Mạo Phạm - Mộng Dữ Chu Đồng

Chương 38




Nắng như thiêu đốt nhưng công việc không thể tạm ngưng được.
Chạng vạng Liên Vãn mới kết thúc công việc. Nàng lùi xe ra khỏi cửa hông khuất của văn phòng, và nghe thấy tiếng vang thưa thớt của cánh cổng sắt phía sau.
Con đường trở lại khá thông suốt. Rẽ vào bên cạnh là các đơn vị, trường học gần đó, đường không rộng. Hai bên là cây xanh, vỉa hè xi măng vừa được tưới nước, hơi nước đang lặng lẽ bốc hơi trong bầu trời tối dần, vì vị trí này rất ít người đi bộ, chỉ có xe cộ chạy vù vù qua lại.
Một gói thuốc lá chưa mở bị ném sang một bên. Lái xe dưới bóng cây xanh mát, nhiệt độ trên vô lăng không còn bỏng tay nữa, hơi ấm còn sót lại của mặt trời đang lặn đang sưởi ấm lòng bàn tay, xe tải nhẹ nhàng chạy lên trước, nút thắt bình an đã được treo lên, và nó đang lắc lư trong tầm nhìn của nàng.
Điều kiện giao thông trơn tru và buồng lái cũng rất yên tĩnh. Liên Vãn không có thói quen nghe radio, nàng thường trải nghiệm một kiểu đồng hành im lặng nhưng bình tĩnh trong tiếng ầm ầm và lắc lư của chiếc xe. Nhiều năm qua, nàng đã lái xe qua nhiều con đường nhưng vẫn không đi đâu xa, điều này có thể quá tàn nhẫn đối với những người trẻ tuổi, nhưng nàng đã rất hài lòng.
Cũng giống như một số lời nói ngớ ngẩn và những suy nghĩ vui vẻ, đôi khi chỉ có thể nói điều đó với chính mình.
Nhưng nó không cô đơn.
Lái xe và lái xe, Liên Vãn nghĩ về rất nhiều mảnh ghép rung động lòng người trong đầu, điều này khiến cảm giác hài lòng sinh ra nhiều cảm giác thân thuộc hơn. Nàng ngồi, chỉ ngước mắt nhìn dãy đèn đường và dòng xe cộ từ xa đến gần. Nhưng lòng nàng như là một quả bóng căng được thả bồng bềnh trong màn đêm dần buông xuống, nhìn xuống con đường bê tông dài ướt đẫm này.
Giờ khắc này yên tĩnh quá. Liên Vãn đột nhiên không biết liệu mình có đang chờ đợi cuộc gọi của ai đó trong sự yên tĩnh này hay không, nhưng không có tiếng chuông nào, chiếc xe im lặng, chỉ có tiếng xe lắc lư.
Liên Vãn nhìn chằm chằm vào đuôi xe phía trước, đưa tay ấn radio xe.
Nàng không sử dụng thứ này thường xuyên, nên nàng đã cố gắng chuyển một vài kênh, quảng cáo cao dán trị vết bầm, phân tích của chuyên gia chứng khoán tài chính và các cuộc gọi từ những người đam mê opera địa phương, như thể một âm thanh của thế giới khác kéo đến, khua chiêng gióng trống, náo nhiệt lạ thường
Kênh cuối cùng được giữ lại là buổi biểu diễn đặc biệt của Ngũ Bách. Nhờ sở thích của đồng nghiệp, Liên Vãn đã quen thuộc với nhạc của anh ấy.
Trong tiếng đàn ghita, bầu trời phía trước dần tối lại.
Trăng đêm nay rất tròn, Liên Vãn từ xa nhìn, ánh trăng đêm hè sẽ sáng đến mức làm người ta kinh hãi. Nàng dừng lại nửa đường để mua một ít trái cây, quầy bán trái cây nhỏ bên đường được thắp sáng bằng những ngọn đèn vonfram màu cam trong đêm chạng vạng, chiếu sáng những quả táo và cam rất tươi.
Khi nàng lấy điện thoại di động ra để trả tiền, nàng nhìn thấy tin nhắn từ Chu Yên Thiển.
– Tối em có về ăn cơm không?
"Em đang về." Nàng đổi tay cầm trái cây, dùng ngón tay cái chậm rãi gõ gõ, "Không cần chờ em, chị ăn trước đi."
Nàng sợ không thể xem điện thoại khi đang lái xe nên Liên Vãn đứng đợi tin nhắn một lúc rồi mới tiếp tục lên đường.
