Mạo Bài Đại Anh Hùng

Quyển 8 - Chương 17: Tập kích doanh trại




Tháng 10 năm 2063, chiến tranh ở Reske đã tiến thêm một bước thăng cấp.

Căn cứ theo tin tức mà đặc công chuyên môn ẩn núp trong Tây Ước truyền về, đế quốc Sous và đế quốc Jaban đã chuẩn bị tăng binh lần thứ hai vào tinh hệ Reske. Hoàng đế Sous, O'Brady III cùng với hoàng đế Jaban, Nicholas V lần này rốt cục đã vứt bỏ hết tất cả những đề phòng ngờ vực vô căn cứ, quyết tâm chân thành hợp tác hiệp đồng tác chiến, bất kể như thế nào cũng muốn giành chiến thắng trong chiến dịch Reske!

Trận chiến này, đối với hai đại đế quốc mà nói, thực sự quá là trọng yếu rồi.

Đế quốc Sous thì không cần phải nói. Từ lúc khai chiến tới nay, Sous năm lần tăng, chủ lực xuất ra hết, đã tổn thất tại chiến khu Đông Nam ít nhất là ba mươi hạm đội cấp A, hơn hai trăm sư đoàn thiết giáp và hơn sáu trăm sư đoàn bộ binh cơ giới hóa. Hiện tại, còn có chủ lực ở cánh quân Reske đang bị vây khốn ở Lôi Phong tinh, nguy cơ tràn ngập.

Mà Jaban, thì cũng không hề kém hơn bao nhiêu so với Sous. Chiến trường chính của Sous là ở Reske, mà nơi binh lực Jaban tổn thất nghiêm trọng nhất thì lại là ở tinh hệ Bermuda của Leray. Là chủ lực tiến công Leray, Jaban gặp phải chính là sự chống cự gần như phát điên của Leray. Sáu đại quân khu luân phiên ra trận, có ba cái bị đánh cho sạch bách!

Hiện tại, Mikami Yujin lại đem hai hai đại hạm đội siêu cấp Lôi Đình và Phong Bạo cùng với sáu hạm đội cấp A Sous đưa vào Reske. Chủ lực đều đã được lấy ra, một khi Reske có chút sơ xảy, đối với hai đại đế quốc mà nói, không khác nào tai ương ngập đầu.

Hạ xuống quyết tâm, O'Brady và Nicholas đã liên tiếp hạ chiếu, tiến hành đợt tổng động viên trên toàn quốc lần đầu tiên từ khi khai chiến đến nay. Quân dự bị toàn bộ chuyển thành biên chế chính thức, chiêu mộ binh sĩ xuất ngũ thêm vào dự toán quân sự. Toàn bộ đơn vị bộ đội tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu cấp 2, tiêu trừ mọi sự nghỉ phép. Xưởng máy quân sự và xưởng đóng tàu thì lại càng sản xuất hết công suất. Ngay cả học viên trường quân đội cũng đổi áo mộ binh, đưa xuống đơn vị bộ đội cơ sở.

Đồng thời, hai nước ký kết điều ước hợp tác hoàng thất, xây dựng bộ chỉ huy thống nhất, cũng phái đặc sứ đi Deseyker, Liên bang Naga và đế quốc Binalter, tranh thủ sự trợ giúp của liên quân Tây Ước.

Ngày 5 tháng 10, Mikami Yujin không để ý đến việc Thương Lãng tinh còn chưa được khống chế hoàn toàn, lập tức hạ lệnh phát động tiến công vào Lôi phong tinh.

Tổng hợp lại tình báo về việc hạm đội Humphrey diệt vong, Binalter cường công Tinh hà Carleston cùng với bố trí điều động binh lực của Phỉ Minh, vị danh tướng Jaban nhỏ gầy giống như một gã học sinh này lập tức bắt được điểm them chốt của chiến cuộc.

Ông ta muốn mở rộng ưu thế trước khi Phỉ Minh hoàn thành việc tăng binh, làm đủ bước chuẩn bị cho chiến cuộc Reske tiến vào giai đoạn tiếp theo!

Ngày 6 tháng 10, hạm đội Mikami Yujin đã chiến đấu kịch liệt suốt bốn giờ đồng hồ với hạm đội Trenock số 9 chặn đường tại không vực vệ tinh số 2 thuộc Lôi phong tinh. Hạm đội số 9 bại lui. Cùng ngày, hạm đội cánh quân Reske của đế quốc Sous, vốn vẫn luôn di động bên ngoài rìa tinh hệ Reske để tránh giao chiến cùng với Trenock, đã hội quân cùng với Mikami Yujin, tới gần Lôi Phong tinh.

