Mao Sơn Quỷ Vương

Chương 215




Hai mắt Trần Trạch San ngấn lệ, hơi tủi thân nói: "Ta... Ta không yên tâm để Vũ ca ở đây một mình..."

Cát Vũ bất đắc dĩ lắc đầu, thầm nghĩ cô gái này thật ngốc, đám công nhân kia đều là người cao lớn còn chẳng giúp gì được, một cô gái nhỏ như cô có thể làm được gì cơ chứ?

Nhưng điều này cũng cho thấy Trần Trạch San đối xử thật lòng với mình. Người bình thường vừa nhìn thấy thành tinh thi nhảy ra khỏi quan tài, đã sớm sợ đến mức bỏ chạy mất dạng rồi, vậy mà cô vẫn có thể đứng ở đây. Chuyện này cần phải có dũng khí rất lớn.

Sau khi an ủi Trần Trạch San một phen, Cát Vũ liền bảo cô đứng sang một bên, đợi mình một lúc, bây giờ Cát Vũ vẫn một việc vô cùng quan trọng cần phải làm. Đó là xử trí mấy oán linh này.

Rốt cuộc hắn nên chém bọn họ đến mức hồn bay phách tán hay siêu độ, còn phải hỏi rõ nguyên do mới biết được.

Nghĩ như vậy, Cát Vũ đi tới bên cạnh mấy quỷ vật đang bị Tụ Linh tháp chế ngự, trầm giọng hỏi: "Ta hỏi các ngươi, tại sao các ngươi lại chiếm giữ nơi này, không chịu rời đi?"

"Các ngươi mau nói đi, sức nhẫn nại của bần đạo có hạn. Nếu các ngươi có nguyên do, có lẽ ta sẽ siêu độ cho các ngươi, ngược lại nếu các ngươi ngu xuẩn mất khôn thì bần đạo chỉ có thể đánh các ngươi đến mức hồn bay phách tán. Con người ở nhân gian, còn quỷ đi xuống cõi âm. Đây vốn không phải là nơi các ngươi nên tồn tại." Cát Vũ giận dữ nói.

Trong lúc Cát Vũ đang nói, Mao Sơn Thất Tinh Kiếm đang cắm dưới đất nhất thời lóe lên ánh vàng, như thể đã cảm nhận được tâm tư của Cát Vũ, bảy thanh tiểu kiếm cũng phát ra tiếng leng keng khe khẽ, đã ở trong tư thế sẵn sàng lao đi.

"Vũ gia, ngươi nói nhảm với bọn họ làm gì, mấy oán linh này suýt hại chết cô vợ nhỏ của ngươi. Theo ta thấy, ngươi cứ dứt khoát luyện hóa thành quỷ đan là được, như vậy còn có thể nâng cao tu vi của ngươi." Một quỷ vật mất kiên nhẫn nói.

Dưới sự uy hiếp của Mao Sơn Thất Tinh Kiếm, mấy quỷ vật kia đều sợ đến mức run bàn bật. Đúng lúc này, một quỷ vật trung niên nơm nớp lo sợ nói: "Vị đạo gia này, ngài cho rằng bọn ta không muốn đi ư... Bọn ta đều là người chết oan, oán khí quá nặng, nên âm phủ hoàn toàn không thu nhận bọn ta... Bọn ta chỉ có thể lang thang ở đây, nhưng bọn ta chưa từng hại ai bao giờ. Nếu không phải bọn họ động thổ vào phần mộ của bọn ta, thì bọn ta cũng đâu gây khó dễ cho bọn họ..."

“Rốt cuộc là tại sao các ngươi lại chết?” Cát Vũ thắc mắc.

"Bọn ta... Cả nhà già trẻ của bọn ta đều bị triều đình xử trảm, ngay cả con trai sáu tuổi của ta cũng không buông tha..." Quỷ vật trung niên bi thương nói.

Cát Vũ nghe xong thì trong lòng cả kinh, trầm giọng nói: "Rốt cuộc các ngươi đã phạm phải tội gì mà lại bị chém đầu cả nhà?"

"Tại hạ chỉ là một văn nhân, chỉ vì viết một bài thơ, câu đầu tiên là ‘Thanh Minh hoàng hoa vũ trung sầu’, đã bị triều đình cho rằng viết thơ châm biếm, với ý đồ mưu phản, cả nhà già trẻ lớn bé đều bị người của triều đình bắt đi. Cả nhà đều bị xử trảm trước mặt công chúng, sau mấy ngày bị phơi xác mới được bà con xa trong nhà thu liệm an táng. Bọn ta thật sự là chết oan mà. Bài thơ đó của ta hoàn toàn không có ý phản Thanh phục Minh... Triều đình hoàn toàn không có căn cứ, đều là lỗi của ta, chính ta đã hại chết cả nhà... " Dứt lời, quỷ vật trung niên đã bật khóc nức nở.

