có một thanh thì tính một thanh, tuyệt đối sẽ không vượt quá năm thanh. Người có thể có được loại phi kiếm này đều là người có quyền một phương.

Ngay lập tức, Cát Vũ và Bạch Triển cũng lần lượt bày ra các pháp khí, nắm chặt trong tay rồi đi về phía cửa của tòa nhà.

Đám đông vừa đi về phía trước vài bước, sau lưng vang lên một tiếng nổ lớn, cánh cửa sắt bị Lê Trạch Kiếm đá tung ra đã tự đóng lại.

Khi mọi người nhìn lại thì thấy phía trên cánh cổng sắt có một đám sát khí màu đỏ quấn quanh, mơ hồ không rõ.

Khá lắm, vừa tiến vào đã cho bọn họ một đòn phủ đầu. Đây là không cho phép mấy người bọn họ còn sống mà đi ra ngoài.