Hầu hết những người có mặt đều không hiểu rõ chuyện của Long Hổ Sơn, khi Bạch Triển nói những lời này khiến cho mọi người chú ý.
Lê Trạch Kiếm cau mày, trầm giọng nói: “Vậy những người trước kia truy nã Ngô Cửu Âm huynh đệ là tiểu hình đường hay đại hình đường?”
“Mấy năm trước, đương nhiên là đại hình đường của Long Hổ Sơn đi tróc nã Tiểu Cửu Ca, tất cả đều là cao thủ có chữ Chí, ai nấy đều có tu vi tuyệt đỉnh, đã bắt sống Tiểu Cửu Ca từ đảo Kho Báu đi. Lúc ấy vì con trai của chưởng giáo Long Hổ Sơn bị người ta giết, tất cả mọi đầu mối đều hướng về Tiểu Cửu Ca, Long Hổ Sơn lại rất coi trọng chuyện này, càng kiêng dè thực lực của Tiểu Cửu Ca nên đã phái đại hình đường thất lão đi. Bảy lão già đó rất mạnh, nếu không phải cao tổ gia của Tiểu Cửu Ca ngăn cản, thì chỉ sợ lúc đó đã chết tại Long Hổ Sơn rồi.” Bạch Triển vẫn còn sợ hãi trong lòng.
“Cũng may lần này không phải các cao thủ của đại hình đường đến, nếu không chúng ta cũng không phải là đối thủ của họ.” Lê Trạch Kiếm thở dài.
“Đúng vậy, nếu là mấy lão già kia của Long Hổ Sơn đến, ta khẳng định không phải là đối thủ của họ. Cho dù ta có dùng Thỉnh Thần Thuật cũng chỉ đối phó được với hai người thôi. Cho nên Lê đại ca à, sau này ngươi phải cẩn thận, lần này Long Hổ Sơn không đạt được mục đích, có thể lần sau sẽ phái đại hình đường đến đây tìm ngươi, bảy lão già kia rất mạnh.” Bạch Triển lại nói.
“Nếu không có chư vị thì chắc chắn ta không phải là đối thủ của họ, đừng nói là bảy vị cao thủ của đại hình đường, cho dù là một người nào đó đến, có lẽ ta cũng không thể chống lại họ.” Lê Trạch Kiếm vô cùng lo lắng.
“Lê đại ca, rốt cuộc thanh kiếm trên người ngươi có phải là của Long Hổ Sơn hay không? Vì thanh kiếm này mà bọn họ đuổi giết ngươi mười mấy năm, cũng đủ thấy họ rất liều mạng.” Cát Vũ nói.
“Thanh kiếm này không phải trò đùa đâu, chính là bảo vật của Long Hổ Sơn, nếu ngươi cướp của họ thì chắc chắn đối phương sẽ không chịu để yên.”
Lê Trạch Kiếm lắc đầu nói: “Bạch Triển huynh đệ, ngươi hiểu lầm rồi. Thanh kiếm này không phải là kiếm Truy Hồn của Long Hổ Sơn, mà là của tổ tiên ta truyền lại.”
“Ngay khi hai thanh kiếm này ra đời đã làm chấn động cả giới giang hồ lúc bấy giờ, bởi đây là hai thanh phi kiếm hiếm thấy, kiếm linh được phong ấn trong thân kiếm. Long Hổ Sơn đã công bố với thiên hạ đây là pháp khí truyền thừa ngàn năm của họ, vì chưa lấy ra nên mọi người không biết, thật ra nó chỉ có lịch sử chưa tới hai trăm năm.”
“Sau đó, chỉ vài ngày trước khi đôi tình nhân kia kết hôn, bà nội tổ tiên của nhà ta đã phát hiện con trai của chưởng giáo Long Hổ Sơn gian díu với người phụ nữ khác, nên đã nổi giận, mang theo thanh kiếm và kiếm quyết rời khỏi Long Hổ Sơn. Vì đau lòng quá độ mà bà đã thề từ nay về sau không bao giờ bước vào Long Hổ Sơn nửa bước. Sau đó bà nội tổ của ta đã tìm thấy ông nội tổ rồi thành thân, thanh kiếm này chính là thư kiếm truy hồn, đời đời truyền lại cho con cháu.”
