Mao Sơn Quỷ Vương

Chương 163




Nghe vậy, lão già kia gật đầu nói: "Ừ, xem ra nhóc con ngươi cũng có chút bản lĩnh thật sự. Bạch Hổ Đoạn Sát Cục này ẩn trong núi non, vô cùng mờ mịt, nếu không có kiến thức sâu sắc về Phong Thủy Huyền Học, thì rất khó để phát hiện được nơi này. Về phần xác chết người đàn ông này cũng là do hắn tự tìm đường chết. Ngày ấy lão phu ra cửa tìm kiếm thi nguyên, khi đang muốn đào một xác ướp cổ để luyện hóa cu0ng thi, thì đúng lúc bị người này gặp phải. Hắn sợ hãi quay đầu bỏ chạy, lão phu đành phải phái ra một quỷ vật thu lấy hồn phách của hắn. Cho đến buổi tối ngày thứ hai mới tìm được xác chết của hắn, rồi dẫn xác chết của hắn đến đây. Các ngươi có thể tìm tới nơi này, thật sự là ngoài dự đoán của lão phu."

"Lão già ngươi thật sự quá xấu xa, dám gi3t ch3t chú của ta. Ta sẽ bảo cảnh sát bắt ngươi lại, cho ngươi ngồi tù cả đời!" Tô Mạn Thanh tức giận đến nỗi hai mắt đỏ bừng, lúc này cũng quên mất sợ hãi, chỉ vào lão già kia mà nói.

"Ha ha ha... cảnh sát ư? Cô báo cảnh sát thử xem bọn họ có thể tìm được tới chỗ này hay không..." Lão già kia lại cười ngạo nghễ.

Những lời cô nói quả thực là một trò đùa. Người tu hành chỉ có thể dùng người tu hành để đối phó, người thường không thể nào sử dụng được, chỉ có một con đường chết. Sau khi cười nắc nẻ một trận, lão già kia lại nhìn về phía Cát Vũ và nói: "Ngươi đã phá giải pháp trận sương mù rồi ư?"

“Vô nghĩa, không phá giải thì có thể tìm được ngươi sao?” Cát Vũ khinh thường nói.

“Vậy âm độc thi cẩu mà lão phu nuôi dưỡng thì sao?” Ánh mắt lão già bắt đầu tối sầm lại.

“Tất cả đều đã bị ta giết, không để lại một con nào cho ngươi.” Cát Vũ cười nói.

"Thất Tinh Sinh Tử Quan chắn ở cửa động, bảy con cu0ng thi trong quan tài là do lão phu phải tiêu tốn rất nhiều sức lực mới thu thập được, ngươi không vượt qua được những con cu0ng thi này, mà là đi từ nơi khác vào à?" Lão già nghi hoặc nói.

“Ngại quá, ta cứng rắn xông vào, tất cả cu0ng thi do ngươi tạo ra đều bị ta tiêu diệt hết rồi. Ngay cả ván quan tài ta cũng đã đập nát cho ngươi rồi!" Nụ cười trên khóe miệng Cát Vũ càng lộ rõ.

"Giỏi! Đúng là một nhân tài. Lão phu đã nói xong những lời nên nói rồi. Ngươi đã phá hủy rất nhiều bẫy của lão phu, lão phu cũng chỉ có thể lấy mạng của ngươi thôi, cho ngươi ở trong này trông coi cửa động cho lão phu!"

Nói xong, lão già đột nhiên đứng lên, thân hình lom khom trở nên vô cùng cao lớn. Từ trên người ông ta có sát khí đen đậm như mực vọt lên cao, quần áo rách nát trên người cũng phồng lên, khí thế ngàn vạn.

Tay khẽ run lên, Mao Sơn Thất Tinh Kiếm nhất thời hiện ra một đạo kim quang, trong nháy mắt trở thành một thanh trường kiếm dài hơn một thước. Phía trên lộ ra bảy thanh kiếm nhỏ, phát ra một tràng “leng keng” giống như tiếng chuông tang đòi mạng, trực tiếp chỉ về phía lão già kia.

Lão già nhìn thấy Mao Sơn Thất Tinh Kiếm trong tay Cát Vũ, đôi mắt sắc bén chợt lóe lên.

Mao Sơn Thất Tinh Kiếm chính là thánh khí của Mao Sơn. Hễ là người tu hành trong giang hồ của thế hệ trước đều biết rằng có một pháp khí như vậy, nhưng rất hiếm người được thấy. Bởi vì pháp khí này vẫn luôn trên người của Trần Duyên Chân Nhân.

