Đối với phỏng đoán của mình, Cát Vũ cũng chưa chắc chắn, đương nhiên không thể nói cho Tô Thành Nghiệp biết chuyện này, chỉ sợ ông sẽ sợ hãi. Dù sao ông cũng không giống như Tô Mạn Thanh, vì cô đã từng thấy hắn chạm trán với quỷ vật rồi.
Vốn dĩ bọn họ có thể trở về An Thành vào lúc trời còn sáng, nhưng lại bị trì hoãn khá lâu do chuyện va chạm với Đàm Tiểu Lượng, nên khi ba người trở lại An Thành thì trời đã tối hẳn.
Nhà của Tô Mạn Thanh sống ở ngoại ô thành phố An Thành, là nơi sắp bị phá bỏ để di dời đi nơi khác. Gần ngôi làng nơi họ ở, ba mặt có núi bao quanh, cách khoảng hai ba km có thể nhìn thấy mấy ngọn núi nhấp nhô. Mặc dù bầu trời tối đen nhưng Cát Vũ vẫn có thể nhìn thấy hình dáng của ngọn núi.
Không hiểu vì sao từ khi Cát Vũ bước vào ngôi làng này, trong lòng hắn lại cảm giác rất ngột ngạt, đây là một cảm giác không thể giải thích được, có thể là do người tu hành quá mẫn cảm rồi chăng?
Điều kiện gia đình của Tô Mạn Thanh có vẻ tạm ổn, tuy không phải giàu sang quyền quý, nhưng cũng coi như có của ăn của để.
Từ chiếc xe Volkswagen do Tô Thành Nghiệp lái, có thể thấy chiếc xe đó ít nhất cũng phải hơn mười vạn, những gia đình bình thường sẽ không mua nổi một chiếc xe như vậy. Còn ngôi nhà họ đang sống là một căn nhà nhỏ hai tầng xây dựng bằng gạch tráng men, xem ra khá đắt đỏ.
Xét về gia cảnh của Tô Mạn Thanh, ít nhất cô cũng thuộc tầng lớp trung lưu.
Chẳng trách Tô Mạn Thanh lại có tiền mà ra ngoài thuê nhà ở.
Vì chú của Tô Mạn Thanh chỉ còn một người thân là Tô Thành Nghiệp, giờ đã ba mươi tuổi mà vẫn chưa kết hôn, cha mẹ lại qua đời sớm, nên linh cữu của chú được để tại nhà của Tô Thành Nghiệp.
Khi ba người bước vào nhà, họ nhìn thấy một chiếc quan tài bằng thuỷ tinh trong suốt được đặt trong phòng khách, một đầu của chiếc quan tài được cắm điện, dường như có tác dụng làm đông lạnh. Do thời tiết nóng bức nên họ đã chuẩn bị như thế, vì sợ rằng xác chết sẽ thối rữa và bốc mùi.
Có một thi thể nằm trong quan tài, được phủ một tấm vải trắng, những người đến viếng khóc rất thương tâm.
Sau khi Tô Mạn Thanh khóc lóc một lúc, Cát Vũ nói với cô suy nghĩ của mình, nói rằng hắn muốn mở quan tài thuỷ tinh ra để xem chú cô chết như thế nào.
Tuy rằng trong lòng Tô Mạn Thanh rất buồn, nhưng cô cũng biết Cát Vũ có dụng ý tốt, đó chính là lý do cô đưa Cát Vũ tới đây.
Nhưng bây giờ đang có rất nhiều người tới chia buồn, chú của cô khi còn sống có quan hệ rất rộng, lại có rất nhiều bạn bè, khó có thể mở quan tài trước mặt nhiều người như vậy, vì thế Tô Mạn Thanh nói nhỏ với Cát Vũ đợi lát nữa không có ai hãy mở ra.
Cát Vũ đành phải lùi lại và chờ đợi.
Đợi từ bảy tám giờ tối cho đến hơn mười giờ tối, khi tất cả những người chia buồn đã về hết.
Trong phòng chỉ còn lại gia đình Tô Mạn Thanh và Cát Vũ.
Mẹ của Tô Mạn Thanh đã ngoài bốn mươi tuổi, nhưng do chăm sóc da tốt nên nhìn như mới ngoài ba mươi, trông rất giống Tô Mạn Thanh, có thể nói sức hút của bà vẫn còn. Nãy giờ bà luôn thắc mắc không biết người bảo vệ nhỏ bên cạnh con gái mình là ai. Tô Thành Nghiệp đã ghé tai bà giải thích vài câu, nên bà mới cảm thấy nhẹ nhõm và tỏ vẻ thân thiện với Cát Vũ hơn. Sau khi mọi người đã đi hết, bà bắt đầu dọn dẹp cho Cát Vũ Một một căn phòng ở tầng trên để hắn ở lại.
