Mao Sơn Quỷ Vương

Chương 234




Lê Trạch Kiếm vẫn sống ẩn dật ở Ngưu Gia Trang, nếu không phải lần trước mười ba môn đồ của Huyết Linh giáo đào mộ tổ tiên của người trong thôn, thì Lê Trạch Kiếm cũng sẽ không để lộ thân phận, không ngờ lại gặp Cát Vũ ở đó.

Khi Lê Trạch Kiếm rời đi, y đã dặn Cát Vũ đừng đến Ngưu Gia Trang tìm mình, cho nên khi vừa nhìn thấy Cát Vũ, đã vậy hắn còn dẫn theo hai người lạ đến đây thì chắc chắn trong lòng không vui rồi.

Nói cách khác, ngoài Cát Vũ ra, lại có thêm hai người nữa trên thế giới này biết được thân thế của y.

Điều này hẳn sẽ khiến Lê Trạch Kiếm bực bội, nên khi nói chuyện, giọng điệu của y hơi sỗ sàng.

Cát Vũ cũng nhìn ra vẻ không hài lòng trên mặt Lê Trạch Kiếm, nên chắp tay, lễ phép nói: “Lê đại ca, lần này ta tới tìm ngài cũng là bất đắc dĩ. Mấy tháng trước ta được sư phụ Trần Duyên chân nhân sắp xếp đến làm bảo vệ tại trường đại học Giang Thành để giải quyết một chuyện rất khó. Sau đó ta phát hiện trong trường đại học kia có một toà quỷ lâu, bên trong phong ấn một lão quỷ, đạo hạnh đã ở trên quỷ yêu, ngoài con lão quỷ, còn có vô số lệ quỷ đang trôi dạt trong toà quỷ lâu ấy.”

“Trước đó, sư phụ Trần Duyên chân nhân đã thiết lập một đạo phong ấn để giam giữ lão quỷ, ai ngờ lại bị hạng người lòng dạ bỉ ổi của Luyện Quỷ Đường phá đi mất.”

“Hiện giờ đạo hạnh của đám quỷ vật bên trong toà nhà càng ngày càng cao, sắp phá vỡ phong ấn, lúc đó toàn bộ sinh viên đại học Giang Thành sẽ rơi vào khủng hoảng, không biết có bao nhiêu người sẽ bị gi3t ch3t. Ta đã vào toà nhà đó mấy lần, nhưng lần nào cũng suýt mất mạng trở ra, lần này muốn nhờ Lê đại ca ra tay tương trợ, giúp tiêu diệt đám quỷ vật kia để trả lại sự yên bình cho trường đại học Giang Thành.”

Sau khi nghe Cát Vũ thuật lại, trên mặt Lê Trạch Kiếm không biểu lộ cảm xúc gì nhiều, y vẫn tiếp tục cầm cuốc trong tay, khéo léo dọn sạch cỏ dại trên ruộng, vừa làm vừa nói: “Cát Vũ huynh đệ, không phải Lê Trạch Kiếm ta không muốn giúp, mà lần trước ta đã nói với ngươi rồi, sở dĩ ta ẩn cư là vì muốn trốn tránh kẻ thù đuổi giết, sống cuộc sống an ổn của người bình thường, không muốn xuất đầu lộ diện trên giang hồ nữa.”

Dừng lại một lát, y lại tiếp tục: “Ta đã có vợ con, sống ở Ngưu Gia Trang hơn mười năm, từ lâu đã quen với cuộc sống bình thường như thế này. Ta không muốn vì giúp ngươi mà để lộ thân phận, lại càng không muốn lấy tính mạng của vợ con mình ra mạo hiểm. Ta mong chư vị có thể thông cảm, mời chư vị về cho, sau này đừng đến tìm ta nữa.”

Những lời này vừa nói ra, ba người đều nhìn nhau, không ngờ Kiếm Thần lại từ chối nhanh như vậy.

Bạch Triển lập tức tiến lên, trịnh trọng nói: “Lê đại ca, ngài là người tu hành, khẳng định xuất thân danh môn chính phái, nếu không mười mấy năm trước đã không được xưng là Kiếm Thần. Hiện giờ quỷ vật quấy phá, đồ thán sinh linh, cao thủ như ngài nên đứng ra giúp đỡ tiêu diệt đám quỷ vật kia. Ngài yên tâm, ngài chỉ cần đi theo ta một chuyến, sẽ không làm mất nhiều thời gian của ngài đâu, bọn ta cũng sẽ không làm lộ hành tung của ngài. Nếu ngài chịu giúp thì bọn ta sẽ đồng ý với điều kiện của ngài đưa ra. Hiện giờ tình thế cấp bách, nếu kéo dài thời gian càng lâu thì đạo hạnh của quỷ vật kia càng cao.”

