Mạo Bài Đại Anh Hùng

Quyển 8 - Chương 1: Hạm đội thần bí




Hai chiếc tàu buôn vũ trang lớp {Hãn Phỉ}, một trước một sau đang bay trên tuyến đường bay tự do Mars dày đặc như mạng nhện.

Dưới sự điều khiển của viên lái tàu có kinh nghiệm phong phú, phi thuyền không tiếng động mà xuyên qua tinh vân, tránh khỏi lực hút hình thành từ các lỗ đen, sao lùn trắng hoặc sao neutron, lại né qua cơn bão năng lượng và phóng xạ bộc phát kịch liệt, vượt qua từng điểm Bước nhảy có tọa độ bí mật chưa bao giờ xuất hiện trên máy dẫn đường vũ trụ của loài người, sau đó nhanh chóng tới gần tinh hệ Reske của Trenock.

Điền Hành Kiện và Rắm Thối có chút nhàm chán mà nằm ở trên ban công cầu hạm.

Phi thuyền đang tiến vào quỹ đạo lực hút của một hằng tinh, bởi vì phải vượt qua khu vực chướng ngại phía trước thì mới có thể tiến hành bước nhảy lực hút, thế nên bọn họ có đầy đủ thời gian để hưởng thụ một chút ánh nắng xuyên qua lồng thủy tinh chiếu rọi lên ban công.

Hai người đều chỉ mặc một cái quần đùi. Hai thân hình trắng bóng một lớn một nhỏ lăn qua lăn lại ở trên ghế nằm, giống như hai con heo sữa quay tự động xoay tròn ở bên trong lò nướng.

"Mập mạp." Rắm Thối nghiêng nửa người, giấu đi cái bụng đã phơi nắng thành màu phấn hồng, lộ ra phía sau lưng: "Nói thật đi, khi ngươi từ chối điều kiện của Margaret, ngươi lại không hề có một chút hối hận nào hay sao?".

"Tại sao phải hối hận?" Mập mạp dùng ngón tay chọc chọc da thịt mềm mại của Rắm Thối, chậc chậc lưỡi nói: "Móa, da thịt của ngươi còn có thể thay đổi màu sắc hả?".

"Không có kiến thức. Thân thể ta đây là từ tài liệu sinh vật cao cấp." Rắm Thối bỉu môi nói: "Ta cũng không tin, một em gái xinh đẹp như vậy, chỉ cần ngươi gật đầu một cái, chẳng những nàng sẽ là của ngươi, mà gần như toàn bộ Phỉ Dương cũng sẽ đều là của ngươi, ngươi lại không động tâm sao? !".

"Nói thật?" Mập mạp lấy tay gối đầu.

"Nói láo thì ngươi gạt được ta sao?" Rắm Thối cười lạnh.

"Động tâm…" Mập mạp u oán gật gật đầu: "Lão tử cũng không phải là thánh nhân. Nói không động tâm thì thật sự quá là dối trá, đến mức ta cũng sẽ phỉ nhổ bản thân mình. Cháu rể của Hastings, quân hàm thượng tướng, con mẹ nó, ta nằm mơ cũng muốn được như vậy.".

Rắm Thối tỏ vẻ kinh ngạc nói: "Vậy sao ngươi còn tỏ ra vẻ muốn bảo toàn trinh tiết, liều chết không theo?".

"Vấn đề chính là, nàng không thích ta, đây là giao dịch." Mập mạp thở dài nói: "Giao dịch thì nhất định phải tuân theo quy tắc của giao dịch. Nếu ta đồng ý, như vậy, bản thân ta là người thất bại trong cuộc giao dịch này. Tuy rằng ta đã sớm quyết tâm hy sinh thân mình vì Leray. Thế nhưng, cái chết có cái nhẹ tựa lông hồng, cũng có cái nặng tựa Thái Sơn. Trinh tiết của ta, nhất định phải giành lấy ích lợi lớn nhất cho tổ quốc của ta!"

"Phì!" Rắm Thối hung hăng nhổ một ngụm nước miếng.

Mặc dù có chút khinh thường mập mạp, thế nhưng nó cũng đã nhìn ra. Nhân vật như Margaret, tuyệt đối không phải là người mà mập mạp có thể dễ dàng khống chế được. Theo bản chất mà nói, mập mạp chỉ là một gã dân thường. Sự chệnh lệch về cảnh giới với Margaret là quá xa. Tuy rằng bây giờ Margaret đang chịu thiệt trước mặt mập mạp, mập mạp căn bản cũng sẽ không nể nang gì nàng, thế nhưng đây là vì Margaret đang ở trên địa bàn của mập mạp.

Hiện tại, chiến tranh còn đang bị hai phe Phỉ Minh cùng Tây Ước khống chế trong phạm vi nhất định. Thế nhưng, xu thế mất kiểm soát đã bắt đầu xuất hiện.Thế tiến công quy mô lớn của Mikami Yujin ở Reske và Soberl ở tinh hà Carleston chính là điềm báo. Nếu như nói lúc trước Leray và Phỉ Quân còn có một chút không gian để thở dốc, như vậy trong cơn hồng thủy kim loại sắp tới, không ai biết được cơn sóng nào sẽ hủy diệt cái quốc gia bé nhỏ này và lực lượng quân đội cuối cùng của nó.

