Vừa nghe thấy giọng nói đã biết người tới bất thiện, Cát Vũ cho rằng chuyện này có lẽ sẽ gặp rắc rối lớn.
Người tới vô cùng có khả năng là kẻ đã phá hủy phong ấn do sư phụ sắp đặt phía sau tượng Quan Công, kẻ lần lượt gây ra cái chết trong đại học Giang Thành.
Vừa nghĩ đến điều này, đầu óc Cát Vũ bỗng trở nên nặng nề hơn, rốt cuộc không còn lòng dạ đâu mà lại lẻn thần thức vào bên trong địa sát. Hắn bắt đầu tách thần thức của mình từ từ khỏi địa sát. Nhưng mà, không dễ dàng gì Cát Vũ mới lẻn thần thức vào được, muốn tách ra vẫn cần có một khoảng thời gian. Nhưng người nọ đã chạy tới trước cửa của tòa nhà rồi. Lúc này làm như thế nào cho phải đây?
Mọi chuyện đã phát triển đến mức như vậy, Cát Vũ chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh trên trán sắp túa ra.
Điều bi thảm hơn nữa là ngay sau đó lại có một người khác nói: "Đại sư huynh, trong địa bàn của Đàm gia lúc trước, người đả thương ta chính là nhóc bảo vệ này, suýt chút nữa đã gi3t ch3t ta. Nếu huynh không ra tay cứu giúp thì lúc này ta đã chết từ lâu rồi!"
Vừa nghe thấy giọng nói của người này, trái tim của Cát Vũ hoàn toàn lạnh lẽo. Giọng nói của người này thật sự rất quen thuộc, chính là Hàn Vân đạo trưởng được Đàm gia mời đến để đối phó với hắn. Vốn là hắn đã phái ra mấy quỷ vật muốn chém giết yêu đạo này.
Nhưng ai ngờ được là những quỷ vật đó lại nói rằng Hàn Vân đạo trưởng đã được cứu giữa chừng, còn chém giết một số quỷ vật trong Tụ Linh Tháp. Cát Vũ thắc mắc đó là a,i song cũng không để tâm đến vấn đề ấy lắm. Hóa ra đối phương lại rất có lai lịch, là kẻ đã phá vỡ phong ấn của sư phụ.
Ngay cả phong ấn của sư phụ cũng có thể phá hủy được, tu vi của đối phương khẳng định không kém cạnh gì.
Ngay khi Cát Vũ đang nghi ngờ và lo lắng không thôi, chợt nghe thấy người được Hàn Vân đạo trưởng xưng là đại sư huynh lại nói: "Một thằng nhóc mọc chưa đủ lông cũng có thể đánh cho ngươi bị thương như thế này, bản lĩnh mà sư phụ dạy cho ngươi, ngươi đều đút cho chó ăn rồi sao?"
"Thật sao? Thằng nhóc này đã có tu vi Lục Tiền Đạo Trưởng ư?" Lão già kia nói với vẻ không tin.
“Thật hơn chữ thật luôn!” Hàn Vân đạo trưởng trầm giọng nói, ngay sau đó lại tiếp: “Đại sư huynh, nói thêm cũng vô ích, trước tiên giết tên nhóc này đã rồi nói sau. Đừng để nó phá hỏng chuyện quan trọng của ngài.”
"Thằng nhóc này chết đến nơi rồi. Nó đã lẻn thần thức vào bên trong địa sát, muốn tìm ra lai lịch của tòa nhà này. Giờ phút này nó chỉ như một người gỗ, hiện tại bần đạo lấy cái mạng chó của nó chỉ như lấy đồ trong túi ra thôi!" Lão già kia tàn nhẫn nói.
Trong lúc nói chuyện, cả hai đã đi về phía Cát Vũ.
Giờ phút này, Cát Vũ đang cố gắng khôi phục thần thức của mình về vị trí ban đầu bằng tốc độ nhanh nhất.
Hai người đó đã đến gần Cát Vũ rồi. Lão già kia suy nghĩ một chút, sau đó trầm giọng nói: "Nhóc con, Bách Quỷ Kích Sát Trận này bố trí thật không tệ, vừa nhìn đã biết là pháp trận của Mao Sơn, thực sự hung hãn. Chờ bần đạo phá Bách Quỷ Kích Sát Trận này rồi nói sau!"
Hiện tại Cát Vũ đang ngồi trên mặt đất và không thể di chuyển, thực sự có cảm giác như cá nằm trên thớt, mặc cho người ta làm thịt. Nếu bây giờ mình có thể động đậy thì dù tu vi đối phương cao tới đâu, dựa vào mấy thánh khí Mao Sơn kiếm trên người mình cũng có thể chiến một trận. Song bây giờ, hắn hoàn toàn không có lực chống trả, thậm chí trước khi thần thức trở lại trong cơ thể, hắn còn không mở mắt ra được, chỉ có mồ hôi lạnh không ngừng chảy dài từng giọt trên trán.