Ngày 7 tháng 10, dưới sự chỉ huy của Chamberlain, hạm đội liên hợp Phỉ Minh đã tránh né quyết chiến với hạm đội của Mikami Yujin. Hệ thống phòng ngự phân thành từng tốp nhỏ, vòng quanh quấy nhiễu, trì hoãn dây dưa. Các hạm đội phối hợp chặt chẽ, luân phiên tiến hành đánh lén vào hạm đội Mikami Yujin.

Bởi vì biến hóa chiến thuật của liên quân Phỉ Minh, tình thế chiến tranh vũ trụ đã mau chóng trở nên phức tạp. Hai bên lấy Reske làm trung tâm, lấy các hành lang quá độ và khu vực chướng ngại làm chiến trường, cuốn lấy đánh giết lẫn nhau.

Ngày 8 tháng 10, liên quân Sous Jaban đổ bộ lên bình nguyên Flen thuộc Bắc bán cầu của Lôi Phong tinh, bởi vì gặp phải sự quấy nhiễu uy hiếp của hạm đội Phỉ Minh ở tuyến đường bay vũ trụ, việc đưa binh lực nối tiếp liền bị chậm lại.

Dù vậy, chủ lực lục quân của cánh quân Reske Sous bị vây khốn nhiều ngày cũng đã nhận được cơ hội thở dốc. Liên quân Phỉ Minh dưới sự chỉ huy của Chamberlain, thế tiến công chiến lược mau chóng chuyển thành thế phòng thủ chiến lược, cấu trúc công sự phòng ngự của các đại chiến khu co rút lại trên diện tích rộng.

Từ đó, chiến cuộc Reske tiến vào giai đoạn giằng co.

Người sáng suốt đều có thể nhìn ra, Phỉ Minh sắp sửa tăng binh vào Reske, còn Mikami Yujin ở trước mặt một Chamberlain trơn nhẫy thì chỉ có thể chiếm ưu thế chứ không thể tiêu diệt luôn được ông ta. Điều này có nghĩa rằng, trong một khoảng thời gian rất dài về sau, Reske sẽ thực sự trở thành một cái cối xay thịt. Theo sự kịch liệt của chiến cuộc, theo hành động đưa quân vào không ngừng của hai bên, cái tinh hệ này sẽ tràn ngập các cô hồn chết trận!

Tất cả mọi người đều đưa con mắt hướng về đợt động viên trong nước, hướng về Lôi Phong tinh. Còn về phần Thương Lãng tinh, đã chẳng còn ai nhắc tới nữa rồi.

Trong con mắt của người Tây Ước, Thương Lãng tinh đã hoàn toàn bị chiếm lĩnh, số ít tàn binh Phỉ Minh cuối cùng, việc bị diệt chỉ là vấn đề thời gian. Thương Lãng tinh chính là căn cứ bàn đạp của bọn họ.

Mà đối với dân chúng Trenock mà nói, Thương Lãng tinh đã trở thành một vết thương luôn nằm trong lồng ngực!

Vô số thành thị biến thành phế tích, hơn một triệu dân thường tử vong, mấy chục triệu người trôi dạt khắp nơi. Sáu sư đoàn thiết giáp và mười sư đoàn bộ binh vừa mới được hoán đổi từ tiền tuyến trở về, trong một đêm đã hóa thành hư ảo. Trong đó còn có cả nguyên soái Lý Tồn Tín kính yêu nhất của bọn họ.

Lý Tồn Tín có danh vọng rất cao ở Trenock. Tuy rằng ông ta đã nhiều năm không có tự mình lãnh binh, thế nhưng, trong suy nghĩ của tất cả dân chúng và quân nhân Trenock, ông ta chính là một ngọn cờ của Trenock. Đại tướng quân đội Trenock hiện tại, có hơn một nửa là bộ hạ của ông ta.

Sau khi biết được nguyên soái thân hãm địch hậu, không biết có bao nhiêu người thất thanh mà khóc rống lên, cũng không biết có bao nhiêu người mắt rưng rưng mà cầu khẩn.

Nguyên soái một khi ngã xuống, đó sẽ là tổn thất nặng nề nhất của Trenock từ khi khai chiến tới nay. Quân bộ và phủ Tổng Thống thậm chí đã chuẩn bị xong lễ truy điệu. Chỉ có điều, bởi vì chưa có tin tức xác thực, thế nên vẫn tạm thời đè xuống.

