Bệnh viện tổng lục quân Trenock, chiếm diện tích hết sức rộng. Bệnh viện có hai tòa lầu vũ trụ tiêu chuẩn một ngàn sáu trăm mét cùng với quần
lâu khổng lồ chiếm diện tích gần 4 km vuông.
Ở trước cửa chính phía đông cụm kiến trúc màu trắng, là quảng trường kỷ niệm anh hùng vệ quốc nổi danh của thủ đô Hán Kinh.
Cũng không ai biết, ở trong bệnh viện tổng lục quân, có bao nhiêu danh tướng Trenock ra đi, có bao nhiêu hán tử đổ máu, buông tay nhân gian vì quốc
gia này.
Di thể của bọn họ, ở mộ địa anh hùng vệ quốc, mà tên của bọn họ, lại vĩnh viễn tuyên khắc ở trên bia kỷ niệm của quảng trường kỷ niệm anh hùng.
Rashid và Stewart sóng vai đứng ở trước bia kỷ niệm anh hùng.
Bên cạnh, là vô số dân chúng Trenock tụ tập, sau lưng, là binh sĩ Phỉ quân
như lang như hổ đem cả đám quan binh quân 31 ném về phía cửa bệnh viện.
Hai gã thiếu tướng Leray, lẳng lặng mà nhìn bia kỷ niệm anh hùng cao vút
trong mây. Bờ vai rộng, cùng cơ bắp rắn chắc của bọn họ, kéo căng áo
quần phảng phất như muốn nứt toác ra. Chỉ đứng ở chỗ này, mọi người liền có thể từ trên người bọn họ, ngửi được hương vị chiến hỏa và máu.
Rashid đốt lên ba nén nhang, chậm rãi đi đến trước bia kỷ niệm, cắm
nhang vào trong khe đá của bậc thềm, cùng Stewart, cúi người chào thật
sâu.
Dân chúng Trenock bên cạnh, lẳng lặng mà nhìn hai vị quân nhân toàn thân sát khí này, hoảng hốt một trận.
“Ta đứng ở chỗ này” Rashid ngửa đầu nhìn bia kỷ niệm anh hùng, lớn tiếng
nói “Là muốn nói cho các ngươi biết, chúng ta đến từ liên bang Leray.
Trăm ngàn năm trước, các ngươi là thần giữ nhà của quốc gia này, trăm
ngàn năm sau, chúng ta, đang cùng đời sau của các ngươi chiến đấu. Hiện
đội của chúng ta, đang ở tinh hệ Long Bow bảo vệ đường hàng không Đông
Nam, lục quân chúng ta đi tới quốc gia này, chiến đấu đẫm máu“.
Thanh âm của Rashid, quanh quẩn ở trên quảng trường, đột nhiên, thanh âm này trong giây lát vút cao, đâm thẳng tận trời.
“Vì cái gì?” Rashid điên cuồng hét lên.
“Vì quốc gia này, cũng vì liên bang Leray ta!” Stewart hét lớn.
“ Chúng ta, đánh suốt bốn năm chiến tranh Vệ Quốc!” Rashid mạnh mẽ xoay
người, nhìn dân chúng Trenock càng ngày càng nhiều. Thanh âm của hắn,
mang theo một loại hơi thở khắc nghiệt từ chiến trường, “Chúng ta ở
trong cuộc chiến tranh này hy sinh hơn ba trăm ngàn tướng sĩ. Binh lính
của chúng ta người trước ngã xuống, người sau tiến lên, chỉ vì tự do của chúng ta, tôn nghiêm của chúng ta, mà chúng ta, bây giờ đến nơi này!”
Thanh âm của Rashid, giống như kinh lôi cuồn cuộn, quanh quẩn ở trên
quảng trường.
