Nhiệt độ trong quán bar, thoáng cái phảng phất liền hạ xuống 0 độ. Thanh âm ồn ào càng ngày càng nhỏ, tiếng cười như chuông bạc của nữ chiêu đãi viên xuyên qua như hồ điệp cũng dần dần mờ ảo, ca sĩ đang chuẩn bị biểu diễn trên sân khấu ngơ ngác đứng ở trên bục, bọn nhạc công hai mặt nhìn nhau, ngón tay cứng đơ trên nhạc khí, đều có chút chân tay luống cuống.
“Vuốt mông ngựa, cũng phải chọn đối tượng tốt một chút...”
Bầu không khí lạnh cứng, bị thanh âm khinh thường của một tên thượng tá Ryan phá vỡ, ánh mắt của hắn nhìn đồng bạn bên cạnh mình, nhưng tiếng nói chuyện lại to đến mức có thể làm cho cả người trong quán bar đều nghe được: “Cả đám dân binh chỉ biết đánh nhau sinh sự, một đám cường đạo trộm cắp, cũng có vinh hạnh được người ta liếm mông ân cần như vậy, chậc chậc, thật là khiến người ta nhìn mà đỏ mặt thay”.
“Đỏ mặt cái gì?” Một vị sĩ quan Tartanya trả lời lại một cách mỉa mai, “Có một số người liếm lên mông của nhà dã tâm, không phải là luôn cố duỗi đầu lưỡi thật dài sao”.
“Người ta là tướng quân Lý Phật, ít nhất tác chiến ở tiền tuyến”, một tên trung tá Ryan vỗ bàn đứng dậy, cả giận nói, “Phỉ quân làm cái gì?”
“Leray đã đánh bốn năm, ai mà không phải là liều mạng?” Một vị thiếu tá Pudituoke bên này cũng bỗng nhiên đứng dậy, trợn mắt nhìn ngược lại, “Mars không phải là Phỉ quân người ta hạ sao? Tinh hệ Long Bow không phải là Phỉ quân người ta đánh sao? Vùng núi bắc bộ Thương Lãng tinh, không phải là Điền Tướng quân người ta đánh sao? Lý Phật gì, không phải là chỉ thắng một trận ở Catalonia sao, đắc ý cái rắm!”
Chiến tích của Phỉ quân đưa ra, chung quanh lập tức lặng ngắt như tờ.
Một số sĩ quan trung lập cũng không nhịn gật đầu. Hồi tưởng lại, Leray cũng tốt, Phỉ quân cũng được, người ta ở tinh vực Đông Nam này cũng không nhàn rỗi.
“Thượng tướng Lý Phật đã ban bố thông báo, bắt đầu từ hôm nay, sẽ phát động tiến công đại quy mô với Tây Ước”. Một vị trung tá nước cộng hòa Esperia quốc gia tây bắc giao hảo với nước cộng hòa Ryan từ trước đến nay vươn người đứng dậy, hừ lạnh nói: “Chiến khu trung ương, tinh hà Carleston không ngừng bại lui, cũng chỉ có thượng tướng Lý Phật ở chiến khu Ryan một mình nâng trời, Phỉ quân thì sao, sao không có trong danh sách lần tăng binh thứ ba?!”
Lần này, đúng chọc lên xương sườn mềm của bọn sĩ quan thân với Phỉ quân. Cho dù Phỉ quân chiến tích trước đó thế nào, lần tăng binh thứ ba này không có tên của bọn họ, lại là sự thật.
“Đúng vậy, nấp ở trong ổ, tính là hảo hán gì”.
“Chỉ sợ thổi phồng càng lợi hại, kéo lên chiến trường, liền lộ nguyên hình”.
“Cho dù kéo lên, thì có được tác dụng gì. Chỉ hai sư như vậy, còn chưa đủ người Jaban một ngụm nhai sạch!”
Mắt thấy các sĩ quan thân với Phỉ quân tức giận, trong lúc nhất thời, thanh âm châm chọc khiêu khích nổi lên bốn phía.
Tiền tuyến căng thẳng, sớm đã là thứ mọi người đều biết. Đừng thấy mọi người ở đây uống rượu nói chuyện phiếm, nhìn như nhàn nhã. Trên thực tế, mấy trăm tên sĩ quan trong quán bar này, ai mà không gánh tâm sự, lo lắng suy nghĩ vì chiến cuộc Reske?
Mắt thấy sẽ ra tiền tuyến, đầu nhập chiến đấu, nhưng mọi người đều biết, binh lực của lần tăng binh thứ ba này, với chiến cuộc Reske mà nói, vẫn còn lâu mới đủ. Binh lực nhiều hơn, Phỉ Minh không phải là không lấy ra được, mà là cần có thời gian. Nhưng Tây Ước sẽ cho Phỉ Minh thời gian sao?
Trong khoảng thời gian này, tất cả mọi người nhìn chằm chằm Phỉ quân.