Lý nguyên soái nếu như có điều bất trắc, bọn họ sẽ quyết đâm thủng cả trời!

****

Mập mạp đang điều khiển robot, lặng yên không tiếng động mà di chuyển trong vùng rừng núi.

Chiếc robot này chính là chiếc [Thái Hành] mà Cosmo đã điều khiển trước đó. Sau khi thu hoạch được nhiều vật liệu hơn, mập mạp đã tiến hành rồi cải tiến robot thêm một bước, tính năng bây giờ của robot đã không còn kém mấy so với một chiếc [Thái Hành] mới tinh nữa.

Dưới chân núi, Markevitch đang dẫn đội ngũ chậm rãi đi tới.

Ở phía trước đội ngũ, hai chiếc [Toyama] của Cosmo và Menton đang đi trước mở đường, theo tiếp sau là một chiếc robot vận tải, bốn chiếc pháo tự động, một chiếc robot chỉ huy, một chiếc xe sửa chữa và một chiếc xe tiếp tế năng lượng. Toàn bộ hơn hai trăm binh sĩ đã thay đổi quân phục Trenock, ngồi ở trên xe và robot, lắc la lắc lư.

Đi ở phía cuối cùng của đội ngũ là ba chiếc [Toyama] do Hargrove, Wagstaff và Bazz điều khiển.

Bởi vì đoàn bộ mang phiên hiệu lữ đoàn 1 sư đoàn bộ binh 203 tương ứng của cái tiểu đoàn bộ binh Jaban giả mạo này đã đột phá được phòng tuyến thứ nhất và di chuyển về phía khu vực lân cận của phòng tuyến thứ hai. Bởi vậy, sau khi giả mạo danh nghĩa nhận được Thiên Võng trao quyền, đội ngũ có thể nghênh ngang men theo đường cái vùng núi được xây dựng tạm thời của người Jaban, di động về phía đoạn phía bắc của phòng tuyến thứ hai.

Từng ánh đèn thẳng tắp đang ẩn hiện trong rừng rậm tối tăm.

Trước sau cũng không có đơn vị bộ đội Jaban khác, các chiến sĩ liền tán gẫu với nhau, thỉnh thoảng lại phát ra một hồi cười vang. Trong mỗi cặp lại có một gã chiến sĩ Phỉ Quân nước miếng tung bay. Bắt đầu từ việc cứu viện hạm đội 1201 của Trương Bằng Trình, đến việc hai vị tướng quân cùng nhau đánh sĩ quan chỉ huy Salmon của hạm đội b15 Phỉ Dương, lại đến việc tinh hệ Long Bow, bắt tù binh Humphrey, trấn giữ lại tuyến đường bay chính Đông Nam cho Trenock... Không đến nửa giờ, các chiến sĩ Trenock đỏ bừng con mắt đã coi đám tay mơ này trở thành thân nhân.

Điều khiến cho các chiến sĩ Trenock bội phục, đó chính là tố chất tâm lý ổn định đến không tim không phổi của đám người này.

Tuy rằng sắc trời đã tối đen, thế nhưng, dọc đường tiến lên cũng đụng phải không ít bộ đội Jaban. Bất kể là bị chiếu thẳng đèn pha hay là có người qua đây hỏi thăm, đám người này đều trò chuyện vui vẻ, hồn nhiên không coi nguy hiểm là điều gì to tát. Trấn định đến mức khiến cho các chiến sĩ Trenock hoài nghi, đám người này tới cùng có biết là mình đang ở phương nào, bây giờ đang muốn làm cái gì hay không!

Chịu sự ảnh hưởng của bọn họ, các chiến sĩ Trenock cũng trở nên ung dung hẳn lên. TÌnh huống có xấu tới mức nào, tương lai có xa với tới mức nào, bất quá cũng chỉ là chết mà thôi.

Bất kể là hai trăm hai mươi tù binh hay là hai mươi người còn lại dưới quyền Nash, đều là từng bò lên từ sát bờ tử vong. Không có đám người tự xưng là Phỉ Quân này, mọi người đã sớm xuống chín suối rồi. Huống hồ, người Trenock, hắc hắc, có mấy người là sợ chết?! Cùng lắm thì theo chân vị thiếu tướng mập mạp kia của bọn họ quấy phá một trận cho xong.