So sánh với toàn bộ sức mạnh mà đám đại quốc và siêu cường quốc sắp bộc phát ra, Leray thật sự quá nhỏ bé rồi. Mà một Phỉ Quân đang ở trong thời kỳ trưởng thành, tình cảnh tương tự cũng gian nan vô cùng.

Tại nơi đây, Margaret chỉ là một cô gái bị mập mạp chọc giận đến mức đầu bốc khói, tất cả lực lượng của nàng chính là bản thân nàng. Thế nhưng, khi nàng trở lại Phỉ Dương, lực lượng của nàng lại là thứ mà mập mạp cũng chỉ có thể ngước nhìn mà thôi. Thân thế địa vị của nàng đã quyết định sự cường thế của nàng.

Cô gái này chính là một ngọn núi băng. Quan niệm thâm căn cố đế Phỉ Dương chí thượng, cùng với kinh nghiệm và sự giáo dục từ nhỏ đến lớn, đều đã khiến cho nàng hiểu được rằng, hôn nhân của nàng sẽ không giống với người thường. Một người phụ nữ như vậy, chỉ khi nào đánh tan được vẻ bề ngoài cứng rắn và lạnh như băng thì mới có thể thấy được sự nhiệt tình của nàng.

Không nói tới chuyện hôn nhân, giữa mập mạp và nàng đang tiến hành một trận chiến về tâm lý.

Trong tay mập mạp có thứ mà Margaret không thể bỏ qua. Mà bối cảnh của Margaret, cũng đã quyết định nàng chính là người mua tốt nhất hết thảy những gì mà Phỉ Quân nắm giữ. Bằng sự khôn khéo của mập mạp, hắn sẽ không đem loại giao dịch này dính dáng tới chuyện hôn nhân gì đó. Thứ Leray cần, đó chính là sự ủng hộ của một lực lượng mạnh mẽ. Một đồng minh sẽ không phản bội. Điều này rất khó, thế nhưng đây là điều kiện cơ bản của giao dịch.

Mập mạp là bình vỡ, hắn sẽ không thèm để ý đến việc rớt xuống mặt đất bao nhiêu lần nữa. Có điều, chỉ cần bị hắn bắt được cơ hội, hắn sẽ hung hăng cắn một ngụm thật lớn!

Margaret có chỗ nào là tương đối lớn?

"Mập mạp." Rắm Thối tò mò nói: "Ngươi đã từng nhìn trộm nàng tắm rửa lần nào chưa?".

Mập mạp khinh thường liếc sang Rắm Thối một cái, tựa như chẳng thèm quan tâm đến vấn đề hạ lưu bỉ ổi này.

"Chưa?" Rắm Thối kinh ngạc nói.

"Thối lắm!" Mập mạp đột nhiên phát hỏa, nói: "Ai nói ta chưa từng nhìn, ngươi mới không nhìn ấy! Lão tử cảnh cáo ngươi, sau này ít hỏi về loại vấn đề liên quan tới danh dự cùng tôn nghiêm này! Ngươi đang coi thường đẳng cấp của Béo Gia đấy!".

"Cháu ngoại của Hastings…" Rắm Thối tâm trí mơ màng, tiếc hận nói: "34C tuyệt đẹp, con mẹ nó đều bị mắt heo nhìn hết rồi!"

Mập mạp ở bên cạnh tỏ ra vô cùng đắc ý: "34D, hình mật đào!".

"Không thể nào!" Bên trong mắt điện tử của Rắm Thối, nháy mắt đã xuất hiện mấy đường đứt đoạn phác họa ra hình trạng của bộ ngực, nghi vấn nói: "Căn cứ vào tiếp xúc cự ly gần và sự đo đạc chính xác của ta, của nàng là khoảng từ 34C đến 34D, thế nhưng, tuyệt đối không tới số D… Số D hình mật đào, làm sao mà được? !".

"Hắc hắc!" Mập mạp híp mắt, tỏ ra thoải mái mà cọ cọ vết ngứa trên lưng dưới ánh mặt trời ấm áp: "Đó là bởi vì ngươi không thấy được khoảnh khắc khi hai vầng mặt trời nhảy ra khỏi đường chân trời trong làn hơi nước bốc lên".

"Ta bị nàng lừa? !" Rắm Thối có chút ngẩn người.

Nó nghĩ như thế nào cũng không rõ, vậy mà lại có người phụ nữ muốn thu nhỏ lại bộ ngực, mà không phải là ngược lại, dùng áo lót rót đầy cao su sinh vật để cố gắng tạo thành khe núi!

Con người thật đúng là phức tạp!

"Đừng tưởng rằng ngươi xem mấy vạn bộ phim AV thì liền biến thành người bạn của các chị em." Mập mạp từ từ cầm lấy một quyển sách nói về kỹ thuật chỉ huy cơ bản, liếm liếm ngón tay, mở ra một tờ mới: “Cái này cần có thiên phú! Nhớ năm đó, lão tử chỉ dựa vào nhìn ngực liền phá được một vụ án lớn!".

Rắm Thối bị đả kích đến ngây người nửa ngày, thở dài, từ dưới mông lấy ra một quyển playboy nổi tiếng, lật đến một bức ảnh nhục thể tuyết trắng giao hòa với rừng rậm xanh rì, chụt, hôn một cái lên hai điểm đỏ chót của cô nàng thanh thuần không gì sánh được trên ảnh, híp mắt thưởng thức nửa ngày, lúc này mới chép chép miệng, lưu luyến mà lật sang tờ khác.

