Mập mạp đứng ở trên đài. Châm điếu thuốc.
Tin tức mẹ Anlei bị bắt cóc, làm cho vừa rồi hắn gần như hoàn toàn đánh mất lý trí.
Nếu không phải Barbara gọi điện thoại tới lần thứ hai, chỉ sợ lúc này, chiếc phi thuyền này đã ở trên đường trở về Heidfeld rồi.
Tuy rằng mập mạp cũng biết, dùng một bọc thép đoàn, muốn tiêu diệt Lý Phật cùng Barbara, cũng không phải là sự thực. Thế nhưng, việc này cũng không gây trở ngại hắn đem cái quốc gia chó má này quấy cho long trời lỡ đất!
Cho tới bây giờ hắn cũng không phải một người gan lớn. Thế nhưng, hoàn toàn là vì hắn trời sinh nhát gan sợ chết, lại làm cho hắn ở thời điểm bị buộc đến tuyệt cảnh, thì so với bất cứ người nào đều điên cuồng.
Loại tính chất đặc biệt này, bị Russell gọi là lực lượng sợ hãi. Dùng cách nói thông tục một chút mà nói, chính là một khi đột phá điểm mấu chốt của sự sợ hãi tử vong, thì mập mạp liền không có lằn ranh gì nữa.
Cái gì đạo đức, cái gì lý trí, cái gì ích lợi, đều là chó má!
Một tên mập mạp vừa trắng, vừa mập mạp lại nhát gan sợ chết, bị ném đến trên chiến trường mưa bom bão đạn, liều mạng chơi đùa năm năm, thần kinh đã sớm không bình thường rồi.
Đó cũng không phải nói thần kinh của hắn sẽ thô đi, sẽ cứng cỏi hơn.
Sự thật hoàn toàn ngược lại. Hiện tại mập mạp, đã đạt đến mức thần kinh nói đứt là sẽ đứt rồi!
Người có thần kinh thô và cứng cỏi, khi gặp một kẻ thần kinh hỏng mất, gặp người không nói hai lời liền liều mạng như mập mạp, thì cách làm lí trí nhất, chỉ sợ sẽ là nhượng bộ lui binh.
Rõ ràng, Barbara nhượng bộ rồi.
Lúc này, lý trí của nàng không cho phép nàng cùng một người điên vung đao chém nhau.
Mọi thứ phát sinh trong buổi đêm mấy ngày hôm trước đối với nàng mà nói là rất bất lợi. Ở Thẩm gia cùng các gia tộc cùng phần lớn thượng tầng Payon đều đảo hướng Hastings, mà nàng lại để bùng nổ nội chiến, là không phải thời cơ thỏa đáng nhất.
Nàng chỉ có thể thắng lợi ở trong tổng tuyển cử Tổng Thống, mới có thể danh chính ngôn thuận giành được quốc gia này, mới có thể ở sau khi Hastings chết đi làm cho mập mạp từ quốc gia này cút đi, cũng mới có thể lấy danh nghĩa quốc gia, làm cho đám thế lực cùng sĩ quan binh lính đang lắc lư phía dưới, triệt để đứng ở bên phía của nàng!
Nếu như lần trước, bị mập mạp quấn chặt lấy, vừa muốn cùng người nắm trong tay quốc gia này ba mươi năm, không biết trong tay có bao nhiêu lực lượng như Hastings sống mái, thì đối với nàng mà nói, tuyệt đối là một lần mua bán thâm hụt tiền.
Đây không phải là cái giá cần thiết trả khi bắt cóc một lão nhân bình thường. Đưa ra ba điều kiện, là trên trình độ lớn nhất lợi dụng giá trị con tin trong tay, mới là giao dịch có lời nhất.
Mập mạp ở trên lan can, ấn tắt tàn thuốc. Trên mặt nhẹ nhàng run rẩy hai cái. Mẹ Anlei tạm thời không có nguy hiểm gì, hiện tại cần lo lắng, là như thế nào đối phó đám người ở bên trong khoang thuyền phía sau!
Mặc dù khi đang tức giận, thì hắn hận không thể dẫn dắt Phỉ Quân đem toàn bộ Payon phá hủy hoàn toàn, xả hết mối hận trong lòng. Thế nhưng, khi lý trí dần dần trở lại trong ý nghĩ. Thì thật ra hắn cũng rất giảng đạo lý.
