Mao Sơn Quỷ Vương

Chương 212




Cát Vũ nhìn kỹ hơn thì phát hiện ra tuổi tác của cương thi này rất lớn, dưới cằm còn có một nhúm râu bạc, trên đầu có một bím tóc dài, nhìn dáng vẻ này giống như trang phục thời nhà Thanh.

Cương thi vừa nhảy ra, trong miệng đã phả ra một ngụm thi khí màu đỏ.

Dựa vào ánh đèn ở gần đó, chỉ thấy gương mặt của cương thi này rất dữ tợn, răng nanh trong miệng đan xen, da dẻ trên mặt đã khô quắt, giống như ông lão đã bị phơi khô, đôi mắt đều là tròng trắng, quần áo trên người cũng tả tơi. Nhưng khí thế tỏa ra từ trên người cương thi này lại rất mạnh, chắc chắn đạo hạnh cũng không hề thấp kém.

Là đệ tử của Mao Sơn, tất nhiên hắn không thể nào xa lạ với mấy tà vật cương thi. Vừa nhìn lướt qua, Cát Vũ đã nhanh chóng kết luận rằng cương thi ở trước mặt này là thành tinh thi trong biến thi. Nếu tính theo pháp lực thì nó đã có đạo hạnh cực kỳ cao rồi.

Loại cương thi này được chia thành bất hủ thi, khiêu thi, thành tinh thi, phi thi và bất diệt thi.

Thành tinh thi là cương thi tầm trung. Mỗi lần tiến lên một cấp bậc thì phải mất cả trăm năm.

Nếu bây giờ Cát Vũ không tìm thấy cương thi này, mà đợi đến khi nó tu luyện lên cương thi cấp cao hơn, thì cho dù sư phụ tới đây, chắc chắn cũng là chuyện vô cùng phiền phức.

Thành tinh thi này không giống như mấy cương thi còn lại, nó chỉ biết giết người uống máu. Mặc dù đã có chút chỉ số IQ nhưng không quá cao.

Nó nhảy ra khỏi quan tài, đầu tiên là liếc nhìn xung quanh, cánh mũi khẽ nhúc nhích, sau đó nhanh chóng khóa chặt người của Cát Vũ.

Đối với cương thi, máu tươi chảy trong cơ thể người là một món cực kỳ mỹ vị, hơn nữa máu tươi của đạo sĩ là một liều thuốc bổ tuyệt vời. Nếu uống cạn máu tươi của Cát Vũ, cương thi sẽ nhanh chóng thăng cấp trở thành phi thi.

Nhìn thấy cương thi lao tới, mỗi lần nhảy ra xa bảy tám mét, chỉ trong hai lần nhảy đã vọt tới bên cạnh Cát Vũ. Cát Vũ cảm thấy một luồng gió tanh ập tới, khiến hắn buồn nôn, hắn chẳng kịp nghĩ ngợi mà rút bùa Vân Lôi ở trên người ra, ném lên thành tinh thi. Mặt đất bỗng vang lên một tiếng sét, đánh xuống thành tinh thi kia.

Thành tinh thi bị tia sét chí cương chí dương đánh trúng, cơ thể bị b4n ra ngoài như một quả đại bác, toàn thân còn bốc ra từng làn khói trắng.

"Đại gia, ngươi hù dọa ai đấy? Tiểu gia đây đã gặp rất nhiều cương thi rồi." Trong lòng Cát Vũ thầm nghĩ rồi bước nhanh về phía trước, rút Mao Sơn Thất Tinh Kiếm ra, định bước lên kết liễu tính mạng của cương thi.

Nhưng Cát Vũ còn chưa kịp đi tới bên cạnh nó, thì cương thi bỗng bật dậy khỏi mặt đất lần nữa, xoay người bỏ chạy theo hướng ngược lại với Cát Vũ.

Chỉ một bùa vân lôi đã khiến thành tinh thi đau đớn như vậy, nó biết mình đã đụng phải kẻ khó chơi, không phải là đối thủ của Cát Vũ nên xoay người định bỏ chạy.

Cát Vũ đâu thể để nó trốn thoát một cách dễ dàng như vậy, nên nhanh chóng đuổi theo.

Nhưng đạo hạnh của thành tinh này không thấp, mỗi lần nhảy là ra xa bảy tám mét, do đó sau mấy lần nhảy, nó đã kéo dài một khoảng cách với Cát Vũ rồi.

Cát Vũ sử dụng công phu khinh thân của mình, đuổi theo gắt gao về phía trước, nhưng vẫn bị thành tinh thi kéo dài khoảng cách.

