Dịch: godthai
Vũ trụ như biển, quần tinh lấp lánh. Trên màn sân khấu màu đen của vũ trụ đang được quét lên đủ loại màu sắc kỳ dị. Tinh vân ở phương xa, vành đai tiểu hành tinh ở gần, còn có hằng tinh rực lửa của tinh hệ Thương Lãng, vẫn cứ tồn tại một cách im lặng ở trong vũ trụ, mãi mãi bất biến.
Hạm đội đã tiếp cận Thương Lãng tinh. Từ ngoài cửa sổ mạn tàu, có thể thấy được rõ ràng tinh cầu màu xanh trắng to lớn này cùng với hai vệ tinh màu nâu tro ở bên cạnh nó, Thương Vệ số 1 và Thương vệ số 2.
Hai trong sáu hạm đội cấp A Phỉ Dương sớm đã cùng với hai tập đoàn hạm đội do sáu hạm đội cấp A của Trenock chuyển hướng giả vờ di động về phía Lôi Phong tinh, kiềm chế hạm đội chủ lực của Sous và Jaban. Số hạm đội còn lại, phần lớn đã đi trước tới ngoài bảy triệu km, cùng một đường với hạm đội Chamberlain, gia nhập vào trận chiến đấu với hạm đội siêu cấp Lôi Đình của Jaban.
Lúc này, hộ vệ ở bên cạnh bốn chiếc tàu vận tải cỡ cực lớn chỉ có hai hạm đội Trenock cấp A và một hạm đội cấp A.
Thân thể của chiếc tàu sân bay chỉ huy Hermod đang lẳng lặng lơ lửng trong hư không. Đại sảnh chỉ huy ồn ào huyên náo. Tất cả các tham mưu đều đang bận đến mướt mồ hôi, chân không chạm đất.
Siêu cấp siêu cấp Lôi Đình của Mikami Yujin là vũ lực trấn quốc của Jaban. Hạm đội siêu cấp này cùng với hai hạm đội siêu cấp khác chính là tập hợp tất cả các tinh nhuệ của Jaban. Uy danh hiển hách, sức chiến đấu có thể so với mười hạm đội cấp A của Phỉ Dương! Nếu như từ số lượng mà nói, tổng số chiến hạm của nó lại càng vượt xa tổng số của mười hạm đội cấp A.
Trên thế giới này, cũng chỉ có Jaban có được một hạm đội khổng lồ như thế. Cái quốc gia với dã tâm bừng bừng này vẫn luôn thích chế tạo các chiến hạm lớn nhất, robot mạnh nhất, quân đội mạnh nhất vũ trụ. Lục quân của bọn họ được xưng là lục quân mạnh nhất vũ trụ. Mà việc có thể khiến cho không quân của bọn hắn cũng giành được danh hiệu tương tự như vậy, đây chính là tâm nguyện nhiều năm qua của bọn họ.
Nếu như không phải kinh tế của cái quốc gia này đã bị lòng hiếu chiến cực lớn trong mấy trăm năm qua làm liên lụy đến vô cùng nghiêm trọng, có lẽ Jaban sở hữu sẽ không chỉ có ba hạm đội siêu cấp này.
Máy quay đang lặng lẽ quay chụp. Bởi vì một số thiết bị và số liệu thuộc về tuyệt mật, đại đa số thời gian, trên màn ảnh đều dừng lại ở trên người những tham mưu đang mồ hôi đầy đầu này. Bầu không khí khẩn trương, vẻ mặt nghiêm túc, ngữ tốc nhanh gọn, bước chân gấp gáp,... Chỉ cần nhìn cảnh tượng trong đại sảnh chỉ huyu này thì liền có thể biết được, ở xa xa trong tinh không vắng lặng bên kia, trận đại chiến đang kịch liệt đến mức nào.
Trên màn hình, hình ảnh mà tàu điện tử truyền về đang khiến cho người ta hít thở không thông.
Vô số chiến hạm đang phóng vút đi như chớp trong vũ trụ, lộn mình mà nổ súng. Ánh sáng của pháo năng lượng xán lạn giống như pháo hoa. Thỉnh thoảng lại có chiến hạm bị bắn trúng, lơ lửng ở trong không gian, phát ra một chuỗi các vụ nổ.