Mọi người nhìn vị thiếu tướng đến từ liên bang
Leray này, chợt nhớ tới quốc gia trải qua bốn năm chiến đấu thảm thiết,
nhớ tới Tổng thống bọn họ Hamilton chết, phó tổng thống đứng ở trước
quảng trường hội nghị liên hợp tối cao nói chuyện.
“Nhưng mà” Thanh âm của Rashid, đang run rẩy.
Hắn đỏ hồng mắt, dạo qua một vòng, lấy tay chỉ về phía lầu trên của bệnh
viện, “Ngay ngày đầu tiên chúng ta đến nơi đây, đã có người hạ độc thủ
với trưởng quan của chúng ta!” Ánh mắt tất cả mọi người, đều theo ngón
tay của Rashid, nhìn về phía bệnh viện cao tầng.
Sau một chốc yên lặng, Rashid quay đầu lại.
“Thiếu tướng Stewart, nếu, ở giữa ngươi và trung tướng Điền Hành Kiện, phải hy sinh một người, ngươi lựa chọn ai?”
“Ta!” Stewart ưỡn ngực, thản nhiên nói.
“Các binh sĩ Phỉ quân, nếu, ở giữa các ngươi và trung tướng Điền Hành
Kiện... phải hy sinh một, các ngươi lựa chọn ai?!” Sau lưng, hơn vạn Phỉ quân ngẩng đầu đứng nghiêm, bùng nổ, là một tiếng hô khiến người ta run rẩy.
“Ta!”
“Ở đây, có công dân đến từ Leray không?” Rashid nhìn sắp bốn phía.
Đám người bắt đầu xôn xao, cả đám người Leray, bước ra khỏi đám người.
Trong bọn họ, có cụ già, có thanh niên, có phụ nữ, còn có đứa nhỏ. Bọn
họ trầm tư đi ra, đứng ở trước đám người, lẳng lặng mà nhìn Rashid.
“Nói cho ta biết, nếu ở giữa các ngươi và trung tướng Điền Hành Kiện, phải hy sinh một, các ngươi lựa chọn ai“.
“Ta!” Vang lên trước hết, là thanh âm của một đứa bé trai. Ngay sau đó, là
thanh âm của mọi người. Một vài cô gái, vừa lau nước mắt, vừa lớn tiếng
nói.
“Vì sao!” Rashid nhìn thằng nhỏ, vẻ mặt nghiêm túc, giống như đang hỏi một binh sĩ bằng tuổi.
“Bởi vì Điền Tướng quân, là anh hùng của chúng ta“. Thằng nhỏ tám tuổi ưỡn ngực, vừa nói, vừa nhìn về phía ba mình.
“Ngươi có một người con ngoan!” Rashid nhìn người cha trung niên thân thể gầy yếu nói.
“Vâng!” Người trung niên đón ánh mắt của Rashid, khẽ mỉm cười.
“Đáng tiếc đạo lý mà trẻ em hiểu rõ, bọn họ lại không hiểu“. Rashid xoay
người, sải bước đi về phía Fassett bị hai tên lính bắt lấy.
“Buông hắn ra!” Lúc hai tên lính buông tay ra, Rashid nện mạnh một quyền lên
trên mặt của Fassett, đánh Fassett cả người bay lên không văng ra ngoài.
Cả quảng trường, đều là tiếng gầm hét phẫn nộ của Rashid.
“Các ngươi không biết ở đây có bao nhiêu người nguyện ý chết thay Điền tướng quân” Hắn xách Fassett lên, trở tay tát một cái.
“Các ngươi không biết, hắn đã làm những gì cho quốc gia của chúng ta“.
Hắn một tay ngăn quả đấm Fassett đánh trả, một tay khác túm lấy cổ áo của Fassett, húc đầu vào mặt Fassett.
“Ngươi cũng dám hạ độc thủ với hắn, hắn sự kiêu ngạo của liên bang Leray chúng ta, là anh hùng của tất cả người Leray, chỉ bằng ngươi cũng xứng à!”