Còn lịch sự hỏi Cát Vũ có đói không, rồi lại đi nấu cơm cho hai người ăn.
Hai vợ chồng họ đã bận rộn cả ngày, nên cũng mệt đừ, ăn vội cho xong bữa tối rồi trở về phòng ở tầng một để nghỉ ngơi.
Phòng của Tô Mạn Thanh và Cát Vũ đều ở tầng hai. Trong nhà họ có khá nhiều phòng nên vẫn đủ cho Cát Vũ ở lại.
Sau khi đôi vợ chồng già đi ngủ, Tô Mạn Thanh và Cát Vũ lại đến gần quan tài, Cát Vũ liếc nhìn cái xác được phủ một lớp vải trắng, nói nhỏ với Tô Mạn Thanh: “Có thể cái xác hơi đáng sợ, hay là cô đứng qua một bên đừng nhìn.”
Tô Mạn Thanh lắc đầu nói: “Ta không sợ, đây là chú của ta, là người chú thương yêu ta nhất, sao ta lại sợ chứ?”
Thấy vậy, Cát Vũ không nói thêm nữa, nhẹ nhàng mở nắp quan tài thuỷ tinh ra, sau đó vén tấm vải trắng phủ ở mặt thi thể lên.
Ngay khi tấm vải trắng được vén lên, Tô Mạn Thanh đang đứng bên cạnh Cát Vũ đã rùng mình dữ dội, vội vàng lấy hai tay che miệng lại để không phải hét lên.
Mặc dù Tô Mạn Thanh đã chuẩn bị tốt, nhưng cô vẫn giật mình sau khi chứng kiến cái chết của chú.
Vẻ mặt của người chú vô cùng sợ hãi, miệng há to, vẫn còn vết máu mờ mờ chảy ra từ thất khiếu, đôi mắt đỏ ngầu, trông rất gớm ghiếc.
Ngay cả Cát Vũ cũng hơi hơi sợ khi nhìn thấy cái chết kiểu này.
Sau đó, Cát Vũ đưa tay ra và nhẩm một vài câu thần chú, trong lòng bàn tay xuất hiện một vầng sáng màu vàng, bao phủ về phía linh cữu của người chú. Khi ánh sáng vàng trên tay Cát Vũ chạm vào người chú thì một điều kỳ lạ đã xảy ra, cái miệng đang há và đôi mắt trợn ngược từ từ nhắm lại, khuôn mặt trông hiền hòa hơn rất nhiều.
Cát Vũ rút tay về, vẻ mặt u ám bất định, Tô Mạn Thanh lo lắng hỏi: “Vũ ca, chú ta bị sao vậy?”
“Đúng như ta dự đoán, chú của cô không phải chết bình thường, mà là bị kẻ nào đó hãm hại, họ đã dùng tà pháp câu mất hồn phách nên mới khiến khuôn mặt dữ tợn như vậy.” Cát Vũ trầm giọng nói.
Tô Mạn Thanh nghe vậy thì không thể chấp nhận được, hai mắt lại đỏ hoe, cố nén đau lòng nói: “Vũ ca… ai mà lại ác độc như thế… sao lại đối xử với chú của ta như vậy… Trước giờ chú luôn đối xử hoà nhã với mọi người, chưa bao giờ xảy ra tranh chấp…”
Cát Vũ lắc đầu nói: “Chuyện này... Ta cũng không biết, chỉ có thể đợi đến rạng sáng ngày mai, ta sẽ đi dạo quanh thôn làng xem có thu hoạch được gì không. Ta nghĩ người này hẳn là người tu hành, có thể sẽ sống ở gần đây, nếu hắn ở đây thì ta sẽ cảm nhận được.”
Tô Mạn Thanh gật đầu, nước mắt vẫn trào ra, chú cô chết thảm quá, còn chưa kịp lấy vợ mà đã bị người ta hại chết rồi, cô thầm nghĩ mình phải báo thù cho chú, mà người báo được mối thù này chỉ có thể là Cát Vũ.
Trời đã khuya, thấy Tô Mạn Thanh cả ngày vẫn chưa ăn gì nên Cát Vũ giục cô mau về phòng nghỉ ngơi, có chuyện gì để mai hãy nói, rồi tiện tay đóng nắp quan tài thuỷ tinh lại.
Nhưng chưa kịp đợi đến sáng hôm sau thì chuyện đáng sợ đã xảy ra rồi...