Đến Payon, là con đường mà mình phải lựa chọn!
Phỉ Quân bất quá chỉ là một chi võ trang dựa vào thế giới tự do Mars chống đỡ lên mà thôi. Ba mươi sư đoàn bọc thép, mười đơn vị hạm đội cấp độ A, đặt ở trong trận chiến tranh thổi quét nhân loại này, bất quá là một cành hoa trong biển rộng mà thôi.
Có lẽ, ở dưới sự trợ giúp của Trenock, Phỉ Quân có thể đánh bại hạm đội Shelton, có thể tiêu diệt chính quyền Brodie, có thể làm cho Liên Bang Leray một lần nữa ngưng tụ lại một chỗ. Thế nhưng, như vậy có thể chống đỡ bao lâu?
Ở trước mặt những hạm đội Tây Ước ùn ùn kéo đến công kích, ở trước mặt một đám quốc gia mạnh hơn Leray gấp mười gấp trăm lần kéo dài xuống, thì Phỉ Quân có cứng rắn hơn nữa, cũng không thể chống được trời!
Nếu như không có siêu cường quốc như Payon toàn lực tham dự, thì trận chiến tranh này, vĩnh viễn cũng không có khả năng lấy được thắng lợi.
Mà ở thời điểm Hastings đã bệnh nguy kịch như hiện tại, nếu muốn được quốc gia này ủng hộ, muốn làm cho lực lượng quân sự cùng kinh tế cường đại của Payon làm động cơ của trận chiến tranh này, bùng nổ lực lượng quyết định thắng bại của chiến tranh, thì nhất định phải chinh phục mọi người bên trên chiếc phi thuyền này.
Hai ngày này, mập mạp vẫn hối hả ngược xuôi đi theo lão Farini, cùng các tướng lĩnh dưới trướng Hastings gặp mặt.
Đối với những tướng quân Payon hoặc nhiệt tình, hoặc lạnh lùng này, hắn thực sự không có bao nhiêu hảo cảm.
Gần trăm năm nay, chiến hạm của quốc gia này, gần như trải rộng cả bản đồ tinh tế của nhân loại. Cắm tay vào từng không vực một, bồi dưỡng chính quyền thân Phỉ Minh, chiếm lấy tài nguyên, thao túng thế cục địa khu.
Có thể thấy, khi quân nhân quốc gia này nhìn thấy chỗ chiến hạm Payon xuất hiện, thì quần hùng cúi đầu; thường thấy một gã thiếu tướng Payon, thậm chí có thể chỉ vào mặt thượng tướng nước khác mắng chửi xối xả; thường thấy vô số quân đội liều chết đánh cược một lần, ở trước mặt hạm đội cùng cơ giáp Payon bị đâm cho dập nát, thì bọn họ sẽ kiêu ngạo cùng tự đại như thế nào.
Lão tử đệ nhất thiên hạ, cũng không phải một câu khẩu hiệu, mà là sự thật kéo dài ba mươi năm!
Bởi vậy, mặc dù là Hastings, cũng không có cách nào thay đổi quan niệm của những người này.
Tuy rằng chiến tranh bùng nổ tới nay, Phỉ Minh vẫn bị Tây Ước áp chế, ở trong không ít chiến dịch đều nếm phải quả đắng, thế nhưng, điều này cũng không thể khiến cho quốc gia này khiếp sợ cùng tỉnh lại.
Ở trong mắt những tướng lãnh này, tất cả những điều này đều là bình thường.
Tốt nhất là để cho bốn phía đều đánh nát bét, làm cho đám tiểu đệ bên người đều liều mạng chết hết, chỉ cần cuối cùng Payon giải quyết sạch sẽ là tốt rồi.
Bọn họ vẫn luôn có sự tự tin như vậy.
Bọn họ tin tưởng rằng, lấy kinh tế cùng lực lượng quân sự của Payon, thì chỉ cần toàn lực phát động, Tây Ước chỉ là một con cá đang nằm trên thớt. Có nhảy nhót mạnh mẽ đến cỡ nào đi nữa, cũng chạy không thoát con dao trong tay bọn họ!