Máy bay chiến đấu đang nghiêng ngả bay lượn trong đàn chiến hạm, nhóm tàu khu trục cao tốc hầu như là lần lượt đâm đầu vào trận hình của đối phương. Các tàu khu trục thì di động bắn giết ở vòng ngoài. Chủ pháo của các tàu chiến đấu thuộc trận hình chính đồng loạt khai hỏa, ánh chớp chợt lóe lên trong hư không, phảng phất như một vệt sao chổi sáng rực cứ ba phút lại xuất hiện một lần.
Đứng ở vị trí lan can đại sảnh tầng ba, các thành viên của tổ đưa tin đang yên lặng nhìn xem cảnh tượng trước mắt, đối với cuộc chiến đang diễn ra trước mắt này, trong lòng mọi người ngoại trừ sự kính sợ ra thì vẫn là sự kính sợ.
Đây là một đại thời đại bao la rộng lớn. Trong cái vũ trụ này, không biết là có bao nhiêu khoảng tinh không đang xảy ra tràng chiến đấu tương tự như vậy. Trong màn pháo sáng kia, sinh mệnh sao mà yếu đuối. Không biết đã có bao nhiêu chiến sĩ đã lặng lẽ hi sinh trong chiếc chiến hạm vỡ nát kia. Tên tuổi của bọn họ chỉ thoáng hiện trên danh sách tử trận, ngoại trừ người nhà của bọn họ ra, không ai còn nhỡ kỹ xem bọn họ là ai.
Nhân sinh của bọn họ đã ngưng đọng lại từ đây. Ngựa gỗ thuở ấu thơ, xe tự động tuổi nhi đồng, mũ lưỡi trai thời thiếu niên, rồi bức ảnh cười tươi với bạn gái lúc trưởng thành, cứ như thế bị lớp bụi của lịch sử phủ kín.
Đôi mắt của Tô Phỉ đã rưng rưng. Sự tàn khốc của chiến tranh đã vượt quá sức tưởng tượng của nàng.
"Các máy bay chiến đấu của chúng ta đã lựa chọn xong địa điểm đổ bộ chưa?" Feric lẳng lặng đứng ở bên hàng lan can, ngưng mắt ở trên màn hình lớn, thấp giọng nói. Ông ta đã hoàn toàn quên mất thân phận bàng quan của một phóng viên chiến trường của mình. Đối mặt với những gì đang xảy ra trước mắt, ông ta đã không có tâm tư để mà nghi vấn nữa. Ông ta thậm chí còn cảm thấy, bất cứ một sự nghi vấn nào đối với những chiến sĩ này đều là một sự khinh nhờn.
Bọn họ đang thực hiện lời tuyên thệ của bọn họ, bọn họ đang dùng sinh mạng để bảo vệ cho sự tự do của cái quốc gia này!
" Đã tiến vào tầng khí quyển, phần lớn các không cảng ở vòng ngoài đều đã bị chúng ta chiếm lĩnh, hạm đội phòng thủ của quân địch đều đã bị hạm đội của chúng ta trục xuất, có lẽ thêm mấy phút nữa, chúng ta có thể tìm được một vị trí đổ bộ. Phòng ngự mặt đất của người Jaban tuyệt đối không thể nào kín kẽ được tới mức giọt nước không lọt. Chỉ cần cho chúng ta một chút cơ hội, chúng ta sẽ lập tức nắm lấy!"
Thanh âm của Vương Hạo đang mang theo sự kiên quyết không gì sánh được! Sắc mặt của vị trung tá trẻ tuổi này trầm như sắt, trong ánh mắt nhìn về phía màn hình chính đang có chút đau đớn, càng nhiều hơn, đó là sự kiên nghị!
Trong tai nghe máy liên lạc đã truyền đến thanh âm của sĩ quan phối hợp hiệp điều Neeson, Vương Hạo cẩn thận nghe trong chốc lát, thần sắc liền biến đổi, nói với đám người Feric: "Mau, đi theo tôi!"
Tổ đưa tin nhất thời khẩn trương hẳn lên. Xảy ra chuyện gì rồi?!
Nhịp tim của Feric và Tô Phỉ đột nhiên gia tốc, trước tiên chạy theo phía sau Vương Hạo đến phòng phân tích chiến thuật số 1 ở dưới tầng hai, quay phim và các nhân viên khác ở phía sau cũng cuống quít thu dọn đồ đạc, mau chóng đuổi theo.
