Khi Cát Vũ nhìn thấy quần áo của sáu vị lão đạo sĩ này, thì biết đó không phải bàng môn tà đạo gì, nếu bàng môn tà đạo sẽ không thể có được cao thủ có nội công thâm hậu như thế.
Thật sự không biết vị kiếm thần Lê Trạch Kiếm làm sao lại đắc tội với kẻ quyền thế đạo môn này, Cát Vũ nhất thời không biết bên kia có lai lịch gì.
Cho dù tu vi của Lê Trạch Kiếm cao đến đâu, cùng lúc đối mặt với mấy cao thủ đạo môn như vậy thì phỏng chừng cũng không thể thắng được.
Lúc này, Cát Vũ đang đứng bên cạnh Lê Trạch Kiếm, sững sờ không biết phải làm thế nào.
Sắc mặt của Dương Phàm cũng hơi hoảng hốt, chỉ có Bạch Triển là rất bình tĩnh.
Hai bên đứng đối đầu nhau, lão đạo sĩ đứng trước mặt Lê Trạch Kiếm cất giọng nặng nề: “Mau giao đồ ra đây, đó là đồ của Long Hổ Sơn bọn ta, chỉ cần ngươi giao đồ ra thì Long Hổ Sơn sẽ tha cho ngươi một mạng.”
Nghe vậy, Cát Vũ hơi hoảng sợ, hóa ra người bên kia đến từ Long Hổ Sơn, chuyện này không hề đơn giản nữa rồi.
Long Hổ Sơn cũng là một môn phái nổi tiếng trong số các danh môn đại phái, về cơ bản đây là một môn phái nổi tiếng không kém gì Mao Sơn.
Cát Vũ thực sự ngày càng tò mò, tại sao Lê Trạch Kiếm lại đắc tội với Long Hổ Sơn, đến mức khiến nhiều cao thủ đến đây đuổi giết như thế?
“Muốn ta giao đồ ra ư, đừng hòng! Trừ khi các ngươi gi3t ch3t ta rồi cướp đồ lại.” Chợt Lê Trạch Kiếm xé chiếc áo choàng trên đầu xuống, qua một bên rồi cầm cây cuốc trong tay lên.
Cát Vũ hơi lo lắng, Lê đại ca này được mệnh danh là kiếm thần, mà trong tay không có kiếm, chỉ có một cây cuốc cùn, hoàn toàn không thể phát huy được ưu thế của y.
Lão đạo sĩ dẫn đầu nở nụ cười u ám: “Nếu không giao đồ vật ra, thì chỉ có một con đường chết, ngươi cho rằng bần đạo không dám gi3t ch3t ngươi ư?”
“Giết ta cũng không sao, ta cũng sẽ khiến các ngươi mất một lớp da, đến đây!” Vừa nói, Lê Trạch Kiếm vừa vặn tung chiếc cuốc trên tay lên, chợt một thanh kiếm dài mảnh mai được giấu giữa cán cuốc lộ ra, được thiết kế rất bí mật.
Ngay khi kiếm thần vừa xuất ra, Lê Trạch Kiếm đã ném nó về phía trên đỉnh đầu, thanh kiếm lơ lửng trên đầu, vẫn rung chuyển vù vù, ánh sáng vàng chói lọi. Đây nhất định là thần kiếm vô song, đồng thời còn là một phi kiếm, có thể đứng vững trong không trung. Cho dù là Mao Sơn Thất Tinh Kiếm trong tay Cát Vũ cũng không bằng thanh phi kiếm này.
Khi những lão đạo sĩ nhìn thấy thanh phi kiếm mà Lê Trạch Kiếm phóng ra, mắt họ sáng lên.
“Hoa Dương sư huynh, quả thực Truy Hồn kiếm của Long Hổ Sơn chúng ta đã nằm trong tay tên nhóc này, nếu hắn không chịu giao ra, thì chỉ còn cách giết hắn và đoạt lại thần kiếm của Long Hổ Sơn ta.” Một lão đạo sĩ hơi mập lên tiếng.
Vừa nói, những lão đạo sĩ còn lại cũng bắt đầu rút pháp khí ra, đồng loạt nhắm vào Lê Trạch Kiếm.
Khi thấy đám người kia sắp ra tay, Lê Trạch Kiếm chợt hỏi: “Chờ đã, ta biết ta sẽ chết trong trận chiến này, nên có một câu hỏi rất muốn hỏi, làm sao các ngươi tìm được chỗ này?”
