Mao Sơn Quỷ Vương

Chương 207




Vì thế hắn ta mở mắt ra xem, thì phát hiện ra có một người đang nằm bên cạnh mình. Người đó ăn mặc hơi kỳ lạ, đang là giữa mùa hè nhưng toàn thân lại quấn kín mít, nhìn như thế nào cũng cảm thấy giống như áo liệm.

Mà hắn ta cũng ngủ đến mức hơi mơ màng, còn tưởng là đồng nghiệp của mình, nên đẩy người kia một cái, nhưng tay vừa chạm vào đã cảm thấy như chạm phải cục đá, nên hỏi người kia có phải bị bệnh rồi không. Tại sao trời nóng thế này mà lại mặc nhiều đồ như vậy.

Sau đó người kia quay đầu lại, là một ông lão, sắc mặt trắng bệch, hai mắt đen xì, không có một chút tròng trắng, gương mặt cực kỳ dữ tợn, nói với công nhân kia bằng giọng nói vô cùng khàn đặc: "Các ngươi mau cút khỏi đây ngay! Tại sao các ngươi lại ngủ trên giường của ta? Mau cút khỏi đây ngay!"

Công nhân kia nhất thời tỉnh cả ngủ, bởi vì gương mặt quá ông lão đó thật sự quá đáng sợ, hắn ta bật dậy khỏi giường ngay, hét toáng lên, đánh thức toàn bộ công nhân đang ngủ trong lều, bọn họ lần lượt hỏi hắn ta đã xảy ra chuyện gì vậy.

Nhưng lúc người đó quay đầu lại nhìn thì ông lão kia bỗng biến mất, người khác đều cho rằng hắn ta đã gặp ác mộng, chính hắn ta cũng cho rằng mình đã xuất hiện ảo giác.

Nhưng kết hợp với những chuyện liên tục xảy ra ở công trường, hắn ta chắc chắn rằng mình không bị ảo giác hay gặp ác mộng gì đó, mà hắn ta thật sự đã nhìn thấy quỷ.

Cũng có người nói, đêm hôm đó hắn đột nhiên bị đau bụng, vì cách nhà vệ sinh công cộng khá xa, hơn nữa bên trong lại rất bẩn, nên hắn đã tùy tiện tìm một xó xỉnh nào đó, chuẩn bị ngồi xuống giải quyết. Nhưng hắn vừa ngồi xổm xuống chưa được bao lâu, thì nhìn thấy có mấy bóng đen đang đứng trên sườn núi ở gần đó, nhìn mình không nhúc nhích.

Lúc đó hắn hơi buồn bực, thầm nghĩ đã khuya thế này mà các công nhân vẫn chưa ngủ, còn quanh quẩn ở đó làm gì không biết?

Mình ngồi xổm giải quyết ở đây, lại bị người khác nhìn chằm chằm như vậy, khiến hắn cảm thấy hơi bất ổn.

Thế là hắn hét lên và bảo bọn họ đi xa một chút.

Lúc đó hắn còn chưa kịp chùi mông đã quay đầu bỏ chạy, do chưa kéo quần lên nên bị ngã nhào, rách cả mặt.

Lúc nói đến điều này, hắn còn cho mọi người xem vết sẹo trên mặt mình, bảo rằng là do bị ngã vào tối hôm đó.

Lúc ấy, hắn rất sợ hãi, vội vàng bò dậy xách quần chạy về lều, rồi kể lại cho anh em cùng làm việc nghe, nhưng mọi người đều không tin, còn cười nhạo hắn ta ị ra quần.

Mỗi người nói một kiểu, chuyện ma quỷ trên công trường được kể rất sống động, Cát Vũ nghe đến đây thì trong lòng đã có phỏng đoán đại khái rồi.

Hắn đứng dậy, từ tốn đi về phía Trần Trạch San, Trần Trạch San thấy Cát Vũ đi qua đây thì ân cần hỏi: "Vũ ca, ngươi mới nói gì với mấy người công nhân đó vậy?"

“Ta chỉ hỏi thăm tình hình một lát, nhận được câu trả lời từ miệng bọn họ mới là chân thật nhất.” Cát Vũ đáp, hắn ngừng một lát rồi nói tiếp: “Đúng rồi, lá bùa mà ta bảo cha cô chôn được chôn ở đâu? Cô dẫn ta đến đó xem thử đi."

Trong lòng Trần Trạch San hơi nghi ngờ, nhưng cô vẫn dẫn Cát Vũ đến chỗ đã chôn bùa trừ tà.

Nhà họ Trần chôn lá bùa rất đúng vị trí, ngay ở trung tâm công trường, tà vật trong phạm vi mấy dặm được lá bùa này bao trùm sẽ bị trấn áp.

