Mạo Bài Tân Nương

Chương 9




CHƯƠNG 9

.

Nhìn thấy tòa nhà đồ sộ xa hoa sừng sững tọa lạc trên gò núi nhỏ, so với căn mộc ốc cậu từng ở thì thật quá mức khác biệt. Do bốn tòa viện giao nhau mà thành, trung tâm đình viện có ngọn giả sơn lưu thủy mang thiên hướng kiến trúc Giang Nam tạo nên. Giới Nghi chỉ còn biết kinh ngạc tròn mắt nhìn khung cảnh trước mắt, một cảm giác tồi tệ bủa vây cậu.

Thiên Dương cũng thấy vẻ mặt Giới Nghi như gặp quỷ, thầm rủa một tiếng, cúi đầu muốn giải thích cho cậu.

“Ta không biết huynh lại ghét ta đến thế!” Giới Nghi đau đớn hướng ánh mắt dời khỏi tòa nhà.

“Không phải thế!” Thiên Dương vội la lên.

Chết toi! Trước bốc đồng làm chuyện đến mức này, giờ thì gặp báo ứng đây mà! Nếu không phải khí trời tươi đẹp sáng nay làm hắn nhất thời quên giải thích với Nghi Nhi hắn từng nói dối, thì hiện tại đâu khiến Nghi Nhi thương tâm thế này.

“Phải chung sống trong mộc ốc với ta đã để huynh chịu ủy khuất rồi!” Giới Nghi một lần xác nhận được địa vị thân phận giữa hai người. Quả thực khác nhau một trời một vực!

“Đừng nói vậy!” Thiên Dương túm tay cậu. “Ngươi biết ta rất thích sống ở đó mà!”

“Ta không biết!” Hiếm khi cậu khó chịu thế này, tránh cánh tay đang vươn tới của Thiên Dương. “Vào đi thôi! Giải quyết nhanh chóng chuyện huynh đang đau đầu.”

Sau đó cậu có thể công thành lui thân! 

Lòng hắn đau xót, chưa từng thấy Giới Nghi cư xử thế với hắn.

Vừa vào đến cửa, thanh âm oán trách sắc nhọn của Lăng Sương đã lập tức truyền đến. “Giới Nghi! Ngươi vẫn còn mặt mũi xuất hiện sao?”

Giới Nghi nghe thấy hơi nao núng, nhưng vẫn cố dũng cảm chống đỡ.

Dáng vẻ muôn phần uyển chuyển tiến lên, ngữ khí khinh miệt: “Cha ~~” nàng quay về bên Vân Thế Chính ỉ ôi. “Hắn chính là nô tài hồi môn của con, lúc con đang sinh bệnh cần hắn thì hắn không nói một tiếng lẳng lặng bỏ trốn, còn đem theo hết giá trang của con đi. Không ngờ hôm nay còn mặt mũi xuất hiện tại đây. Cha, ngài nhất định phải làm chủ cho con.” 

Giới Nghi kinh hãi nhìn điệu bộ làm bộ làm tịch của Lăng Sương, vốn cậu còn chần chừ không muốn vạch trần nàng, nhưng chuyện gì đang xảy ra đây?

“Ta…” Giới Nghi nghĩ ngợi không biết nên mở lời thế nào, Lăng Sương đã đến trước mặt cậu, giáng một cái tát lên miệng cậu.

“Sao lại tự dưng đánh người?” Thiên Dương giận dữ, vừa hung tợn trừng trừng mắt Lăng Sương, vừa kéo Giới Nghi ra sau lưng.

Xoa xoa gò má trúng cái tát của Lăng Sương, Giới Nghi chỉ biết ngốc ngáo tròn mắt nhìn Lăng Sương giương nanh múa vuốt. Vô duyên vô cớ lại trúng một cái tát nóng rát, quá mức hoảng hốt làm cậu chẳng còn suy nghĩ được gì.

Từ nhỏ đến lớn, tuy thân phận chẳng lấy gì làm cao quý, nhưng cũng chưa ai từng đánh cậu, lần đầu tiên ăn tát, đối phương lại là nữ lưu yếu đuối, nhất thời cậu không biết nên giận hay không nữa.