Nói thật, khi vị thiếu tướng mập mạp kia nói muốn đánh lén điểm trú quân của một tiểu đoàn thiết giáp, không có một chiến sĩ Trenock nào dám tin rằng điều hắn nói là sự thực.

Chỉ có hơn hai trăm bộ binh cùng với tổng cộng sáu chiếc robot mà đã muốn đánh lén một tiểu đoàn thiết giáp? Cái đó khác gì một con thỏ xắn tay áo lên đòi đánh một con hổ chứ?

Đám người Nash có thể còn bán tín bán nghi, còn hơn hai trăm tù binh vừa mới được cứu thoát thì lại hết cả hồn.

Đây là cả một tiểu đoàn thiết giáp đấy nha! Theo biên chế của Jaban, ít nhất có ba đại đội cộng thêm hai trung đội robot, tổng số vượt quá bốn trăm chiếc! Không cần phải đánh trả, chỉ cần xếp thành một hàng cho mọi người đập thôi, cũng phải đập đến Tết sang năm. Coi như là buổi tối, đại bộ phận chiến sĩ robot đều ở trong doanh trại tổ hợp, như vậy cũng có ít nhất bốn mươi chiếc robot phụ trách tuần tra cảnh giới.

Cũng không biết thiếu tướng mập mạp đã xì xồ chỉ vào bản đồ nói ra những gì, dù sao mấy tay sĩ quan cũng bị thuyết phục rồi. Từng khuôn mặt xám xanh nghiến răng nghiến lợi, cực kỳ giống đám thổ phỉ gặp phải dê béo, chuẩn bị làm thịt!

"Bên phải." Trong kênh liên lạc đã truyền đến giọng nói của mập mạp.

Các chiến sĩ nghe xong liền đồng loạt im tiếng.

Robot chuyển hướng hạ xuống dốc thoải bên đường, xe sửa chữa và xe tiếp tế năng lượng cũng bỏ xuống chân máy, mở ra hình thức việt dã vùng núi.

Robot vừa mới dừng hẳn lại, các chiến sĩ đã thả người xuống. Từng thân ảnh đi qua đi lại, từng mệnh lệnh nhỏ giọng liên tiếp, tiếng bước chân mất trật tự. Bận rộn qua đi trong chốc lát, một đội ngũ chỉnh tề đã xuất hiện trên khu đất trống trong rừng.

Mập mạp nhảy ra khỏi robot, ở phía sau hắn, đám người Markevitch và Hargrove đang đứng thành một hàng. Ở bên cạnh hắn thì là Rắm Thối, Nash, Anthony, cùng với hai gã thiếu tá khác là Lý Vệ Quốc và Bàng Lợi.

Thương Lãng tinh có hai vệ tinh, ánh sáng yếu ớt đang chiếu xuống ngọn cây trong rừng, dưới chân núi mơ hồ có thể nghe thấy tiếng suối chảy róc rách.

Ánh mắt mập mạp mơ hồ phát sáng trong bóng đêm.

" Tất cả mọi người đều biết tên của ta, thế nhưng sợ rằng đại đa số người còn không biết lai lịch của ta." Mập mạp nhìn các chiến sĩ trước mắt, lớn tiếng nói: "Ta là người gốc Trenock, thiếu tướng Liên bang Leray. Bắt đầu từ khi Gatralan xâm lược Leray năm 2059, lão tử đã lên chiến trường! Hoàng đế Gatralan chính là do lão tử bắt! Tuyến đường bay Tự Do Mars cũng là do lão tử cướp. Thượng tướng Trương Bằng Trình của các người cũng là do lão tử đây cứu. Tinh hệ Long Bow, là lão tử giữ!"

Gió núi thổi từng trận, đội ngũ lặng ngắt như tờ.

Các chiến sĩ lẳng lặng nhìn chăm chú vào gã mập mạp cơ mặt đang giật giật và có chút dữ tợn này. Theo từng chiến tích hiển hách bật ra từ trong miệng mập mạp, trong lòng các chiến sĩ đang chấn động kịch liệt, nhịp tim càng lúc càng nhanh.

Đám chiến sĩ Phỉ Quân kia không hề chém gió, mập mạp cũng không hề chém gió.

"Trong số các ngươi có hơn hai trăm người là tù binh, chính là vừa mới được Thối Thối nhà ta cứu..."