Đương nhiên, quỷ vật không có nước mắt, nên khóc cũng chỉ làm ra dáng một chút thôi.

Cát Vũ nghe quỷ vật trung niên nói thế, cuối cùng cũng hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện.

Nơi này đã mai táng hơn hai mươi ngươi trong một gia đình, mà người khởi xướng trong chuyện này lại chính là quỷ vật trung niên đang khóc lóc kia. Lão ta là người thời Càn Long nhà Thanh, chỉ vì đã viết một bài thơ để bày tỏ cảm xúc của mình, nhưng khi bài thơ này được lan truyền ra ngoài, đã bị người khác tố giác, dẫn đến tai họa diệt môn.

Đây chính là văn tự ngục.

Văn tự ngục đều xảy ra ở các triều đại, nhưng ở triều đại nhà Thanh là nghiêm trọng nhất, đặc biệt là ở thời Càn Long. Trong ba trăm năm của nhà Thanh, văn tự ngục đã xuyên suốt toàn bộ triều đại nhà Thanh trong khoảng hai trăm năm mươi năm.

Các học sĩ về văn học đều bày tỏ sự bất mãn về văn tự ngục.

Gia đình này chính là người bị hại của văn tự ngục, chỉ vì một bài thơ mà cả nhà hơn hai mươi người đều bị chém đầu.

Điều đáng nói ở đây là trong nhà bọn họ có một lão thái gia, cũng chính là thành tinh thi mà Cát Vũ đã tiêu diệt lúc trước. Vì lão ta có chuyện phải đi ra ngoài, nên tránh được một kiếp. Đợi tới khi lão ta quay về thì phát hiện ra toàn bộ già trẻ lớn bé trong nhà đều đã bị triều đình bị bắt đi. Lúc lão ta biết được nguyên nhân khiến người nhà bị bắt đi, thì biết rằng tai họa sắp ập đến. Vì quá tức giận nên lão ta đã ngã xuống đất, chết ngay tại chỗ.

Bởi vì trong lòng lão thái gia này đã tích tụ oán khí, nên sau khi chết, thi thể đã cứng ngắc không thối rữa. Người am hiểu chút đạo môn nói rằng có lẽ lão thái gia sẽ thi biến, cần phải dùng quan tài bằng đồng để liệm, nên mọi người đã gom góp tạo ra một cỗ quan tài bằng đồng cho lão thái gia. Cuối cùng cả nhà lớn bé đã được an táng ở đây.

Nhưng mấy người đó lại không biết rằng, dùng quan tài đồng để liệm có thể sẽ càng khiến thi thể th biến một cách dễ dàng hơn. Lão thái gia dựa vào oán khí tích tụ ở lòng, đã hấp thụ sức mạnh địa sát, cuối cùng hóa thành cương thi, trải qua hơn hai trăm năm, lão ta đã biến thành thành tinh thi. Nếu không phải Cát Vũ là người đầu tiên phát hiện ra thành tinh thi này, cứ để công nhân đào lên thì nhất định sẽ gây ra đại họa.

Còn mấy thi thể bị chém đầu khác đều chết vô cùng oan ức, hơn nữa còn chết một cách đột ngột, hoàn toàn không thể đầu thai chuyển kiếp, cộng thêm việc bị ảnh hưởng của lão thái gia thành tinh thi kia, nên càng nảy sinh oán khí sâu đậm, rồi chiếm giữ nơi này.

Cát Vũ niệm tình cả nhà này thật sự đã bị chết oan, cũng không hại người nào cả, nên đã thực hiện lời hứa trước đó. Hắn đặt một pháp đài ở bên cạnh mấy cỗ quan tài, siêu độ cho cả gia đình.

Hắn phải siêu độ hơn hai mươi oán linh trong một lần nên cực kỳ tiêu hao linh lực, ngay cả Cát Vũ cũng không thể chịu nổi.

Siêu độ oán linh cũng là một biểu hiện của sự tích lũy âm đức của đạo gia, sau này cũng sẽ giúp ích cho việc tu hành của Cát Vũ.

Đợi đến khi hoàn thành mấy chuyện này đã là nửa đêm.