Trông thấy khuôn mặt không che dấu được tâm sự cùng đôi mắt phiếm một lớp sương mỏng trong suốt của cậu, lòng hắn thắt lại. Khi ánh mắt dừng tại dấu vết chói mắt trên má cậu, mặt hắn trầm xuống.

“Tốt lắm! Muốn trị ác nhân thì cũng nên vạch trần trước cái nhỉ!”  Ngữ khí băng hàn giá lạnh thấu tận cốt tủy đến dọa người, vẻ mặt âm trầm bất cẩu ngôn tiếu* làm người khác phải run sợ, khiến mặt Lăng Sương trắng bệch lại.

Không thèm đếm xỉa đến dáng điệu kinh sợ của nàng, Thiên Dương dật mạnh tay phải nàng, lực đạo quá lớn khiến Lăng Sương hét lên thất thanh.

“Chính là cái tay này đánh Nghi Nhi?” Thiên Dương cười đến vô cảm, lực đạo siết chặt như muốn bóp nát cổ tay Lăng Sương.

“Cha…” Lăng Sương đổ mồ hôi lạnh cầu cứu.

“Thiên Dương, mau thả tay ra!” Hoàn hồn trong cơn kinh ngạc, Vân Thế Chính vội lên tiếng giải vây.

Ông không tán thành chuyện đánh người, nhưng nghĩ Lăng Sương gặp lại người đẩy nàng đến bước đường cùng, phẫn nộ không tự chủ được mới ra tay, cũng không trách được nàng. Nhưng rồi lại nhìn tiểu oa nhi bị đánh kia, thực sự không giống điêu nô trong miệng Lăng Sương.

“Hừ!” Thiên Dương tức giận hất tay ra nhưng sự phẫn nộ trong lòng vẫn khó nén lại được.

Chỉ cần thấy vết tát kia, lửa giận chưa kịp nguôi lại bùng lên. Loại nữ nhân này phải chém ngàn đao mới hả giận, dám đánh Nghi Nhi của hắn!

“Không sao chứ?” Thiên Dương vô cùng ôn nhu hỏi cậu, rước lấy cái lườm nguýt của Vân Thế Chính.

Thành thật mà nói, từ trước đến nay ông chưa từng thấy Thiên Dương đối xử với bất kỳ ai nhẹ nhàng mềm mỏng như thế, thậm chí còn mang theo ngữ khí thương hoa tiếc ngọc. Nếu đây là nó đối với vợ tương lai của nó thì có tốt bao nhiêu không!

“Ta không sao.” Giới Nghi trấn an cơn thịnh nộ của hắn.

Cậu còn chưa giận Thiên Dương đã tức giận đến thế, không khỏi thấy có chút ngọt ngào, cơn giận dỗi lúc mới đến đã bay biến đi không ít.

“Tiểu thư” Giới Nghi cố hết dũng khí nhìn thẳng vào Lăng Sương. “Ta không biết tiểu thư đã gặp chuyện gì, nhưng ta cũng biết dưa hái xanh không ngọt, Thiên Dương không muốn lấy ngươi, gả cho hắn liệu có hạnh phúc.”

“Một tên nô tài mà cũng dám nói xằng nói bậy gì?” Lăng Sương cáu đỏ mặt.

“Nghi Nhi không phải nô tài, hắn đã là thành viên trong gia đình chúng ta!” Thiên Dương cướp lời.

“Người nhà?” Lăng Sương châm chích nhục mạ. “Hừ! Ta cứ nghĩ dòng dõi Vân gia cao quý thế nào, kết quả lại là cùng loại nô tài xưng quynh gọi đệ, còn tin vào lời một tên thân phận thấp hèn mà mắng chửi ta, gặp rồi mới biết Vân gia ra cũng chỉ thế thôi! Thật nực cười!”

Lời vừa nói ra, Vân Thế Chính cũng không chịu được, hơi nhíu mày. Ông muốn rước một con dâu danh môn chứ không loại tri thức nông cạn a!