Vừa chạy vào trong phòng họp, Feric và Tô Phỉ đã cảm thấy một bầu không khí khẩn trương như dội vào mặt.
Trong phòng phân tích chiến thuật số 1 rộng lớn, đầy chật đều là người, ngoại trừ các tham mưu đang khẩn trương lamf việc ra, các sĩ quan cao cấp mà bọn họ biết đều đã tề tựu đầy đủ. Ngay cả thượng tướng Lý Hồng Vũ vẫn luôn đứng ở trên đài chỉ huy cùng với hai vị thượng tướng khác của hạm đội cũng đang nghiêm túc đứng ở trước san bàn điện tử, nghe một viên thượng tá tham mưu giảng giải cái gì đó.
Chỉ cần vừa nhìn vào bản đồ điện tử, vừa nhìn vào dòng sông dải núi ở trên đài giả lập điện tử, Feric và Tô Phỉ liền biết được, Thương Lãng tinh đã xuất hiện vấn đề rồi!
Thấy bọn họ vào cửa, Neeson liền tiến lên nghênh đón.
"Có chuyện gì rồi?" Vương Hạo vội vã hỏi thăm.
Neeson lắc đầu nói: "Bây giờ còn còn chưa thể đưa ra phán đoán, sự tình vô cùng kỳ quái. Tốp máy bay tiền trạm của ta đã phát hiện ra sáu địa điểm có thể thực thi đổ bộ ở đông bán cầu Thương Lãng tinh."
"Sáu?!" Vương Hạo kinh ngạc đến con mắt đều lớn cả ra. Không riêng gì hắn, ngay cả Feric và Tô Phỉ cũng bị tin tức đột nhiên tới này làm cho kinh ngạc trừng mắt há mồm.
Trong lời giảng giải trước đó của các sĩ quan liên lạc, bọn họ biết được nhiệm vụ của tốp máy bay tiền trạm lần này tiến vào tầng khí quyển Thương Lãng tinh, ngoại trừ đảm nhiệm đợt không kích đầu tiên, mở một con đường an toàn cho tàu vận tải ra, quan trọng nhất, chính là tìm kiếm một địa điểm đổ bộ thích hợp trong lớp phòng ngự của người Jaban.
Địa điểm đổ bộ của tàu vận tại cỡ cực lớn không phải là có thể tùy ý lựa chọn. Vị trí đổ bộ phải có giá trị chiến lược trọng yếu, bộ đội đổ bộ phải mau chóng hoàn thành phòng tuyến từ chút ít tới nên hình nên dạng (*), phải mở ra được một căn cứ địa kiên cố cho bộ đội đổ bộ tiếp nối. Trên một Thương Lãng tinh có phòng ngự của hơn một trăm sư đoàn địch, đừng nói là sáu địa điểm đổ bộ, coi như là có thể trong khoảng thời gian ngắn này tìm được một hai cái, đó cũng đủ để khiến cho người ta mừng rỡ rồi!
(*以点成面, dĩ điểm đáo diện, từ điểm thành mặt >> từ một điểm tới nhiều điểm, liên kết thành một hình dạng hay mặt phẳng, chỉ việc xây dựng một thứ gì đó từ từng ít một đến lúc thành hình dạng)
Sự vui sướng đến tột cùng trong nháy mắt đã bao phủ Feric và Tô Phỉ.
Thế nhưng khi bọn họ thấy vẻ mặt nghiêm túc của hai vị sĩ quan liên lạc, sự vui sướng này lại mau chóng biến mất. Hiển nhiên là, sự tình không hề đơn giản như mình nghĩ.
" Thông thường, trong tình huống song phương đều biết rõ bước chiến lược tiếp theo của đối thủ, chúng ta không thể nào có được nhiều điểm đổ bộ đến như vậy." Vương Hạo giải thích với bọn họ: "Tuy rằng hành động của chúng ta, bất kể là khi động viên ở quốc nội hay là thực thi hành động lúc ban đầu, đều là các công tác làm mê hoặc, chĩa mục tiêu về phía Lôi Phong tinh, thế nhưng, người Jaban cũng không nên sơ sẩy như vậy."