Ở ở trong này, ngược lại đều là quốc gia có quan hệ tốt với Phỉ quân, mọi người thậm chí đều ở trong bộ đội của mình, đều nghe tin chuẩn bị cùng Phỉ quân thành lập một đồng minh quân sự mới.
Nhưng đây dù sao chỉ là mấy cái quốc gia của tinh vực Đông Nam, chỉ là số ít.
Hơn hai mươi bộ đội liên bang đóng quân ở trong căn cứ, phần lớn sợ rằng cũng chỉ thờ ơ lạnh nhạt với Phỉ quân, thậm chí có hơi không hữu hảo, ngày thường nói chuyện phiếm, rõ ràng cười nhạt khinh thường không chút che dấu.
Có tin đồn chanh chua nói, Phỉ quân sở dĩ không có trên danh sách tăng binh này, là vì bộ chỉ huy Phỉ Minh căn bản không có quan hệ lệ thuộc với người ta. Mọi người là “Quân đồng minh”. Đánh hay không, để Phỉ quân người ta tự định đoạt. Hiện giờ chiến sự tiền tuyến thảm liệt như vậy, người ta là thép tốt nên dùng ở lưỡi dao, đợi đến khi đám pháo hôi này xông, lại dùng xu thế bẻ gãy nghiền nát lên đoạt công lao.
Chỉ cần Phỉ quân không có ở trên danh sách tăng binh, lãnh trào nhiệt phúng như vậy, sẽ không cách gì phản bác. Phỉ quân muốn chứng minh bản thân bọn họ, phải ra chiến trường. Đây là chiến tranh, trốn trong ổ không dùng được, là la hay là ngựa, phải kéo ra để thử.
Mắt nhìn đối phương càng nói càng đắc ý, sĩ quan tóc nâu nhìn ngoài cửa sổ, ánh mắt ngưng trọng, khóe miệng lộ ra một tia cười xấu xa. Trong lòng của hắn tính ra thời điểm, cầm ly, ném mạnh về phía tên sĩ quan Ryan thanh âm lớn nhất.
“Cút cái con mẹ mày đi!”
Oành, trong quán bar bạo loạn một trận, sĩ quan hai bên xoắn tay áo, lập tức hỗn chiến. Trong lúc nhất thời, cái ly, băng ghế bay tứ tung trên không trung.
Chỉ chốc lát sau, cửa quán bar, bị người đẩy ra.
Một đám sĩ quan Phỉ quân mặc đồng phục màu lam đi đến...
“Ơ, hôm nay chúng ta còn chưa tới đã đánh rồi”.
Một tên sĩ quan Phỉ quân đi đầu hưng phấn đến hai mắt xám ngắt, tiện tay nâng một ly rượu, giẫm lên bàn, một thế hổ vồ, xông vào đám người hỗn chiến. Sau lưng hắn, hơn mười sĩ quan Phỉ quân miệng hét loạn, đều nhảy lên.
***
“Cải trắng ngon đều bị heo gặm!”
Đây là tiếng lòng tập thể của tất cả nam nhân phi trường quốc tế số 2 Hán Kinh.
Mấy phút trước, Xuyên Toa Cơ chở đầy quan binh Gatralan vừa đến, ở trong vầng sáng năng lượng màu trắng của Thông Thiên Tháp, đáp xuống bãi đáp A1 của sân bay số 2.
Cửa khoang Xuyên Toa Cơ mở ra, một vị nữ thiếu tướng Gatralan tư thái ưu nhã đi xuống cầu thang mạn tự động.
Ban đầu, bởi vì cách khá xa, đoàn sĩ quan đi nghênh đón đều không chú ý. Bọn sĩ quan còn đang thấp giọng nói chuyện phiếm, còn đang nghị luận Gatralan vốn là quốc gia đối địch này cùng mấy vị danh tướng Russell cũng đang đàm luận quân đoàn Thần Thoại Gatralan cùng với Hoàng đế bị bắt, phát ra từng tiếng cười khẽ đầy chế nhạo.
Nhưng mà, theo dáng người đong đưa của nữ nhân càng ngày càng gần, tiếng nghị luận ong ong, liền càng ngày càng nhỏ, rốt cuộc nhỏ đến khó có thể nghe.
Các sĩ quan quay đầu lại hết người này tới người khác, ánh mắt dần dần cứng lại. Bọn họ ngây ngốc nhìn vị nữ thiếu tướng Gatralan xinh đẹp này, miệng càng ngày càng lớn.
Những sĩ quan ở đây, quân hàm thấp nhất cũng là trung tá.
Thân phận địa vị của bọn họ, bảo đảm cuộc sống của bọn họ ở trong sung sướng, tràn ngập đủ loại mỹ nữ. Bình thường, sức chống cự đối với sắc đẹp, bọn họ cũng tự nhận cùng cao nhân một bậc. Nhưng mà, lúc nhìn thấy vị thiếu tướng mỹ nữ Gatralan này, bọn họ mới chợt phát hiện, vốn mỹ nữ mình dương dương đắc ý trái ôm phải ấp trước kia, chỉ là búp bê thổi khí không có linh hồn mà thôi.