“Tri thức Lăng gia thì cao chỗ nào?” – Thiên Dương châm biếm lại. “Loại nữ nhi bỏ trốn theo trai, lại không hiểu đạo lý một nữ không tòng hai chồng, giờ còn mặt dày quay lại tìm người chồng chưa cưới lúc trước đã bỏ đi.”

“Thiên Dương!” Vân Thế Chính cau mày. “Nói cũng không thể nói lung tung, không được phép gièm pha bôi nhọ danh tiết của một nữ nhi!”

“Con không nói bậy!” Thiên Dương kéo Giới Nghi lên phía trước. “Nghi Nhi có làm chứng tất cả.”

“Chàng tin tưởng lời nói của nô tài mà không tin ta?” Lăng Sương kêu lên, ra vẻ bị thương tổn sâu sắc.

“Vì nó…” nàng chỉ thẳng mặt Giới Nghi. “Ta phải chịu đựng sự tra tấn của căn bệnh, không có tiền chạy chữa, còn phải cùng thị nữ tùy thân mạo hiểm gian nguy đến Quan ngoại. Chàng có biết hai nữ tử đơn độc bên ngoài, phải đối mặt với bao nguy hiểm không?”

“Do ngươi tự làm tự chịu!” Thiên Dương không một tia đồng tình.

“Hừ!” Lăng Sương cười lạnh. “Ta không biết Tiểu Thạch Tử đã nói với ngươi chuyện gì, dù sao đấy cũng không phải sự thật. Mà lời ta đã nói đều có chứng cứ rõ ràng.”

“Chứng cớ?”

“Ngươi xem!” Lăng Sương tiến lên trước, đột nhiên bắt cánh tay Giới Nghi, vạch tay áo cậu xuống. “Đây là cái gì?”

Chỉ thấy trên cổ tay Giới Nghi là chiếc vòng ngọc Lăng Sương đã tặng cậu hồi trước.

“Đây là vòng trân châu của ta, ngươi hỏi Tiểu Thạch Tử xem có đúng thế không?” Lăng Sương vô cùng đắc ý.

Xem ra ngay cả ông trời cũng giúp nàng, tên Tiểu Thạch Tử ngu ngốc này vẫn còn coi nó như bảo bối luôn mang theo người, khẳng định không biết chiếc vòng này chẳng đáng giá bao nhiêu.

Giới Nghi trầm mặc trong chốc lát mới lên tiếng: “Này đúng là của tiểu thư, nhưng… là tiểu thư cho ta…”

“Không có, là ngươi trộm thì có.” Lăng Sương oang oang tố cáo.

“Ta không trộm.” Giới Nghi nhăn mày. “Là chính tay tiểu thư tặng ta, ngươi so với mọi người phải rõ hơn chứ.”

“Vô duyên vô cớ ta tặng ngươi làm cái gì?” Lăng Sương quay sang phía Vân Thế Chính. “Cha, ngài cũng thấy chính mồm nó thừa nhận chiếc vòng là của con rồi đó, chẳng lẽ ngài còn để mặc Thiên Nghị tiếp tục miệt thị con sao?”

“Yên tâm, yên tâm! Vân gia sẽ cho con công đạo.” Vân Thế Chính ý đồ công bằng nói.

Nhưng nói thật ra, cảm tình ông đối với người con dâu này đã bắt đầu giảm trầm trọng, nếu có thể không nhập gia… thì tốt nhất là đừng nhập gia nữa!

“Cha!” Thiên Dương quýnh lên, ngoài miệng liền không khách khí: “Ông đúng là lão già hồ đồ, chuyện đơn giản vậy mà cũng bị lừa.”

Vân Thế Chính nào có chịu thua, đang định đốp lại thì thấy Thiên Hạo chạy vào, vẻ mặt quái dị.

“Cha, đại ca!” Cậu hổn hển gọi. “Bên ngoài có một nam nhân muốn tìm chị dâu tương lai.”

“Ai thế?” Vân Thế Chính ngạc nhiên hỏi.