Căn cứ vào tinh báo, bọn họ ít nhất có binh lực hơn một trăm sư đoàn trên Thương Lãng tinh, dùng cho việc phòng ngự tại Thương Lãng tinh, hoàn toàn có thể bố trí một phòng tuyến chặt chẽ nghiêm mật. Mà chúng ta cư nhiên ở trong một giờ ngắn ngủi này lại phát hiện ra sáu lỗ thủng, rất hiển nhiên, điều này vô cùng không bình thường. Nếu như không phải người Japan xảy ra vấn đề gì đó, vậy thì chính là..."
Nhìn ánh mắt lo lắng của Feric và Tô Phỉ, Vương Hạo lo lắng nói: "... Một cái bẫy!"
Feric và Tô Phỉ rốt cục đã hiểu, vì sao sau khi nhận được một tin vui như vậy, bộ chỉ huy trái lại lại như lâm đại địch, ngay cả Lý Hồng Vũ cũng bỏ qua hạm đội đang chiến đấu, nghiêm túc đứng ở trước sa bàn điện tử` của phòng phân tích.
Bầu không khí, theo thời gian trôi qua, càng ngày càng khẩn trương.
Tốp máy bay ở tiền tuyến đã bắt đầu tản ra, tìm kiếm dò xét về xa hơn. Mà các máy bay chiến đấu mặt đất của Jaban cũng đã lên không, ở một vài khu vực, song phương đã bắt đầu bắn giết.
Chiến đấu trong vũ trụ vẫn còn đang tiếp tục, tình hình chiến đấu kịch liệt, mà việc đổ bộ thì tất phải hoàn thành trong mấy giờ đồng hồ này. Một khi chiến đấu vũ trụ gặp bất lợi, thời cơ đổ bộ sẽ lập tức vụt tắt.
Thế nhưng, hết lần này tới lần khác, trước khi có càng nhiều tình báo truyền về từ các máy bay tiền tuyến, không ai dám tùy ý lựa chọn một địa điểm để tiến hành đổ bộ. Lỗ thủng mà quân địch lộ ra càng nhiều, tình báo lại càng thêm phức tạp, cần phải kiểm tra đối chiếu nhiều lần. Bố trí binh lực xung quanh các địa điểm đổ bộ kia, còn có thông đạo vận tải không gian, rồi vùng núi nguyên bản không nằm trong phạm vi quan sát, đều phaỉ tiến hành xác định.
Nếu không như thế, một khi đổ bộ, rất có thể sẽ rơi vào bẫy rập của quân địch. Thất bại này tuyệt đối là thứ mà quân bộ Trenock hiện tại không thể nào tiếp nhận được.
Nhìn khuôn mặt càng ngày càng nghiêm túc của thượng tướng Lý Hồng Vũ, Feric và Tô Phỉ hoàn toàn có thể tưởng tượng ra được sự đấu tranh trong lòng ông ta lúc này. Mặc dù là những người đứng xem, thế nhưng bọn họ cũng có thể cảm giác được mỗi giây mỗi phút lúc này đây đều là một sự dày vò.
Trên màn hình đài điều khiển ở một bên, hình ảnh đang lấp loáng. Đó là tín hiệu truyền về từ tốp máy bay tiền tuyến. Trên rất nhiều màn hình đều là cảnh tượng chiến đấu. Có ánh bom nổ khi tốp máy bay tiền trạm tấn công sân bay quân dụng của quân địch, cũng có hình ảnh chiến đấu với các máy bay chiến đấu Jaban vừa bay lên khẩn cấp.
"Lệnh cho tàu sân bay Trường Hà, xuất động hai đại đội! Lý Hồng Vũ quyết đoán mà ra lệnh: "Bất kể thế nào, trong vòng hai giờ đồng hồ phải thăm dò ra hư thực của quân địch. Lệnh ch tốp máy bay số 2 làm tốt chuẩn bị thông đạo không gian, tàu vận tải chuẩn bị cưỡng chế đổ bộ!"
"Rõ!" Đứng ở bên cạnh Lý Hồng Vũ, trung tướng tham mưu trưởng Wellington lập tức cất tiếng hỏi: " Thượng tướng, vị trí đổ bộ của chúng ta là ở..."
Lý Hồng Vũ trầm mặc trong chốc lát, chậm rãi nói: "Đầu tiên cứ chuẩn bị sẵn sàng đã, còn vị trí đổ bộ... Hãy cứ chờ một chút."
"Rõ!"
Theo trung tướng Wellington xoay người rời đi, không khí của cả phòng tác chiến dường như đều đã ngưng kết lại rồi.
