Mạo Bài Đại Anh Hùng

Quyển 8 - Chương 92: Thần Thoại Phá Diệt (10)




Đường phố, quảng trường, trung tâm thương mại cùng quán bar, trước màn hình giả lập, lập tức giống như nồi nổ.

Vị thiếu tướng Leray trước màn hình, mặt mang theo nụ cười hàm hậu, nhưng ánh mắt nhìn về phía Mã Trác Văn lại hờ hững khinh miệt. Một vị thiếu tướng khác ném điếu thuốc cho hắn, hai người ngậm thuốc, tụ lại châm lửa, hoàn toàn không coi bộ đội an toàn Bộ quốc phòng võ trang sau lưng Mã Trác Văn là gì. Cả người đều tản ra một loại bá đạo kiêu ngạo thuộc về quân nhân.

“Phỉ quân chúng ta ngay cả đạo lý cũng không giảng, còn nói chứng cớ gì“.

Những lời này, so với sắt cứng còn lạnh còn cứng hơn, nói rất hùng hồn. mà ở phía sau, mấy trăm cỗ cơ giáp Phỉ quân đã khởi động, những binh sĩ Phỉ quân khác khoanh tay lạnh lùng nhìn bộ đội an toàn chung quanh, rất có ý tứ một lời không hợp liền động thủ.

Người dẫn tin trên TV cười khổ nói, “Ta phải thừa nhận, tên Phỉ quân này, thật đúng là ngang ngược, không biết bọn họ là không có chứng cớ, hay căn bản là khinh thường giải thích“.

Tín hiệu hình ảnh tiếp tục nối tới hiện trường, sau thanh âm ra hiệu phòng theo dõi tin tức tạm cắt, người dẫn chương trình nhìn mấy vị khách quý đang lo lắng nói, “Nói riêng, ta cũng không cho rằng Phó Tổng thống Mã Trác Văn can thiệp Phỉ quân lúc này là một quyết định sáng suốt“.

“Đúng” Một vị khách quý đầu tóc hoa râm cau mày nói, “Ta cũng nghĩ phản ứng của Phó Tổng thống Mã Trác Văn quá kịch liệt. Phỉ quân nói rõ là trút giận vì Điền tướng quân. Mặc dù là ở đất Trenock, có điều, đây rõ ràng là việc của liên quân. Cho dù là quân 31 cũng được, hay là Phỉ quân cũng thế, bọn họ đến nơi đây đều là quân đồng minh hiệp trợ Trenock tác chiến. Chúng ta không phải là quan toà“.

“Hơn nữa, Phó Tổng thống Mã Trác Văn đột nhiên dẫn cả đại đội bộ đội võ trang toàn bộ, bao vây Phỉ quân, tín hiệu này rất nguy hiểm“. Một khách quý khác nghiêm túc nói, “Ta không rõ, Phó Tổng thống Mã Trác Văn, tại sao phải tham gia vào trong tranh đấu như vậy, hắn làm như vậy, thật ra vừa đắc tội Phỉ quân vừa đắc tội nguyên soái Hastings...”

“Còn phải hỏi sao“. Một giáo viên trường quân đội tuổi đã hơn 60 cười lạnh, “Hắn đây là cưỡng ép ý dân. Tâm tình dân chúng rất dễ bị chi phối. Chỉ cần tạo thành đối lập gay gắt, Phỉ quân liền không có cách gì đặt chân ở Trenock. Đuổi Phỉ quân đi, đắc tội Hastings, kích động cảm xúc cực đoan của dân chúng, là hắn có thể khiến chiến tranh của chúng ta lại lần nữa trở lại lộ tuyến mà hắn đặt ra. Không nhìn thấy những cố vấn an toàn quốc gia kia hưng phấn như vậy sao, Mã Trác Văn đang đùa với lửa! Một khi Phỉ quân bởi vậy sinh hận, triệt tiêu tinh hệ Long Bow, cả quân bộ liền gánh oan rồi“.