Bên tai vang lên một âm thanh giòn giã của trường kiếm, một tiếng huýt sáo vang lên, khẳng định là lão già kia đang phá vỡ Bách Quỷ Kích Sát Trận mà mình đã sắp đặt rồi. Những chiếc đinh gỗ đào đang vờn quanh bốn phía bay vụt ra xung quanh, ngay sau đó là tiếng vang lách ca lách cách. Đám quỷ vật đang quay xung quanh ở bốn phía tức khắc tìm được cửa đột phá và lại tràn về phía Cát Vũ.
Cát Vũ biết rằng thời khắc nguy hiểm nhất đã đến.
Đáng buồn thay, thần thức của mình vẫn chưa hoàn toàn trở lại cơ thể.
Không biết hai người Hàn Vân đạo trưởng đã phá vỡ Bách Quỷ Kích Sát Trận mà mình đã sắp xếp như thế nào. Để pháp trận này đối phó với quỷ vật khẳng định là không vấn đề gì. Nhưng nếu dùng để đối phó với người, lại còn là người tu hành có tu vi rất cao thì chỉ tạm ổn.
Nhắm mắt lại, Cát Vũ chỉ cảm thấy hai người bọn họ càng ngày càng gần mình. Lực sát thương của Bách Quỷ Kích Sát Trận cũng càng ngày càng nhỏ, mà quỷ vật rục rịch bốn phía cũng tụ lại mà đến.
Đúng lúc này, Tụ Linh Tháp đặt bên cạnh người chợt lóe lên ánh sáng vàng, khí tức đủ màu bao quanh Tụ Linh Tháp. Đang lúc những quỷ vật kia chuẩn bị nhào vào trên người Cát Vũ, một đám âm sát khí đủ màu bên trong Tụ Linh Tháp đều bay ra, ngưng tụ thành nhiều quỷ vật trợn mắt nhe nanh khác nhau, cộng thêm đại yêu mấy trăm năm, lập tức xông đến đám quỷ vật kia.
"Vũ gia, bọn ta ra ngoài bảo vệ ngươi. Ngươi phải nhớ kỹ chỗ tốt của bọn ta đấy, sớm siêu độ bọn ta là được!"
"Vũ gia, mẹ nó, ông đây không muốn đầu thai nữa, đi theo ngươi cũng khá là k1ch thích. Dám giết Vũ gia của bọn ta, ông đây sẽ liều mạng với ngươi!"
"..."
Cả đám quỷ vật liên tục thoát ra khỏi Tụ Linh Tháp, càng ngày càng nhiều, quỷ vật trong Tụ Linh Tháp gần như xuất động hết thảy, ít nhất cũng có bảy mươi, tám mươi quỷ vật cấp bậc lệ quỷ, còn có vài đại yêu mấy trăm năm, đang liên tục thoát ra khỏi Tụ Linh Tháp.
Tình huống này cũng là do Cát Vũ sắp xếp từ trước, sáng sớm hắn đã giải trừ phong ấn của Tụ Linh Tháp, chính là chuẩn bị cho thời khắc này.
“Tụ Linh Tháp!” Lão già kia không khỏi thốt lên, khi nhìn thấy Tụ Linh Tháp bên cạnh Cát Vũ đã phóng thích ra nhiều quỷ vật mạnh mẽ như vậy.
“Đại sư huynh, đây là thánh khí Mao Sơn Tụ Linh Tháp!” Hàn Vân đạo trưởng kia nói.
"Pháp khí này lợi hại đến mức tàn nhẫn nhỉ. Có thể phong ấn nhiều quỷ vật như vậy. Sau khi bần đạo giết tên nhóc này, Tụ Linh Tháp này chính là của ta." Giọng điệu của đại sư huynh kia có chút kích động.
Tuy nhiên, vào lúc này, cũng có mười mấy quỷ vật lao về phía hai người Hàn Vân đạo trưởng.
Điều đó cho Cát Vũ một cơ hội để thở, vội vàng tiếp tục phục hồi thần thức của mình.
Đúng lúc này, người được Hàn Vân đạo trưởng gọi là đại sư huynh đột nhiên hét lên một tiếng: "Phượng Di! Ngài còn muốn che giấu tới khi nào nữa. Nếu không ra thì tất cả yêu ma xung quanh đều bị thằng nhóc này gi3t ch3t hết mất!"
Sau khi lão đạo kia hét lên câu này, khí tràng bốn phía lại quay cuồng kịch liệt, một luồng khí tức âm lãnh đang lan tràn xung quanh tòa nhà.
Ngay khi Cát Vũ đang suy nghĩ xem " Phượng Di" này là ai, thì ngay sau đó bên tai hắn truyền đến vài tiếng hét chói tai, hóa ra là quỷ vật trong Tụ Linh Tháp đã phát ra tiếng hét cuối cùng.