Margaret thật sự là 34D? Ý nghĩ này đang xoay quanh không ngừng ở trong đầu nó.

"Đinh" Tiếng chuông cửa chợt vang lên.

"Đi mở cửa." Mập mạp tiếp tục cắn móng tay đọc sách.

"Ngươi đi đi." Rắm Thối lật người, quay mông về phía mập mạp, tiếp tục ôm tạp chí, mặt mày hớn hở.

Mập mạp cũng không ngẩng đầu lên, giơ chân to đạp một phát.

"Cạch rầm!".

Ghế nằm của Rắm Thối bị mập mạp đạp đổ.

"Có đi hay không? !".

"Đi!".

Từ trước đến nay rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, Rắm Thối đau lòng mà vuốt ve cuốn tạp chí bị làm nhăn, ủ rũ đi về phía cửa.

Đây là quyển tạp chí duy nhất mà nó tìm được ở trên chiếc chiến hạm này khiến cho nó có hứng thú coi đi coi lại, đồng thời cất giấu như bảo bối. Nó cũng không muốn bị gã mập mạp sớm đã nhòm trộm từ lâu bắt được cơ hội mạnh mẽ cướp lấy.

Margaret đứng ở cửa phòng. Cánh cửa tự động bằng kim loại màu xám ở trước mặt sau khi phát ra một tiếng ma sát ngắn ngủi thì liền tách ra hai bên, chìm vào bên trong tường kim loại.

Cúi đầu, một đứa bé trai mặc quần đùi đã hiện ra ở trước mặt nàng.

Trong lòng ngực tên nhóc mũm mĩm này còn ôm một quyển tạp chí đủ để che khuất toàn bộ bụng nó. Margaret thậm chí có thể nhìn thấy rõ nữ nhân trên tạp chí đang nằm trên ghế sa lon, nhìn về phía mình với ánh mắt mê ly. Giày cao gót màu đỏ, áo da màu đen, chỉ che khuất bộ phận không nên che khuất. Còn chỗ nên che đi thì lại bị ép nổi lên, giống như một đóa hoa tươi nở rộ.

"Mập mạp đâu rồi?" Margaret quyết định không nhìn nữa.

Ngay khi nhìn thấy một đứa nhỏ ôm một quyển tạp chí playboy, nàng đã có cảm nhận cực kì sâu sắc đối với trải nghiệm đau khổ về tâm linh mà mình cần có khi dung nhập vào Phỉ Quân trong tương lai.

"Có chuyện gì không?" Rắm Thối cắn ngón tay hỏi.

Margaret không có mặc quân phục mà mặc một bộ sơ mi màu vỏ quýt, thoạt nhìn có chút không giống bình thường. Mắt điện tử của Rắm Thối đang nhanh chóng vẽ ra các đường cong bề ngoài, tính toán số liệu. Nó đã có chút tin tưởng phán đoán của mập mạp rồi.

"Bốn giờ rồi, không phải là hắn sẽ cùng ta chơi đối kháng giả lập hay sao?" Margaret nhìn về phía bên trong gian phòng một: "Hắn ở đâu rồi?".

"Mập mạp, tìm ngươi này!" Rắm Thối xoay người đi vào phòng.

Margaret đứng yên ở ngoài cửa chờ đợi. Con trai xem sách báo người lớn, gọi cha là mập mạp, mà bản thân người cha thì lại coi đó là bình thường, nói ra thì chỉ sợ người hơi bình thường một chút thôi đều sẽ không tin tưởng.

"Tìm ta?" Mập mạp đi ra cửa.

Margaret vừa nhìn thấy mập mạp liền muốn choáng. Mập mạp đang ở trần, trên thân thể trắng bóng chỉ mặc một cái quần lót in hình nhân vật hoạt hình.

"Lưu manh!" Nhìn vẻ mặt nghi vấn của mập mạp, Margaret lập tức đỏ mặt, vừa xấu hổ vừa bực. Nàng cắn răng mà hộc ra âm thanh từ trong kẽ răng, đáy lòng thề hôm nay phải cho mập mạp thua thật thảm!

"Sao lại mắng ta?" Mập mạp ngơ ngác. Hắn nhớ tới trước kia khi đến trường, mình mặc quần bơi có nhân vật phim hoạt hình mà nghênh ngang đi quanh bể bơi, đám nữ sinh cứ đỏ mặt xì xào bàn tán, lén lút nhìn về phía “thằng em” của mình.

Quá tuyệt vời, đó mới gọi là uy phong!

Ánh mắt Margaret híp lại, hung hăng trừng mắt với mập mạp một cái, không tiếp tục dây dưa với hắn.

Tuy rằng tại Phỉ Dương, nàng đã từng đem rất nhiều gã đàn ông có âm mưu với nàng đùa bỡn trong lòng bàn tay, cũng từng đá một cú đá hủy diệt “thằng em” của một gã ngu ngốc dám chuốc thuốc với nàng, thế cho nên mới được xưng là ma nữ. Có điều nàng hiểu được, gợi cảm mê hoặc hay ra tay hung hãn, dùng để đối phó những người khác thì có thể, thế nhưng lại không đối phó được với gã mập mạp chỉ mặc một cái quần lót nhảy đến trước mặt nàng, lại còn tỏ ra tự nhiên như thế này!