“Ta dắt hắn vào rồi đây.” Thiên Hạo chỉ vào cửa. “Chính là hắn.”

“Tiêu Bá Dụ!” Lăng Sương kêu lên the thé. “Ngươi tới làm cái gì?”

“Tiểu Sương.” Tiêu Bá Dụ tỏ vẻ cầu xin đến gần. “Theo ta trở về đi, ta biết sai rồi! Nàng yên tâm, sau này ta sẽ thật chăm chỉ nuôi sống gia đình, không để nàng phải chịu khổ nữa.”

“Tiền của ta đâu?”

“Ách…” Nhất thời hắn nghẹn lời, một lát sau mới ấp a ấp úng. “Bị ta đánh bạc mất rồi, nhưng…” Tiêu Bá Dụ vội cam đoan. “Tiểu Sương, nàng yên tâm, ta đã tìm được công việc làm phu tử cho một gia đình rồi, cuộc sống có lẽ sẽ kham khổ đôi chút nhưng cũng không quá khó khăn, sau này ta không bao giờ đánh bạc nữa.” 

“Phu tử?” Lăng Sương quát tháo. “Thế thì chỉ có đường chết! Thật không hiểu rốt cuộc trước kia ta sao lại thích ngươi nữa!”

Chưa từng trải qua cuộc sống gian khổ, trước còn có thể trước mặt cha mạnh miệng, giờ mới trải nghiệm vài ngày đã khiến nàng quá hãi hùng, vạn nhất gả cho Bá Dụ không biết còn phải sống bao ngày cơ cực nữa?

“Ai…” Tiêu Bá Dụ bất đắc dĩ gãi gãi đầu. “Chúng ta đều là vợ chồng, Tiểu Sương, nàng chấp nhận số phận theo ta về đi.”

“Ta không muốn.” Lăng Sương tùy hứng nói. “Vân gia mới là nhà chồng ta, Vân Thiên Dương so với ngươi anh tuấn gấp bội, vì cái gì ta phải theo ngươi?”

Lời vừa thốt ra đã nghe thấy tiếng cười trộm của Thiên Hạo truyền đến, bị Thiên Dương hung hăng trừng mắt một cái mới chịu ngậm miệng.

Tiêu Bá Dụ nhất thời cứng miệng, nhìn xung quanh bốn phía, cuối cùng cũng tìm thấy người hắn biết. “Giới Nghi, ngươi giúp ta khuyên nhủ tiểu thư đi, bảo nàng theo ta trở về. À đúng rồi, cám ơn trước ngươi đã giúp Tiểu Sương xuất giá, vất vả cho ngươi rồi.”

Giới Nghi lắc đầu, cười cười. “Không có gì.”

Giờ thì chân tướng cũng đã rõ ràng, ngay lập tức Lăng Sương ôm cánh tay Thiên Dương, ngọt ngào nói: “Thiên Dương, thiếp xin lỗi đã lừa gạt chàng, nhưng sau này thiếp sẽ làm một thê tử thật tốt, đảm nhiệm nữ chủ nhân Vân gia thật tốt…”

Mọi người thấy hành vi trơ tráo của nàng đều nghẹn lời trân trối, Thiên Dương chán ghét hất hai tay nàng ra.

“Ta sẽ không lấy ngươi, tim ngươi khả dĩ đã chết rồi, khuyên ngươi tốt nhất nên nắm bắt cơ hội hiếm hoi này, miễn cho sau này mất cả chì lẫn chài.”

“Cha!” Lăng Sương chuyển sang cầu viện Vân Thế Chính.

Ông thanh thanh họng, nói: “Sương nhi à, ta nghĩ con vẫn nên gọi ta là thế bá thì tốt hơn. Vị công tử này mới là phu quân con, Thiên Dương nhà ta không có phúc khí này.”

Huyết sắc trên mặt Lăng Sương bay sạch, nhưng nàng vẫn cố chấp không nhận thất bại.

“Bọn họ đều nói dối, cả lũ thông đồng với nhau.”