Mập mạp vỗ vỗ vào đầu Rắm Thối ở bên cạnh, Rắm Thối cười một cách ngây thơ, lộ ra hàm răng trắng noãn. Các chiến sĩ Trenock nhìn đứa bé trai giống như thiên sứ này, không kìm được mà cảm thấy hãi hùng. Bọn họ không hẹn mà cùng nhớ tới cái cổ bị cắn đứt của gã binh sĩ Jaban kia, cái thân ảnh quỷ dị kia, rồi dòng máu đỏ tươi kia.

"... Một số khác, chính là đã cùng kề vai sống chết với chúng ta ở trên trận địa." Giọng nói của mập mạp đang vô cùng rõ ràng trong cơn gió lạnh gào thét: "Bất kể các ngươi đến từ đâu, bất kể các ngươi trước đây ở đơn vị nào, hiện tại, chúng ta chính là cùng một đội! Một đội ngũ đang ở trong tầng tầng địch hậu vây quanh, vẫn còn không biết sống chết, và hiện giờ đang muốn quấy lên một trận long trời lở đất!"

" Mục đích ta tới nơi này rất đơn giản! Bộ chỉ huy yêu cầu ta đến Thương Lãng tinh một chuyến!" Mập mạp nhìn quanh bốn phía: "Nói thật, lão tử vốn không muốn nghe đám người bọn hắn. Dưới tình huống kiểu này lại bảo lão tử đi chấp hành nhiệm vụ, đây không phải là chịu chết thì là cái gì? Thế nhưng, ta nghe nói nguyên soái Lý Tồn Tín lại đang ở chỗ này, ta không có lựa chọn! Thế nên, ta đã tới đây!"

"Bây giờ, điều mà chúng ta cần làm chính là tập kích một tiểu đoàn thiết giáp Jaban ở ngoài 5 km!" Bàn tay mập mạp chỉ về phía khe núi Tây Bắc: " Vượt qua được cái đỉnh núi này, chúng ta có thể thấy được doanh trại của bọn hắn!"

"Có lẽ, có người sẽ cảm thấy đây là lấy trứng chọi đá! Thế nhưng..." Hắn bước đi thong thả bước qua lại trước đội ngũ: "Lão tử nói cho các ngươi, lão tử không ngu như vậy đâu!"

Hắn vung mạnh tay lên: "Cosmo, nói cho bọn họ biết tốc độ tay của ngươi."

" Sáu mươi hai nhịp một giây!" Cosmo tiến lên một bước.

" Hargrove."

" Bảy mươi mốt nhịp một giây!" Hargrove tiến lên một bước, ưỡn ngực nói.

" Wagstaff."

" Bảy mươi nhịp một giây."

" Menton."

" Bảy mươi ba nhịp một giây!"

" Bazz."

" Bộ Binh."

"..."

Chín gã chiến sĩ robot theo phía sau mập mạp đều bước lên một bước, theo những số liệu khủng bố được báo ra từ trong miệng đám cơ sĩ cấp Thống Lĩnh Chiến thần này, tất cả các chiến sĩ Trenock ở đây chỉ cảm thấy một dòng máu nóng trong giây lát đã trở nên sôi trào, thiêu đốt lồng ngực!

"Những chiến sĩ này của lão tử, có tìm khắp cả Jaban thì cũng không ra được!" Mập mạp vỗ bồm bộp lên ngực, quát: "Hiện tại, chúng ta chỉ có sáu chiếc robot, sau hai giờ đồng hồ nữa, chúng ta sẽ có hai trăm sáu mươi chiếc robot!"

Mập mạp nói xong liền dừng lại bước chân, chậm rãi nhìn quanh bốn phía: "Nói cho ta biết, các ngươi có muốn đi theo ta tiêu diệt cái tiểu đoàn thiết giáp kia! Đi cứu nguyên soái của cứu các ngươi, đi cứu chiến hữu của các ngươi hay không?!"

"Muốn, tướng quân!!" Hơn hai trăm chiến sĩ Trenock cùng hò lên.

" Tốt! Chúng ta liền một ngụm ăn tươi tất cả địch nhân ở trước mặt chúng ta." Mập mạp vung tay lên, thản nhiên nói: "Đánh một tiểu đoàn vẫn chưa cần các ngươi đi liều mạng. Lần này bất quá chỉ là xách bọn hắn khai đao tế cờ, kiếm ít robot. Các ngươi đi theo phía sau chúng ta, nhiệm vụ duy nhất chính là đoạt lấy tất cả những gì cần đoạt, hủy diệt tất cả những gì cần hủy diệt! Mấy thứ này, bọn hắn đều quen thuộc!

