Mao Sơn Quỷ Vương

Chương 231




Nhìn thấy tia điện màu tím từ trong Hoả Tinh Xích Long Kiếm bổ nhào xuống toà nhà, Cát Vũ lại một lần nữa sửng sốt trước bản lĩnh của Bạch Triển.

Trời ạ, Bạch Triển nhìn thì hào hoa phong nhã như một sinh viên đại học, nhưng lại mạnh mẽ đến thế. Dựa trên tiêu chuẩn này thì chắc chắn hắn ta đã ở chân nhân chi cảnh, có điều Cát Vũ vẫn chưa nhìn ra là ở cấp bậc nào của chân nhân chi cảnh mà thôi.

Ngay khi Cát Vũ còn sửng sốt trước sức mạnh của Bạch Triển, thì tia điện màu tím đã đâm thẳng vào tòa nhà, sau đó lại có những tiếng gào khóc thảm thiết từ bên trong vọng ra, lần này là tiếng la hét của đám quỷ vật.

Khi tia điện màu tím từ thanh kiếm này chém ra, không biết đã chém chết bao nhiêu con quỷ vật trong đó.

Ngay cả luồng sát khí đỏ đen sắp tràn ra ngoài cũng lập tức thu lại, rút hết vào bên trong.

Sau khi chém ra một nhát kiếm này, ngọn lửa trên Hoả Tinh Xích Long Kiếm vẫn bốc nghi ngút, khí thế không hề giảm đi chút nào.

Sau đó, những luồng sát khí màu đỏ đen từ trong toà nhà lại cuồn cuộn tràn ra, cùng với đó là vô số những sợi tóc dài như những con rắn từ bên trong chui ra, bò đến quấn lấy họ.

Ngay khi Cát Vũ nghĩ rằng Bạch Triển sẽ phóng ra đại chiêu, thì nào ngờ hắn ta lại vung tay lên nói: “Rút!”

Hình như mới bổ một nhát kiếm thôi mà?

Bạch Triển đã đưa ra một quyết định nhanh chóng, gọi hai người họ rời khỏi toà nhà ngay.

Luồng sát khí màu đỏ đen đang ở trước mặt cuồn cuộn dâng trào, Bạch Triển bèn chém một nhát kiếm, một ngọn lửa màu xanh lam phun ra từ Hỏa Tinh Xích Long Kiếm đã đốt cháy thành một con đường, hai người không nói lời nào chạy nhanh theo phía sau Bạch Triển.

Có Bạch Triển ở đây, việc rút ​​lui rất dễ dàng, không giống như Cát Vũ phải vất vả ném ra một lá bùa dẫn đường mới có thể phá tan sát khí.

Bạch Triển gọi hai người họ nhanh chóng quay lại ngoài sân, hắn ta ở phía sau cản những lọn tóc dài đang không ngừng bơi đến chỗ họ.

Mặc dù trong lòng hai người đều nghi ngờ, nhưng đây không phải lúc để hỏi, đành phải nghe theo lời của Bạch Triển, nhảy ra ngoài bức tường trước.

Hai người vừa mới nhảy khỏi bức tường, Bạch Triển cũng xoay người nhảy ra theo, trong đôi mắt cũng tỏ vẻ hoảng sợ.

Vốn tưởng rằng mời Bạch Triển từ Cửu Dương Hoa Lý Bạch đến, thì sẽ dễ dàng giải quyết lũ quỷ vật bên trong toà nhà, nào ngờ Bạch Triển vừa chém ra một nhát kiếm đã lập tức lệnh cho họ rút lui.

Ngay khi chân Bạch Triển vừa tiếp đất, Dương Phàm đã sốt ruột hỏi: “Tiểu sư đệ, ngươi làm gì thế hả? Ta nghĩ dẫn ngươi qua đây để thị uy, nào ngờ ngươi mới chém ra một nhát kiếm đã bảo rút lui, ngươi đang làm cái quái gì vậy?”

Cát Vũ cũng không biết tại sao, hắn cảm giác như đang chơi đùa vậy. Từ lúc đi vào đến lúc đi ra còn chưa đến năm phút đồng hồ.

Bạch Triển liếc nhìn hai người rồi nghiêm nghị nói: “Ta thật sự không ngờ quỷ vật trong toà nhà này nguy hiểm như thế, tiểu sư tỷ, lần trước ngươi nói với ta đám sát khí bay trong đó có màu đen, mà sao giờ lại là màu đỏ đen thế, giải thích thế nào đây?”

Dương Phàm hơi lúng túng nói: “Làm sao ta biết được, lần trước ta tới, rõ ràng chúng có màu đen mà, ai ngờ nhanh như vậy đã biến thành màu đỏ đen rồi.”

