Mao Sơn Quỷ Vương

Chương 130




Lại có một người nhảy lên võ đài, tự giới thiệu bản thân mình, cao thủ Ấn Độ vốn không có tâm trạng để lắng nghe, bởi vì trái tim của hắn ta đã hoàn toàn hoảng loạn, ánh mắt cũng hơi sợ hãi vì ám khí đột ngột bay tới ban nãy. Ngay cả Thần gia đang ngồi ở bên dưới xem náo nhiệt cũng nhìn ra tình huống của cao thủ Ấn Độ có gì đó không ổn, nhưng ông ta không biết tại sao, nên chỉ cảm thấy hơi nghi ngờ.

Lần này người bước lên võ đài là một cao thủ tu hành Nhị Lang Quyền, đồng thời cũng là cao thủ thăng cấp thắng ba lần liên tiếp trên võ đài nhỏ. Hắn ta chào hỏi một tiếng, rồi bay về phía cao thủ Ấn Độ. 

Trong lòng cao thủ Ấn Độ đã hơi hoảng loạn, tính tình cũng trở nên hơi cáu kỉnh, hoàn toàn không tập trung vào người cao thủ Nhị Lang Quyền đang lao tới kia. Trong lúc lơ đãng, hắn ta đã bị đấm ba phát liên tiếp, khiến hắn ta lùi lại mấy bước, bởi vì hắn ta luôn đề phòng ám khí đột ngột lao tới của người thần bí nọ.

Thấy cao thủ Ấn Độ bị đánh đến mức liên tục lùi về sau, sắc mặt của Thần gia đang ngồi ở bên dưới võ đài lập tức sa sầm, ông ta đột nhiên đập mạnh xuống ghế, giận dữ nói: "Tân Cách, ngươi đang đánh cái quái gì vậy?"

Tiếng hét lớn này đã kéo cao thủ Ấn Độ quay về từ trong trạng thái mất hồn, hắn ta liếc nhìn Thần gia đang ở bên dưới võ đài, nhanh chóng tập trung chú ý, liều mạng giao đấu với cao thủ Nhị Lang Quyền ở trước mặt.

Mặc dù bản lĩnh của vị cao thủ Nhị Lang Quyền này cao minh, nhưng nếu so với Mã Tử Hàng - cao thủ Bát Quái Quyền lúc nãy thì vẫn còn kém một chút. Sau khi khi cao thủ Ấn Độ định thần lại thì thực lực nhất thời tăng vọt, qua bảy tám chiêu đã đột ngột quấn lấy cổ của cao thủ Nhị Lang Quyền, dùng hai tay bẻ cổ hắn ta, chỉ nghe thấy một tiếng “rắc”, cổ của cao thủ Nhị Lang Quyền đã bị bẻ gãy.

Người ở bên dưới võ đài đều phát ra tiếng thổn thức, thi thể của cao thủ Nhị Lang Quyền nhanh chóng bị cao thủ Ấn Độ ném thẳng xuống dưới võ đài, rõ ràng đã bỏ mạng.

Lần này, Cát Vũ không ra tay nữa, nếu lần trước Mã Tử Hàng bước ra vì đại nghĩa dân tộc, thì cao thủ Nhị Lang Quyền này lại tự tìm đường chết. Hắn ta biết rõ là không thể làm được, mà chỉ muốn dựa vào may mắn nhất thời để giành chiến thắng, vậy thì đừng trách đối phương lòng dạ độc ác.

Thấy cao thủ Ấn Độ lại chiến thắng trong cuộc tỷ thí kỳ lạ, Thần gia ngồi bên dưới võ đài đã vui vẻ cười ha hả, chắc chắn lần này ông ta lại thắng được rất nhiều tiền.

Mấy cao thủ nóng lòng muốn thử bước lên võ đài để phân cao thấp ban nãy, thấy người vừa rồi chết thê thảm như vậy, đa số đều từ bỏ ý định tìm đường chết này.

Không có tiền thì còn có thể đi kiếm, nhưng nếu bỏ mạng rồi thì chẳng còn gì cả.

Thật ra cao thủ Ấn Độ cũng không muốn đánh nữa, mà muốn mau chóng quyết định thắng bại, rời khỏi nơi này, bởi vì hắn ta đã cảm nhận được mối nguy hiểm to lớn đang bao trùm mình.

Do đó hắn ta dứt khoát lấy mạng đối phương, để những người ngấp nghé vị trí người đứng đầu phải từ bỏ hy vọng, cho hắn ta cầm lấy một nghìn vạn, mau chóng rời khỏi nơi này.

Tuy rằng hắn ta rất ra uy, nhưng trên đất Hoa Hạ, đâu cho phép người ngoại bang giành được vị trí đầu bảng rồi vênh váo rời khỏi nơi này, vẫn có một số không sợ chết nhảy lên võ đài, muốn quyết một trận tử chiến với cao thủ Ấn Độ.