Tất cả mọi người đều nghe ra được từ trong giọng nói của Lý Hồng Vũ, mặc dù là sĩ quan chỉ huy tối cao, thế nhưng ông ta cũng không thể nào nhìn ra được manh mối từ sáu địa điểm đổ bộ trọng yếu kia. Đây tới cùng là sai lầm của người Jaban hay là một cái bẫy, đều cần phải có càng nhiều tình báo để suy đoán... Thế nhưng thời gian lại càng ngày càng ít rồi.
" Tướng quân!" Một viên tham mưu xoay người lại cao giọng nói: "Phát hiện ra một địa điểm đổ bộ trọng yếu nằm ở đường cái số 6, phía tây thành phố Đường Đài và phía đông thành phố Bắc Quan. Cường độ tín hiệu điện tử và binh lực trú đóng chỉ có 75% sức phòng ngự thấp nhất...."
"Thứ bảy!"
Phòng phân tích liền ồ cả lên. Tin tức này mang đến cũng không phải là một niềm vui sướng, mà lại là một mối nghi hoặc lớn hơn nữa.
Các tham mưu vây quanh ở trước sa bàn điện tử, nhiều lần kiểm tra thảo luận , rì rầm thành một nhóm. Lý Hồng Vũ và hai vị thượng tướng liếc mắt nhìn nhau, đều là vẻ ngưng trọng.
Nhìn tất cả những gì trước mắt, nhìn thời gian đang trôi qua trên màn hình đài điều khiển, nghĩ đến cuộc chiến đấu tàn khốc trong vũ trụ, nghĩ đến tốp máy bay tiền trạm đang bắn giết cùng với quân địch ở trong tầng khí quyển, trái tim Tô Phỉ hầu như đã muốn thoát ra khỏi lồng ngực.
"Tướng quân!" Trong tiếng ồn ã, giọng hô đến khàn đặc của một viên tham mưu đã dọa cho mọi người giật hết cả mình, khi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trước đài điều khiển trung ương, một gã thiếu tá đang đỏ bừng cả mặt, gân xanh nổi lên, không thèm để ý đến sự trầm ổn vững chãi của người quân nhân mà đẩy văng ghế, đứng vụt dậy.
"Phía nam thành phố Bắc Quan, phát hiện ra chiến đấu mặt đất quy mô lớn!" Thiếu tá khàn giọng hô lên, một tay mau chóng điều khiển bàn phím, dẫn ra tín hiệu do tiền phương truyền về.
Trên màn hình, đó là đánh dấu của việc tín hiệu không thể chuyển được.
Thời gian phảng phất như đã hoàn toàn đọng lại tại giờ khắc này. Tất cả mọi người đều bị tin tức từ trong miệng viên thiếu tá khiến cho kinh sợ ngây người.
Chiến đấu... Vào lúc này, ở cái nơi này, không thể nào xảy ra chiến đấu được.
Thương Lãng tinh đã bị chiếm đóng gần một tháng, dưới sự đánh lén của trọng binh Mikami Yujin, đội tàu bảo vệ toàn quân bị diệt, mấy sư đoàn nghỉ ngơi và chỉnh đốn hồi phục ở dưới mặt đất cũng là tử thương hầu như không còn. Coi như là hơn mười ngày trước, sư đoàn thiết giáp số 13 và sư đoàn bộ binh số 51 đã từng phát ra tín hiệu cầu viện, thế nhưng tính toán thời gian, bọn họ cũng tuyệt đối không có khả năng may mắn sống sót.
Ở điểm này, không ai hoài nghi. Ngay cả thượng tướng Lý Hồng Vũ, người thân là con trai trưởng của Nguyên soái thì cũng đã dứt bỏ tia hi vọng cuối cùng. Phải biết rằng, tại Thương Lãng tinh có hơn một trăm sư đoàn như sói như hổ của Tây Ước! Bọn họ tuyệt đối sẽ không cho phép một đám bộ đội vừa mới rút từ Lôi Phong tinh về Thương Lãng tinh, với nhân viên uể oải và vũ khí trang bị cũng không đầy đủ mà sống sót đến tận bây giờ!
Thế nhưng, ngoại trừ cái đội ngũ này ra, còn có ai còn chiến đấu với người Jaban?!