“Thì ra là như vậy. Khi tổ tiên của ngươi kết hôn, người ở Long Hổ Sơn không tới tìm sao?” Cát Vũ tò mò hỏi.
“Tìm chứ, người của Long Hổ Sơn sao lại không đến tìm được, có điều lúc đó tổ tiên của ta cũng có tu vi cao, lúc ấy là một tu hành thế gia, dù Long Hổ Sơn đã phái đến rất nhiều cao thủ nhưng đều bị đánh bại. Chính vì vậy mà thanh thư hồn kiếm này mới có thể đời đời lưu truyền tới nay, cuối cùng nằm trong tay ta.” Lê Trạch Kiếm nói.
“Vậy sao Long Hổ Sơn lại biết được thanh kiếm này trong tay ngươi?” Bạch Triển cũng rất tò mò.
“Khi còn trẻ không hiểu chuyện, ỷ vào mình có một thanh phi kiếm nên đã đi khắp nơi hành hiệp trượng nghĩa, thu thập không biết bao nhiêu tà giáo yêu nghiệt, người chết trong tay ta không có tám mươi cũng đến một trăm người, tên tuổi càng ngày càng nổi tiếng. Lúc ấy bạn bè trên giang hồ đã đặt cho ta một biệt hiệu là Kiếm Thần, rồi sau đó đến tai Long Hổ Sơn, có người đã tận mắt nhìn thấy thanh thư kiếm này giống hệt thanh hùng kiếm của họ, nên đã thay đổi lịch sử nói thanh kiếm này của Long Hổ Sơn bọn họ. Mọi chuyện sau đó thì đơn giản rồi, người của Long Hổ Sơn cứ đến đây đòi kiếm, sao ta có thể giao cho họ chứ, thế là đã đánh nhau với họ một trận, cuối cùng Long Hổ Sơn phái cao thủ tới, trong đó có một cao thủ có vai vế là Chí, đã đánh ta trọng thương, khó khăn lắm ta mới thoát được một mạng.” Lê Trạch Kiếm thở dài nói.
“Kể từ đó, ngươi đã ẩn danh và đến ngôi làng này?” Cát Vũ hỏi.
“Còn thế nào được nữa đây? Ta không thể chọc đến một môn phái lớn như Long Hổ Sơn, chiến đấu đơn độc thì ta không sợ, chỉ sợ cả nhóm tấn công nên đành phải trốn tránh bọn họ. Thư kiếm truy hồn này là của nhà họ Lê ta đời đời truyền lại, kiếm còn người còn, kiếm mất người mất, ta không thể để nó mất trong tay ta được, sau này còn phải truyền cho con cháu nữa. Bởi vậy ta chỉ có thể mai danh ẩn tích, rời khỏi giang hồ, không bao giờ quản mấy chuyện ân oán nữa. Ta còn cưới một người phụ nữ bình thường ở Ngưu Gia Trang, không ngờ người của Long Hổ Sơn lại độc ác đến thế, vẫn tìm ra được.” Lê Trạch Kiếm càng nói càng bất lực, không khỏi lắc đầu.
“Vậy Lê đại ca định kế tiếp sẽ làm gì? Tiếp tục trốn tránh bọn họ ư? Ta nghĩ chắc chắn họ đã bố trí cơ sở ngầm rồi, ngươi trốn không thoát được đâu. Hiện giờ không giống trước kia, ngươi đã có vợ con rồi.” Bạch Triển cũng lo lắng.
“Tới đâu hay tới đó vậy, còn có thể làm gì nữa đây? Đúng rồi, trước đó các ngươi nói với ta chuyện của toà nhà gì đó cần ta giúp đỡ mà, cứ xử lý quỷ vật trong toà nhà đó trước đi, chuyện của ta để sau hãy nói vậy. ” Lê Trạch Kiếm nói.
Bây giờ, làm sao bọn họ còn có tâm tư để nghĩ đến đám quỷ vật trong toà nhà chứ, phỏng chừng vừa mới giải quyết chúng xong thì người của Long Hổ Sơn đã truy sát đến đây rồi.