Mao Sơn Quỷ Vương

Chương 221




Giáng đầu sư càng chiến đấu càng ác liệt, thanh trường kiếm hình rắn trong tay đầy thủ đoạn, nhưng mãi vẫn không chọc thủng được phòng tuyến của Cát Vũ.

Đột nhiên, ánh mắt của tên giáng đầu sư trở nên dữ tợn, vừa vung tay lên thì một khối bột lớn màu trắng ném về phía Cát Vũ.

Cát Vũ vội vàng nhón chân bay ngược về phía sau, khối bột rơi trên mặt đất lập tức ăn mòn mặt đất và bốc lên một khối bọt khí màu trắng.

Không được rồi, không thể tiếp tục chiến đấu như thế này được, với thể trạng hiện tại, sớm muộn gì hắn cũng sẽ chết dưới lưỡi kiếm của tên giáng đầu sư kia.

Nghĩ đến đây, Cát Vũ duỗi ngón tay cắt qua Mao Sơn Thất Tinh Kiếm, lập tức máu tươi chảy ra, trượt xuống lưỡi kiếm. Sau khi huyết tế, Mao Sơn Thất Tinh Kiếm lại loé lên một tia sáng đỏ, khi nó đang phát sáng thì Cát Vũ lại rung thanh kiếm lên, bảy thanh kiếm nhỏ lại thoát khỏi thanh kiếm chủ bay về phía tên giáng đầu sư.

Tên giáng đầu sư đang lao về phía Cát Vũ, nhìn thấy mấy thanh kiếm nhỏ màu đỏ đột nhiên bay ra thì hoảng sợ vội vàng dừng bước, thanh kiếm hình rắn trong tay rung lên một vòng rồi đánh bay bảy thanh kiếm nhỏ của Cát Vũ.

Có trách thì trách tối nay hắn đã siêu độ hơn hai mươi oán linh, nếu không sẽ không dẫn đến tình trạng này.

Ngay cả đã huyết tế Mao Sơn Thất Tinh Kiếm nhưng uy lực cũng không lớn, có lẽ bởi vì hắn đã bị tiểu thi anh kia cào một nhát, khiến máu bị nhiễm thi độc nên đã làm giảm uy lực của Mao Sơn Thất Tinh Kiếm rất nhiều.

Lúc này, ngay cả ánh sáng vàng trên Mao Sơn Thất Tinh Kiếm cũng đã mờ đi.

Sau khi thở hổn hển vài hơi, giáng đầu sư quay lại tấn công Cát Vũ một lần nữa.

Cát Vũ nghiến răng tự cổ vũ tinh thần cho mình, tay kết pháp quyết, miệng niệm thầm câu thần chú: “Đạo do tâm huyết, tâm giả hương truyện, hương thục ngọc lô, chân linh hạ phán. Tiên bội lâm hiên, mao sơn tổ sư, diêu đạt cửu thiên, thỉnh phúc ngô thân, lập tức tuân lệnh!”

Cát Vũ lại sử dụng Mao Sơn Thần Đả Thuật, nhưng lần này khác với lần trước. Lần trước Cát Vũ sử dụng ở Bạch Hổ đoạn sát cục là mời một quỷ tu thượng thân, bởi vì hoàn cảnh địa lý nên mới có thể mời được.

Nhưng nơi này lại khác, đây là ở thành phố Giang Thành phồn hoa thịnh vượng, muốn mời một con quỷ tu hoặc một đại yêu thượng thân, căn bản không có thứ này tồn tại.

Vì vậy, lần này Cát Vũ đã mời tổ sư của Mao Sơn, hễ chung quanh thành phố Giang Thành có đạo quan hoặc thần tượng nào đó của đạo gia, thì Cát Vũ có thể mượn những thần tượng đó, dùng Mao Sơn Thần Đả Thuật làm trung gian, để mời một sợi thần thức của cao nhân đến giúp hắn đối phó với tên giáng đầu sư này.

Thần thức được mời đến không có loại thần thức của đại yêu hoặc quỷ tu nên sức chiến đấu cũng không mạnh, nhưng dù sao cũng là một sợi thần thức của tổ sư Đạo gia, ít nhất nó có thể giữ cho Cát Vũ ở trạng thái đỉnh cao trong một khoảng thời gian và cũng sẽ gây ra thương tổn ít nhất.

Quan trọng nhất chính là tốc độ của loại Thần Đả Thuật mời thần thượng thân này rất nhanh, mới vài giây trước Cát Vũ đã sắp ngã quỵ trên mặt đất, lập tức bỗng nhiên trở nên cao lớn, thẳng tắp, có một ánh sáng vàng từ trên trời giáng xuống người Cát Vũ.