Xinh đẹp chân chính, hóa ra không chỉ có khuôn mặt vóc người.
Nữ nhân trước mắt này, là ưu nhã thoát tục như thế. Kia là một loại ưu nhã bẩm sinh. Cho dù là ở đâu, liền giống như nam châm, tự nhiên mà hấp dẫn ánh mắt tất cả mọi người.
Mỉm cười không thôi, sóng thu không quyến rũ... Một loại đẹp làm cho lòng người say như thế, sạch sẽ thuần túy như thế.
Ở sự vây quanh của hai mươi sĩ quan tinh anh vạm vỡ, nàng vội vã đi tới. Theo tiếng vang nhỏ dưới chân giày cao gót, thân hình duyên dáng đường cong như ma quỷ kia, lắc nhẹ, thướt tha, mang một loại tiết tấu làm cho lòng người loạn nhịp.
Theo khuôn mặt làm cho chúng sinh điên đảo càng ngày càng gần. Đoàn sĩ quan Trenock đi nghênh đón cùng giới nam chưa lập gia đình trong các tướng lĩnh quân đồng minh, theo bản năng sửa lại vạt áo đồng phục, chỉnh lại nhan sắc.
Tâm tình, vào giờ khắc này trở nên vô cùng mâu thuẫn.
Bọn họ vừa chờ đợi ánh mắt của nàng có thể rơi vào mình, lại sợ rơi vào mình. Vừa ảo tưởng có thể cùng nàng vừa thấy đã yêu, nhận được ưu ái của nàng, lại cảm giác toàn thân mình đều giống ống heo bằng bùn đất, tự ti đến muốn né ra. Sợ nói với nàng một câu, bị nàng nhìn một cái, liền ô nhiễm nàng.
Đủ loại ý niệm, mới từ trong đầu sinh ra, mới vừa dòng điện giao thoa, bắn ra một tia lửa điện, thế giới, hủy diệt ngay ở trước mắt.
Tên mập tên Điền Hành Kiện kia, sải bước nghênh đón.
Khi hắn mở hai tay ra, các sĩ quan ở đây, tất cả đều điên rồi. Tất cả mọi người bị tên mập chấn đến chết đi sống lại. Một số người che mặt, một số thống khổ dời ánh mắt đi, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga. Bộ dạng như tiên nữ vậy, cũng là tên mập như ngươi có thể tiếp cận sao?
Nhưng mà, hết thảy xảy ra kế tiếp, lại làm cho mỗi người ở đây biết rõ, thiên lôi oanh đỉnh, đến tột cùng là tư vị gì.
Mọi người tha thiết nhìn thân hình mềm mại kia, nhào vào trong lòng tên mập. Tha thiết nhìn nàng dùng đôi môi căng mọng thơm như hoa tươi của nàng, hôn tên mập.
Trời đất tối đen như mực.
Chiếc Xuyên Toa Cơ thứ nhất, chiếc Xuyên Toa Cơ thứ 2...
Tất cả mọi người không biết một thời gian ngắn kế tiếp, mình trải qua như thế nào.
Các sĩ quan chỉ máy móc đại biểu quốc gia của mình, chào hỏi thăm với quân đội bạn Gatralan. Sau đó, một số người thậm chí không nhớ rõ Wall Gordon và Heylinger của Gatralan mà bọn họ vốn muốn đi gặp nhất đến tột cùng bộ dạng như thế nào.
Nhìn vị nữ lang tên Bonnie kia, rúc vào bên cạnh tên mập như chim nhỏ nép vào người, mọi người đã cảm thấy ngày hôm đó quả thực không cách nào qua.
Liếc mắt nhìn, bị một hồi kích thích.
“Nhớ ta không?” Tên mập ngây ngô hỏi Bonnie.
“Nhớ”. Con mắt màu lam của Bonnie ẩn tình nhìn tên mập đã lâu không gặp, làm như không thấy ánh mắt u oán bốn phía. Thời gian đã qua, phảng phất lại trở lại trước mắt. Mưa gió trải qua với tên mập, phảng phất giống như hôm qua. Là một nữ nhân Gatralan truyền thống, trong ánh mắt của nàng, cũng chỉ có nam nhân trước mắt đã dung nhập vào sinh mệnh này.
“Nhớ lúc nào?” Tên mập ngơ ngác mở to hai mắt, hào hứng bừng bừng hỏi tới cùng.
“Tên mập chết tiệt, anh...” Bonnie cắn môi, đỏ mặt lên, thấy mọi người bốn phía gần muốn nổi điên.
“Vậy ta đổi lại câu hỏi...” Tên mập hoàn toàn không đếm xỉa Hastings, Lý Tồn Tín cùng với Gordon và Heylinger đường xa mà đến bên cạnh, véo tay Bonnie, “Nhớ ta lúc nào?”