“Nói dối à?” Vân Thế Chính trầm ngâm. “Sương nhi, con nên mau chóng theo vị công tử này đi thôi! Con xem, tướng công con xem ra bắt đầu tức giận rồi kìa, còn không theo hắn đi, chỉ sợ sẽ gánh hậu quả khó lường!

Lăng Sương nhất thời lưỡng lự không nói.

“Còn về phía cha con, ta sẽ viết một phong thư giải thích mọi chuyện. Về phần con, có thể cha con sẽ vì chuyện con phải mạo hiểm biên soạn ra lúc trước hẳn sẽ tha thứ thôi, cuộc sống của các ngươi cũng không quá khổ đâu.”

Lời Vân Thế Chính toàn ý vị mỉa mai rõ rệt.

Lăng Sương cân nhắc một phen, rồi cũng ảo não theo Tiêu Bá Dụ quay về.

“Vị tiểu huynh đệ này…” Vân Thế Chính đi đến trước mặt Giới Nghi. “Thật sự rất cám ơn ngươi, nếu không chúng ta đều bị Lăng Sương lừa rồi.”

“Là do ông chứ ai!” Thiên Dương vẫn đang tức lầm rầm mắng, nắm tay Giới Nghi, “Cha! Sau này Nghi Nhi sẽ ở Vân gia.”

“Nghi Nhi?” Vân Thế Chính nheo nheo mắt, có chút nghi ngờ. “Mày với nó cũng thân thiết quá nhỉ.”

Ông không khỏi nhớ đến lời Tiêu Bá Dụ vừa nói đến chuyện xuất giá đó.

“Nghi Nhi, là ngươi thay Lăng Sương gả cho Thiên Dương?”

“Dạ phải… là cháu.” Giới Nghi thành thật trả lời.

“Thiên Hạo!” Vân Thế Chỉnh chuyển sang thằng con thứ hai, quát: “Mày dám gạt tao nói tân nương chưa đến, căn bản là Thiên Dương đã mang đi đúng không?”

Cả người Thiên Hạo cứng đờ, vốn định chuồn ra ngoài nhưng rồi phải lò dò quay lại.

“Là chủ ý của đại ca, huynh ấy muốn tìm cách đuổi đại tẩu đi.” Thiên Hạo nhanh trí đùn đẩy trách nhiệm.

“Mày và Nghi Nhi cũng đi được thời gian không ít.” Vân Thế Chính săm soi Thiên Dương. “Hai đứa đã đi đâu?”

“Đến mục trường Thiên Phong.” Thiên Dương bĩu môi khai báo sự thật.

“Nghi Nhi là nam, mày không đến mức không nhận ra đó chứ?”

“… Hơn mười ngày sau… ta nhận ra!” Thiên Dương vô lực cãi lại.

Vừa nói xong, chỉ thấy hai tiếng cười như sấm vang lên.

“Các ngươi không biết Nghi Nhi giả nữ có bao nhiêu xinh đẹp, nhận ra được mới là quỷ ấy!” Thiên Dương cả giận.

Đương nhiên giờ nhớ lại, hắn biết Nghi Nhi có trăm ngàn chỗ hở, chỉ có điều hắn cũng không ngu ngốc mà thừa nhận.

Giới Nghi lần đâu tiên thấy hắn khen trắng trợn như vậy, hai má không khỏi ửng hồng, giật giật tay Thiên Dương, ý bảo hắn đừng nói nữa.

Ánh mắt Vân Thế Chính dừng tại nắm tay hai người, ngữ khí không tốt nói: “Mày không phải chuyện giả diễn thật đấy chứ? Còn không mau buông tay người ta ra, hai nam nhân dắt tay nhau còn ra cái thể thống gì nữa?”

Giới Nghi nghe vậy nhanh chóng rút tay ra, sau đó lùi lùi về phía sau, đứng lấp ló sau sườn Thiên Dương.

“Cha, sau này Nghi Nhi ở lại Vân gia.” Thiên Dương nhắc lại, hắn không muốn Nghi Nhi một lần nữa biến mất đến nơi hắn tìm không thấy.