Cho dù chiến tranh có gian khổ đi nữa, cho dù đánh kéo dài mười năm, hai mươi năm. Ba mươi năm, đánh tới bước đường cùng, thì người thắng cuối cùng, nhất định là nước cộng hoà Payon.
Đây cũng không phải là sự khờ dại cùng ngây thơ. Mà là thói quen cùng ảo giác!
Tại trên chiếcphi thuyền tập hợp đám tướng lĩnh này, mỗi người, đều là tinh anh trong tinh anh. Bọn họ không cần người khác chỉ điểm chiến thuật, không cần người khác dạy bọn họ đánh trận như thế nào, mang binh như thế nào, thứ cần, bất quá là một chậu nước lạnh mà thôi!
Mập mạp đẩy ra cánh cửa khoang thuyền, đi về phía đám người.
Chậu nước lạnh này, chính mình tạt lên đầu bọn họ!
"Thời gian còn sớm," mập mạp đi đến trong đám người, đón ánh mắt mọi người, vẻ mặt thật thà phúc hậu tỏ ra tươi cười ngượng ngùng: "Ai nguyện ý đến một bàn suy diễn đối kháng, thua cuộc thì cởi quần áo.".
***
Suy diễn đối kháng.... Cởi quần áo?
Ánh mắt các tướng quân ở đây đều trợn tròn.
Đây là lưu manh tụ hội sao?
Uống rượu đánh bài, trên mặt dán đầy tờ giấy?
Mẹ nó, ở bên trong khoang thuyền này đều là tướng quân từ thiếu tướng trở lên, đều là quan chỉ huy, nhà quân sự, nhân vật thần tượng ưu tú nhất nước cộng hoà Payon!
Cởi quần áo? Mập mạp này còn có ý kiến hay hơn không, muốn dùng bút lông ở trên đầu v* vẽ bức tranh hay không?!
Một đám tướng quân mặc quần áo thẳng thớm, cúc áo kim loại, quân hàm cùng ủng da sáng bóng, dùng ánh như nhìn kẻ điên nhìn mập mạp, hình như đang suy nghĩ, có nên trực tiếp đem người nầy đến bệnh viện tâm thần hay không.
Không đợi mọi người nói chuyện, chỉ thấy mập mạp muốn gây chuyện mở miệng, hùng hùng hổ hổ nói tiếp: "Mẹ nó, lão tử biết ngay đám hèn nhát này không ai dám đến mà!".
"Con mẹ ngươi ấy!".
Lời nói của mập mạp quả thật giống như đâm vào tổ ong vò vẽ, một đám đàn ông lập tức nổ tung lên.
Phong độ cỡ nào, trình độ ra sao, tất cả đều bị vứt lên chín tầng mây, một đám tướng quân dường như thành thục ổn trọng, lập tức lột xác biến thành đám binh nhì cứng đầu đỏ cả mắt.
Thậm chí có người trở nên kích động muốn vén tay áo lên đánh người.
Lăn lộn cả đời ở trong quân doanh, có một người sĩ quan nào mà trên người không có ba phần phỉ khí cơ chứ?
Một kẻ hào hoa phong nhã, chưa bao giờ mắng thô tục, không chịu để cho quần áo bẩn, không uống rượu vỗ bàn đánh nhau, thì vĩnh viễn cũng không thể trở thành một gã quan chỉ huy có thể làm cho binh lính tự nguyện phục vụ quên mình.
Nếu muốn nhận được trái tim của đám binh lính bên trong chiến hào lầy lội, những kẻ nâng cao lưỡi lê cùng đối thủ vật lộn, đỏ hồng mắt ôm bom cùng đối thủ huỷ diệt, ngươi nhất định phải thành một thành viên trong bọn họ!
Huống hồ, trong những tướng quân ở đây, có tuyệt đại bộ phân, đều là từ cơ sở đi bước một bò lên vị trí này.
Quân đội, là một nơi mạnh mẽ. Một đám đàn ông trừ bỏ hoocmôn nam tính ra, không có những hương vị khác. Những chuyện hoang đường như đánh nhau ẩu đả bài bạc uống rượu, bọn họ đều không thua kém bất cứ người nào.