Chiến đấu mặt đất quy mô lớn, tất cả mọi người đều vững tin, mình tuyệt đối không hề nghe lầm! Những lời này ngay đầu tiên đã loại trừ tình huống chiến đấu của lực lượng vũ trang quy mô nhỏ địa phương với Tây Ước.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều ngừng lại hô hấp.
Đủ loại suy đoán nảy lên trong lòng, mỗi người đều chỉ cảm thấy nhịp tim của mình càng lúc càng nhanh. Nhìn tín hiệu chưa chuyển được trên màn hình, cái trạng thái tâm tình này, đơn giản là một ngày dài như một năm.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, rốt cục, sau một hồi chớp động rất nhỏ, màn hình đã sáng lên!
Đập ngay vào ánh mắt của mọi người, đó là một khoảng sáng vô biên vô hạn.
Đó là ánh bom nổ rậm rạp, là ánh pháo năng lượng giăng khắp nơi, là ánh sáng trắng phun ra nuốt vào từ các họng pháo, là dây xích đạn của súng máy năng lượng, là vệt đuôi sáng ngoằn ngoèo của tên lửa...
Trong đêm đen, những thứ ánh sáng này trông thật là chói mắt, thật là rực rỡ, thật khiến cho người ta sôi trào!
Các máy bay chiến đấu đang tiếp cận, tròn bai mươi chiếc máy bay chiến đấu vũ trụ Trenock đang bay về phía khu vực giao chiến. Màn ảnh đang không ngừng kéo dài. Theo một luồng sáng trắng, mấy chục chiếc robot đang bắn giết lẫn nhau đã hiện ra từ trong đêm đen.
Người Jaban có nội chiến?!
Ánh sáng vụt tắt, các robot đang giao chiến lại rơi vào trong các tia sáng yếu ớt, không thể nhìn rõ. Có điều, ngay trong nháy mắt kia, mọi người đã nhìn thấy được đó là cảnh tượng của một đám robot Jaban giống nhau đang bắn giết nhau. Một tiếng thở dài thất vọng, tuy rằng rất nhỏ, thế nhưng trong giờ phút này lại trầm trọng không gì sánh được.
" Màn hình số 2..." Lý Hồng Vũ bỗng nhiên hạ lệnh với một viên tham mưu khác ở bên cạnh: "Tua ngược lại..."
Hình ảnh tự động phục chế liền được tua ngược trên màn hình số 2, thời gian phảng phất như đã bị xoay chuyển, tất cả đều về tới khoảnh khắc khi ánh sáng chợt lóe lên kia!
Trong đàn robot mấy chục chiếc đang bắn giết, gần mười chiếc robot màu đỏ giống như một tia chớp đã làm sáng bừng con mắt của mọi người.
Feric nắm chặt bàn tay của mình, hàm răng cắn chặt... Tô Phỉ thì lại dùng hai tay bưng kín miệng... Đó là robot của Jaban, thế nhưng trên người đám robot kia, cũng có dấu hiệu của sư đoàn Trenock!
"Tua lại thêm chút nữa!" Thanh âm của Lý Hồng Vũ đã có chút run rẩy.
Màn ảnh lại lùi lại một chút, ngay trong hình ảnh một phần mười giây trước, một chiếc robot màu trắng đã xuất hiện trong tầm mắt mọi người, mà ở phía sau chiếc robot màu trắng này, hai chiếc [Thái Hành] Trenock đã lộ ra nửa người trong đàn robot màu đỏ. Trên lớp áo giáp ngoài , số hiệu đánh số màu trắng rõ ràng có thể thấy được.
"Thượng đế ơi!"
Trong tiếng thì thào tự nói của một viên tham mưu, một tiếng hoan hô thật lớn chợt phóng lên cao, toàn bộ phòng phân tích đều đã sôi trào!
Đó là số hiệu đánh số robot của sư đoàn thiết giáp số 13!
Lý Hồng Vũ mau chóng vọt tới trước sa bàn điện tử. Tô Phỉ rõ ràng thấy được, thân thể của vị tướng quân vẫn luôn chín chắn trầm ổn, không bao giờ lộ ra vui buồn này đang hơi run rẩy.
