Thần gia với tư cách là ông trùm thế giới ngầm ở tỉnh Nam Giang, là một nhân vật mà vừa giậm chân tại chỗ thì mặt đất sẽ rung chuyển ba lần, chỉ cần lăn lộn giang hồ trên địa bàn này thì không ai không nể mặt ông ta.
Hồ Tấn Dương trước đó chính là kết cục cho kẻ đã đắc tội ông ta.
Đàm Xung cũng sẽ không dám đắc tội với ông ta.
Suy nghĩ một lát, Thần gia gật đầu nói: “Thôi vậy, ai bảo lão phu yêu mến nhân tài chứ. Bản lĩnh của người thanh niên đó thật sự rất tuyệt, nếu có thể đi theo ta thì tiền đồ sẽ vô lượng, ta sẽ tự mình đi gặp người đó vậy.”
Ngừng một lát, ông ta quay lại nói với quản gia Vương: “Bây giờ Tiểu Đàm đang ở đâu?”
“Vẫn chưa rời khỏi Thái Bình Trấn, chắc chắn đang ở cùng người thanh niên kia.” Quản gia Vương cung kính nói.
Thần gia đáp lại, đứng dậy và đi thẳng ra khỏi chiếc xe kia.
Sau khi Cát Vũ rời khỏi võ đài, đã đi thẳng đến chiếc xe của Đàm gia, chuẩn bị rời khỏi t Thái Bình Trấn.
Đợi một lát thì Đàm gia đã dẫn đám người Ô Nha quay lại chiếc xe. Về phần tên Tưởng Hải Khiếu của Hổ Hạc Môn mà ông ta mời đến, đã được đưa đến bệnh viện lớn của tỉnh để chữa trị, xương cốt của hắn ta đã bị dập nát hết, mặc dù có thể sống sót, nhưng sau này cũng chỉ là một tên tàn phế mà thôi.
Nhưng lần này Đàm gia đã thắng được rất nhiều tiền nên khí thế hừng hực, ông ta chẳng hề để tâm đến chuyện này, cùng lắm thì bồi thường cho hắn ta một ít tiền là được.
Sau khi Đàm gia đã giải quyết xong các công việc thì vội vàng dẫn đám người Ô Nha quay về xe, nóng lòng muốn gặp Cát Vũ với tâm trạng vô cùng phấn khích.
Khi Cát Vũ bước ra võ đài để thách đấu với Hồ Tấn Dương, Đàm gia cũng rất bối rối và không chắc chắn lắm, ông ta cứ đắn đo việc có nên đặt cược vào Cát Vũ hay không, cuối cùng vẫn quyết định sẽ đặt cược vào hắn.
Không ngờ ông ta đã cược đúng, Cát Vũ đã thắng.
Trong trận đấu cuối cùng này, tỷ lệ cược là mười hai ăn một, Đàm gia đã đặt cược hai ngàn vạn, nên sau khi Cát Vũ thắng thì ông ta nhận được số tiền là hai trăm triệu bốn ngàn vạn, số tiền này đối với Đàm gia danh chấn cả Giang Thành cũng là một con số không hề nhỏ.
Tổng thu nhập hàng năm của ông ta từ tất cả các tụ điểm ở Giang Thành chỉ có mấy ngàn vạn, hôm nay chỉ cá cược một trận đã được nhiều bằng ông ta làm trong mấy năm, làm sao ông ta không kích động được chứ.
Ông ta bước thật nhanh đến bên cạnh chiếc xe, sau khi mở cửa đã thấy Cát Vũ đang ngồi trên đó.
“Ôi chao, Vũ gia, ngài đúng là ông nội của ta mà, lần này chúng ta đã kiếm được một món tiền khổng lồ rồi!” Khi nhìn thấy Cát Vũ, Đàm gia phấn khích cười tươi nói, hận không thể đi tới ôm thật chặt Cát Vũ, nhưng ông ta không dám, mà chỉ có thể đứng cách xa rồi xoa xoa hai bàn tay.
Cát Vũ vẫn lạnh lùng như trước, chỉ hỏi: “Đã muộn rồi, chúng ta về được chưa?”
Đàm gia sững sờ một lúc, không ngờ Cát Vũ lại nói như vậy, vội vàng gật đầu: “Ừ, đã đến lúc về rồi. Bất cứ khi nào Vũ gia muốn đi thì chúng ta sẽ đi ngay, nhưng có một chuyện chúng ta cần phải làm rõ.”
Cát Vũ liếc nhìn Đàm gia hỏi: “Chuyện gì?”