Mập mạp vừa nói, lấy tay chỉ vào đám tay mơ Phỉ Quân đang ở bên cạnh. Đám tay mơ đều lộ vẻ dè dặt, gật mạnh cái đầu.

"Xuất phát!"

"Đội 1, rẽ bên phải, lên robot! Đội 2, chạy bộ tiến lên!"

Theo một tiếng hét lớn của trung tá Anthony, các chiến sĩ bị cổ động đến đầy bụng sát khí đều không hề do dự một chút nào, lập tức xếp hàng tiến lên. Lần này, bọn họ không phải thủ vững trận địa để chịu đòn nữa, mà là chủ động xuất kích!

Sau một lát, theo tiếng khởi động của động cơ robot, theo tiếng bước chân dần dần đi xa, khu rừng lại một lần nữa khôi phục lại sự yên tĩnh. Chỉ còn lại có hai chiếc xe tải không thể vượt qua được hai dãy núi dựng đứng đang lặng im trong màn ánh sáng lạnh lẽo âm u.

Chỉ dùng không đến một giờ, đội ngũ đã vượt qua được khe núi.

Đứng ở trên triền núi, xuyên qua ống nhòm ban đêm, tiểu đoàn thiết giáp dưới chân núi đã có thể thấy được rõ ràng.

Doanh trại nằm trên một sườn núi rộng hai km vuông, dựa lưng về phía nam. Ba hàng doanh trại tổ hợp đang tạo thành một chữ U, ở giữa đang đỗ ba trăm chiếc robot [Toyama] và tám mươi chiếc robot [Linh Miêu] đời thứ 9 của Jaban. Ở trung tâm số robot chiến đấu này là chín chiếc robot điện tử [Hắc Phong], sáu chiếc robot hỗ trợ hỏa lực hạng nặng [Ác Long], hai mươi chiếc robot cỡ trung [Chiến Tượng](voi chiến) hình thú cùng với mấy chục chiếc robot vận tải, robot sửa chữa và robot công trình.

Thời gian đã là hai giờ sáng, doanh trại tối đen như mực nằm chếch ở một bên, yên tĩnh không tiếng động.

"Tướng quân." Anthony buông ống nhòm ban đêm trong tay hỏi: "Từ số lượng robot đang đỗ mà suy tính, quân địch hẳn là có ít nhất ba mươi chiếc robot đang tuần tra ở bên ngoài. Trong đó còn có một chiếc robot điện tử [Hắc Phong]. Nếu như chúng ta không nhanh chóng động thủ mà nói, với thiết bị điện tử của robot chỉ huy, rất khó để hoàn toàn che đậy dò xét rada của kẻ địch."

Mập mạp giơ ống nhòm điện tử lên: "Thối Thối!"

"Bên trái sơn cốc có hai chiếc di động tuần tra, cửa cốc có sáu chiếc đóng giữ cố định." Rắm Thối vươn ngón tay mập mạp trắng noãn ngắn ngủn, không chút do dự nói: "Đối diện doanh trại có bốn chiếc, trong vòng hai trăm mét xung quanh có mười chiếc, tỏa ra theo hình tròn, khoảng cách một trăm mét. Mặt khác, trên sườn núi bên phải, có bốn chiếc robot cảnh giới đang uy hiếp hậu đội của chúng ta, nhất quyết phải tiêu diệt!"

"Hệ thống áp chế điện tử của robot chỉ huy có thể che đậy trong thời gian bao lâu ?" Mập mạp hỏi.

"Đối phương chỉ có một chiếc robot điện tử là đang khởi động, ít nhất có thể che đậy nửa giờ." Rắm Thối há miệng, cười hắc hắc: "Huống hồ có Thối gia ta ở đây, mập mạp ngươi cứ an tâm đi thôi, trong vòng một giờ, bảo đảm không có một chút tín hiệu nào thoát ra khỏi được. Bọn hắn đừng hòng liên lạc được Thiên Võng."

"Bazz." Mập mạp bỏ ống nhòm xuống, cắn răng hạ lệnh: "Bốn chiếc robot trên sườn núi bên phải liền giao cho ngươi. Thu hút sự chú ý của quân địch, sau khi tiêu diệt xong thì trực tiếp xuống núi tham gia chiến đấu."

"Rõ!" Bazz mở hình thức tiềm hành của robot, chui vào trong rừng.

