Tục ngữ có câu, biết người biết ta trăm trận trăm thắng, đây không phải là chuyện nhỏ, cũng không phải là trò đùa, mà là chuyện hệ trọng liên quan đến tính mạng bản thân, nên hắn cần phải hiểu rõ hơn mới tốt.
Vẫn còn rất nhiều bí ẩn liên quan đến tòa nhà phương Tây đó, nên hắn cần phải lý giải từng chuyện một.
Điều này đã khiến Cát Vũ nghĩ đến một chuyện khác, ban đầu sau khi mình đi vào sân tòa nhà, thì quỷ vật đáng sợ kia đã mượn lời của nam thi thể để nói một câu: “Ngươi không nên tới đây... Nhiều năm như vậy, ngươi lại tới nữa... Ha ha ha...”
Rốt cuộc câu nói này có nghĩa là gì?
Chẳng lẽ đối phương đã xem mình là sư phụ Trần Duyên Chân Nhân của mình?
Nhưng mình còn chưa tới hai mươi tuổi, còn năm đó khi sư phụ tới đây đã hơn một trăm tuổi rồi.
Sự chênh lệch lớn như vậy mà đối phương cũng có thể nhận nhầm ư?
Có lẽ, đối phương đã cảm nhận được hơi thở trên người mình là pháp thuật Mao Sơn chính thống, giống hệt với sư phụ Trần Duyên Chân Nhân của mình, đối phương đã dựa vào hơi thở để phán đoán, nên mới xuất hiện sự nhầm lẫn chênh lệch như vậy.
Hơn nữa, sư phụ nói đã phong ấn quỷ vật trong tòa nhà ba mươi năm, nhưng bây giờ chỉ mới hơn hai mươi năm, vẫn còn cách tới mấy năm nữa, tại sao quỷ vật đó có thể ra ngoài hại người cơ chứ?
Còn một chuyện nữa, cuối cùng Cát Vũ cũng tìm thấy đáp án, đó là chuyện ma quỷ lộng hành ở nhà xác kia, chắc chắn là vì âm khí trong tòa nhà phương Tây đã lan ra, tạo ra sự ảnh hưởng nhất định đối với mấy thi thể trong nhà xác, nên mới có chuyện như vậy.
Bây giờ ngẫm lại, Cát Vũ mới kết nối hai chuyện này lại với nhau.
Hắn nhớ lúc đó khi mình gặng hỏi âm linh kia, âm linh đó thà hồn bay phách lạc cũng không chịu tiết lộ quỷ vật hung ác trong tòa nhà này, có lẽ nó sợ sự đáng sợ trong tòa nhà.
Cũng chỉ có cách lý giải ấy mới có thể giải thích chuyện này.
Mặc kệ thế nào, Cát Vũ vẫn quyết định tối nay sẽ tới tòa nhà phương Tây một chuyến để thăm dò xem sao.
Sư phụ đã sắp xếp mình ở trường Đại học Giang Thành, để mình giải quyết chuyện này, có lẽ lão sẽ không để đồ đệ của mình chết một cách oan uổng ở đây đâu.
Bây giờ chuyện đang bày ra ngay trước mắt, buộc mình phải giải quyết, nên hắn quyết định sẽ đi tới bệnh viện một chuyến, hỏi cô gái bị dọa sợ đến mất hồn vào tối qua kia thử xem, rốt cuộc bọn họ đã nhìn thấy gì trong tòa nhà đó. Cho dù là một chi tiết nhỏ nhặt cũng trợ giúp rất lớn cho Cát Vũ vào thời điểm này.
Nghĩ đến đây, Cát Vũ liền hỏi thăm hiệu trưởng Vương về bệnh viện và số phòng bệnh mà cô gái đang nằm, sau đó rời khỏi trường Đại học Giang Thành, đi thẳng đến bệnh viện.
Tất nhiên là Cát Vũ không thể rời đi rồi, nhưng trong lòng Cát Vũ ắt có oán khí về cách làm việc của hiệu trưởng Vương. Nếu ông ta sớm nói cho mình biết về chuyện của tòa nhà đó, có lẽ hai sinh viên kia đã không cần phải chết.
Hiệu trưởng Vương ở trường nhiều năm như vậy, hai mươi mấy năm qua tòa nhà đó vẫn luôn bình an vô sự, nên ông ta dần dần buông lỏng cảnh giác về chuyện này, hoàn toàn không ngờ rằng nhanh như vậy đã xảy ra chuyện ầm ĩ.
Sư phụ bảo mình tới trường sớm như thế, chắc chắn cũng đã cảm nhận được chuyện gì rồi.
Cát Vũ mang theo một bụng nghi vấn, gọi cho Chung Cẩm Lượng tới bệnh viện Giang Thành, để tìm cô gái đang nằm viện kia.