“Chúng ta đã thoả thuận từ trước rồi, đó là chỉ cần Vũ gia ngài lên võ đài thì ta sẽ đặt cược, nếu ngài thắng thì chúng ta sẽ chia đôi. Lúc ngài lên đấu với Hồ Tấn Dương, ta đã đặt hai ngàn vạn, bây giờ thắng được hai trăm triệu bốn ngàn vạn, ta đã chuẩn bị xong xuôi hết rồi, lập tức đưa qua cho ngài.” Đàm gia vô cùng trịnh trọng nói.
Cát Vũ chỉ nghĩ đến việc đánh bại Hồ Tấn Dương, nên đã quên béng vụ cá cược, giờ nghe Đàm gia nói đã thắng nhiều tiền như thế, Cát Vũ cũng hoảng hồn, trước đây hắn chưa bao giờ thấy nhiều tiền như vậy.
Mặc dù bây giờ Cát Vũ không thiếu tiền, hắn đã nhận được một ngàn vạn từ chỗ chủ tịch Triệu mà vẫn chưa động đến, nhưng hắn cũng không thể không nhận món tiền này của Đàm gia, dù sao trước đó cũng đã đồng ý rồi.
Khi Cát Vũ đang suy nghĩ về chuyện này, bỗng Đàm gia như nhớ đến điều gì đó, nên vội nói: “Đúng rồi Vũ gia, còn một số tiền nữa, ta nhất định sẽ đưa đến cho ngài. Đó là số tiền thưởng dành cho người thắng cuộc trong trận đấu này, là một ngàn vạn, cộng với một trăm triệu hai ngàn vạn là một trăm triệu ba ngàn vạn, đều là số tiền mà Vũ gia xứng đáng có được.”
Cát Vũ gật đầu, nhưng trên mặt không tỏ vẻ vui mừng gì cho lắm.
Mặc dù Đàm Xung đã chia đôi số tiền đó, nhưng ông ta cũng rất vui vẻ, lúc này ông ta đã nhận ra Cát Vũ chính là một nhân vật tuyệt vời, sau này cứ ôm chặt đùi của hắn thì sẽ còn kiếm được nhiều tiền hơn nữa.
Vừa nghe thấy cái tên này, trong lòng Đàm gia đã run lên, trước đó lão Vương- quản gia của Thần gia đã đánh tiếng nói rằng muốn Cát Vũ làm thuộc hạ cho Thần gia. Lúc đó Đàm gia chỉ trả lời lấy lệ, còn tưởng Thần gia sẽ bỏ qua, ai ngờ lại còn tìm tới tận cửa.
Cát Vũ nhìn Đàm gia hỏi: “Ông ta tới đây làm gì vậy?”
“Vũ gia, có lời này không biết có nên nói hay không. Thần gia này chính là ông trùm thế lực ngầm ở cả tỉnh Nam Giang, chúng ta không thể đắc tội với ông ta được đâu. Trước đó ông ta đã nhờ ta chuyển lời đến ngài rằng, ông ta muốn ngài đến làm việc dưới trướng ông ta. Cho dù Vũ gia nghĩ thế nào, nhưng vẫn phải tiếp đãi Thần gia này tử tế một chút, đừng chọc vào ông ta, nếu không chúng ta sẽ gặp rắc rối đấy.” Đàm gia hơi chột dạ nói.
Trong lúc hai người đang nói chuyện thì nghe thấy tiếng cười nói sang sảng từ ngoài xe: “Tiểu Đàm, ngươi có ở trong đó không?”
“Có có có…” Đàm gia nghe Thần gia gọi bèn vội vàng lên tiếng, nháy mắt với Cát Vũ rồi xuống xe.
Cát Vũ nể mặt Đàm gia, cũng không muốn ông ta quá khó xử nên đã bước xuống xe theo.
“Đâu có đâu có, cũng là nhờ phúc của Thần gia. Ngài đại giá quang lâm thật sự khiến cho Tiểu Đàm thụ sủng nhược kinh.” Đàm gia khách sáo nói.
Ánh mắt sắc bén của Thần gia nhìn Cát Vũ đang đứng bên cạnh Đàm gia, gật đầu nói: “Tiểu Đàm, không ngờ bên cạnh ngươi lại giấu một cao nhân như vậy, thật sự là anh hùng xuất thiếu niên, khiến cho hôm nay lão phu được mở mang tầm mắt.”
Đàm gia quay đầu lại liếc nhìn Cát Vũ, nói: “Tiểu Vũ, đây là Thần gia nổi tiếng ở tỉnh Nam Giang, còn không mau bước lên bái kiến Thần gia đi?”
Cát Vũ tiến lên một bước, không hề khiêm tốn hay kiêu ngạo, chỉ khẽ mỉm cười nói: “Xin chào.”
Sau đó không nói gì nữa khiến bầu không khí chợt trở nên gượng gạo.