Gặp qua người vô sỉ, nhưng chưa bao giờ thấy qua kẻ nào vô sỉ như vậy! Margaret biết mình đang ở sân khách, nếu đấu với tên mập mạp đã không biết xấu hổ lại không cần mạng này, người đau đầu chỉ là mình. Quan trọng hơn chính là, nàng phát hiện ra, khi mình nhìn thấy quần lót của mập mạp, cảm giác đầu tiên lại là vừa thẹn thùng vừa buồn cười. Thậm chí nàng không biết từ khi nào, nàng đã quen với lối suy nghĩ hỗn loạn của cái tên mập mạp này.

Có lẽ là khi ở Mars, hai người dạy cho nhau kỹ thuật chiến đấu và chỉ huy, hoặc là khi một mình mập mạp chiến đấu với bộ đội đặc chủng Phỉ Dương, hoặc là khi hắn nhảy xuống khán đài ở trong trận đấu robot, hoặc có lẽ là khi hắn tập kích hạm đội Humphrey.

Những việc trải qua cùng hắn, có quá nhiều điều bất ngờ. Mà đủ mọi chuyện không bình thường của hắn, tựa như cũng đã trở nên bình thường.

"Ta ở phòng giả lập chờ ngươi!".

Ngay khi Margaret chuẩn bị xoay người rời đi, đột nhiên, phi thuyền kịch liệt chấn động.

Loại chấn động này không phải là loại run rẩy khi phi thuyền đi qua tọa độ điểm bước nhảy, mà là lay động mạnh trên quy mô lớn. Margaret đứng không vững liền đâm sầm vào trong lồng ngực mập mạp. Hai người giống như hồ lô mà té ngã trên mặt đất.

Cảnh báo gần như vang lên thê lương cùng lúc với chấn động. Trên lối đi, ngọn đèn màu đỏ đang nhanh chóng xoay tròn. Bốn phía vang lên tiếng bước chân hỗn độn của đám binh lính Phỉ Quân và tiếng quát tháo khàn cả giọng.

"Chuyện gì xảy ra vậy? !" Mập mạp cực kỳ nhanh chóng đẩy Margaret trên người ra rồi bò lên, lục tục túm lấy quần áo mặc vào. Margaret cả người mềm rũ, mặt đỏ giống như sắp chảy máu, giãy dụa cố gắng đứng dậy trong sự rung động kịch liệt. Bộ ngực nở nang đầy đặn của nàng phập phồng gấp gáp, trên bộ ngực đang run rẩy dưới lớp áo sơ mi màu vỏ quýt, mơ hồ có thể thấy một dấu tay của mập mạp.

"Chuẩn bị chiến đấu!" Trong loa phóng thanh đã truyền đến tiếng điện tử của máy tính trung ương và tiếng gọi của hạm trưởng: "Thiếu tướng Điền Hành Kiện, mời nhanh chóng đến phòng điều khiển."

"Chuẩn bị chiến đấu?".

Mặc dù không có nghe được ba chữ đáng sợ nhất là "Địch tập kích", thế nhưng ba người trong phòng vẫn biến sắc. Lập tức, bọn họ liền phát hiện ra tốc độ của chiến hạm đang chậm lại, ánh sáng trong phòng đã trở nên tối sầm. Quay đầu nhìn lại, lớp thiết giáp khép kín ở cửa sổ mạn tàu đang hạ xuống rất nhanh, hoàn toàn ngăn cách ánh sáng của hằng tinh. Đây là bước chuẩn bị để phi thuyền khởi động trang bị tàng hình!

Mặc xong quần áo bằng tốc độ thành thạo giống như đang yêu đương vụng trộm thì bị phát hiện, mập mạp liền kéo tay Margaret, kéo nàng từ trên mặt đất đứng dậy, rồi lại kéo nàng chạy về phía phòng điều khiển. Margaret đang hỗn loạn cũng không để ý đến động tác nắm tay của mập mạp, nàng chỉ là đang kinh hãi mà phát hiện ra, ở phía trước nàng và mập mạp, Rắm Thối mặc một cái quần lót còn chạy đi nhanh hơn gió, trong chớp mắt đã biến mất ở đầu cầu thang.

"Đã xảy ra chuyện gì?" Mập mạp xông vào phòng điều khiển, đã nhìn thấy cái đầu đầy mồ hôi của viên hạm trưởng.

Hạm trưởng Sekhet là một gã thấp bé thuộc tộc hạ đẳng Phily, có một mái tóc xoăn đen và một làn da ngăm ngăm hơi đỏ. Hắn vốn là một gã tiểu đầu mục hải tặc trong băng hải tặc Râu Đỏ, bởi vì tác chiến dũng mãnh, khắc khổ huấn luyện, lại cực kỳ quen thuộc với tuyến đường bay Mars, nên được Chekhov đề bạt thành hạm trưởng chiếc tàu buôn vũ trang Hãn Phỉ 6 này. Trong quá trình chiến đấu trước đó, hắn đã chỉ huy Hãn Phỉ 6 phá hủy hơn ba mươi chiếc chiến hạm lớn nhỏ.

Ngoại trừ đám hải tặc ở Mars mà hạm đội số 1 của Chekhov bao vây tiêu diệt ra, thậm chí còn có hai chiếc tài khu trục của Sous và Binalter.