Lúc tìm thấy cô gái đó, cô ta đang nằm một mình trong phòng bệnh, để phòng ngừa chuyện này truyền ra ngoài, nhà trường đã không thông báo cho phụ huynh của cô gái này biết. Hơn nữa cô gái này vốn không phải là người bản địa ở Giang Thành, cũng không bị thương nghiêm trọng ở chỗ nào, sau khi được Cát Vũ chiêu hồn về thì nằm nghỉ ngơi mấy ngày ở bệnh viện là được.
Lúc Cát Vũ và Chung Cẩm Lượng đến phòng bệnh, ánh mắt của cô gái đó vẫn tràn ngập nỗi sợ khi nhìn thấy người, giống như chú nai con bị kinh hãi, rõ ràng vẫn chưa hoàn hồn lại từ trong nỗi sợ mất hồn vào tối qua.
“Bạn học này đừng sợ... bọn ta là bảo vệ trường Đại học Giang Thành. Tối qua là hai bọn ta đã cứu cô, cô có ấn tượng gì không?” Chung Cẩm Lượng cười híp mắt nói.
Cô gái đó hơi hoảng loạn quan sát hai người, rồi lắc đầu, sợ hãi không nói gì.
Cát Vũ vội đi tới bên cạnh cô gái, dịu dàng nói: “Cô đừng sợ, bọn ta sẽ không tổn thương cô đâu, cô có thể nói cho bọn ta biết tối qua các cô đã gặp phải chuyện gì không?”
Ánh mắt cô gái đó ngừng trên người Cát Vũ một lát, nhưng không biết tại sao, vừa nhìn thấy bảo vệ này, tâm trạng cô ta thoải mái hơn rất nhiều, trên người hắn tỏa ra hơi thở khiến người khác cảm thấy nhẹ nhõm.
Cô gái này rất xinh đẹp, mày liễu mắt cong, đôi mắt to tròn, tóc dài xõa ra, nhưng gương mặt trông có vẻ hơi tiều tụy.
Một lúc sau, cô ta mới nắm chặt ga giường, hơi căng thẳng nói với Cát Vũ: “Ta... ta nói ta đã nhìn thấy quỷ ở chỗ đó, hai ngươi có tin không?”
Cát Vũ khẽ cười nói: “Ta tin chứ, bởi vì tối qua ta cũng đã nhìn thấy.”
“Ta nói này bạn học, đội trưởng đội bảo vệ của bọn ta chính là cao thủ bắt quỷ, tối qua hắn còn đích thân tiêu diệt con quỷ đó nữa.” Chung Cẩm Lượng nói xen vào.
Cát Vũ quay đầu lườm hắn ta, Chung Cẩm Lượng nhất thời rụt cổ lại, cười lúng túng, không dám nói gì nữa.
Mà lúc này, cô gái kia hơi không dám tin nhìn về phía Cát Vũ hỏi: “Ngươi... thật sự biết bắt quỷ ư?”
“Ta đã học được chút bản lĩnh bắt quỷ, tối qua cô đã bị kinh sợ tột độ, dẫn đến mất hồn, là ta đã tìm về giúp cô.” Cát Vũ bình tĩnh nói.
Cô gái đó khẽ cắn môi, run rẩy hỏi: “Vậy mấy người cùng đi vào trong với ta như thế nào rồi?”
Cô gái đó nghe vậy thì đôi mắt to tròn nhanh chóng hiện lên màn sương, nước mắt rơi tí tách, đau khổ nói: “Ta đã khuyên bọn họ rồi... đừng nên đi tới nơi đó, nhưng bọn họ không chịu nghe, ban đầu ta nên ngăn cản bọn họ...”
“Được rồi được rồi... Cô đừng tự trách nữa, nếu chuyện đã xảy ra rồi thì chúng ta phải nghĩ cách để giải quyết vấn đề này. Cô hãy nói cho ta biết rốt cuộc tối qua đã xảy ra chuyện gì vậy?” Cát Vũ kiên nhẫn nói.
Cô gái đó gật đầu, bây giờ mới kể lại đầu đuôi mọi chuyện đã xảy ra vào tối qua cho Cát Vũ nghe.
Cô gái này tên là Nhan Tú, người cũng như tên, thật sự rất xinh đẹp đoan trang, là sinh viên năm ba của trường Đại học Giang Thành. Cô ta đã học ở đây ba năm rồi, nên có thể nói là nắm rõ trường Đại học Giang Thành như trong lòng bàn tay. Ngoại việc chưa từng đi tới tòa nhà phương Tây kia, thì về cơ bản cô ta đã đặt chân ở mọi ngóc ngách trong trường.
Tối qua, bạn trai của Nhan Tú bỗng nảy ra suy nghĩ bất chợt, trong lúc ăn tối cùng Nhan Tú và bạn thân của cô ta là Ngô Liễu, đã nói rằng sẽ dẫn bọn họ tới tòa nhà phương Tây trong trường Đại học Giang Thành để xem thử, còn gọi bạn trai của Ngô Liễu cùng đi tới đó…