Dân chúng đã sớm bị ghi chép chiến đấu tiền tuyến kích động tới nhiệt
huyết sôi trào, dùng sức vỗ tay, huýt sáo, lớn tiếng trầm trồ khen ngợi. Lão nguyên soái nói rất đúng, bọn họ là đứa con của quốc gia này, là
người thân và anh em của tất cả dân chúng quốc gia này. Bọn họ làm nhiều như vậy cho Trenock, ở quốc gia này, ai còn để bọn họ chịu chút ủy
khuất chứ!
Ở thời kỳ chiến tranh này, tất cả lý trí đều đã hạ xuống mức cực thấp.
Dân chúng dùng hết thể xác và tinh thần chú ý chiến tranh, chú ý hết thảy
có liên quan với tương lai quốc gia này. Bọn họ vì mỗi một trận thắng
lợi mà vui mừng khôn xiết, vì mỗi thất bại mà ảo não bi thương.
Bọn họ mẫn cảm mà lo sợ bất an, bọn họ cố gắng giữ tôn nghiêm bản thân lại
sợ khó khăn phủ xuống. Mà giờ khắc này, khi bọn hắn nhìn thấy chi bộ đội không thuộc về Trenock, nhưng vẫn chiến đấu vì Trenock, bọn họ liền
giống như gặp được người thân của mình!
Bọn họ biết, trên thế giới này, bọn họ cũng không cô độc!
Có rất nhiều chiến sĩ anh dũng, đang chiến đấu vì cuộc sống của bọn họ, đang bảo vệ thế giới của bọn họ.
“Mẹ nó, ai muốn ra tay với bọn họ, vậy phải hỏi ta trước”. Trên TV, lão
nguyên soái râu tóc đều dựng, lấy tay chỉ hơn trăm tên chiến sĩ trước
ngực đeo huân chương anh hùng cấp 1 đứng nghiêm một bên, nói năng có khí phách “Lại hỏi thử bọn họ có đồng ý không, hỏi thử toàn thể người
Trenock có đồng ý không!”
Nói xong, Lý Tồn Tín đột nhiên vung tay lên, hạ lệnh nói, “Đều bắt lại cho ta!”
Mấy trăm tên binh sĩ và quân cảnh xông vào đám người, gọn gàng xách mục
tiêu đã sớm nhìn chằm chằm hồi lâu ra ngoài. Nhìn những người bị chộp ra khỏi đám người, dân chúng vây xem rõ ràng phát hiện, lúc ấy vang dội
huyên náo nhất trong đám người, chính là một nhóm người này. Cũng chính
là bọn họ, không ngừng mà cổ vũ xúi giục, không ngừng chen về trước.
Sắc mặt mấy tên cố vấn an toàn quốc gia cùng Mã Trác Văn, thoáng cái đã thay đổi.
Chẳng ai ngờ rằng, ý dân, át chủ bài lớn nhất vốn nắm giữ ở trong tay bọn họ, đến lúc này, không ngờ biến thành bùa hộ mệnh của đối thủ.
Chỉ
cần nhìn đám người quanh thân, lại nhìn bọn binh sĩ bộ đội bảo vệ an
toàn buông họng súng xuống, bọn họ cũng biết, hiện giờ tố cáo gì nhằm
vào Phỉ quân đều khó có khả năng thành lập. Chi bộ đội này, đã ở trong
miệng Lý Tồn Tín, ở trong tiết mục của Feric, biến thành anh hùng trong
suy nghĩ tất cả mọi người quốc gia này, là vảy ngược không thể đụng vào
của người Trenock có ân tất báo.
“Được rồi, chuyện dừng ở đây”
Trong đầu Mã Trác Văn chuyển động cực nhanh, ngay sau đó bình thản hạ
lệnh, “Ngụy Tín tướng quân, xin lập tức sơ tán đám người, cũng chuyển
giao trung tướng Fassett cho bộ chỉ huy quân đồng minh. Nếu sự kiện tập
kích là bọn hắn làm, toà án quân sự, sẽ làm ra quyết định công chính!”
Đây là biện pháp duy nhất Mã Trác Văn có thể nghĩ đến giờ phút này.
Hắn không muốn bị vùi trong cạm bẫy này quá sâu, cũng không muốn lưu lại
tai hoạ ngầm. Chỉ cần Fassett thoát khỏi tầm mắt mọi người, là giết là
thả, sao cũng được. Đến lúc đó, không có chứng cứ, hắn vẫn là phó tổng
thống của quốc gia này.
“Thiếu tướng Ngụy Tín” Lý Tồn Tín nhìn
quan chỉ huy tóc quăn màu đen của bộ đội bảo an Bộ quốc phòng kia, khẽ
mĩm cười nói “Nếu ta là ngươi, ta liền dẫn binh lính của mình trở về
doanh!”