Tọa độ mà sư đoàn thiết giáp số 13 và sư đoàn bộ binh số 51 gửi đi tín hiệu cầu cứu cuối cùng, Lý Hồng Vũ đã xem qua vô số lần rồi. Mỗi khi tới đêm khuya thanh vắng, ông ta lại nhốt mình ở trong phòng tác chiến, nhìn dòng sông lớn trên sa bàn điện tử kia, lại nhìn con đường chạy trốn quanh co kia, sự bi thống ở trong lòng liền kéo tới giống như thủy triều.
Từ tọa độ mà tín hiệu gửi đi đến bên bờ sông Karachi, lại đến vùng núi Bắc Bộ, lại đến thành phố Bắc Quan, Lý Hồng Vũ quan sát từng chút một, vừa nhìn vừa tính toán thời gian.. Khi khả năng không thể bỏ qua nhỏ nhất cuối cùng cũng triệt để tan biến trong lòng ông ta, ông ta phải cố gắng hết sức mới có thể khống chế không cho nước mắt của mình rơi xuống!
" Tướng quân!" Một viên tham mưu báo cáo, nói: "Vùng núi Bắc Bộ, phát hiện ra một lượng lớn bộ đội Jaban."
Tiếng hoan hô chợt ngưng bặt lại, chỉ thấy trên bản đồ điện tử của vùng núi Bắc Bộ, theo tín hiệu truyền về của tốp máy bay tiền trạm, từng ánh đèn mang tiêu chí của bộ đội Jaban đang liên tiếp sáng lên.
Sau đó rada và số liệu báo cáo thăm dò truyền về đã cho thấy, toàn bộ vùng núi Bắc Bộ, từ phía nam thành phố Bắc Quan, vậy mà lại xuất hiện tròn hai mươi hai sư đoàn thiết giáp và cơ giới Jaban. Mà ở thành phố Bắc Quan, đông nam tây bắc, lại có sáu cái. Tổng số hai mươi tám đơn vị bộ đội Jaban này hoàn toàn không hề ẩn nấp, đang toàn lực áp sát vào trung tâm khu vực giao chiến.
Cách khu vực giao chiến gần nhất, lại là một sư đoàn thiết giáp Jaban đi ra từ thành phố Bắc Quan!
Vùng núi Bắc Bộ vậy mà lại tập trung 30% binh lực của Jaban, mà sư đoàn thiết giáp số 13 vậy mà lại vị trí cách thành phố Bắc Quan không đến 80 km về phía nam, giữa sự vây khốn tầng tầng lớp lớp của mấy chục sư đoàn Jaban... Tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau với sự kinh sợ, từ ánh mắt của nhau, mọi người đã thấy được đáp án của vấn đề kia!
Đây không phải bẫy rập của người Jaban, mà là do cái đội quân trước mắt này vẫn đang chiến đấu, sáng tạo ra một kỳ tích! Bọn họ đã ngăn chặn tròn 30% binh lực của người Jaban. Sự tồn tại của bọn họ khiến cho người Jaban đã phạm phải một sai lầm cực lớn!
Không cần phải giả lập gì nữa, chỉ cần hồi tưởng một chút về lộ tuyến chạy trốn của cái đội quân này, mỗi tham mưu đều có thể phác họa ra một sự thực khiến cho người ta chấn động.
" Tín hiệu phân biệt đã gửi đi chưa?" Phụ tá của Lý Hồng Vũ, sĩ quan chỉ huy tập đoàn quân số 2, thượng tướng Rigus ( Lý Cách Tư) cất tiếng hỏi.
"Thưa, đã gửi đi rồi.." Tham mưu hồi đáp: "Hiện đang chờ trả lời."
Viên tham mưu này vừa dứt lời, thanh âm hưng phấn của sĩ quan thông tấn liên lạc đã mau chóng vang lên: "Chuyển được rồi, là bộ đội của chúng ta, là bộ đội của chúng ta, tín hiệu thông tấn lập tức truyền về. Quyền điện tử ở trong tay bọn họ, đây là bọn họ chủ động tiếp nối tín hiệu với chúng ta! 8... 7....6..."
Trong tiếng đếm ngược một cách khẩn trương của sĩ quan thông tấn liên lạc, trái tim mọi người đều muốn nhảy ra ngoài...
"3...2...1..." Theo tiếng đếm ngược kết thúc đèn tín hiệu thông tấn chợt từ màu đỏ chuyển thành màu xanh lục.
Màn hình vặn vẹo một hồi, một khuôn mặt quen thuộc đến mức không gì sánh được với tất cả mọi người ở đây đã xuất hiện trên màn hình..
