Nghe thấy lời căn dặn của Cát Vũ, đám công nhân đó đều liếc nhìn nhau, nhất thời hơi do dự.
Thấy Cát Vũ bày cống phẩm còn cắm hương, nói không chừng là có người chết được chôn ở đây, nếu làm chuyện này sẽ rất xui xẻo, hơn nữa công trường này còn bị ma ám, ngộ nhỡ đắc tội với quỷ thần nào thì chắc chắn mình sẽ chịu không nổi.
Trần Trạch San thấy đám công nhân không nhúc nhích thì lên tiếng: "Các ngươi mau làm việc đi, ta đã đưa tiền cho các ngươi rồi mà."
"Không phải Trần tiểu thư, cô có thể nói trước cho bọn ta biết là thứ gì được chôn ở bên dưới hay không? Ngộ nhỡ là chôn người chết thì chuyện này rất xúi quẩy."
"Các ngươi còn chưa đào lên, thì làm sao mà ta biết bên dưới chôn thứ gì? Rốt cuộc các ngươi có làm giúp không hả? Nếu không thì ta sẽ đi tìm người khác." Trần Trạch San khẽ cau mày, rõ ràng đã hơi tức giận.
Ban đầu đã nói rõ ràng rồi, cô đã đưa cho mỗi người một nghìn tệ, vậy mà bây giờ cần bọn họ làm việc thì bọn họ lại không chịu làm.
Cát Vũ quay đầu nhìn mấy công nhân, trầm giọng nói: "Mỗi người sẽ được cho thêm năm trăm tệ nữa. Nếu ai không làm thì cứ đổi thẳng cho người khác."
Quả nhiên có trọng thưởng tất có một người dũng cảm, đám công nhân kia không nói nữa, lần lượt chia mấy người thành một nhóm rồi đi về phía mà Cát Vũ đã cắm hương.
Cát Vũ đã cắm hương tổng cộng ở sáu nơi.
Mười mấy công nhân này cùng bắt tay vào làm việc, hai ba người một nhóm.
Thấy đám công nhân này cuối cùng cũng chịu làm việc, Trần Trạch San liền thở phào nhẹ nhõm. Cô đi tới bên cạnh Cát Vũ, lo lắng hỏi: "Vũ ca, rốt cuộc bên dưới chôn cái gì vậy?"
Trần Trạch San nghe vậy, sắc mặt lập tức thay đổi, sợ hãi nói: "Vũ ca... Có phải chính mấy người chết này đã khiến công nhân liên tục xảy ra chuyện đúng không?"
"Ừm, ta nghĩ là thế. Nơi này vốn là đồng ruộng, sau khi bị nhà họ Trần của cô mua lại, chắc chắn sẽ xây dựng nhà lầu. Các cô đã động thổ ở nơi an nghỉ của bọn họ, làm sao bọn họ có thể không nổi giận cơ chứ?" Cát Vũ nói.
"Việc đào ra quan tài khi làm công trình là chuyện thường hay xảy ra, nhưng tại sao mấy khu trước đó lại chưa từng xảy ra chuyện gì vậy?" Trần Trạch San thắc mắc.
"Vậy thì có thể hồn phách của mấy quan tài mà nhà cô đào lên đó đã sớm luân hồi chuyển thế rồi, bên trong chỉ còn lại hài cốt mà thôi, hoặc là oán khí của đối phương không lớn, đạo hạnh nhỏ bé, không dám gây khó dễ cho nhà cô. Nhưng lần này, chắc chắn chủ nhân của mấy bộ hài cốt này có chút lai lịch, lát nữa bọn họ đào lên xem thử là biết ngay thôi. Ta đứng ở đây cũng có thể cảm nhận được oán khí rất lớn của vong linh ở bên dưới.” Cát Vũ chẳng hề lo lắng nói.
Trần Trạch San đã sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, vô thức tiến lại gần Cát Vũ hơn, sau đó ngẩng đầu lên nhìn đám công nhân kia.
Hơn hai tiếng đồng hồ sau, các công nhân đã đào ra một cái hố lớn sâu hơn ba mét.
Đột nhiên, có một công nhân hình như đã đào trúng thứ gì đó, nên lớn tiếng hét về phía bên này: "Bọn ta đã đào được rồi, hình như là ván quan tài..."
Cát Vũ và Trần Trạch San nghe vậy thì vội vàng đi qua đó, bọn họ đứng ở mép hố nhìn xuống, quả nhiên đã phát hiện ra một ván quan tài màu đen. Ván quan tài này đã có mấy chỗ bị mục nát, xem ra đã cực kỳ lâu đời rồi.
Cát Vũ liếc nhìn quan tài, trầm giọng nói: "Các ngươi dọn dẹp sạch sẽ ở xung quanh quan tài, rồi nghĩ cách khiêng nó ra ngoài, các ngươi nhất định phải khiêng thật nhẹ nhàng đấy."