“Có vấn đề gì đâu!” Vân Thế Chính cũng rất thẳng thắn. “Bảo thím Lý an bài cho hắn một chỗ, công liêu chúng ta cũng thừa đầy giường. Nhưng Nghi Nhi này…” ông nhìn Giới Nghi: “Ngươi xác định ở lại đây, không muốn theo tiểu thư về Giang Nam sao? Ngươi phải suy nghĩ rõ ràng!”

“Nghi Nhi không quay về!” Thiên Dương cướp lời. “Nghi Nhi ở Giang Nam vốn đã không có nhà, sau này nơi đây chính là nhà của hắn, còn nữa, Nghi Nhi không ở trong công liêu, hắn là một thành viên Vân gia thì phải ở trong đại phòng!”

“Ta… ta ở công liêu cũng được!” Giới Nghi nhỏ giọng nói.

“Bậy bạ, ngươi là của ta…”

“Cái gì của mày?” Vân Thế Chính lạnh lùng hỏi.

“Huynh đệ!” Thiên Dương vừa kịp sửa lại. “Con đã đáp ứng đồng cam cộng khổ với Nghi Nhi, con ở đâu hắn cũng ở đó.”

“Không… không cần đâu!” Giới Nghi bị ánh mắt sắc bén của Vân Thế Chính nhìn tới thì chột dạ. “Thiên Nghị đại ca đã nói ta có thể ở mục trường Ưng Dương, huynh ấy cho ta một số công việc, cuộc sống cũng không thành vấn đề.”

“Ngươi có thể làm gì?” Thiên Hạo tò mò hỏi.

Không phải hắn xem thường Nghi Nhi, nhưng chưa từng gặp nam tử nào gầy yếu như vậy, vóc dáng mảnh khảnh như nử tử, hắn tuyệt đối tin tưởng đại ca hắn có lý do không nhận ra Nghi Nhi là nam.

“Ta có thể nấu cơm.” Giới Nghi ưỡn ngực tự hào nói. “Hơn nữa Thiên Nghị đại ca dạy ta rất nhiều việc trên mục trường, huynh ấy nói ta học được lắm.”

“Không được!” Thiên Dương quát. “Ai cho ngươi đi nấu cơm cho hắn ăn, cũng không được ở cùng hắn, ngươi chỉ được làm cơm cho ta ăn thôi!”

Thiên Dương đối với cánh tượng hai người nắm tay nhau dưới trăng đêm qua vẫn cảm thấy vạn phần khó chịu, nào lại để cho hai người có cơ hội ở chung lần nữa.~~~

“……” Giới Nghi giật mình không biết nói gì để cự lại.

“Sống với Thiên Nghị so với ta tốt hơn hả?” Thiên Dương trừng mắt cậu, nói: “Ta mới là tướng công của ngươi, Thiên Nghị thì không!”

Này… này… Vân Thế Chính cùng Vân Thiên Hạo ngơ ngác nhìn nhau, ngữ khí này, vẻ mặt này, rõ ràng là Thiên Dương đang ghen!~~~

Nhưng… đối tượng là nam nhỉ?

“Nhưng… thật ra…” Giới Nghi rõ là không thể ứng phó được cơn giận của Thiên Dương, chỉ còn biết ấp úng, “ta…không muốn làm mọi người khó xử…”

“Ngươi dám đến mục trường Ưng Dương mới làm Thiên Nghị khó xử ấy!” Thiên Dương hạ giọng nói.

“Nhưng…vậy… vậy…” Ánh mắt cậu lúng túng nhìn sang hai người đang bàng quang đứng xem, cầu viền nhìn họ.

“Thôi ngươi ở đây đi!” rốt cuộc Vân Thế Chính cũng nhả ra, “Dù sao Vân gia cũng không thiếu phòng, cũng không kém một đôi bát đũa.”

“… Vâng!” Giới Nghi bất an gật đầu.

***

.

Nói thật, tiểu Nghi Nhi rất ngoan, không nói chuyện chịu khó lao động, mà đối với lão già này ôn hòa hữu lễ, với mọi người thì tươi cười khả nhân, đúng là người gặp người thích mà.