"Thưa tướng quân! Vừa rồi chúng ta đã bị tấn công, là một phát pháo năng lượng vượt qua tầm bắn mà khuếch tán ra ngoài. Bọn họ không có phát hiện ra chúng ta." Là một người đã từng đi lính ở đế quốc Deseyker, Sekhet vẫn luôn tuân theo những lễ nghi và xưng hô truyền thống nghiêm khắc của quân nhân, sau khi cúi chào, liền cực kỳ nhanh chóng mà chỉ vào một loạt màn hình trên đài chỉ huy nói: "Ngài đến xem!".

Mập mạp và Margaret nhìn chăm chú về phía đó, trên màn hình rada của đài chỉ huy, mười ba điểm màu đỏ và sáu điểm màu xanh đang di động với tốc độ cao ở trong khu vực chướng ngại trên tuyến đường bay ngay phía trước tàu buôn. Trên màn hình ống nhòm bên cạnh Rada, xuyên thấu qua lớp bụi sao nồng đậm hình đám mây, có thể nhìn thấy hai hạm đội đang giao tranh mãnh liệt. Mà ở bên có số lượng lớn hơn, vậy mà lại là hạm đội Sous.

"Hạm đội Sous?" Mập mạp rõ ràng đã giật mình: "Phiên hiệu?".

"Hẳn là một phân hạm đội của hạm đội A3 của cánh quân Salerga do Gorshkov chỉ huy." Sekhet nói: "Thân phận của bên còn lại thì vẫn chưa xác định được, tàu chiến của bọn họ là chiến hạm quân đội, thế nhưng cũng không có dấu hiệu cùng phiên hiệu.".

Gorshkov đang ở đây? Mập mạp hoảng sợ mà giật mình: "Rada còn phát hiện ra điều gì khác lạ nữa không?".

"Tạm thời chưa." Sekhet lắc lắc đầu, bổ sung: "Chúng ta đã phóng ra vệ tinh Rada tầm xa rồi, tới bây giờ vẫn chưa phát hiện ra tàu chiến khác ở chung quanh.".

Mập mạp nhíu mày, bước đi đến trước bản đồ tinh hệ.

Vị trí hiện tại của phi thuyền đã vô cùng gần tinh hệ Reske rồi.

Từ bản đồ tinh hệ có thể nhìn thấy được, đây là một tuyến đường bay phụ thuộc cấp B ở ngoài tuyến đường bay chính Đông Nam. Tuy rằng vẫn nằm trong phạm vi tuyến đường bay Tự Do Mars, thế nhưng bởi vì ở gần tuyến đường bay chính, cho nên cũng không quá bí ẩn. Trong thời kỳ hòa bình, tại thời điểm tuyến đường hàng không chính trở nên chật chội, rất nhiều phi thuyền đều sẽ đi theo con đường này, vòng qua mấy tinh hệ rồi một lần nữa trở lại tuyến đường bay chính. Mà ở trong thời kỳ chiến tranh, hạm đội khống chế tuyến đường bay chính Đông Nam cũng sẽ tiến hành theo dõi tuyến đường bay này.

Sở dĩ mập mạp đi qua đây, có hai nguyên nhân.

Đầu tiên, muốn đến một điểm bước nhảy thích hợp nhất để lẻn vào Thương Lãng tinh, nhất định phải đi qua con đường này!

Đó là lối ra của một điểm bước nhảy dạng nhỏ, ở trong tinh vân cách Thương Lãng tinh của tinh hệ Reske 12000 nghìn km. Bởi vì chỉ có thể cho tàu chiến loại nhỏ giống tàu buôn vũ trang đi qua, ngay cả tàu chiến hơi chút lớn một chút như tàu khu trục cũng đều không thể thông qua, cho nên, điểm bước nhảy này trên phương diện quân sự hoàn toàn không có giá trị chiến lược. Hơn nữa, hoàn cảnh ở không vực có điểm bước nhảy rất phức tạp và nguy hiểm. Vậy cho nên, cho dù Tây Ước đã hoàn toàn chiếm được tinh hệ Reske, cũng sẽ không phái binh đi bảo vệ nơi đây.

Thứ hai, ở trong kế hoạch lựa chọn tuyến đường của bộ tác chiến Phỉ Quân, tuyến đường bay này tương đối an toàn. Bởi vì trước mắt, tinh hệ Long Bow ở phía nam tuyến đường bay chính Đông Nam đã bị Phỉ Quân ngăn chặn chặt chẽ, mà ở tinh hệ Reske phía bắc, thì vẫn còn đang diễn ra hỗn chiến. Nói cách khác, lúc này tuyến đường bay chính Đông Nam không hề bị bất cứ kẻ nào khống chế hoàn toàn. Khả năng hai chiếc tàu buôn vũ trang gặp phải nguy hiểm ở trong này là không lớn.

Thế nhưng mà ai biết được, ở trên tuyến đường bay này, bọn hắn lại gặp phải cổ lực lượng lớn nhất - hạm đội của Gorshkov!

Mập mạp không biết mấy chiếc chiến hạm đang giao chiến cùng hạm đội Sous kia là từ đâu đến đây, thế nhưng đối với hạm đội của Gorshkov, hắn vẫn luôn tương đối chú ý.