Sau cao thủ Nhị Lang Quyền thì có ba người liên tiếp nhảy lên võ đài, tất cả đều bị cao thủ Ấn Độ gi3t ch3t bằng thủ đoạn hết sức thê thảm, người thì bị siết đến đứt cổ, người thì bị vỡ nội tạng, còn người cuối cùng thì xương cốt toàn thân đều vỡ vụn, lần lượt bị ném xuống võ đài, không còn hy vọng để cứu chữa.

Bốn người liên tiếp bị cao thủ Ấn Độ gi3t ch3t, người sau còn chết thảm thương hơn người trước, cộng thêm Tưởng Hải Tiếu xương cốt trong người đều bị gãy trước đó, cao thủ Ấn Độ này chưa thua một trận nào, đúng là một trận tỷ thí tàn bạo.

Lúc người cuối cùng bị cao thủ Ấn Độ đánh chết, ném xuống võ đài, MC run rẩy leo lên võ đài, chỉ sợ người này không vui sẽ đánh chết mình.

Sau đó, MC đứng trên võ đài hét lớn ba lần liên tiếp, còn ai đứng ra ứng chiến nữa không? Trên tay ông ta còn cầm chiếc chiêng đồng, để gõ ba lần liên tiếp. Nếu không còn ai đứng ra ứng chiến, thì tối nay cao thủ Ấn Độ này sẽ là người đứng đầu, giành được giải thưởng một nghìn vạn.

“Coong!” Tiếng chiêng đồng vang vọng trong đại sảnh, đây là tiếng đầu tiên.

Sau đó tiếng thứ hai cũng được vang lên, toàn bộ hội trường vẫn không có ai ứng chiến.

Lúc MC chuẩn bị gõ tiếng chiêng thứ ba thì đột nhiên có một giọng nói cao vút vang lên từ một góc.

"Khoan đã..."

Vừa dứt lời, mọi người đều bị chấn động, ai cũng đổ dồn ánh mắt về phía phát ra giọng nói.

Mấy ánh đèn nhanh chóng chiếu lên người đó, chỉ thấy đó là một ông lão gần bảy mươi tuổi, tóc hoa râm, chắp hai tay ra sau lưng đứng dậy khỏi ghế ngồi, thong thả đi về phía võ đài.

Người này chính là Hồ Tấn Dương, cao thủ tuyệt thế được nhà họ Quan - gia tộc lớn thứ hai ở Giang Thành mời đến.

Lúc Hồ Tấn Dương đứng dậy, đám người Quan Thiên Lãng và Quan Vân Hạo đang ngồi cách đó không xa, kích động đến mức xoa tay vào nhau ngay. Hai cha con nhà này là người tổ chức trận đấu võ, dựa vào sự mách bảo của hai vị cao thủ Hồ Tấn Dương và Nghiêm tiên sinh, bọn họ đã kiếm được rất nhiều tiền. Lần này, thấy vị trí quán quân sắp rơi vào tay nhà khác, cuối cùng Hồ Tấn Dương cũng đứng dậy, quyết định đánh bại cao thủ Ấn Độ này để giành lấy vị trí dẫn đầu.

Đây là trận chiến đầu tiên của lão ta sau ba mươi năm khổ luyện trong núi sâu, cũng là trận chiến để Hồ Tấn Dương lão ta dương danh khắp thiên hạ.

Chỉ cần đánh bại tên Ấn Độ kia, vậy thì từ nay về sau, tên tuổi của Hồ Tấn Dương sẽ truyền khắp Hoa Hạ, không ai là không biết đến.

Lúc này, Hồ Tấn Dương cũng không khỏi hơi kích động, ba mươi năm, hôm nay chính là ngày chứng kiến ​​thành quả trong suốt ba mươi năm của lão ta...

“Hồ lão, cố lên, ông nhất định sẽ chiến thắng!” Quan Thiên Hạo kích động vỗ tay, tùy ý cười nói.

Lúc này, ở phía sau Đàm gia, có một đôi mắt hờ hững nhìn về phía Hồ Tấn Dương, cuối cùng cũng tìm thấy mục tiêu mà mình luôn tìm kiếm.

Người này che giấu quá sâu, không ngờ lão ta lại ẩn mình trong một góc khuất không bắt mắt, rồi kiếm tiền trong âm thầm.

Lúc tầm mắt của Cát Vũ nhìn lên người ông lão tóc trắng, hắn không nhịn được thầm gật đầu, không tệ, quả nhiên là một cao thủ, nhìn dáng đi này, có lẽ lão ta là một cao thủ tuyệt thế đột phá công pháp nội gia đỉnh phong, e rằng đã gần tới cảnh giới Phản Phác Quy Chân rồi.

Người như thế thậm chí còn mạnh hơn người tu hành bình thường rất nhiều, không ngờ nhà họ Quan lại tìm được một người như vậy, đúng là hao tâm tổn huyết.