Vân Thế Chính ngồi nhìn bóng dáng Giới Nghi đang bận rộn chà chà lau lau cái bàn, bình hoa cổ, ai~ nghĩ mà muốn thở dài! Tại sao Nghi Nhi cố ý là nam nhân chứ? Có khuôn mặt nhỏ nhắn hé ra chọc người thương tiếc như thế, còn cả vóc người nhỏ gầy như vậy, dáng cười thì nhu hòa, sao lại cứ phải là nam nhân cơ chứ?

Thật là ép người muốn giữ chặt tay a!

Mà cái thằng con cả bình thường đối với ai cũng khinh thường, giờ chỉ cần bước chân vào cửa cái, là tìm luôn Nghi Nhi của nó. Đấy, vừa nhắc tào tháo là tào tháo đến liền, cũng không thèm đến thăm hỏi ‘bệnh tình’ của cha nó đang ngồi ngay ngắn trên đại sảnh, chờ nó đến chào, hỏi được mấy câu, rồi cứ như cha nó là người vô hình cố tình lờ đi chạy ra ngoài, trong mắt chỉ nhìn mỗi tiểu Nghi Nhi của nó.

Ai! Ai! Không phải lão nhiều chuyện, nhưng nụ cười của tiểu Nghi Nhi cũng quá ngọt đi, ánh mắt nhìn Thiên Dương cũng quá sáng đi, cả người cứ như phát sáng đi ~~~

Cứ tiếp tục như thế thì thành thế nào đây? Cứ như thế thì tôn tử của lão phải chui ra từ chỗ nào hả trời?

“Đừng nhìn nữa, mọi người đi hết cả rồi!” Thiên Hạo vươn tay quơ quơ trước mặt Vân Thế Chính.

“Thiên Hạo!” Tinh thần ông chợt phấn chấn lên. “Ngươi tới vừa đúng lúc.”

“Có chuyện gì?” Thiên Hạo cảnh giác nhìn lão.

“Mày cũng thấy tình hình Thiên Dương cùng tiểu Nghi Nhi ở chung chứ?”

“Thấy!”

“Mày không thấy có chút quái sao?”

“Cũng hơi hơi!” Thiên Hạo mặt nhăn mày nhíu. “Đại ca dính người ta như keo.”

“Đúng vậy!” Vân Thế Chính than thở.

Nếu là tiểu Nghi Nhi chủ động thì ông còn lấy cớ đuổi đi, nhưng ai ngờ lại chính là thằng con bá đạo cứ quấn quýt lấy người ta, lão… lão thật sự khóc không ra nước mắt, một tý tẹo lý do cũng tìm không ra.

“Đúng rồi!” Vân Thế Chính mắt lóe lên. “Thiên Dương ở trong trấn không phải có một hồng nhan tri kỷ sao? Ta xem cũng chẳng còn yêu cầu nào khác nữa, để Thiên Dương cưới cho xong đi.”

“Hai người từ lâu đã không gặp nhau rồi.” Thiên Hạo cười nói. “Cha không biết cô nàng kia rủa Thiên Dương thành dạng gì, bị người trong khách *** liệt huynh ấy vào danh sách cấm cửa rồi, còn tưởng sẽ lấy được nàng sao?

“Nghiêm trọng vậy sao?”

“Nếu muốn Thiên Dương lấy vợ, chỉ sợ là cha phải tìm đối tượng khác rồi, hơn thế phải diễn tốt hơn chút nữa.”

“A?” Vân Thế Chính ngượng ngùng gãi gãi đầu. “Chúng mày biết ta giả bệnh hả?”

“Không biết chắc đại khái chỉ có tiểu Nghi nhi ngốc nghếch hầu hạ của cha thôi.” Thiên Hạo mỉa mai.

“Nó đúng là một hảo hài tử!” Vân Thế Chính đau khổ nói, lại lập tức tỉnh ngộ. “Không được, Nghi nhi dù sao cũng là nam tử, sao có thể con dâu Vân gia được.”