"Không phải là suy diễn cởi quần áo sao?" Một gã trung tướng cười lạnh cởi bỏ áo, ném áo khoác ra: "Mập mạp, lão tử cởi một món quần áo rồi cùng ngươi chơi!".
"Cởi một món áo khoác tính là cái đếch ấy." Mập mạp nhổ nước miếng: "Thua một ván cởi toàn bộ, trước khi diễn tập chấm dứt, chỉ cho mặc quần cộc!".
Oành một tiếng, toàn bộ khoang thuyền, giống như thuốc nổ nổ tung.
Mà ngay cả vài tên lão tướng quân tuổi lớn nhất ổn trọng nhất, cũng bị mập mạp hoàn toàn chọc giận.
Gặp qua người không biết sống chết, chưa thấy qua không biết sống chết như vậy! Mọi người hận không thể đem tên mập mạp hỗn đản mà đầu óc có bệnh này trực tiếp đưa vào cối xay thịt làm thành nhân bánh bao!
Suy diễn đối kháng cởi quần áo còn chưa tính, người nầy lại có thể làm cho người ta trong vòng mấy ngày tới chỉ được mặc quần cộc!
Nhìn đám người xúc động, nhìn đám người không hề chịu thua, cùng mỗi người trừng mắt nhìn mập mạp, đầu óc của Margaret, Anlei cùng lão Farini, hoàn toàn choáng váng rồi.
Suy nghĩ của mập mạp, căn bản cũng không phải là người thường có thể lý giải được. Ai có thể nghĩ đến, người nầy dĩ nhiên là dùng cách thức như vậy để bắt đầu.
Một đám tướng quân đánh cuộc, thua cởi quần áo..... Nếu ở trên chiếc phi thuyền này có một phóng viên, thì chuyện này nhất định sẽ trở thành tin tức chấn động nhất sau khi thế giới loài người bùng nổ chiến tranh!
Nhất là người đã được chứng kiến năng lực suy diễn của mập mạp như Anlei cùng Margaret, quả thật đã sắp điên mất rồi.
Các nàng hoàn toàn có thể tưởng tượng ra được, ở dưới các chiến thuật âm hiểm giả dối và thiên tài hơn người của mập mạp, thì những tướng quân này một đám biệt khuất cởi quần áo, mặc quần cộc để trần thân thể. Lộ ra da thịt hoặc đen hoặc trắng, cái bụng hoặc lớn hoặc nhỏ, kiểm duyệt bộ đội, nhìn diễn tập như thế nào.
Tử mập mạp, xấu xa đếm mức thật sự không giống người!
"Bổ sung vài điểm....." Mập mạp tỏ vẻ không đem mọi người làm cho tức chết không bỏ qua, ở trong đám người kêu gào.
"Đầu tiên, cởi quần áo xong, thì hoạt động nên tham gia vẫn phải tham gia, không thể vắng mặt diễn tập! Đừng có mà kiếm cớ tránh ở trong phòng của mình!".
"Thứ hai, chỉ cần ta không thua, các ngươi phải từng người một tiến lên. Các ngươi ngàn vạn lần đừng giữ thể diện cho ta, ta thì cái gì đều muốn, nhưng lại không cần thể diện. Có thể sử dụng chiến thuật gì hay mưu mẹo gì thì cứ dùng, thua chớ mắng lão tử đê tiện.".
"Thứ ba, người nào thua xấu mà không chịu làm là Ô Quy vương bát đản, gặp qua lão Tử thì nên hỏi nắm tay lão tử, đừng trách lão tử tự tay cởi áo quần các ngươi, lúc đó cả quần cộc cũng không để lại cho các ngươi đâu!".
Lời của mập mạp, quả thực là đổ thêm dầu vào lửa cháy.
Khi tên trung tướng thứ nhất nổi giận đùng đùng cùng mập mạp ở trước máy vi tính suy diễn ngồi xuống, thì Margaret cùng Anlei cũng khó khăn quay mặt đi, cắn môi, không biết là nên khóc hay nên cười.
Lão Farini ngơ ngác nhìn khoang thuyền mà đám người đang điên cuồng, lấy tay chắp ở trước ngực.
"Thượng đế phù hộ Payon." ------