Lời của giáo sư già, khiến trong lòng mọi người trong phòng theo dõi đều phát lạnh.

Một vị khách quý vỗ mạnh xuống bàn một cái, cả giận nói, “Hắn đây là bán nước!”

“Bán nước?” Giáo sư già nói, “Từ lúc chiến tranh vừa bùng nổ, hắn làm chuyện kia không phải là bán nước sao. Ai có thể làm gì được hắn?! Người này bức ép ý dân, đã đến mức lô hỏa thuần thanh rồi“.

“Đợi tí, mau xem!” Thanh âm dồn dập của người dẫn khiến tất cả mọi người tập trung lực chú ý đến hình ảnh phía trước truyền đến.

Theo câu trả lời của Stewart, bầu không khí đột nhiên khẩn trương lên.

“Làm càn” Mã Trác Văn cả giận nói, “Không có chứng cớ, các ngươi đã dám tùy ý hạ độc thủ như vậy với quân đồng minh, tùy ý hoành hành không sợ ở Trenock ta?! Các ngươi quả thật cho rằng, ở đây không ai có thể quản các ngươi, các ngươi quả thật cho rằng Trenock ta mềm yếu có thể lấn lướt sao?!”

Nói xong, hắn vòng một vòng tại chỗ, lớn tiếng nói với dân chúng chung quanh, “Nói cho đám thổ phỉ này biết, bọn họ vì bảo vệ tướng quân đầu hàng kia của bọn họ mà giẫm lên tôn nghiêm của Trenock, người Trenock chúng ta có đáp ứng hay không!”

Lời của của Mã Trác Văn, lập tức khơi dậy sự phẫn nộ của dân chúng, vô số người hưởng ứng Phó Tổng thống, hét lớn: “Không đáp ứng!”

Còn có vô số người, tức giận gào sang binh sĩ Phỉ quân, “Cút khỏi Trenock“.

Lan can cách ly được quân cảnh thành lập, trong nháy mắt liền bị xông phá, đám người đông nghìn nghịt không ngừng ép về phía Phỉ quân. Người Trenock luôn luôn kiêu ngạo, ở dưới sự dời mâu thuẫn của Mã Trác Văn, nhanh chóng đem tiêu điểm vấn đề biến thành Phỉ quân giẫm lên tôn nghiêm Trenock.

“Toàn thể binh sĩ chú ý” Mã Trác Văn ngẩng đầu mà đứng, chính nghĩa lẫm nhiên chỉ vào Phỉ quân, “Bằng mọi giá, bắt tất cả binh sĩ Phỉ quân ở đây. Cho dù máu chảy thành sông, chúng ta cũng tuyệt không cho phép người như vậy giương oai ở trước mặt chúng ta!”

Mệnh lệnh của Mã Trác Văn, gần như lập tức được chấp hành, mấy trăm cỗ cơ giáp võ trang đầy đủ cùng mấy ngàn binh sĩ bộ đội an toàn Bộ quốc phòng ở dưới sự chỉ huy của thiếu tướng tóc quăn màu đen, nhanh chóng hành động, họng súng họng pháo, đều nhắm ngay binh sĩ Phỉ quân.

“Bảo bọn họ cút đi” Ở trong đám người bởi vì sắp bùng nổ xung đột mà có vẻ có chút hỗn loạn, người này giống như trở nên càng thêm hưng phấn, bọn họ quơ quả đấm, hô to ở trong đám người, không ngừng chen về phía trước.

Mã Trác Văn không lộ dấu vết nhìn Fassett mặt mũi sưng phù. Hai người nhanh chóng trao đổi ánh mắt.

Mã Trác Văn đã hiểu ra.

Fassett không bán đứng mình, có lẽ phải nói... Hắn còn chưa kịp bán đứng mình.