Fassett thất tha thất thểu ngẩng đầu lên, ánh mắt hung hăng. Rashid cười lạnh,
xách hắn mặt đầy máu, hung hăng phun một ngụm nước bọt lên mặt hắn, ngay sau đó vung tay tát hắn ngã xuống đất giống đánh một bao cát. Mọi người ngây ngốc nhìn thiếu tướng Leray giống như hùng sư cuồng nộ này, nhìn
hắn hung hăng cởi đồng phục của mình, vứt xuống đất, đi về phía Fassett.
“Tạp chủng“.
“Dừng tay!”
Theo một tiếng rống to, một cỗ xe cao cấp, dừng lại ở trước mặt Rashid, phó
tổng thống Trenock Mã Trác Văn sải bước đi ra. Ngay sau đó, bốn phía
quảng trường một mảnh xôn xao, vô số binh sĩ Trenock võ trang đầy đủ, ở
dưới sự dẫn dắt của một tên thiếu tướng cùng mấy tên cố vấn an toàn quốc gia, bao trọn quảng trường.
“Thiếu tướng Rashid, ta thận trọng
cảnh cáo ngươi, đây là trên đất Trenock, không phải là Leray của các
ngươi!” Mã Trác Văn xuất thân luật sư nhanh chóng áp dụng sách lược dời
đi mâu thuẫn, chỉ vào Rashid nói, “Ngươi không có chứng cớ lên án trung
tướng Fassett, tất cả, chỉ là suy đoán chủ quan phiến diện của ngươi mà
thôi“.
Không thể không nói, Mã Trác Văn nhanh chóng bắt được tiêu điểm nghi hoặc trong lòng dân chúng.
Chiêu này ngược lại lấy thủ làm công, rất tuyệt.
Da Thiết Quân của quân 31, đã bị Phỉ quân lột sạch không còn một mảnh, Mã
Trác Văn biết, việc duy nhất mình có thể làm bây giờ, chính là đem sự
kiện kéo Phỉ quân xuống nước, là hắn và Fassett cùng trù tính.
Là phó tổng thống Trenock, Mã Trác Văn cũng không tin đây là đỉnh điểm sinh mệnh chính trị của mình.
Tổng Thống Hill đương nhiệm, nếu không phải là ở trong đảng liên hợp với
hắn, căn bản không cách nào ngồi lên ngai vàng Tổng Thống.
Bởi
vậy, Mã Trác Văn với chính phủ Trenock, có lực khống chế rất mạnh. Ngay
từ lúc khai chiến, hắn đã lựa chọn chính sách chống tiêu cực.
Là một kẻ làm chính trị, Mã Trác Văn càng muốn vận dụng thủ đoạn để giải quyết vấn đề.
Có điều, lực khống chế của hắn, theo sự chuyển biến của Hill, theo sự
chuyển biến của chiến cuộc Thương Lãng tinh, mà đột nhiên trở nên suy
yếu. Khi phát hiện cho dù phe quân chính phủ, chỉ lệnh của mình đã khó
có thể thông đạt, Mã Trác Văn ý thức được, sách lược trước đó của mình,
đã xuất hiện sai lầm lớn.
Có điều, hắn cũng không nguyện ý nhận
sai. Theo hắn, bây giờ chính là lúc đế quốc Binart và nước cộng hoà
Payon vung tay, Trenock chỉ cần giữ thực lực bản thân, liền có đủ tiền
vốn cò kè mặc cả. Thế giới này, không có người bạn vĩnh viễn, cũng không có kẻ địch vĩnh viễn. Nói không chừng, khi hai đại khuyển quốc siêu cấp lưỡng bại câu thương, Trenock có thể nhảy lên trở thành quốc gia siêu
cấp thống trị thế giới này.
Dã tâm này, Mã Trác Văn cho tới bây giờ chưa nói với bất kỳ kẻ nào.
