Mao Sơn Quỷ Vương

Chương 237




“Vậy thì không cần phải nói nhiều, ra tay đi.” Bạch Triển hơi nóng tính, nếu một lời không hợp thì sẽ bắt đầu ngay.

Hoả Tinh Xích Long Kiếm trong tay rung lên, một ngọn lửa màu đỏ bốc lên ngùn ngụt như muốn thiêu đốt không khí, khiến cho người ta cảm thấy thật khó thở.

Những lão đạo này đều nghe theo Hoa Dương chân nhân, là người của Long Hổ Sơn thì không ai yếu cả.

Nếu một lời không hợp thì chỉ có dùng súng thật đao thật để nói chuyện.

Đầu tiên, Hoa Dương chân nhân dẫn theo lão già hơi béo lao về phía Bạch Triển.

Nếu là người trong Cửu Dương Hoa Lý Bạch thì thực lực sẽ rất mạnh, đương nhiên phải được chăm sóc đặc biệt. Hoa Dương chân nhân và Hoa Thuỵ chân nhân có tu vi cao nhất trong hình đường lục lão, hai người liên thủ đối phó với một mình Bạch Triển.

Ngoài ra, còn có hai lão đạo khác của hình đường cũng đã bao vây Lê Trạch Kiếm.

Còn lại hai lão đạo, một người đối phó với Dương Phàm, người còn lại đối phó với Cát Vũ.

Cuộc đại chiến nhanh chóng nổ ra.

Sáu vị lão đạo này đều sử dụng kiếm, cùng nhau hợp lại có thể tạo thành một kiếm trận đáng sợ, sau khi tách ra, hai người cũng có thể tạo thành một kiếm trận nhỏ, uy lực vẫn rất lớn. 

Nhưng thực lực của Bạch Triển cũng thật đáng sợ, dù sao hắn ta cũng là một trong những đệ tử trẻ tuổi mạnh nhất của Vô Vi Phái, đồng thời cũng là đệ tử thân truyền của tổ sư Vô Vi Phái, Hoả Tinh Xích Long Kiếm trong tay không ngừng bốc lên ngọn lửa đáng sợ, dồn ép hai lão đạo kia liên tục lui lại phía sau. Điều đáng sợ hơn nữa là có một ánh điện màu xanh vẫn loé lên trên mũi kiếm, không ngừng phát ra những tiếng nổ bùm bùm.

Khi Hoa Dương chân nhân và thanh trường kiếm trong tay Bạch Triển va chạm vào nhau, bọn họ có thể cảm nhận được tia sấm sét do Hoả Tinh Xích Long Kiếm truyền ra, toàn thân tê dại vì điện giật. Nếu không phải do tu vi của họ cao, thì phỏng chừng thanh kiếm trong tay cũng khó mà nắm chắc được.

Ba người đấu một hồi, ở trong rừng núi hoang vu này, với tốc độ kinh ngạc như thế, chỉ thấy cây cối xung quanh không ngừng rơi xuống đất thành từng mảnh, tất cả đều bị kiếm khí trong tay họ chặt đứt.

Với thực lực siêu cường của Bạch Triển, đối phó với hai lão đạo này cũng không thành vấn đề, ngược lại đã trấn áp được hai người họ.

Lê Trạch Kiếm cũng đang đối phó với hai lão đạo, Cát Vũ liếc nhìn y thì phát hiện kiếm pháp mà y sử dụng quả thật là vô cùng kỳ diệu. Đặc biệt là thanh kiếm truy hồn kia giống như lưỡi liềm câu mạng, không ngừng xoay quanh Lê Trạch Kiếm, mà còn bay tới bay lui với tốc độ đáng sợ, đã vậy còn vô cùng sắc bén, một kiếm chém ngang qua có thể chém đứt bảy gốc đại thụ.

Cát Vũ nhìn thanh thần kiếm của Lê Trạch Kiếm, trong đầu chợt nảy ra một ý tưởng kỳ lạ, với bản lĩnh của Lê đại ca này, sao lại đi làm ruộng chứ, cứ qua đây đốn củi thì chắc chắn sẽ kiếm được bộn tiền.

Từ góc độ này mà nói, Lê Trạch Kiếm hẳn không có vấn đề gì, y vẫn có thể đồng thời đối phó với hai lão đạo của Long Hổ Sơn.

Tuy nhiên, nếu Bạch Triển và Cát Vũ không có ở đây, thì Lê Trạch Kiếm sẽ khó lòng đấu lại sáu vị lão đạo.

Dù gì cao thủ của Long Hổ Sơn không phải là hữu danh vô thực.

Khổ nhất là Dương Phàm và Cát Vũ.

Tu vi của Dương Phàm không bằng Cát Vũ, nhưng lại phải đối mặt với một cao thủ chân nhân chi cảnh của Long Hổ Sơn, chỉ có thể bị áp chế hoàn toàn.