Sau khi đi đến đây, Trần Trạch San liền nói: "Nó được chôn ở đây. Cha ta đã tự mình chôn nó."

Cát Vũ gật đầu rồi bảo Trần Trạch San tìm một cái cuốc để đào đất.

Thứ này không được chôn sâu, cũng không tới nửa mét, nên Cát Vũ nhanh chóng đào ra nó.

Người nhà họ Trần còn dùng một chiếc hộp sắt để đặt lá bùa vào, rồi mới mang đi chôn.

Sau khi Cát Vũ mở hộp ra, hắn nhìn vào bên trong, không nhịn được hít ngụm khí lạnh. Má nó, không ngờ bùa trừ ta mà hắn đưa cho bọn họ lại bị cháy sạch sành sanh, bây giờ đã hóa thành một đống tro tàn.

Điều này chỉ có thể chứng tỏ một điều, ở đây có tà vật rất hung dữ, nên bùa trừ tà của mình hoàn toàn không thể trấn áp được hung vật ở nơi này.

"Trời ơi... Lá bùa này này cháy bằng cách nào vậy..." Trần Trạch San không dám tin nói.

"Nơi này thật sự có vấn đề, hơn nữa tình hình còn rất nghiêm trọng, nhất định phải hóa giải ổn thỏa mới được. Nếu tiếp tục thi công, không chỉ đơn giản là chết một hai người thôi đâu." Cát Vũ nói.

“Vũ ca, chuyện này nên hóa giải thế nào đây?” Trần Trạch San hỏi.

Cát Vũ nói: “Cô cứ đi gọi mười mấy công nhân đến đây trước đi, nhớ cầm theo xẻng và cuốc, có thứ gì đó được chôn ở bên dưới, đợi sau khi đào lên rồi cô sẽ biết nó là cái gì.” Cát Vũ nói.

"Chuyện này... đã trễ như vậy rồi, hơn nữa từ khi xảy ra chuyện, có lẽ công nhân không muốn làm ở đây nữa." Trần Trạch San hơi lo lắng nói.

"Có trọng thưởng tất có người dũng cảm, nếu cô cho bọn họ nhiều tiền, chắc chắn bọn họ sẽ làm thôi." Cát Vũ nói.

Cô đã bỏ ra một khoản tiền lớn để gọi bọn họ tới, mỗi người một nghìn tệ, bằng với số tiền mà bọn họ làm việc trong mấy ngày.

Đợi sau khi toàn bộ công nhân đều đi đến, Cát Vũ liền lấy la bàn trên người ra, bắt đầu đi vòng quanh công trường. Sau khi la bàn được lấy ra, kim chỉ nam ở trên đó bắt đầu chuyển động một cách nhanh chóng, đi một vòng, cuối cùng la bàn cũng chỉ về một phía, đó chính là nơi thi công.

Cát Vũ bước đến nơi đó, cất la bàn đi, rồi lại bảo Trần Trạch San ra ngoài mua ít hoa quả cống phẩm, ngoài ra còn mua thêm ít hương thơm thượng hạng quay về đây.

Trần Trạch San ngày càng khó hiểu, trong lòng có thắc mắc, nhưng thấy vẻ mặt nghiêm nghị của Cát Vũ, cô đành phải đồng ý, vội vàng lái xe đến cửa hàng bán vòng hoa và chợ ở gần nhất, mua mấy thứ mà Cát Vũ cần.

Sau khi chuẩn bị xong xuôi mọi thứ, Cát Vũ đã bày hết đồ lên trên chỗ đất cao, rồi trầm giọng nói: "Đệ tử Mao Sơn Cát Vũ, tình cờ gặp được chư vị bằng hữu, đã làm phiền chư vị nghỉ ngơi. Ta sẽ giúp mấy vị bằng hữu dời đến một nơi khác, mong chư vị có thể yên nghỉ.”

Dứt lời, Cát Vũ liền dùng lá bùa màu vàng đốt mấy cây hương thơm đó, lần lượt cắm xuống mấy chỗ đất cao.

Mấy cây hương thơm này vừa được cắm xuống đất, trên mặt đất bằng phẳng bỗng nổi lên một cơn gió lạ, xung quanh bỗng trở nên u ám và lạnh lẽo. Gió lạnh gào thét, màn đêm u ám, cuốn theo lớp bụi dưới mặt đất bay mù mịt.

Sắc mặt của Cát Vũ vẫn nghiêm nghị, hắn quay đầu nhìn đám công nhân ở phía sau, trầm giọng nói: "Các ngươi hãy đào hết những nơi ta đã cắm hương đi, phải đào đến khi nào có đồ mới thôi."