Mập mạp nhìn qua thời gian một chút, nhảy lên robot, nói với Anthony và Markevitch: "Thấy chúng ta động thủ ở ngoại vi xong các ngươi hãy xuống núi."

"Tướng quân!" Mắt thấy mập mạp sắp đóng lại khoang lái, Anthony vội nói.

"Có chuyện gì nữa?" Mập mạp chớp con mắt.

Anthony liếc mắt về phía sơn cốc tối mịt, cắn răng cúi chào nói: "Chúc ngài may mắn!"

Ở phía sau hắn, hơn hai trăm chiến sĩ Trenock đồng thời nhấc tay cúi chào.

"Yên tâm đi!" Mập mạp nhướn mày: " Nếu lão tử đã quyết tâm làm, sẽ không xuất hiện cảnh vừa mới xuất sư thì đã thân tử đâu! Các ngươi nên cầu khấn cho đám con hoang Jaban kia đi!"

Nói xong, mập mạp đóng lại cửa khoang, khởi động robot, vung tay lên: "Đi!"

Bốn chiếc [Toyama] đi theo phía sau chiếc robot rách nát của mập mạp, giống như sao băng mà lao về phía dưới chân núi, trong chớp mắt đã biến mất trong khu rừng rậm rạp.

Gió đang thổi càng lúc càng mạnh, các chiến sĩ đứng tại chỗ, chỉ cảm thấy mỗi giây đều trôi qua quá chậm. Sơn cốc phảng phất như đã ngưng đọng lại trong khung cảnh vắng vẻ này.

Cũng không biết qua thời gian bao lâu, chỉ nghe thấy "Coong" một tiếng... Sườn núi phía bên phải đã truyền đến một tiếng kim loại va chạm.

Đó là Bazz!

Các chiến sĩ quay nhanh đầu sang, nghiêng tai yên lặng lắng nghe. Cái tiếng động kia càng lúc càng lớn, càng ngày càng gấp gáp, phảng phất như tiếng trống trận dồn dập trong sơn cốc vắng vẻ.

Doanh trại dưới chân núi giống như bị bom nổ tung. Ánh đèn vụt sáng. Các binh sĩ lộn xộn với quần áo không chỉnh tề đang chạy ra khỏi doanh trại. Ngoài doanh trại, robot ẩn dấu trong bóng đêm đã mở đèn pha, ngọn đèn quét tới quét lui trên núi, không ít robot đã bắt đầu di động về nơi phát ra tiếng vang.

Ngay trong cảnh binh mã hoảng loạn này, đột nhiên, chỉ nghe thấy một tiếng quát lớn làm rung động cả sơn cốc.

"Giết!"

Theo tiếng rống đinh tai nhức óc này, năm bóng đen nhanh như điện đã xông ra khỏi khu rừng, lao thẳng vào đội hình hỗn loạn của các robot cảnh giới đang chạy phía bên phải sườn núi.

Trống trận từ một đã hóa thành sáu.

Trong tiếng sắt thép chói tai, năm chiếc robot Phỉ Quân đang chém nước gạt sóng trong đàn robot Jaban. Từng chiếc robot Jaban bị đánh nát bấy, từng quả cầu lửa chợt lóe sáng trong bóng đêm, vô số linh kiện hài cốt đang bắn ra bốn phía.

Các chiến sĩ trên đỉnh núi chỉ cảm thấy nhịp tim tăng tốc, toàn thân giống như điện giật. Nhiệt huyết dâng lên, ngay cả hô hấp trong gió lạnh cũng đều đã trở nên nóng rực như lửa.

Dưới sự dẫn đầu của mập mạp, năm chiếc robot đang xung phong giống như thiên quân vạn mã trường giang đại hà. Khí thế hùng hồn khiến cho người ta run sợ trong lòng, cảm giác không thể kháng cự. Một khi phản kháng, lập tức sẽ bị đánh nát, vạn kiếp bất phục!

"Ầm!" Phía bên phải sườn núi đã vang lên một tiếng nổ lớn kinh thiên động địa, một quả cầu lửa đỏ đã lăn xuống khỏi sườn núi. Lập tức, trong ánh lửa lao thẳng xuống dưới núi, robot của Bazz trực tiếp đâm vào trong đàn robot Jaban.

Giống như hổ lạc vào đàn dê!