Sau khi bị đánh tan, tập đoàn hạm đội Trenock số 12 của Trương Bằng Trình liền lựa chọn di chuyển chiến lược. Đồng thời trốn chạy còn có hạm đội Phỉ Dương B15 của Carolina. Thoạt nhìn, Gorshkov tựa hồ là đã chiến thắng. Thế nhưng, từ đại cục mà nói, trận thắng này của ông ta không hề có chút ý nghĩa nào!

Bởi vì, Gorshkov vốn dĩ muốn tấn công Mars, ngoại trừ để báo thù cho hạm đội A1 và A2 ra, điều quan trọng nhất chính là muốn rút ra cây gai đâm vào bên cạnh tuyến đường bay chính Đông Nam này, để bảo đảm sự an toàn của tuyến đường bay chính Đông Nam. Thế nhưng, khi tinh hệ Long Bow bị hạm đội Douglas đánh lén, mà hạm đội Humphrey đồng thời cũng bị đánh bại, chuyện khống chế tuyến đường bay chính Đông Nam đã trở thành một chuyện cười.

Đã không còn tuyến đường bay chính Đông Nam, một nơi không có tài nguyên như Cảng Tự Do Mars rõ ràng không phải là cảng tránh gió như trong suy nghĩ của Gorshkov.

Trong chiến tranh hiện đại, tầm quan trọng của hậu cần là chuyện không cần phải thảo luận.

Sau khi chấm dứt chiến dịch Mars, số đạn dược, năng lượng và vật tư cần thiết để bổ sung cho bốn hạm đội cấp A của Gorshkov là một con số khổng lồ. Thế nhưng, Trương Bằng Trình sẽ không để lại cho ông ta bất cứ thứ gì ở Mars, mà bản thân Cảng Tự Do Mars, ngoại trừ có thể tiếp tế bổ sung thức ăn nước uống ra, ngay cả năng lượng dân dụng cũng đều rất thiếu thốn, càng khỏi cần nói đến năng lượng quân dụng và vũ khí đạn dược.

Quan trọng hơn chính là, cái tinh cầu này đã sớm bị Phỉ Quân bóc lột sạch sẽ rồi, làm sao còn một chút vật tư dự trữ nào nữa.

Không thể nhận được bổ sung hậu cần, có lẽ ngay cả sữa chữa tàu chiến thì cũng không thể nào tiến hành. Trước mắt Gorshkov không thể giải quyết hai vấn đề này. Ông ta cũng có thể lựa chọn thống trị Mars, rồi khôi phục lại sự phồn vinh của Mars, đám thuyền buôn lậu kia có thể mang đến cho đám người ông ta rất nhiều thứ mà ông ta muốn. Thế nhưng, ông ta không có thời gian để làm như vậy. Huống hồ, những gì ông ta có thể khống chế, trước mắt chỉ có mấy tuyến đường bay cấp A hoặc là cấp B mà hạm đội có thể qua lại được. Còn các tuyến đường bay cấp C cấp D cấp E, đám người ông ta không thể chui lọt được. Nếu không khống chế được các trạm không gian và bến tàu Tự Do vốn nhiều như lông trâu kia, như vậy thì chỉ khống chế một mình Cảng Tự Do Mars cũng vô ích.

Sau khi nhận được tin tức hạm đội Humphrey chiến bại, nếu Gorshkov còn muốn nán lại ở Cảng Tự Do Mars, ông ta cũng không còn là một đại danh tướng nữa rồi, mà là một thằng đần độn! Đường lui bị chặt đứt, vật tư thiếu thốn, Gorshkov sau khi đại chiến chỉ sợ ngay cả tàn binh của Trương Bằng Trình cũng đều không có sức mà đuổi theo. Bởi vậy, cho tới nay, mập mạp không cần phải lo lắng quá nhiều cho Trương Bằng Trình. Chỉ cần Trương Bằng Trình kéo dài đủ thời gian, bất kể là ông ta chạy đi đâu, Gorshkov đều không thể làm gì được ông ta.

Hiện tại, Gorshkov chỉ có hai con đường để lựa chọn.

Một là xuôi nam để tới tinh hệ Long Bow, đoạt lại Lam Thạch tinh. Hai là bắc thượng, tiến vào tinh hệ Reske, hội quân với Mikami Yujin!

Con đường đầu tiên quả thật là không khác gì chịu chết. Như vậy, ông ta cũng chỉ có thể lựa chọn con đường thứ hai.

Đối với việc hạm đội Gorshkov xuất hiện tại phụ cận Reske, mập mạp không có gì ngạc nhiên. Điều mà hắn ngạc nhiên chính là, hạm đội này theo lý đáng nhẽ phải nhanh chóng tiến vào tinh hệ Reske, tại sao lại có thể nhàn nhã mà đi dạo trên tuyến đường bay cấp B này. Kỳ quái hơn là, vì cái gì mà hơn mười chiếc chiến hạm Sous này lại rời khỏi hạm đội chủ lực, và đối thủ giao chiến cùng bọn họ lại từ đâu nhảy ra?

"Là hạm đội của Lý Phật!".

Giọng nói của Margaret rất nhẹ, nhẹ đến nỗi chỉ có một mình mập mạp nghe thấy.

"Đây là chiến khu của hắn?" Trái tim mập mạp liền đập mạnh hơn một chút.