Đồ trứng ung. Trong lòng Mã Trác Văn cho Fassett một định nghĩa, quay đầu đi.

Quân 31 trâu bò, không ngờ dễ dàng bị cả đám dân binh giải quyết. Bọn họ lái cơ giáp đời 10 và đời 11, ngay cả 3 tiếng cũng không chịu nổi. Fassett hình tượng thiết huyết rắn rỏi ngày thwongf, giờ phút này thoạt nhìn, giống như là một tên ăn xin bị cả đám điên chà đạp ở trong phòng suốt hai năm.

Đây chính là quân đoàn Lý Phật trong truyền thuyết?! Mã Trác Văn cười nhạt. Thế giới này, không phải là đám quân nhân đầu đầy tương hồ này có thể nắm giữ, bọn họ có thể làm gì, chỉ là tới tiền tuyến đi dâng mạng. Còn chân chính khống chế thế giới này, chỉ có thể là chính trị gia có đủ thủ đoạn và trí tuệ!

Cho dù Phỉ quân có dám động thủ với bộ đội bảo vệ an toàn hay không, bọn họ đều đã thua!

Hai gã thiếu tướng Leray kia, ngu xuẩn giống như Fassett! Mã Trác Văn cười lạnh lui vào trong vòng bảo vệ của mấy tên binh sĩ dùng súng, ánh mắt tối tăm đã rơi vào thân ảnh yểu điệu ở sau lưng hai gã thiếu tướng Leray không xa.

Ngay khắc đầu tiên thân ảnh này vừa xuất hiện, Mã Trác Văn đã nhận ra nàng. Vưu vật xinh đẹp trẻ tuổi này, đã từng là mục tiêu hắn và Fassett bí mật bố trí ám sát. Cháu ngoại của Hastings, người nối nghiệp quân đội Payon tương lai - Margaret!

Nàng lẳng lặng đứng ở đó, dường như rất ngạc nhiên về tâm tình kích động của dân chúng Trenock bên cạnh.

Nhìn nàng ném ánh mắt thưởng thức về phía mình, Mã Trác Văn đột nhiên cảm giác được toàn thân lạnh lẽo.

Nếu như nói, với những quân nhân ở trước mắt này, hắn cho tới bây giờ là không hề để ý, vậy thì, đối với người được xưng là ma nữ, nữ nhân vừa mới hoàn thành một loạt hành động trả thù ở Payon, ký ức hắn vẫn còn mới mẻ.

Hồ ly càng già, càng không muốn đi trêu chọc một con rắn độc nhỏ màu sắc sặc sỡ.

Nữ nhân này, xuất hiện ở đây vào lúc này, muốn làm gì?

Trong lòng Mã Trác Văn, đột nhiên có một loại dự cảm bất tường, dự cảm mãnh liệt bên trong, khiến hắn hận không thể hạ lệnh đánh gục nữ nhân này ngay tại chỗ. Có điều, hắn biết rõ, đừng nói bộ đội bảo vệ an toàn sẽ không chấp hành mệnh lệnh như vậy, mà dù có thi hành, ở dưới sự theo dõi của mọi người, cũng không thể mạo hiểm.

Theo hành động của bộ đội bảo vệ an toàn và phẫn nộ của dân chúng, thế cục càng ngày càng khẩn trương. Dự cảm của Mã Trác Văn, cũng trở thành sự thật.

“Muốn chứng cớ sao?” Margaret đi đến bên cạnh Rashid và Stewart, cùng hai vị thiếu tướng Leray nhìn nhau cười một tiếng. Xoay người nói với Mã Trác Văn “Ngươi muốn xem chứng cớ, ta liền cho ngươi xem“.

Nói xong, Margaret vỗ tay nhẹ.

Bốn phía, bởi vì cô gái mặc đồng phục Payon này mà yên tĩnh trở lại, dân chúng Trenock trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Margaret, không rõ vì sao vị thượng tá Payon xinh đẹp này, lại đứng ở bên cạnh Phỉ quân.

