Cây đại thụ mà Hồ Tấn Dương mới chưởng có thân cây thô to như người trưởng thành, cho dù là người trưởng thành muốn xô ngã cây đại thụ cũng thể làm được trong vòng một tiếng đồng hồ.
Quan Thiên Lãng hít ngụm khí lạnh, rồi đi tới bên cạnh cây đại thụ quan sát tỉ mỉ, chỉ thấy nửa khúc dưới của đại thụ bị gãy có một dấu tay rất rõ ràng, ở chính giữa vết gãy đã hóa thành bột mịn. Một chưởng này thoạt nhìn rất nhẹ nhàng không có lực, nhưng lại mang theo sức mạnh như dời núi lấp biển, lão ta có thể sử dụng bản lĩnh thần kỳ như vậy, nhất định là một thế ngoại cao nhân rồi.
Cha con nhà họ Quan biến sắc, nhất là Quan Vân Hạo, vội vàng thu hồi dáng vẻ cậu chủ coi trời bằng vung, nhìn Hồ Tấn Dương bằng ánh mắt tràn ngập sự sợ hãi.
Lúc nãy mình đã bất kính với Hồ lão như vậy, nếu lão ta thật sự nổi giận với mình thì làm sao mà chịu đựng nổi?
Hai cha con cung kính mời Hồ Tấn Dương đi vào phòng khách, sai người đi chuẩn bị trà nước. Quan Thiên Lãng đích thân rót một tách trà cho Hồ Tấn Dương, bưng tới trước mặt, hết sức lo sợ nói: “Hồ lão, lúc nãy con trai ta đã bất kính với ngài, mong ngài đừng bao giờ để trong lòng, nó còn trẻ không hiểu chuyện...”
“Không có gì... Lão phu không hề để bụng.” Hồ lão hờ hững đáp.
Quan Thiên Lãng nghe vậy mới cảm thấy yên lòng.
Hồ lão cầm tách trà ở trên bàn lên, khẽ nhấp một ngụm, rồi đặt xuống, đi thẳng vào vấn đề: “Lão phu nghe đồ nhi nói ở thành phố Giang Thành ccác ngươi xuất hiện một cao thủ hiếm thấy, đã đạt tới cảnh giới tông sư võ học, ta mới nảy sinh tò mò, tới đây xem thử, rốt cuộc nhân vật cấp bậc tông sư võ học thần thánh đến cỡ nào.”
“Hồ lão... tên đó đang làm bảo vệ trong trường Đại học Giang Thành. Hắn rất lợi hại, liên tục đánh bại Nghiêm tiên sinh, còn... còn biết sử dụng tà thuật, khiến ta phát điên, c0i hết quần áo trần như nhộng chạy trong sân trường, khiến ta mất hết mặt mũi. Hồ lão nhất định phải giúp ta trút nỗi giận này, nhà họ Quan của ta có tiền, ngài cứ ra giá đi, muốn bao nhiêu mới có thể giúp ta giải quyết tên bảo vệ đó?” Quan đại thiếu căm hận nói.
Thấy Quan Vân Hạo lỗ m4ng như thế, Quan Thiên Lãng quát lớn: “Tại sao một thằng nhãi như con lại dám ăn nói với Hồ lão tiên sinh như vậy, con mau ngậm miệng lại đi!”
Quan Vân Hạo nhìn cha mình, ngậm miệng lại không dám nói gì nữa.
Hồ Tấn Dương luôn mang vẻ mặt u ám, không hề để tâm đến lời nói của Quan Vân Hạo mà quay đầu nhìn về phía Nghiêm Khang Sóc, trầm giọng nói: “Bảo vệ đó thật sự có bản lĩnh cao siêu như thế à? Nếu con dám lừa lão phu xuống núi, chắc chắn ta sẽ phế bỏ bản lĩnh của con.”
Nghiêm Khang Sóc sợ hãi, kích động nói: “Sư phụ, quả thật tên bảo vệ đó rất có bản lĩnh, chắc chắn hắn đã đạt đến cảnh giới tông sư võ học, nếu sư phụ không tin thì ngài có thể đích thân đi kiểm nghiệm, đệ tử hoàn toàn không phải là đối thủ của hắn, hắn thật sự đánh bại đệ tử một cách dễ dàng.”
Hồ Tấn Dương gật đầu, trầm ngâm một lát mới nói: “Chuyện đi đối phó với tên bảo vệ đó thì không cần phải lo lắng, bần đạo đã bế quan tu hành ba mươi năm ở trong rừng núi, công pháp nội gia đã đột phá lên giai đoạn điên phong, sắp đạt tới cảnh giới Phản Phác Quy Chân rồi. Lần này xuống núi là để lão phu dương danh lập vạn ở trên giang hồ.”