Margaret lắc lắc đầu.

Lý Phật! Nhìn sáu chiếc chiến hạm không có dấu hiệu, không có phiên hiệu, lông tóc mập mạp đột nhiên dựng đứng. Không cần Margaret nói cái gì, hắn cũng biết đám chiến hạm tựa như u linh kia tới nơi này để làm gì.

"Bọn họ tới tìm ta?" Thanh âm mập mạp có chút run rẩy, hắn không thể tin vào phán đoán này của bản thân.

Margaret không tiếng động mà thở dài một tiếng, nói: "Phải nói là, là tới tìm chúng ta. Ta là mục tiêu chủ yếu, còn ngươi là mục tiêu thứ yếu.".

"Làm sao ngươi biết được?" Thanh âm mập mạp lại càng run hơn nữa.

"Trước khi ta rời khỏi tinh hệ Long Bow, ta chỉ là suy đoán, cho đến khi ta nhìn thấy những chiến hạm này." Margaret cau mày, hình như đang tự hỏi một việc rất quan trọng: "Số người biết được những chiến hạm này rất ít, ta lại chính là một trong số đó.".

Mập mạp kinh ngạc nói: "Vậy sao ngươi không nói sớm?".

Margaret lắc lắc đầu, lông mi thật dài nhẹ nhàng lay động: "Ta nghĩ rằng sẽ có người ngăn cản hắn xuất hiện." Nói xong, Margaret nhìn Sekhet nói: "Hạm trưởng Sekhet, có thể khống chế vệ tinh, tìm tòi ở sâu trong khu chướng ngại, nhìn xem có dấu vết chiến đấu hay không.".

"Không thành vấn đề." Sekhet gật gật đầu, gọi tới sĩ quan tình báo rồi phân phó đi xuống.

Bên trong chiến hạm yên tĩnh không tiếng động, chỉ có màn hình ống nhòm đang chớp sáng chớp tối ở trong ánh sáng của pháo năng lượng.

Ngoại trừ bốn chiếc tàu bảo vệ cao tốc, hai chiếc tàu ngư lôi và năm chiếc tàu khu trục ra, hạm đội Sous thậm chí còn có một chiếc tàu tuần dương. Mà đối thủ của bọn họ, lại là một chiếc tàu tuần dương và năm chiếc tàu khu trục. Sáu chiếc tàu chiến hạm này cũng không phải là chiến hạm chính quy đang phục dịch của Phỉ Dương, mà thuộc chủng loại không rõ.

So sánh thực lực hai bên thì hạm đội Sous đang chiếm ưu thế tuyệt đối!

Thế nhưng, cục diện chiến đấu lại giống như không có lợi cho hạm đội Sous.

Mập mạp nhìn chăm chú vào tình hình chiến đấu trước mắt. Ánh mắt hắn bởi vì khiếp sợ mà thu nhỏ lại. Hắn cũng không hề chú ý tới rằng, bàn tay hắn vẫn đang cầm tay Margaret. Mà trong lòng bàn tay hắn, hiện giờ đã nhơ nhớp mồ hôi.

Một luồng ánh sáng chói mắt chợt bừng lên trong hư không. Sóng xung kích quét ngang khuếch tán thành ba vòng tròn sáng nằm trên một quả cầu giãn nở. Khí thể và bụi vũ trụ ở bốn phía, cùng với các viên đá lơ lửng trong khu vực chướng ngại đang bay về bốn phương tám hướng trong làn sóng xung kích. Ở trung tâm màn sáng, một quả cầu lửa đỏ dã xuất hiện. Ngay sau đó, trung tâm màu đỏ xuất hiện mấy bóng đen. Đó là hài cốt của chiếc tàu tuần dương Sous bị phá huỷ!

Tàu tuần dương Sous bị phá huỷ? !

Ở bên trong phòng điều khiển, tất cả các chiến sĩ Phỉ Quân đều trợn mắt há hốc mồm.

Mất đi tàu tuần dương, hạm đội Sous đã hoàn toàn bị sáu chiếc chiến hạm kia áp chế. Sáu chiếc chiến hạm giống như u linh kia có tốc độ cực nhanh, hỏa lực mạnh mẽ, sức phòng ngự cũng vô cùng kinh người. Bọn họ giống như sáu vệ tinh xoay tròn xung quanh hạm đội Sous với tốc độ cao, hỏa lực của chiến hạm Sous rất khó để tập trung vào bọn họ. Thi thoảng trúng mục tiêu, cũng chỉ có thể làm cho lồng năng lượng bảo vệ của bọn họ hơi biến sắc một chút, qua thời gian không bao lâu, lồng năng lượng bảo vệ của bọn họ lại khôi phục trở lại. Mà khi bọn họ tấn công, thì lại đặc biệt hung ác. Tỉ lệ chính xác cao đến kinh người.

Quan trọng nhất chính là, những chiến hạm này phối hợp ăn ý đến mức khiến cho người ta vô cùng phẫn nộ.

Tàu tuần dương duy nhất của bọn họ thu hút phần lớn hỏa lực của hạm đội Sous, mà tàu khu trục của bọn họ, thì lại hình thành hỏa lực đan xen trong khi di động với tốc độ cao. Chiếc tàu tuần dương kia chính là bị sáu chiếc chiến hạm thần bí từ các góc độ khác nhau, tiến hành di động liên tục mà tấn công phá huỷ.