Có điều, bọn họ đã không có thời gian suy nghĩ vấn đề này. Theo Margaret vỗ tay một cái, mọi người chợt phát hiện, màn hình TV bốn phía quảng trường và mấy cao ốc gần bệnh viện, đột nhiên được cắt tới một phòng thẩm vấn.

Một tên trung niên đầu đầy mồ hôi, lắp bắp cung thuật, thanh âm của hắn lằng nhằng, tổ chức ngôn ngữ hỗn loạn, nói lải nhải không ngừng.

Vừa nhìn thấy trung niên nhân này, Mã Trác Văn phát hiện, ánh mắt Fassett, đột nhiên trở nên khẩn trương và tuyệt vọng.

Theo cung thuật của trung niên nhân, dân chúng dần dần phát ra một trận ồn ào, cuối cùng, loại ồn ào này biến thành xôn xao. Ngay cả binh sĩ quân 31 một mực quật cường trợn mắt nhìn Phỉ quân, cũng không khỏi dùng ánh mắt kinh nghi nhìn về phía quân trưởng và mấy vị sĩ quan cao cấp của mình.

Ở dưới sự tự thuật của trung niên nhân này, kế hoạch tập kích, là Fassett chế định và thực thi. Còn tác dụng của hắn, là lấy được lộ tuyến và tọa độ thực của Margaret.

“Tướng quân Fassett, người này nói là sự thật sao?” Tâm Mã Trác Văn càng ngày càng chìm, hắn biết, mình phảng phất là lọt vào một cái bẫy. Mà đời sống chính trị nhiều năm, khiến hắn nhạy cảm ý thức được mình phải hiểu rõ độ nông sâu của cái bẫy này, đồng thời nhanh chóng leo ra. Hắn quay đầu nhìn Fassett, vẻ mặt công chính mà nghiêm túc, “Mời trả lời ta“.

“Đây là vu oan” Fassett cười một tiếng, nhún vai, ánh mắt bình tĩnh nói, “Tướng quân Lý Phật, sẽ rửa sạch oan khuất cho ta. Muốn định tội, cũng không phải là tùy tiện tìm một người để quay một đoạn video là được, ít nhất, nên tìm người có phân lượng tới“.

Tâm của Mã Trác Văn, đã chìm đến tận đáy.

Fassett mặc dù ánh mắt bình tĩnh, có điều, hắn lại có thể nhìn ra khẩn trương và bối rối ẩn chứa trong đó.

Mà lời của Fassett, càng làm cho hắn nghe ra ý tứ che dấu trong đó.

Hắn đang cáo tố mình, chỉ cần có Lý Phật, liền không cần lo lắng. Nếu như mình không giúp hắn, hắn hiển nhiên sẽ trở thành người có phân lượng kia, chuyện cho tới bây giờ, phong trào này, phải quấy lên. Chỉ có đem trọn Trenock được tôn sùng vào trong gió lốc hỗn loạn, mình mới có thể lợi dụng thế lực trong đảng bức Hill thoái vị, mới có thể thu được sự ủng hộ của Lý Phật, mới có thể khiến Trenock đi vào quỹ đạo chỉ định của mình, mới có thể khiến quân bộ mình vẫn không cách nào khống chế, tiến hành biến cách một lần nữa.

Gần như trong nháy mắt, Mã Trác Văn đã hạ quyết tâm.

Hắn vội xoay đầu lại, nghiêm mặt “Ai đúng ai sai, à không, các ngươi đều sai rồi, nơi này là Trenock! Các ngươi không ai có quyền giương oai ở trên mảnh đất này!”

Lời của Mã Trác Văn, nhanh chóng dẫn ra phụ họa của không ít người quanh thân.

“Cút đi!”

“Trenock không phải là chỗ các ngươi giương oai“.