“Cha đi tìm đại ca mà nói ấy!” Thiên Hạo nói mát.

“Thiên Hạo!” Vân Thế Chính vỗ hai tay lên vai Thiên Hạo, trịnh trọng nói. “Không bằng chúng ta liên thủ nghĩ biện pháp tiễn Nghi nhi đi, được không?”

“Sao lại nói là ‘chúng ta’?” Thiên Hạo cảnh giác nói. “Ta cũng không ngại có một nam đại tẩu đâu.”

Đùa gì chứ, hắn cũng không phải không biết tính tình đại ca, chọc giận đại ca thì có thể tốt được sao?

“Ngươi không ngại hả?” Vân Thế Chình cười cáo già. “Kỳ thật, cha cũng không bận tâm đến mức ấy, dù sao cũng có hai thằng con, một đứa không thành thân cũng không phải chuyện quá mức nghiêm trọng, cha còn có ngươi có thể nỗi dõi tông đường, có phải không? Ngay ngày mai ta sẽ lưu ý tìm một đối tượng thích hợp cho ngươi.”

“Hai nam nhân sao có thể ở cùng nhau chứ?” Thiên Hạo đổi giọng ngay được. “Đại ca cũng thật chẳng ra làm sao, chúng ta phải nghĩ cách tách Nghi nhi ra thôi!”

Vân Thế Chính nhướn mày. “Thông suốt rồi chứ?”

“Con đã rất rõ ràng rồi!” Thiên Hạo nhắc nhở: “Nhưng mà cha này, tốt nhất người cũng phải biết rõ một chuyện.”

“Chuyện gì?” Ông hơi sợ ngữ khí thận trọng của thằng con.

“Con chưa từng thấy đại ca thích một ai như thế, cũng chưa từng thấy huynh ấy vui vẻ đến vậy, cha xác định muốn Nghi Nhi rời đi chứ?”

“Này…” Vân Thế Chính á khẩu, nhất thời không trả lời được.

Nếu không phải bộ dáng vui sướng của Thiên Dương khiến ông do dự, ông thế nào lại đến tận giờ vẫn chưa đuổi Nghi nhi đi? Nhưng nếu cứ để thế thì sẽ thành chuyện gì đây?

“Từ khi nương bỏ đi, đai ca cũng thay đổi hẳn, giờ vất vả lắm mới có người có thể mở lòng huynh ấy, cha, người nhẫn tâm chia rẽ hai người họ sao?”

“Nương ngươi…” Vân Thế Chính chùn vai nản lòng. “Ra là các ngươi cũng biết a…”

Chết tiệt! Lão còn tưởng mình đã giấu kỹ lắm rồi!

“Rất giống Lăng Sương, đúng không?”

“Một chút.” Vân Thế Chính không tình nguyện thừa nhận.

“Dù sao cha muốn làm thế nào, con cũng sẽ phối hợp.” Thiên Hạo không quan tâm, nhún nhún vai. “Chỉ cần đến lúc đó cha đừng hối hận là được! Con biết người cũng chỉ muốn chúng con vui sống. Nhưng so với Lăng Sương, con thà mong đại ca lấy Nghi nhi còn hơn. Nơi đây là Quan ngoại, chẳng có ai dư hơi rảnh rỗi đi quản chuyện người khác đâu.”

“Nói vậy cũng…”

Vân Thế Chính không khỏi bắt đầu đắn đo.

Có cần phải vì tôn tử chưa gặp mặt, cũng không biết đến từ đâu chui ra mà đắc tội với thằng con quý báu của mình không? Huống hồ, Thiên Dương đã biết chuyện ông giả bệnh, khó trách mấy hôm nay cứ mặt nặng mày nhẹ với lão. Nếu lại vì chuyện Nghi nhi mà đối nghịch với Thiên Dương, không biết lần này nó sẽ giận đến mức nào?

Ngẫm lại, lão phải hảo hảo ngẫm lại xem.



¤___________________

*Bất cẩu ngôn tiếu: Ăn nói thận trọng, không nói cười xàm ngôn.