Đêm như nước. Trời đã tối hoàn toàn khi nàng bước vào chung cư. Hoa bên cạnh dây thường xuân nở rộ, không khí rất trong lành, Liên Vãn cầm trái cây trên tay bước đi càng lúc càng nhanh, cuối cùng chạy một mạch hết quãng đường, đèn cảm biến ở cầu thang đã được ai đó sửa chữa, và nó sáng lên theo từng bước chân của nàng.
Liên Vãn nhấn chuông cửa, và có một niềm kích động thầm kín dâng lên trong lòng nàng.
Cánh cửa nhanh chóng mở ra. Chu Yên Thiển mở cửa với dáng vẻ lười biếng và nhàn nhã. Cô vẫn mặc váy ngủ, cô dùng chân trần giẫm lên gạch men, cổ chân trắng như tuyết nâng lên, ý vị thâm trường mà chạm vào bắp chân của Liên Vãn.
"Chào buổi tối," Cô chậm rãi nói.
Sau khi chạm vào liền rút lại, như thể đúng mức thì dừng. Liên Vãn nghe vậy, sự mệt mỏi trong ngày bỗng chốc nhẹ bẫng, nàng gấp gáp muốn vươn tay ôm lấy cô, lại bị người phụ nữ đè lại, "Đổi giày trước đi."
Đèn trong phòng bật sáng, Liên Vãn đặt túi hoa quả lên tủ giày, cúi người cởi giày.
Nàng buộc tóc đuôi ngựa thấp và cúi đầu xuống, giống như thò ra một cái đuôi nhỏ.
Chu Yên Thiển đặt tay lên đỉnh đầu nàng, xoa nhẹ, rồi lại xoa xoa, nhỏ giọng nói: "Hôm nay có mệt không?"
"Cũng tạm."
Liên Vãn trả lời. Chu Yên Thiển đứng dậy đi vào trong, ôm cánh tay của nàng, có một mùi khói thuốc lá thoang thoảng bao trùm lấy cô. Liên Vãn ngửi được, trong lòng hơi động, nhưng không nói gì, chỉ hỏi: "Chị đang làm gì vậy?"
Dường như rất vui khi nhìn thấy dáng vẻ trầm tĩnh mà chủ động của nàng, khóe miệng người phụ nữ cong lên, nắm chặt cánh tay nàng hơn: "Chờ em về, chị đứng trên ban công một lát."
"Bên ngoài không nóng sao?" Liên Vãn hỏi. Vừa nói, cuối cùng nàng cũng sực nhớ ra bôn ba cả ngày hôm nay, bụi bay mù mịt từ xưởng sản xuất đồ nội thất, nàng tránh né cánh tay: "Người em dơ, đừng dính sát vào em."
Cánh tay nàng chìm vào hơi ấm, giọng nói bất giác mềm xuống: "Để em tắm trước, được không?"
Chu Yên Thiển không nhúc nhích, cô quay mặt đi với vẻ không hài lòng. Liên Vãn cúi đầu ôm lấy cô, nàng không hề nói lời dỗ dành, nhưng chỉ một động tác cũng khiến Chu Yên Thiển mềm lòng, cô nhượng bộ, ngẩng mặt lên hôn lên má Liên Vãn.
"Đi đi." Người phụ nữ nhẹ giọng nói, Liên Vãn nhìn cô, mi mắt đều mang nụ cười, như thể gần trong tầm với, "Chị đi hâm đồ ăn cho em."
Khi Liên Vãn ăn cơm, dường như Chu Yên Thiển cũng đã đi tắm. Toàn bộ bàn ăn là của nàng. Các món ăn và canh đầy ắp, Chu Yên Thiển thích sắp xếp các món ăn một cách tinh tế, như thể cô rất sẵn lòng dành nhiều thời gian cho nó.
Cô không đợi Liên Vãn, cô đã ăn rồi, ngôi sao năm cánh gà chiên bị mất hai cánh, canh còn lại một nửa, Liên Vãn vươn đũa ăn nốt phần ba cánh ngôi sao còn lại, để lại một cái đĩa tròn rỗng như trăng rằm.
Khi Liên Vãn đi ra sau khi thu dọn bát đĩa, nàng nghe thấy Chu Yên Thiển gọi nàng ở bên ngoài.
Khác với nhà nàng, ban công nhà Chu Yên Thiển được trang bị cửa trượt, ngăn cách rõ ràng trong và ngoài, bên trong là phòng ngủ nhàn nhã, khi đẩy cửa ra sẽ có một luồng hơi nóng.