Trong lòng hắn không khỏi lo lắng, nếu thứ này chạy tới nơi có nhiều người thì sẽ có rắc rối rất lớn, bao nhiêu người cũng không đủ để thành tinh thi gây ra tai họa.

Mắt thấy khoảng cách ngày càng xa, Cát Vũ thật sự hơi sốt sắng, lập tức ngừng bước, lấy la bàn trên người ra, lật gương bát quái ở mặt sau lên, dứt khoát cắn ngón giữa, nhanh chóng vẽ một đường phù văn trên tấm gương bát quái, miệng niệm chú: "Ngoại truyện huyền tổ, nội bảo soái binh, sắc trảm vạn yêu, thôi thu thiên tinh, kim chân sở chấn, cửu ma diệt hình!"

Câu thần chú vừa được vang lên, mấy ánh sáng vàng rực rỡ đột nhiên phóng ra từ trong gương bát quái, nhanh chóng bao trùm lấy thành tinh thi đang cách xa cả trăm mét. Thành tinh thi như bị sét đánh, toàn thân lại b4n ra ngoài một lần nữa, nằm dưới đất không ngừng run rẩy, tỏa ra một lượng lớn thi khí.

Cát Vũ cất la bàn đi, bước nhanh về phía trước, chỉ còn cách cương thi chưa đầy mười mét thì nó bỗng bật dậy khỏi mặt đất lần nữa, tiếp tục muốn chạy trốn. Nhưng lần này, tốc độ của thành tinh thi đã chậm hơn rất nhiều.

Cát Vũ đuổi theo phía sau một quãng đường, rồi lấy mấy đồng xu trên người ra, vượt qua cương thi, dứt khoát đánh xuống con đường ở trước mặt nó.

"Xoạt xoạt xoạt!" Mấy đồng xu liên tục được ném ra, tất cả đều chặn đường đi của cương thi.

Cát Vũ đã thiết lập một trận pháp nhỏ bằng những đồng tiền xu trong tay, để bao vây thành tinh thi lại.

Cứ như thế, mặc kệ thành tinh thi trốn thoát theo hướng nào cũng sẽ có một ánh vàng được phóng ra, chặn đường đi của nó.

Chẳng mấy chốc, Cát Vũ lại đuổi kịp thành tinh thi, đứng trước mặt nó trầm giọng nói: "Ngươi chạy nữa đi, để ta xem ngươi có thể trốn đi đâu."

Thành tinh thi tự biết mình đã hết đường chạy thoát nên tiếp tục gầm lên, liều mạng lao về phía Cát Vũ, nhưng vừa nhảy vào trong phạm vi được mấy đồng xu bao phủ kia, đã có mấy ánh vàng bắn lên người nó. Thành tinh thi lập tức ngã xuống đất, thi khí trên người cuồn cuộn.

Cát Vũ bước nhanh về phía trước, lấy bùa trấn thi màu xanh ra. Đây là bùa chuyên dùng để đối phó với cương thi có đạo hạnh cao. Hắn nhanh chóng dán lên trán cương thi. Lá bùa vừa được dán lên, tên cương thi đã hoàn toàn ngừng lại.

Cát Vũ hít một hơi thật sâu, ngồi xổm xuống, bất đắc dĩ nói: “Ngươi cũng khá lắm đấy, may mà bổn đạo trưởng đến kịp. Nếu để đến lúc thi công đào ngươi lên, không biết có bao nhiêu người chết dưới hàm răng của ngươi nữa."

Vừa dứt lời, Cát Vũ đột nhiên nảy ra một ý tưởng khác. Nếu cương thi này đã tu luyện đến cấp độ thành tinh thi, đã hấp thụ rất nhiều linh lực của trời đất và sức mạnh địa sát, nếu có thể dùng nó để luyện hóa thi đan, nung nấu tinh hoa mấy trăm năm của cương thi, có lẽ tu vi của mình sẽ tăng vọt.

Nghĩ đến đây, Cát Vũ không còn do dự nữa, dứt khoát niệm khẩu quyết, lá bùa màu xanh dán trên trán thành tinh thi nhất thời bốc cháy, thiêu rụi toàn bộ thành tinh thi.

Ngọn lửa cháy hừng hực trong nửa tiếng mới dập tắt, trên mặt đất để lại một kết tinh màu đen to bằng lòng bàn tay, đây chính là tinh hoa được cô đọng của thành tinh thi mấy trăm năm này.

Cát Vũ nhặt nó lên rồi cất trong người.