Thiếu tướng nhìn thoáng qua Mã Trác Văn, lại nhìn thoáng
qua Lý Tồn Tín. Rốt cuộc, đứng nghiêm chào Lý Tồn Tín, xoay người quát
to, “Toàn thể tập hợp, trở về doanh!”
Mã Trác Văn siết chặt quả
đấm, sắc mặt tái nhợt. Hắn gian nan đưa ánh mắt lên mặt Lý Tồn Tín, cố
giữ uy nghiêm cho mình, “Nguyên soái Lý Tồn Tín, là một quân nhân về hưu không còn đảm nhiệm bất kỳ chức vụ gì. Ta nghĩ, dòng máu kỷ luật không
nên biến mất ở trong huyết quản của ngươi, ngươi không có quyền can
thiệp mệnh lệnh của ta, ta là phó tổng thống quốc gia này!”
“Phải, ngươi vẫn là phó tổng thống, có điều, ngươi đã không có quyền hạ bất cứ mệnh lệnh gì”.
Một thanh âm, tuyên bố đời sống chính trị của Mã Trác Văn kết thúc.
Từ trong đám người tách ra, tổng thống Hill tự mình đẩy xe lăn Hastings,
chậm rãi đi đến, ở bên cạnh Hill, là một lão già đã hơn bảy mươi tuổi,
dáng người gầy yếu, đôi mày có chút rủ xuống.
Lúc nhìn thấy lão già này, Mã Trác Văn biết, dây thừng buộc trên cổ mình, đã buộc chặt.
“Vì sao?” Cổ họng của hắn, đột nhiên trở nên vô cùng khàn khàn.
“Bởi vì ngươi bị nghi tham gia hành động tập kích tướng quân Điền Hành Kiện” Rắn độc nhỏ xinh đẹp vẫn đứng ở bên cạnh Stewart và Rashid, rốt cuộc ở
thời khắc cuối cùng, lộ ra răng nọc trắng noãn, “ngoại trừ Fassett, tiếp xúc với ngươi, còn có mấy sĩ quan của tổ chức thanh niên sĩ quan đồng
minh cấp tiến phi pháp của nước ta, mặc dù bọn họ đã rời khỏi Trenock,
có điều, bọn họ hiển nhiên còn chưa kịp tới Catalonia”.
Margaret
lấy tay phất nhẹ tóc dài rủ xuống vai, trong đôi mắt mị hoặc, là một tia châm chọc lạnh như băng, “Hơn nữa, bọn họ cũng không xương cứng như
trong tưởng tượng của ngươi”.
“Đi thôi”. Hastings liếc Mã Trác
Văn và Fassett một cái, nói với Hill “Ta đến đây, cũng không phải là vì
những chuyện nhỏ nhặt này, trong bệnh viện còn có người chờ ta đó”.
Đoàn người, đi qua bên cạnh Fassett và Mã Trác Văn, nói chuyện với nhau, đi
về phía cửa chính bệnh viện. Cũng không ai nhìn hai người này một cái.
Ánh mặt trời, đã thu lại đến đám mây tía trên bầu trời, bóng đêm dần dần
bao phủ xuống. Đêm đông, đối với Mã Trác Văn và Fassett mà nói, cực rét
lạnh.
Fassett cơ hồ là theo bản năng ngẩng đầu lên, nhìn về phía cửa sổ bệnh viện bệnh viện.
Bên cửa sổ sáng ngời, hai người, đang lẳng lặng mà nhìn mình.
Ánh mắt của Fassett, lập tức trở nên đỏ ngầu. Hắn nhìn thấy tên mập vẻ mặt
cười ngây ngô với mình, đồng thời nhìn thấy một nữ nhân hắn nằm mơ cũng
không ngờ.
Nữ nhân này rất đẹp.
Có đôi khi, Fassett cảm
thấy nàng giống như là muội muội nhà bên, thanh thuần hoạt bát, có đôi
khi, lại giống như một thiếu phụ mặn mà, khiến người ta cảm thấy ấm áp
mà xúc động. Nhưng càng nhiều thời điểm, nàng lại giống một tiên tử
không ăn khói lửa nhân gian, trong mỉm cười hờ hững, mang theo một loại
duyên dáng như sương mờ mỏng manh lượn khắp sơn thủy, khiến người ta bắt không được, sờ không được.
Mà bây giờ, nàng lại như một nữ nhân
bình thường mà hạnh phúc, lẳng lặng đứng ở bên cạnh tên mập, dìu lấy
hắn. Thân thể mềm mại khêu gợi lả lướt của nàng, cách tên mập gần như
vậy, bộ ngực ngạo nghễ ưỡn lên khiến huyết mạch người ta sôi sục, liền
dán sát vào cánh tay tên mập. Theo hô hấp của nàng, run rẩy.