Chẳng mấy chốc, đã có người quay về lều, cầm mấy thứ như dây thừng và thanh sắt tới đây. Bọn họ cẩn thận buộc chặt vào quan tài, mấy người cùng hợp lực khiêng quan tài lên, đặt xuống đất.
Đợi sau khi khiêng quan tài lên, Cát Vũ mới phát hiện ra hình như quan tài này hơi nhỏ, không thể bỏ một người trưởng thành vào.
Cát Vũ đặt tay lên quan tài để cảm ứng oán khí ở trong đó, hơi nồng nặc nhưng không quá nặng.
Một lúc sau, Cát Vũ lại nói: "Các ngươi mở nắp quan tài đi."
Mấy công nhân đó liếc nhìn nhau, cuối cùng vẫn nghiến răng, dứt khoát cạy nắp quan tài ra.
Đợi sau khi quan tài được mở ra, một cỗ thi khí thối rữa nhất thời bay lên, toàn bộ công nhân đều bịt mũi, đồng loạt lùi về sau.
Trần Trạch San trốn sang một bên, hoàn toàn không dám nhìn, còn Cát Vũ thì chẳng hề sợ hãi, dứt khoát tiến lên nhìn vào trong rồi không khỏi kinh ngạc. Đúng như dự đoán, thi thể trong quan tài này không phải là người trưởng thành, mà trông giống như một đứa trẻ khoảng bảy tám tuổi. Thi thể đã sớm hóa thành xương trắng rồi, nên không thể phân biệt là nam hay nữ, nhưng điều kỳ lạ là đầu của đứa trẻ không hề dính vào cổ, mà lăn sang một bên.
Đứa trẻ còn nhỏ như vậy đã chết trẻ, đầu còn lăn sang một bên, điều này đã chứng tỏ một điều, đứa trẻ này không hề chết một cách bình thường, mà là bị người khác chặt đầu rồi chôn ở đây.
Thảo nào lại có oán khí, hóa ra là chết một cách đột ngột.
Cát Vũ chỉ liếc nhìn rồi bảo mấy công nhân đậy nắp quan tài lại, sau đó lại căn dặn đám công nhân tiếp tục đào hết tất cả quan tài lên.
Mấy công nhân đó đã nhận được một khoản tiền lớn, đành phải làm theo lời hắn.
Còn Cát Vũ và Trần Trạch San thì đứng ở bên cạnh giám sát công việc.
Lúc này, Trần Trạch San lại sáp tới khẽ hỏi: "Vũ ca, ngươi có nhìn thấy gì không?"
"Ừm, ta đã nhìn thấy rồi, có lẽ chuyện này hơi rắc rối, có thể sẽ gây ra chút tai vạ. Cô là con gái, vẫn nên mau chóng về nhà đi, vì ta sợ lát nữa sẽ tổn thương đến cô." Cát Vũ nghiêm mặt nói.
Sắc mặt của Trần Trạch San thay đổi, vội hỏi: "Lát nữa sẽ xảy ra chuyện gì vậy?"
“Bây giờ vẫn chưa thể nói trước được, nếu cô ở lại đây sẽ rất nguy hiểm, không bằng cô cứ đi về trước đi, đợi khi nào ta xử lý xong chuyện ở đây rồi, ta sẽ gọi điện báo cho cô biết.” Cát Vũ trả lời.
“Ta không về, có Vũ ca ở đây, ta không sợ gì cả.” Trần Trạch San ôm chặt cánh tay của Cát Vũ, khẽ cười nói.
Nếu cô đã không muốn quay về, thì Cát Vũ cũng không tiện ép buộc cô, nên hắn quay đầu lại nhìn đám công nhân đang bận rộn.
Đúng lúc này, một luồng khí đen bỗng bay ra từ một nơi nào đó, chui vào trong cơ thể một công nhân. Công nhân ấy bỗng đứng ngay đơ tại chỗ, như hình ảnh bị bấm ngừng vậy, rồi cả người ngã về phía sau.
“Không xong rồi… Trúng tà rồi… Vương Lão Nhị trúng tà rồi!” Mấy công nhân ở bên cạnh nhìn thấy có người ngã xuống đất, thì đồng loạt ngừng động tác, nhìn về phía Vương Lão Nhị.
Cát Vũ nghe thấy động tĩnh, vội vàng chạy qua đó xem xét, chỉ thấy ấn đường của Vương Lão Nhị đã tím đen, hai mắt mở to, rõ ràng đã bị tà khí xâm nhập vào trong cơ thể.
“Thật to gan! Không ngờ bổn đạo trưởng đang ở đây mà vẫn dám gây nghiệp chướng.” Cát Vũ giận dữ quát lớn, nhanh chóng lấy một lá bùa màu vàng ở trên người ra.