Đứng ở trên đỉnh núi, các chiến sĩ đơn giản là không thể dùng lời nói để hình dung ra được sự hung mãnh của Bazz! Bọn họ thậm chí không thể nào liên hệ được giữa một chiếc robot đang như ẩn như hiện ở trong rừng núi trập trùng lại cùng với một gã thanh niên cười híp mắt, bộ dạng không bao giờ nghiêm chỉnh, ngay cả tư thế cầm súng cũng sai. Giờ khắc này, hắn đơn giản là một pho tượng ma thần uy phong lẫm liệt!

Cùng lúc đó, đám người mập mạp trong khoảnh khắc cũng đã đánh chết ít nhất mười lăm chiếc robot, hiện giờ đang biến đổi trận hình. Mập mạp, Hargrove và Wagstaff xông ở đầu tiên đang ngừng lại bước chân, tản ra giống như pháo hoa, phân thành ba hướng để đột kích đánh giết. Mà Cosmo và Menton ở cuối cùng, thì lại trực tiếp lướt qua đỉnh đầu bọn họ, chạy ào vào trong doanh trại.

Hai chiếc robot giống như hai tử thần mặc áo đen đang vung lên lưỡi hái thu gặt sinh mệnh, dùng tốc độ chỉ có thể nhìn chỉ có thể nhìn ảo ảnh mà đánh chết tất cả các binh sĩ Jaban đang cố gắng tiếp cận bãi đỗ. Trong lúc nhất thời, máu chảy thành sông!

Mà ở phía trên và phía dưới sườn núi ở ngoại vi doanh trại, ba chiếc robot đang dùng tốc độ cực nhanh để tàn sát các robot cảnh giới Jaban xông tới từ bốn phương tám hướng. Động tác của bọn họ thật nhanh và cũng thật sắc bén. Bọn họ xuyên qua lưới hỏa lực của robot Jaban, tiến lùi như thần. Bọn họ không cần dùng vũ khí tầm xa, chỉ dựa vào hành động áp sát gần người nhanh như sao băng, giết chết đối phương, sau đó lao về phía con mồi kế tiếp.

Không có một chiếc robot nào có thể chống lại được hai chiêu dưới tay bọn họ. Ảo ảnh của bọn họ như ẩn như hiện trong đàn robot, mặc dù đứng ở trên núi cũng không bắt được tunh tích của bọn họ. Có thể thấy được, chỉ có các thi thể robot còn lưu lại sau cuộc tàn sát ngang dọc bừa bãi của bọn họ, cùng với từng đống lửa cháy phóng lên cao.

Lều trại trong doanh trại đã sụp đổ hơn một nửa. Binh sĩ Jaban rốt cục đã tan vỡ. Không ai dám tiếp cận bãi đỗ nữa. Bọn hắn bắt đầu bỏ chạy tứ tán.

Mà bên ngoài doanh trại, sau khi đánh chết tám chiếc robot Jaban, Bazz đã hội họp lại cùng với đám người mập mạp.

Đây là một cuộc tàn sát, một cuộc tàn sát giống như hổ vào đàn dê!

" Liệt tổ liệt tông phù hộ Trenock!" Trung tá Anthony xoa xoa gương mặt đã bởi vì kích động mà trở nên cứng ngắc, hạ lệnh nói: "Lý Vệ Quốc!"

"Có!" Thiếu tá Lý Vệ Quốc tiến lên một bước.

" Cho ngươi năm mươi người, bảo vệ cho bọn họ!" Anthony chỉ vào đám tay mơ Phỉ Quân cùng với ba người Long Thái, Bộ Binh và Weatherill, ánh mắt như đao, tàn bạo nói: "Bọn họ mà thiếu đi một sợi tóc, ta liền đưa ngươi lên toà án quân sự!"

"Rõ, trung tá!" Vẻ mặt sung huyết đến đỏ bừng, Lý Vệ Quốc nghển cổ nghiêm người cúi chào, đi tới đứng bên cạnh đám người Weatherill: "Từ giờ trở đi, bọn họ chính là cha anh của tôi! Trừ phi tôi chết, đừng hòng có người tiếp cận được bọn họ!"

"Đến lượt chúng ta lên rồi!" Trong tiếng cười ầm ĩ, Anthony nhìn các chiến sĩ Trenock đã sôi trào nhiệt huyết ở xung quanh, nhìn những đôi mắt đã trở nên đỏ lòe: "Đã chuẩn bị xong hết chưa?!"

"Đã xong! Thưa ngài!"

"Lên!"

Ầm, dưới chân núi, gian doanh trại cuối cùng đã sụp xuống. Binh sĩ Jaban chạy trốn khắp núi đồi.