“Thật xin lỗi, trung tướng Fassett”.
Trong trí nhớ, trên đường nhỏ đầy lá rụng của học viên quân sự số 1 Hán Kinh
trải đầy nắng vàng, Anlei mặc đồng phục, váy ôm sát hai chân đặc biệt
thon dài, ôm cặp văn kiện ở trước ngực căng tròn, nghiêm túc nói, “Ta
đã có vị hôn phu, xin ngài đừng lại nói những lời như vậy nữa, chúng ta
sẽ chỉ giao tập ở mặt công việc”.
Trong tầm mắt, tên mập nhíu lông mày. Một cổ máu, xông lên ngực Fassett, lại xông lên cổ họng.
Trong miệng hắn vừa phát ra tiếng rít gào bị đè nén giống dã thú, đột nhiên bị người ta đấm một phát ngã xuống đất.
Một tên binh sĩ Phỉ quân xách hắn lên nhét vào trong cơ giáp vận tải.
“Kêu la cái gì, đồ ngu!”
“Bọn họ lên rồi”. Anlei không nhìn dưới lầu, người tên Fassett kia, đối với
nàng mà nói, chỉ là một người hoàn toàn không có liên quan gì mà thôi.
Tất cả lực chú ý của nàng, đều tập trung ở trên người tên mập. Sức nặng
trên cánh tay, biểu hiện ra sự suy yếu của thân thể tên mập. Loại cảm
giác này, khiến nàng...
Phải cố gắng khống chế bản thân, mới không đau lòng mà khóc ra thành tiếng.
Kể từ khi chia tay ở Galypalan, nháy mắt đã gần một năm. Một năm này,
Anlei làm việc ở cục tình báo, đã trở thành một quan liên lạc Trenock ưu tú trú ở liên bang.
Ở trong mắt sĩ quan quân đồng minh khác, vị
thượng tá đến từ liên bang Leray này không chỉ có dung mạo xinh đẹp, còn có năng lực rất mạnh.
Mọi người luôn có thể bị nàng thuyết phục dễ dàng, cũng luôn cam tâm tình nguyện hợp tác với nàng.
Nhưng cũng không ai biết, mỗi khi đêm khuya người vắng, cô gái kiên cường
này, sẽ luôn nhìn tinh không, khóc giống như một đứa trẻ.
Bắt đầu từ lúc hiệu “Rose Brand” Tan biến tại vũ trụ mênh mông, Anlei đã nhớ
không rõ mình khóc bao nhiêu lần, cười bao nhiêu lần rồi. Từ lúc hiệu
“Rose Brand” lưu lạc tới Thế giới tự do Mars. Tên mập từ hai bàn tay
trắng, giành được cả Cảng Tự Do Mars. Từ lúc hạm đội Sous phát động công kích với Mars hết lần này tới lần khác. Mars nguy cấp. Đến lúc hạm đội
Phỉ quân hoành không xuất thế ở tinh hệ Long Bow, hạm đội Tàng Phong
thắng lợi hội họp. Mỗi một tin tức liên quan tới tên mập, luôn được nàng xem hết lần này tới lần khác.
Khi trong TV, tên mập giơ tay đầu
hàng ở trước mắt bao người, chỉ có nàng mới biết được, người đàn ông
này, đến tột cùng muốn làm cái gì.
Nàng không cần những người
khác nghĩ như thế nào, nàng chỉ để ý tên mập có thể sớm ngày đi tới bên
cạnh mình. Mà hôm nay, trong lúc nàng đứng ở cửa sổ, nghe được thanh âm
vang tận mây xanh kia, trong lòng của nàng, cũng chỉ có vô cùng tự hào
vì nam nhân mà mình phó thác cả đời này!
“Xem ra, ta nên tiếp tục giả vờ hôn mê” Tên mập chỉ đứng ở phía trước cửa sổ một lát, liền cả người đổ mồ hôi.
Vịn tên mập, chậm rãi đi đến bên giường, Anlei ôn nhu nói, “Nguyên soái Hastings tự mình đến, anh không muốn gặp ông ấy hả?”
“Không gặp” Tên mập khoát tay chặn lại “Ta liền nằm ở trên giường, đánh thắng trận chiến dịch này”.
Trên hành lang, Margaret nói với Hastings “Ông ngoại, ta muốn nhìn thử hắn, nói chuyện với hắn trước”.
“Được rồi” Hastings khẽ mỉm cười, nói khẽ “Đây là lần lỗ vốn nhất của ta,
treo trúc tốt lên để người ta gõ không nói, xem ra, còn phải đặt vào một cô cháu gái”.
Trên hành lang, mọi người bèn nhìn nhau cười.