Lê Trạch Kiếm lại dừng động tác tay, ngẩng đầu nhìn Bạch Triển, trầm giọng nói: “Các hạ là ai?”

“Tại hạ Bạch Triển của Vô Vi Phái, ông nội ta là Thiên Cơ chân nhân, sư gia là Vô Vi chân nhân.” Bạch Triển nghiêm trang nói.

Nghe vậy, Lê Trạch Kiếm không khỏi sửng sốt, ngạc nhiên nói: “Ngươi... ngươi là Bạch Triển trong Cửu Dương Hoa Lý Bạch nổi danh giang hồ những năm gần đây ư?”

“Tại hạ bất tài, đúng là Bạch Triển, bạn bè trên giang hồ nể mặt nên đã đặt cho biệt danh như thế.” Bạch Triển lễ phép nói.

“Tuy rằng ta sống trên núi đã lâu, không màng thế sự, nhưng tên tuổi của Cửu Dương Hoa Lý Bạch quá nổi tiếng, cho dù sống trên núi mà cũng giống như sấm sét bên tai. Nghe kể lại rằng năm huynh đệ họ tập hợp lại thì sẽ dễ dàng đối phó với người có cấp bậc địa tiên, nếu ngươi là Bạch Triển của Cửu Dương Hoa Lý Bạch, thì tại sao không gọi mấy huynh đệ ngươi đến giúp, mà lại gọi một kẻ đã ẩn thân giang hồ như ta chứ?” Lê Trạch Kiếm nghiêm nghị hỏi.

“Lê đại ca có điều không biết, chuyện này có lý do cả. Tối hôm qua ta đã liên lạc với các huynh đệ kia, nhưng họ đều có chuyện quan trọng cần phải làm, trong vòng năm ba ngày không thể đến kịp, nên đành phải mặt dày đến đây mời Lê đại ca hỗ trợ.” Bạch Triển chân thành nói.

Đã nói đến mức này, Lê Trạch Kiếm đã hơi hơi dao động.

Ngay cả Bạch Triển và Cát Vũ ở bên cạnh cũng cảm thấy có gì đó không đúng, giống như khí tức xung quanh đột nhiên căng thẳng, có cảm giác áp chế khó tả.

Ngay lập tức, vẻ mặt của Lê Trạch Kiếm đanh lại, y nói: “Không hay rồi… chạy mau!”

Nói xong, Lê Trạch Kiếm cầm cuốc của mình lên và chạy về phía một sườn núi.

Ba người sững sờ đứng đó, trong lúc nhất thời không biết nên làm gì, Cát Vũ là người đầu tiên đuổi theo hướng Lê Trạch Kiếm bỏ chạy, theo sau là Dương Phàm và Bạch Triển.

Cỏ cây xung quanh đột nhiên rung giật dữ dội, gió vô cớ nổi lên, ào ào rung chuyển.

Lê Trạch Kiếm chạy rất nhanh, chạy về phía khu rừng rậm cách đó không xa, ba người bọn họ cũng không hề chậm trễ, giữ khoảng cách không đến năm mươi mét so với Lê Trạch Kiếm.

Cứ chạy mãi chạy mãi, đột nhiên một người xuất hiện trước mặt Lê Trạch Kiếm, đây là một đạo sĩ mặc đạo bào màu vàng nhạt.

Trên lưng lão ta có một thanh trường kiếm, chắp tay sau lưng, đứng chắn trước Lê Trạch Kiếm.

“Kiếm thần nổi tiếng trong thiên hạ, bọn ta đã tìm ngươi mười mấy năm, cuối cùng cũng đã tìm được, ngươi chạy không thoát đâu.” Lão đạo sĩ trầm giọng nói.

Lúc này, đám người Cát Vũ cũng đã chạy đến phía sau Lê Trạch Kiếm, nhìn y rất căng thẳng, nuốt một ngụm nước bọt nói: “Ta đã trốn kỹ như thế mà sao các ngươi vẫn còn tìm thấy?”

“Muốn người không biết, trừ phi đừng làm, bọn ta tự có cách tìm được ngươi.” Lão đạo sĩ kia lại nói.

Trong khi đang nói, đột nhiên có mấy bóng người nhanh chóng xuất hiện ở trong rừng cây xung quanh, thân pháp cực nhanh, chớp tắt như những bóng ma. Trong nháy mắt, bốn người đã bị vây ở giữa.

Người đến đều là những lão đạo sĩ mặc đạo bào màu vàng nhạt, người trẻ nhất ước chừng hơn tám mươi tuổi, tu vi cực kỳ thâm hậu.