Quần áo trên người Cát Vũ tự tung bay mà không cần có gió, trên cơ thể còn có một luồng ánh sáng vàng, hai mắt chợt mở ra, ánh sáng vàng chợt lóe, sau đó lập tức màu mắt hóa thành màu hổ phách.

Giáng đầu sư mặc áo choàng đen đã đánh bay bảy thanh kiếm, hắn ta đang bay về phía Cát Vũ, chỉ còn cách hắn ba bốn thước thì chợt cảm nhận được Cát Vũ có sự khác thường, như thể tên nhóc này đột ngột trở thành một con người khác, cơ thể hắn có một cái gì đó khiến hắn ta sợ hãi.

Ngay sau đó Cát Vũ lại vung tay lên, Mao Sơn Thất Tinh Kiếm trong tay lại loé lên ánh sáng rực rỡ, sau đó bảy thanh kiếm nhỏ vừa bay ra đột nhiên quay ngược lại treo trên Mao Sơn Thất Tinh Kiếm.

“Bọn đạo chích phương nào dám khi dễ đệ tử Mao Sơn ta.” Một giọng nói uy nghiêm xa lạ cất lên, vang vọng khắp nơi.

Tên giáng đầu sư trợn tròn mắt, sững sờ ở đó không dám tiến về phía trước, cầm thanh kiếm hình rắn trong tay, cảnh giác nhìn Cát Vũ.

Dù sao cũng là người tu hành, tên giáng đầu sư cũng nhận ra được mấy môn đạo, hóa ra tên nhóc này đã sử dụng Mao Sơn Thần Đả Thuật.

Với thể trạng yếu ớt vừa rồi của Cát Vũ, cho dù mời được linh thể thượng thân thì cũng chỉ là vẻ hào nhoáng bên ngoài mà thôi, chỉ đủ để giả bộ ra oai.

Nghĩ đến đây, tên giáng đầu sư cười gằn nói: “Chẳng qua chỉ là một sợi thần thức giáng thân, ta còn tưởng là cái gì nữa chứ. Ngươi cho rằng chỉ dựa vào cái vỏ bọc đẹp đẽ bên ngoài là doạ được ta à? Bây giờ ta chính là thần chặn giết thần, phật chặn giết phật, chết đi.”

Nói rồi, tên giáng đầu sư lại lao về phía Cát Vũ, chỉ thấy sợi thần thức đang ở trên cơ thể Cát Vũ hừ giọng: “Thì ra là một tên giáng đầu sư ngoại quốc, vậy mà dám đến Hoa Hạ ta diễu võ giương oai à!”

Khi tên giáng đầu sư lao tới, vào lúc lão ta đâm mạnh thanh kiếm về phía Cát Vũ, Cát Vũ vung tay lên, một luồng kiếm khí phụt ra cắt mặt đất thành một cái rãnh rất sâu.

Doạ cho tên giáng đầu sư dựng cả tóc gáy, một nhát kiếm này chém ra thật đáng sợ.

Đủ để thấy rằng sợi thần thức đang ở trên người Cát Vũ không hề tầm thường.

Theo bản năng, tên giáng đầu sư giơ thanh kiếm hình rắn trong tay ngăn chặn, khi kiếm khí rơi xuống trên kiếm của hắn ta, lực đạo vô cùng mạnh mẽ, đánh hắn ta bay ra xa tận bảy tám thước.

Tên giáng đầu sư đứng bật dậy, trong đôi mắt lộ ra vẻ sợ hãi tột cùng, Cát Vũ lại vung Mao Sơn Thất Tinh Kiếm trong tay lên, bảy thanh kiếm nhỏ lại dựng đứng giữa trời, quay xung quanh Cát Vũ với ánh sáng vàng rực rỡ, sau đó một thanh kiếm phóng tới phía tên giáng đầu sư.

Lần này, rốt cuộc hắn ta cũng biết được Cát Vũ mạnh đến mức nào, sao còn dám khinh địch nữa chứ. Hắn ta vội kêu to hai tiếng: “Chạy mau!”, rồi quơ lấy con tiểu thi anh kia mà chạy nhanh xuống lầu.

Không đợi tên giáng đầu sư chạy thoát, một thanh kiếm nhỏ đã phóng tới bên người hắn ta, hắn ta vội vàng né tránh nhưng vẫn chậm một bước, thanh kiếm nhỏ đã chém vào cánh tay của hắn ta một nhát thật sâu, máu chảy không ngừng.