Nhưng hào quang uy nghiêm phát ra từ trên Mao Sơn Thất Tinh Kiếm mênh mông cuồn cuộn, quang mang màu vàng có ánh sáng ngọc lóa cả mắt. Lão già vừa nhìn thấy đó là một thanh pháp khí hiếm có, trong lòng không khỏi nghi hoặc. Chẳng lẽ pháp khí này chính là thánh khí truyền thuyết của Mao Sơn - Mao Sơn Thất Tinh Kiếm ư?

Sau nỗi kinh hoàng, lão già kia âm u nói: "Pháp khí trong tay ngươi chính là thánh khí của Mao Sơn - Mao Sơn Thất Tinh Kiếm à?"

"Uầy, lão già ngươi coi như có chút kiến thức, nhận biết được pháp khí trong tay ta. Không sai, đây đúng là chí bảo của Mao Sơn ta - Mao Sơn Thất Tinh Kiếm!" Cát Vũ cười nói.

“Không phải chỉ có chưởng giáo Mao Sơn mới có thể truyền thừa Mao Sơn Thất Tinh Kiếm ư? Một thằng nhóc như ngươi sao lại có được pháp khí này?" Lão già kia càng thêm kinh ngạc.

“Chưởng giáo Mao Sơn Long Hoa Chân Nhân là sư huynh của ta, sư phụ ta chính là Trần Duyên Chân Nhân!" Cát Vũ lại nói.

Lão già hít một hơi khí lạnh. Mặc dù cảm thấy có chút khó tin, tên nhóc trước mặt ông ta thoạt nhìn chưa tới hai mươi tuổi, thế mà lại nói Long Hoa Chân Nhân- chưởng giáo của Mao Sơn chính là sư huynh của hắn, còn Trần Duyên Chân Nhân là sư phụ của hắn!

Nhưng Mao Sơn Thất Tinh Kiếm trong tay hắn không lừa được ai. Bảy thanh kiếm nhỏ treo phía trên kiếm chủ kia là minh chứng rõ nhất. Pháp khí như vậy hoàn toàn không thể phục chế được thanh thứ hai.

"Mẹ nó, lại là người của Mao Sơn! Người của Mao Sơn, lão phu thấy một người giết một người!" Lão già vừa sợ vừa giận, không nói thêm lời nào, duỗi tay ra, trực tiếp lấy cái bàn chải quét thi du trong tay quăng về phía Cát Vũ.

Một mảng thi du lớn tỏa ra mùi hôi thối không gì sánh được, đánh úp về phía Cát Vũ. Tim Cát Vũ chùng xuống, thuận tay ném một lá bùa màu vàng ra, một ánh lửa lớn chắn trước mặt hắn, đỡ hết đống thi du này.

Tiếp theo, lão già trực tiếp nhấc cái thùng đựng đầy thi du lên, dùng bàn chải to nhúng thi du rồi ném liên tiếp về phía Cát Vũ.

Thân thể Cát Vũ không ngừng né tránh, đồng thời cũng nhanh chóng áp sát lão già.

Không biết thi du được lão già kia luyện chế bằng cách nào, thân thể Cát Vũ nhanh chóng liên tục né tránh. Khi thi du rơi xuống đất và tường, nó phát ra âm thanh "xì xì", ngay cả đá cũng bị ăn mòn tỏa ra khói trắng. Nếu nó rơi trúng người thì có thể tưởng tượng được hậu quả.

Thi du vừa vung ra ngoài là một mảng lớn, kín không kẽ hở, hoàn toàn phong tỏa đường đi của Cát Vũ. Càng đến gần lão già lại càng gian nan. Thi du này thật quá tà môn, Cát Vũ không dám đụng vào một chút nào.

Trong đó còn có một ít thi du bị ném về phía Tô Mạn Thanh. Nhưng vào lúc này, Tụ Linh Tháp trong tay Tô Mạn Thanh đột nhiên nở rộ ra mấy đạo hào quang, các loại khí tức đủ màu sắc bao bọc lấy Tô Mạn Thanh, làm cho tất cả thi du bị ngăn cách bên ngoài, không có một chút nào rơi trúng cơ thể của cô.

"Nhóc con, ngươi còn non lắm. Giết ngươi rồi, lão phu sẽ giữ lại Mao Sơn Thất Tinh Kiếm của ngươi cho riêng mình, ha ha​​..." Lão già cười điên cuồng, cái bàn chải lớn trong tay không ngừng lắc lư, thi du rơi trên mặt đất, khắp nơi tỏa ra một làn hơi trắng xóa hôi thối, khiến người ta ngửi vào chỉ muốn buồn nôn.

Cơn tức giận của Cát Vũ lập tức bùng lên. Thấy mãi mà không thể đến gần lão già được, hắn trực tiếp bấm một pháp quyết. Một lá bùa màu vàng bị ném về phía mặt đất dưới chân, nhất thời một bức thành che chở bằng cu0ng khí đột ngột mọc lên từ dưới mặt đất, che chắn trước mặt hắn.