Lúc những kẻ điên Fassett cùng với sĩ quan trẻ quân đoàn Lý Phật tìm tới hắn, hắn biết, cơ hội của mình tới rồi.
Chỉ cần ám sát Margaret, Trenock sẽ mất đi sự ủng hộ của Hastings. Mà cuộc
chiến Thương Lãng tinh, cũng sẽ tiến vào tiết tấu khống chế của mình.
Tổng Thống Hill bốn bề thụ địch sẽ không cách nào cùng mình có thế lực
cường đại ở trong đảng đấu được. Đợi tới lúc Hastings qua đời, thế giới
này, chung quy sẽ trở lại quỹ đạo trước kia.
Đợi đến khi Lý Phật chấp chưởng quyền to, Trenock do mình suất lĩnh, sẽ có nhiều đường sống để lựa chọn hơn.
Mặc dù nguy hiểm, đây cũng là con đường duy nhất để làm một tên Tổng Thống danh vang thiên cổ.
Ở trên chiếc xe kia, không chỉ có Margaret, còn có tên mập Leray. Điểm
này, ở trong mấy phút trước tập kích, hắn và Fassett đã biết.
Có điều, đối với bọn họ mà nói, đây không phải là vấn đề gì.
Fassett nghĩ như thế nào, Mã Trác Văn mặc kệ. Đối với hắn mà nói, chết một
người, trung tướng Leray, khiến cục diện càng hỗn loạn, đối với hắn mà
nói không có chỗ xấu gì.
Thật không nghĩ đến chính là, mạng hai người trên xe lại lớn như vậy, vẫn không chết!
Không chỉ không chết, Phỉ quân còn ngang nhiên công kích quân 31. Không thể tưởng tượng nổi đánh tan quân 31 ở trong 3 tiếng.
Khi Mã Trác Văn nhận được tin tức Phỉ quân ép quân 31 đến bệnh viện tổng
lục quân, hắn biết, đây là kiếp nạn của mình, cũng là một cơ hội của
mình.
Hắn không biết xương của Fassett cứng bao nhiêu, có kéo
mình xuống nước hay không. Nguy hiểm này, hắn không thể thử. Mà hành
động lần này của Phỉ quân, không thể nghi ngờ là tát mạnh một bạt tai
lên trên mặt của Tổng Thống Hill. Chỉ cần dời mâu thuẫn tới lực khống
chế của Tổng Thống, cùng với việc Phỉ quân mạo phạm với Trenock, hắn tin tưởng, trò chơi này, còn có rất nhiều chỗ có thể chơi.
Bởi vậy,
hắn điều động thành viên tổ chức mạnh nhất của mình, kéo bộ đội bảo vệ
an toàn trực thuộc Bộ quốc phòng là quân duy nhất quân bộ không thể chỉ
huy trực tiếp giờ phút này, tới tiến hành phản kích xoay chuyển càn
khôn. Mã Trác Văn lạnh lùng nhìn Rashid, hắn có lòng tin, ở sau khi đánh ngã trung tướng Leray lỗ mãng này, thừa cơ thúc đẩy, đem trọn phong
trào của Trenock cuốn lại.
“Muốn chứng cớ?” Rashid lau máu trên mặt một cái, ngậm một điếu thuốc, lấy tay chỉ Stewart bên cạnh nói, “Ngươi hỏi hắn đi“.
Đáy lòng Mã Trác Văn trầm xuống. Có chứng cớ?!
Hắn chậm rãi xoay đầu qua Stewart, đồng thời thấy được một thân ảnh yểu điệu sau lưng Stewart đi ra.
“Phì” Stewart thân hình cao lớn, giống như gấu chó nhổ nước miếng, nhếch môi
cười một tiếng, “Phỉ quân chúng ta ngay cả đạo lý cũng không giảng, còn
nói chứng cớ gì?!”
Phỉ quân, không nói lý!