Tuy nhiên Long Hổ Sơn cũng là một danh môn đại phái, không thể bắt nạt một cô gái, sở dĩ họ phái người đối phó với cô, là vì muốn ngăn cản cô. Vị chân nhân của Long Hổ Sơn đã rất nương tay rồi, hoàn toàn không dám đánh bị thương cô.

Long Hổ Sơn không có thâm thù đại hận gì với Vô Vi Phái và Cửu Dương Hoa Lý Bạch, không cần thiết phải gây chuyện ồn ào đến mức mất mạng, mục tiêu chính của họ là Lê Trạch Kiếm và thanh kiếm truy hồn trong tay y kia thôi.

Cát Vũ cũng đang một mình đối đầu với một cao thủ Long Hổ Sơn chân nhân chi cảnh, nếu là bình thường thì chỉ cần dựa vào mấy pháp khí của Mao Sơn, là Cát Vũ không sợ lão ta, nhưng hiện giờ thương thế của hắn chưa hồi phục, nên phải dùng sức hơi nhiều.

Cát Vũ không có lựa chọn nào khác, đành phải sử dụng chiêu thức Ma Sơn Hỗn Nguyên Bát Quái Kiếm, tạo thành một cái lồng để bảo vệ bản thân, rất có thể sẽ bị lão đạo kia phá vỡ bất cứ lúc nào.

Đây chỉ là để kéo dài thời gian mà thôi, chỉ hy vọng Bạch Triển và Lê Trạch Kiếm có thể chiến thắng và đánh bại đối thủ, sau đó sẽ quay lại hỗ trợ mình và Dương Phàm.

Khi cuộc giao đấu đang diễn ra sôi nổi, đột nhiên lão đạo sĩ nói với Cát Vũ: “Nhóc con, thực lực cũng không tệ đó. Còn trẻ tuổi như vậy mà có thể đánh với bần đạo mấy chục chiêu cũng chưa bại, không hổ là đệ tử thân truyền của Trần Duyên chân nhân. Long Hổ Sơn và Mao Sơn có giao tình với nhau, ngươi đối nghịch với Long Hổ Sơn như vậy, không sợ quan hệ giữa hai môn phái sẽ căng thẳng, chưởng giáo của Mao Sơn sẽ trách tội ngươi ư?”

“Ta chỉ biết bằng hữu gặp nạn, nhất định phải ra tay tương trợ, người trên giang hồ lấy nhân nghĩa làm đầu, chưởng giáo sư huynh dựa vào đâu mà trách tội ta chứ? Có sư phụ làm chủ cho ta, ta sợ ai nữa?” Cát Vũ vừa khó khăn đấu với lão đạo kia vừa trả lời.

“Nhóc con, ngươi thật sự cho rằng ta không thể trị được ngươi à? Bởi vì ta nể tình giữa hai môn phái nên không hạ sát chiêu với ngươi, thức thời thì mau chạy đi, nếu chọc giận bần đạo thì ta sẽ chẳng quan tâm ngươi là đệ tử của ai, gi3t ch3t không tha.” Lão đạo kia hơi tức giận nói.

“Nếu ông muốn giết thì cứ giết đi, đến đây! Một trưởng bối mà đi bắt nạt tiểu bối, còn cướp đồ của người ta, các ngươi còn nói đạo lý không?” Cát Vũ trả lời lại đầy mỉa mai.

“Nhóc con gan lắm, nhanh mồm nhanh miệng, hôm nay ta sẽ cho ngươi thấy sự lợi hại của bần đạo.” Vừa nói, khí tức của lão đạo chợt mạnh mẽ hơn, vừa vung tay là thanh trường kiếm đã hóa thành một mảnh lớn, những bóng kiếm dày đặc bao phủ lao về phía Cát Vũ.

Lúc đầu Cát Vũ cảm thấy thực lực của lão đạo này cũng chỉ như vậy, không mạnh lắm, hóa ra nãy giờ vẫn nương tay với hắn, lần này đột ngột bùng nổ khiến Cát Vũ giật mình.

Trong lúc cấp bách, Cát Vũ vung tay lấy Mao Sơn Thất Tinh Kiếm ra, trong chớp mắt bảy thanh kiếm to lớn lên, đan vào nhau chắn trước mặt Cát Vũ.

Những bóng kiếm dày đặc kia chém tới với tốc độ rất nhanh, lập tức va chạm với bảy thanh kiếm nhỏ, phát ra những âm thanh giòn giã, sau đó lại thấy cả bảy thanh kiếm nhỏ đều bị đánh rớt xuống, cắm sâu vào mặt đất, những bóng kiếm dày đặc kia cũng bị Mao Sơn Thất Tinh Kiếm hoá giải.

“Không hổ là Mao Sơn Thất Tinh Kiếm, thật là bá đạo!” Lão đạo sĩ kia hết lời khen ngợi.