“Trong nửa tháng qua, đạo hạnh của quỷ vật trong toà nhà đã tinh tiến không ít, ước tính phong ấn phía sau tượng Quan Công đã bị nữ quỷ Phượng Di phá hủy gần hết, giờ phong ấn này đã không còn tác dụng trấn áp nữa.” Cát Vũ trầm giọng nói.

Bạch Triển hít sâu một hơi rồi nói: “Thật ra, ba người chúng ta cùng nhau hợp lực sẽ có thể quét sạch lũ quỷ vật trong đó, nhưng điều kiện tiên quyết là sẽ có người bị thương, chắc chắn cũng sẽ có người chết. Ta thì sẽ bảo toàn được mạng sống, chỉ sợ các ngươi thôi, nhất là Cát Vũ huynh đệ mới bị trọng thương vừa khỏi, tình hình này sẽ khó nói lắm.”

Hóa ra Bạch Triển quyết định rút lui là vì sự an toàn của Cát Vũ và Dương Phàm, Cát Vũ cảm thấy vừa rồi hắn đã suy nghĩ quá nhiều rồi.

“Tiểu sư đệ, giờ chúng ta phải làm sao đây? Chẳng lẽ cứ để mặc cho con quỷ vật kia thoát khỏi phong ấn, rồi đi giết người sao?” Dương Phàm lo lắng nói.

“Chuyện này thực ra cũng không có gì đâu, trước tiên ta sẽ thiết lập một đạo phong ấn ở đây, để ngăn những con quỷ vật trong toà nhà kia thoát ra. Ta thấy trước đó Cát Vũ huynh đệ đã bố trí một đạo huyết chú phong ấn, như vậy là đã có hai lớp phòng hộ thì tuyệt đối không có sơ hở.”

“Hiện tại ta sẽ liên lạc với mấy huynh đệ kia đến đây hỗ trợ, chỉ cần có một người đến, thì hai huynh đệ bọn ta liên thủ sẽ dễ dàng tiêu diệt được đám quỷ vật trong toà nhà kia.” Bạch Triển trầm giọng nói.

“Được, bây giờ cũng chỉ còn cách như vậy thôi.” Dương Phàm bất đắc dĩ nói.

Bạch Triển liếc nhìn Cát Vũ như muốn hỏi ý, Cát Vũ cũng gật đầu, tỏ vẻ không có ý kiến.

Nói đến cùng thì Bạch Triển cũng vì muốn tốt cho hắn, nếu có cách tốt hơn để giải quyết đám quỷ vật trong đó, thì tại sao lại chọn cách liều mạng chứ? 

Nếu một người của Cửu Dương Hoa Lý Bạch đến đây thì vấn đề này có thể dễ dàng giải quyết, không gây nguy hiểm đến tính mạng hay có ai bị thương hết.

Bạch Triển giải quyết sự việc như sấm rền gió cuốn, sau đó lấy ra Hỏa Tinh Xích Long Kiếm cắm xuống trước cổng toà nhà, rồi lại thấy hắn ta lấy ra một lá bùa màu xanh lam, Hoả Tinh Xích Long Kiếm tách ra một ánh lửa, nó nhanh chóng bay quanh toàn bộ tòa nhà một vòng, ngọn lửa bốc cháy trong chốc lát rồi vụt tắt.

Sau đó, Bạch Triển rút Hoả Tinh Xích Long Kiếm ra, quay lại nói với hai người: “Ta đã bố trí Ly Hoả Bát Hoang Trận, uy lực rất lớn, chỉ cần có quỷ vật tới gần là sẽ bị ly hoả lực bao vây và đốt cháy hồn phách. Trận pháp này có thể duy trì trong mười ngày nửa tháng, nếu mọi chuyện thuận lợi thì ngày mai các huynh đệ của ta sẽ tới.”

“Chuyện này phải làm phiền Bạch Triển đại ca rồi.” Cát Vũ lịch sự nói.

“Người một nhà không nói hai thứ tiếng, đều là người tu hành, trừ ma vệ đạo là bổn phận của ta.”

Nói rồi, Bạch Triển lấy điện thoại di động ra, vừa đi vừa gọi điện, bước đi xa lúc nào không biết.

Cát Vũ liếc nhìn Dương Phàm đang đứng bên cạnh, thấy cô gái này đang bĩu môi như có vẻ không vui lắm.

“Đừng nôn nóng, chờ một ngày thôi, ngày mai lại tiêu diệt lũ quỷ vật trong này cũng chưa muộn.” Cát Vũ nhẹ nhõm nói.

“Vốn dĩ ta định dẫn tiểu sư đệ đến đây để thị uy, khiến ngươi thất vọng rồi à?” Dương Phàm nhìn Cát Vũ hỏi.

Cát Vũ lắc đầu và nói: “Không đâu, có thể gặp cô và Bạch Triển đại ca là ta rất vui rồi. Bạch Triển đại ca là cao thủ hàng đầu trẻ nhất mà ta từng gặp.”