Khả năng phối hợp đồng bộ của bọn họ rất cao, tuy rằng luôn di động không ngừng ở các phương hướng khác nhau, thế nhưng, chỉ cần một chiến hạm trong đó tiến hành điều chỉnh tuyến đường và tư thế, năm chiến hạm còn lại tất nhiên sẽ đồng thời tiến hành điều chỉnh tương ứng. Đừng nói đến thứ khác, chỉ nhìn vào tốc độ đổi hướng và bắn pháo năng lượng gần như đồng bộ của những chiến hạm này là liền có thể biết được, chiến sĩ ở bên trong những chiến hạm này kinh khủng tới mức nào!

Từng chiếc chiến hạm Sous bị hạm đội thần bí phá hủy.

Hạm đội Sous đã bắt đầu biến đổi trận hình, tiến hành phân tán chiến đấu dây dưa. Thế nhưng, bọn họ vẫn bị những chiến hạm này áp chế chặt chẽ như cũ.

Mập mạp ngây dại nhìn chằm chằm vào chiếc tàu tuần dương đang bị quân Sous liều mạng tấn công kia.

Là chiến hạm có hỏa lực mạnh mẽ nhất, chiếc tàu tuần dương này luôn luôn có thể gây ra thương tổn to lớn cho chiến hạm Sous. Bởi vậy, nó cũng nhận lấy mức độ công kích dày đặc nhất. Lồng năng lượng bảo vệ của nó đã tiếp cận màu đỏ thẫm, lớp thiết giáp bên mạn trái của nó cũng đã bị bắn thủng ra một cái động lớn. Còn có vô số pháo năng lượng đang bay về phía nó. Thế nhưng, nó vẫn dựa theo yêu cầu chiến thuật mà di chuyển trên một quỹ đạo cố định.

Điều chỉnh, đổi hướng, tăng tốc, giảm tốc, tập trung, nã pháo, ở trước mặt cái chết, binh sĩ trên chiếc tàu này quá là bình tĩnh rồi, bình tĩnh đến mức khiến cho người ta rét run!

Mập mạp có chút run rẩy. Trước mắt xuất hiện, không phải sáu chiếc chiến hạm do con người điều khiển nữa, đây là sáu cỗ máy chiến tranh do ma quỷ điều khiển, là sáu gã tử thần máu lạnh trong vũ trụ!

Đây đều là chiến hạm dưới trướng Lý Phật?

Mập mạp đột nhiên rất muốn đi tìm Lý Phật để xin lỗi.

"Ngươi xác định, đây là hạm đội của Lý Phật?" Mập mạp hãi hùng khiếp vía mà hỏi Margaret.

"Đúng!" Margaret trả lời rất đơn giản.

"Hắn làm thế nào để điều động những chiến hạm này?" Mập mạp có chút khó hiểu: "Ý của ta là, các ngươi cũng không phải là chế độ đế quốc, làm sao hắn có thể có được tư binh?".

"Đây không phải là việc gì kì quái." Margaret lắc đầu nói: "Đám bộ đội này không phải là quân đội tư nhân, bọn họ vẫn là quân đội của Cộng hòa, chẳng qua, phần lớn bọn họ đều phân bố ở các quân khu. Vị trí đóng quân xa xôi, lại không bị khống chế nghiêm khắc. Mệnh lệnh điều động bọn họ chỉ cần thông qua tư lệnh quân khu của bọn họ, quân bộ sẽ không thể biết được. Bọn họ với chính quyền địa phương cũng có một ít lợi ích tập đoàn, hình thành nên một tấm màn đen.".

"Điều này sao có thể?" Mập mạp cảm thấy có chút khó tin.

"Phỉ Dương rất lớn!" Margaret thản nhiên nói: "Đại khái là gấp mười mấy lần Leray của các ngươi. Ngươi có thể tưởng tượng, một tướng lĩnh cao cấp giống như Lý Phật có thể có được năng lượng lớn tới mức nào.".

"Móa, không phải là lão tử nói móc hắn hai câu sao, làm sao lại nhất quyết đem ta làm mục tiêu thứ hai?" Mập mạp càu nhàu, đột nhiên cảm thấy trên tay có chút không đúng, hắn kinh ngạc nâng bàn tay của Margaret giơ lên trước mắt: "Ngươi nắm tay ta để làm gì? !".

"Tướng quân!" Tiếng kêu của Sekhet đã cắt đứt sự hoảng sợ khi bị phi lễ của mập mạp: "Mau nhìn!".

Mập mạp buông tay Margaret, xoay người nhìn về phía màn hình.

Trên màn hình truyền về từ vệ tinh, hài cốt của mấy chục chiếc chiến hạm đang lặng yên trôi nổi trong khu vực chướng ngại.

Có loại chiến hạm màu đen không có dấu hiệu, cũng có chiến hạm mang dấu hiệu Phỉ Dương. Đó là một phần mộ hạm đội với phạm vi không lớn, thế nhưng lại khủng bố chết chóc.

Bàn tay lạnh như băng một lần nữa lại bị một bàn tay mềm mại nắm chặt.

Thanh âm của Margaret ôn nhu mà kiên định: "Ta cần ngươi.".

Mập mạp khẽ run một cái, cảm giác như mình sắp “lên đỉnh” rồi.