Có những bông hoa mọc trên ban công, bao gồm cả chậu hoa mà Liên Vãn đã nhìn thấy trước đó.
Ánh đèn không quá sáng, khiến cho bóng lưng của người phụ nữ có chút mơ hồ.
Liên Vãn đến gần, thấy cô quay lưng về phía mình, áo ngủ làm nổi bật dáng người vô cùng duyên dáng.
Nàng giơ tay ra, nhẹ nhàng ôm lấy người trước mặt.
"Chị đang làm gì?" Liên Vãn thấp giọng hỏi. Theo bản năng, nàng nói rất nhẹ, như thể trở lại cuộc gặp gỡ đầu tiên của họ.
Mong muốn thận trọng muốn đến gần vọt đến miệng, khiến nó trở nên rất nhẹ.
Chu Yên Thiển nói, "Chị đang ngắm trăng."
Cô nói: "Trăng đêm nay thật tròn, thật sáng. Hình như nó không hề thay đổi kể từ khi chị đứng đây đợi em về."
Cô nói: "Trước đây... chị chưa từng nhìn thấy mặt trăng tròn và sáng như vậy,"
Cô nói, rồi không nói gì nữa. Liên Vãn ôm cô, áp vào vành tai cô, lặng lẽ ngửi mùi hương của cô, và đột nhiên cảm thấy vành tai cô ấm áp giống như một mặt trăng tròn trắng tinh.
Vầng trăng tròn ấy treo xa tít trên trời, không treo trên ngọn cây nào hay giữa tòa nhà nào, trăng chỉ ở trên trời. Nhưng mặt trăng của nàng lại ở trong vòng tay của nàng.
Thế giới này lớn như vậy, nó lớn như ánh trăng ở phía xa, giống như trấn Bình Xuyên, chỉ có một phần ba mẫu đất, nàng dù thế nào cũng không thể ra ngoài, nhưng thế giới này nhỏ như vậy, nhỏ đến mức chỉ cần ôm cô và ngắm cùng một ánh trăng với cô, dường như đã có được tất cả.
Liên Vãn nghĩ vậy và mỉm cười. Chu Yên Thiển bắt gặp nụ cười của nàng, quay đầu, vươn tay ôm mặt nàng. Cô nhìn thấy đôi mắt chuyên chú của nàng phản chiếu dáng vẻ của cô, người phụ nữ không khỏi lại gần hơn, nhắm mắt lại như không chịu nổi, gương mặt trắng bóc nhưng lông mi lại thật dài, rũ xuống, giống như hình ảnh phản chiếu mỏng manh của cây thủy sinh trong hồ dưới ánh trăng, Chu Yên Thiển đột nhiên hoảng hốt trong giây lát, hoảng hốt nhìn nhau không nói gì.
Cô sững sờ, cảm thấy cánh tay của Liên Vãn siết chặt quanh eo cô.
Cô giơ tay lên, người đối diện ôm vào lòng, như thể đã nhận được một tín hiệu nào đó. Người phụ nữ có chút bất đắc dĩ, sờ sờ cái gáy ấm áp của Liên Vãn, "Đừng quậy, chúng ta cùng nhau ngắm trăng được không?"
Liên Vãn không nói gì, chỉ ôm lấy cô, vùi đầu vào hõm cổ cô, cọ chóp mũi, giống như một kiểu hôn hít thân mật, hôn thật lâu. Nụ hôn dày đặc ẩm ướt, hơi nóng phả vào làn da nhạy cảm, Chu Yên Thiển như mất đi sức lực, hai chân bủn rủn không thể đứng nổi, sau đó nghe thấy Liên Vãn lẩm bẩm: "Chị hút thuốc à?"
"Ừm..." Chu Yên Thiển thở dốc, vừa trả lời vừa không tự chủ được lùi lại một bước, tựa lưng vào ban công nhưng lại cảm thấy không vững, "... Hút một điếu."
Liên Vãn không nói nữa, chỉ nghiêng đầu nhìn cô.
"Chị vừa đợi em vừa hút một điếu, cũng không có chuyện gì đặc biệt." Chu Yên Thiển chột dạ khi nhìn thấy ánh mắt thăm dò của nàng, giơ tay ra sau, đẩy chậu hoa nhỏ trên bàn sang một bên.
"Ừm." Liên Vãn đáp lời, cúi đầu, lại ôm lấy cô, trong lời nói tựa hồ có chút khao khát, thận trọng hỏi: "Còn muốn ngắm trăng sao?"
Chu Yên Thiển sờ vào môi nàng và cười một tiếng: "Được."
"Chúng ta cùng nhau xem đi."