Nói đến đây, Hồ Tấn Dương quay đầu nhìn Quan Thiên Lãng, trầm giọng nói: “Lão phu nghe đồ nhi nói, nhà họ Quan các ngươi rất có thế lực ở thành phố Giang Thành, thậm chí là cả tỉnh Nam Giang, nên chuyện lão phu dương danh lập vạn giao cho ngươi đó. Chỉ cần ngươi làm tốt chuyện này, lão phu bảo đảm sẽ khiến tên bảo vệ kia bị tàn phế, thay nhà họ Quan các ngươi lấy lại mặt mũi được không?”
Quan Thiên Lãng sửng sốt, hơi khó hiểu hỏi: “Không biết Hồ lão tiên sinh muốn dương danh lập vạn thế nào?”
Hồ Tấn Dương ngồi uống trà ở đó, hoàn toàn phớt lờ Quan Thiên Lãng. Đúng lúc này, Nghiêm Khang Sóc ở bên cạnh lại nói: “Chủ tịch Quan, thật ra sư phụ của ta muốn dương danh lập vạn rất đơn giản, chỉ cần ngài bỏ ra một khoản tiền thưởng, tổ chức một cuộc đấu võ đài bí mật, tìm người lan truyền ra ngoài, triệu tập người trong giới võ đạo ở khắp nơi trên giang hồ tới thi đấu, ai có thể đạt được giải nhất thì nhận được tiền thưởng mấy trăm vạn. Ta tin rằng, có trọng thưởng tất có người dũng cảm, chắc chắn sẽ có rất nhiều người tới tham gia cuộc đấu võ lần này. Đến lúc đó, sư phụ của ta nhận được giải nhất,toàn bộ người trong giới võ đạo đều biết hết, vậy thì chuyện dương danh lập vạn sẽ rõ ràng rồi.”
“Sư phụ của ta đã vất vả tu hành ba mươi năm ở trong núi sâu, chỉ để đợi ngày đó mà thôi.”
Quan Thiên Lãng lập tức vận não, hình như đã tìm được cơ hội làm ăn nào đó, vỗ đùi nói ngay: “Đây... đây đúng là một cách hay để phát tài. Nếu ta lan truyền chuyện này ra ngoài, toàn bộ nhà quyền thế ở tỉnh Nam Giang đều sẽ lộ mặt, đến lúc đó chúng ta có thể bán ra giá vé cao ở trong sân bãi, ngoài ra còn có thể lắp đặt chỗ đặt cược. Chỉ cần ta dồn hết tiền đặt cược vào Hồ lão tiên sinh, đợi đến khi Hồ lão tiên sinh giành được giải nhất, chắc chắn ta sẽ thu vào ít nhất là mấy nghìn vạn, so với tiền thưởng mấy trăm vạn thì chẳng đáng được nhắc đến.”
Quan Thiên Lãng có thể ghi tên trong bốn gia tộc lớn ở thành phố Giang Thành, hơn nữa còn xếp thứ hai, không phải là không có lý do. Đầu óc kinh doanh này cũng không phải tầm thường, từ phương diện này mà cũng có thể nhìn ra cơ hội để kiếm tiền.
“Cha, cha nói đúng, dựa vào mặt mũi của cha, có lẽ đến lúc đó toàn bộ nhà giàu có ở tỉnh Nam Giang đều sẽ tới đây. Mấy người đó đều tiêu tiền như nước, tùy tiện bỏ ra mấy nghìn vạn cũng không thèm chớp mắt, sẽ chẳng có ai ngờ rằng Hồ lão tiên sinh đã lớn tuổi lại lợi hại như vậy, đến lúc đó chắc chắn chúng ta sẽ phát tài.” Quan Vân Hạo cũng nhất thời sáng mắt nói.
“Ta mặc kệ các ngươi triển khai chuyện này như thế nào, chỉ cần đến lúc đó có rất nhiều cao thủ võ lâm tới đây là được. Các ngươi sắp xếp mấy người đó đấu võ trước, đợi đến khi chỉ còn lại mấy cao thủ cuối cùng thì lão phu sẽ ra sân, đánh bại từng người, như vậy lão phu sẽ đại cáo thành công.” Hồ Tấn Dương hờ hững nói.
“Được được được... chuyện này cứ để cho ta sắp xếp, nơi đấu võ sẽ được bố trí ở một nơi của thế lực ngầm trong thành phố Giang Thành, nơi đó có liên quan đến ta, vừa khéo là một rạp chiếu phim rất lớn đã bị bỏ hoang. Hai ngày nữa ta sẽ phái người qua đó dọn dẹp, không đầy năm ngày sẽ sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện.” Quan Thiên Lãng kích động nói.