"Nhóc con.." Lý Tồn Tín nổi giận đùng đùng nhìn Lý Hồng Vũ: "Ngươi mà tới muộn thêm chút nữa, lão cha ngươi liền nằm luôn ở đây rồi."
Toàn bộ phòng phân tích liềm im lặng như tờ.
Nhìn khuôn mặt quen thuộc này, nghe giọng nói quen thuộc của ông ta, một dòng nhiệt nóng chua chua gay gay liền xộc lên khoang mũi của mỗi người.
Không ai để ý tới việc lão gia tử mắng một tiếng nhóc con với một Lý Hồng Vũ nay đã là thượng tướng, tuổi cũng gần năm mươi. Không ai cảm thấy buồn cười khi những lời mắng này phát ra từ miệng của một người cha.
Mọi người xem nhìn thượng tướng Lý Hồng Vũ, nhìn trong mắt vị hán tử chưa bao giờ lộ ra tình cảm ở trước mặt bất cứ một người nào, hiện giờ đang ướt đẫm nước mắt.
"Cha!"
Lý Tồn Tín nhíu nhíu mày nói: "Ở chỗ này, ta là Nguyên soái!"
"Rõ!" Lý Hồng Vũ nghiêm người cúi chào.
"Nhanh đến đây mau, chúng ta đã kéo chân ba mươi sư đoàn Jaban ở đây rồi, còn tiêu diệt hai sư đoàn thiết giáp của bọn hắn nữa. Đang chờ các ngươi đấy, động tác mau mau một chút!" Lý Tồn Tín nói xong, liền thẳng thừng tắt liên lạc, giao tin hiệu lại cho Bùi Lập Đồng ở bên cạnh ông ta.
Tuy rằng từ đầu tới cuối, Lý Tồn Tín đều tỏ ra bình tĩnh, thế nhưng, tất cả mọi người đều nhìn ra được từ trong mắt vị lão nhân nổi tiếng kiên cường dũng mãnh, cả đời đều đánh những trận chiến ác liệt này, khi nghe thấy một tiếng cha kia đã xuất hiện một tia sáng trong suốt.
" Đây là một kỳ tích." Feric quay đầu, ông ta không muốn để cho viền mắt vừa đỏ lên của mình bị Tô Phỉ nhìn thấy: "Cầu khẩn của chúng ta đã ứng nghiệm rồi."
Tô Phỉ liều mạng gật đầu, thế nhưng một câu cũng không nói được. Nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống. Nàng bỗng nhiên phát hiện ra, hóa ra, sự vui sướng vượt quá khả năng chịu đựng cũng sẽ khiến cho người ta xót xa mà rơi lệ.
Quân bộ Trenock vẫn phải chịu một áp lực thật lớn, giờ phút này rốt cục đã nghênh đón ánh rạng đông, mọi lo lắng dọc con đường đi tới này, hết thảy đều đã biến mất. Từ hôm nay trở đi, quân nhân Trenock có thể dựng thẳng sống lưng mà đối mặt với người dân của mình, có thể tự hào mà vỗ ngực mà nói cho mọi người rằng, cái đội quân này chưa bao giờ từ bỏ tôn nghiêm và niềm kiêu hãnh của mình.
Chúng tôi vẫn luôn chiến đấu! Mặc dù ở trên một tinh cầu đã bị chiếm đóng, mặc dù ở trong vòng vây của hơn một trăm sư đoàn, cũng vẫn luôn chiến đấu!
Nguyên soái còn sống!
"Trung tá!" Feric đi tới trước mặt Vương Hạo: "Xin anh sắp xếp một chút, tôi muốn lên tiền tuyến. Trong thời khắc này, đối mặt với một kỳ tích như vậy, xin cho phép tôi làm một điều gì đó cho cái quân đội kiêu hãnh này. Cho phép tôi được dùng máy quay của tôi, đưa tới một chút hi vọng, một chút lòng tin cho tất cả người dân Trenock!"
"Còn có tôi nữa!" Tô Phỉ lau nước mắt, lớn tiếng nói.
Vương Hạo không từ chối. Anh ta nhìn Feric đang hồng hồng viền mắt, nhìn Tô Phỉ đang rơi lệ đầy mặt, liền trầm trọng mà gật đầu một cái!