Dân chúng vốn đã an tĩnh lại, lại lần nữa trở nên kích động. Sóng người không ngừng chen lên, trong đám người, không ít người đã chuẩn bị lao ra động thủ với Phỉ quân.

Đột nhiên, đám người ồn ào, bị cưỡng chế tách ra. Một đội binh sĩ chạy bộ vào.

“Nghiêm!” Theo mệnh lệnh của một tên công hiệu, hơn một trăm tên lính này đứng nghiêm, chắn ở trước đám người.

Nhìn hơn một trăm tên lính này, dân chúng trước TV đồng thời hét lên một tiếng.

Chiến sĩ trẻ tuổi này, mọi người không thể quen thuộc hơn được nữa. Chỉ mới trước đó không lâu, những chiến sĩ này, còn ở trong danh sách khiến người ta lo lắng. Ngay trước đó không lâu, tất cả mọi người tận mắt nhìn thấy những chiến sĩ này lái cơ giáp, dùng tư thái khiến tất cả mọi người nhiệt huyết sôi trào, phát động công kích với sư thiết giáp số 2 Japan gấp mấy chục lần bọn họ.

Bọn họ là anh hùng của quốc gia này, mười tiếng trước, Tổng Thống Hill tự mình trao huân chương cho bọn họ.

Mà bây giờ, bọn họ ở dưới sự dẫn dắt của Anthony, xuất hiện tập thể ở đây.

Đám người bạo động, nhanh chóng dừng lại. Dân chúng đứng đầu, đã gần như chen đến trước mặt các chiến sĩ. Bọn họ ngơ ngác nhìn những chiến sĩ trước mắt này, nhìn huân chương anh hùng cấp 1 Trenock màu đỏ trước ngực các chiến sĩ.

Trong kinh ngạc, một thân ảnh, từ trong đám người tách ra đi tới.

“Ngươi nói rất đúng, không ai có tư cách giương oai ở trên đất Trenock, cho dù bọn họ cầm cờ hiệu quân đồng minh chúng ta cũng không được” Một lão nhân chậm rãi đi đến bên cạnh Rashid, Stewart và Margaret, khẽ mỉm cười với mấy người, quay đầu nói với Mã Trác Văn “Phó Tổng thống tiên sinh thân ái của ta, đã mấy năm như vậy, ngươi nói được một câu chính xác duy nhất“.

“Nguyên soái Lý Tồn Tín?!"

Theo sự thốt ra của người dẫn tin, tất cả người xem trước TV, đều ngây ngẩn cả người. Ánh mắt bọn họ nhìn Mã Trác Văn dao động, nhìn hơn một trăm anh hùng Trenock chắn ở phía trước Phỉ quân, nhìn lão nguyên soái Lý Tồn Tín có thể nói là Định Hải thần châm của Trenock ở trong suy nghĩ của bọn họ, đột nhiên ý thức được, sự phát triển của chuyện này, dường như đã mất đi sự khống chế. Khi cơ giáp của Phỉ quân triều dâng, dọc theo quốc lộ số 1 tiến vào nội thành, một trận gió lốc, đã tụ lại vô thanh vô tức.

Mà trước cửa chính của bệnh viện tổng lục quân giờ khắc này.

Trận gió lốc này, đã bắt đầu hiện ra sự dữ tợn của nó.

“Vậy thì” Lý Tồn Tín vỗ mạnh vai Rashid và Stewart, xoay người vỗ tay nói, “Cho chúng ta xem thử, ai mới có tư cách giương oai ở trên mảnh đất này đi“.

***

Trong biệt thự yên tĩnh, một lão nhân, nhìn TV không chớp mắt, đột nhiên quay đầu nói với thư ký bên cạnh, “Gọi Tổng thống Hill giúp ta, ta cần nói chuyện với hắn một chút“.

“Dạ, chủ tịch“. Thư ký cung kính nói.