“Được, vậy ta sẽ để cho ngươi chết một cách rõ ràng. Tên nhóc nhà ngươi che giấu rất tốt, mười mấy năm qua Long Hổ Sơn không lúc nào là không truy tìm tung tích của ngươi. Mãi đến dạo gần đây, Long Hổ Sơn bọn ta mới bắt được người của Huyết Linh Giáo, là người nọ đã cung cấp thông tin, nói rằng trước đó ngươi đã xuất hiện ở An Thành, gần nơi có Bạch Hổ đoạn sát cục, gi3t ch3t Giang Dũng là một trong mười ba môn đồ của Huyết Linh Giáo. Người của Long Hổ Sơn bọn ta liền đoán chắc chắn ngươi vẫn ở trong An Thành, nên đã ra sức điều tra, sau đó mới tìm được tung tích của ngươi.” Vị Hoa Dương chân nhân kia nói.
“Chuyện này không thể nào! Khi ta chém đầu Giang Dũng của mười ba môn đồ Huyết Linh giáo thì không có ai ở đó cả...” Lê Trạch Kiếm đang nói bỗng im bặt, như sực nhớ ra điều gì đó rồi quay qua nhìn Cát Vũ bằng ánh mắt hung dữ. Lúc ấy cũng không phải không có ai, có Cát Vũ ở ngay bên cạnh. Giờ Cát Vũ lại dẫn theo Bạch Triển của Cửu Dương Hoa Lý Bạch và người của Long Hổ Sơn xuất hiện ở đây, điều này đã khiến y không thể không nghi ngờ là Cát Vũ đã bán đứng y.
“Là ngươi?” Lê Trạch Kiếm xoay người, lập tức thần kiếm trên đầu y cũng chỉ vào Cát Vũ.
Cát Vũ giật mình, vội nói: “Lê đại ca, ta tuyệt đối không bán đứng ngươi, ta hoàn toàn không biết họ là ai.”
“Đừng nghĩ nhiều nữa, trước đó ta đã nói với ngươi là một tên yêu nghiệt của Huyết Linh giáo đã khai ra ngươi. Mười ba môn đồ trong Huyết Linh giáo vẫn giúp đỡ lẫn nhau, một ngày kia, một người trong mười ba người đó đã đi tìm Giang Dũng, mới phát hiện lão ta đã bị gi3t ch3t rồi. Tên Giang Dũng ngoài việc luyện hoá cương thi thì còn luyện hoá rất nhiều quỷ vật, chúng cứ bay lơ lửng trong Bạch Hổ đoạn sát cục. Ngươi cho rằng hành tung của ngươi bí ẩn, vô thanh vô thức là không ai biết Giang Dũng bị ngươi giết à? Thật ra đều bị những quỷ vật mà Giang Dũng luyện hoá nhìn thấy hết rồi. Nếu người của Long Hổ Sơn không tới tìm ngươi, thì đám người của Huyết Linh giáo cũng sẽ tìm tới tận cửa cho xem.”
Nghe Hoa Dương chân nhân nói thế, ánh mắt của Lê Trạch Kiếm liền dịu đi, quay lại nhìn mấy lão đạo sĩ kia: “Không ngờ, thật không ngờ… đúng là cẩn thận mấy cũng có sai sót. Mười mấy năm qua ta vẫn ẩn cư không xuất hiện, chưa từng thể hiện bản lĩnh của mình cho người khác biết. Giết Giang Dũng là việc đầu tiên trong mười mấy năm qua ta ra tay với người khác, thế mà đã bại lộ thân phận rồi.”
Sau khi cười khổ, vẻ mặt của Lê Trạch Kiếm trở nên lạnh lùng, y nói: “Có lẽ đây là số mệnh của ta, ta phải gặp tai họa này. Dù sao ta cũng cảm ơn Long Hổ Sơn các ngươi đã nói rõ cho ta biết sự thật, khiến ta nếu chết cũng đã hiểu rõ được. Thanh kiếm này là di vật của tổ tiên ta truyền lại, ta sẽ không giao ra đâu.”
Hoa Dương chân nhấn lắc đầu bất lực, nói: “Kiếm Thần, sao ngươi lại làm thế chứ? Dù sao ngươi cũng dự định sẽ sống như người bình thường, vậy giữ lại thanh kiếm này có tác dụng gì chứ? Nó vốn là của Long Hổ Sơn ta, ngươi trả lại thì bọn ta sẽ lập tức xoay gót, tuyệt đối sẽ không làm khó ngươi.”
“Không đời nào, thanh kiếm này là vật gia truyền mấy đời của nhà họ Lê ta, kiếm còn người còn, kiếm mất người mất, đây là tổ huấn của nhà họ Lê. Nó căn bản không phải là thần kiếm của Long Hổ Sơn các ngươi. Hôm nay hãy để ta lĩnh giáo bản lĩnh của Long Hổ Sơn thế nào, các ngươi ra tay đi.”