Mạo Bài Đại Anh Hùng

Quyển 7 - Chương 77: Một người đánh một đám (hạ)




Margaret chính là lớn lên cùng với Hastings.

Ở quân bộ Phỉ Dương, nàng từ một cô bé năm tuổi cái gì cũng đều không hiểu, trưởng thành một thiếu nữ 15 tuổi có thể thi đấu giả lập, thảo luận kế hoạch tác chiến với mấy chục tướng lĩnh Phỉ Dương cao cấp, rồi đến khi tròn hai mươi tuổi, tốt nghiệp từ trường quân đội, bước vào quân đội, trở thành một vị tham mưu quân sự tham dự vào chiến tranh. Kiến thức và kinh nghiệm của nàng nhiều gấp vô số lần so với các thiếu nữ bình thường.

Mà trong cuộc sống bình thường, phạm vi quan hệ xã giao của Margaret vô cùng rộng lớn. Sở thích của nàng rộng khắp, cũng vui vẻ mà kết bạn với bất cứ người nào, với bất cứ thân phận gì. Bất kể là nhóm trò chuyện của các thanh niên bình thường hay là trong tiệc rượu của đám con cái nhà giàu quan to, bất kể là buổi họp mặt tư nhân của xã hội thượng lưu hay là nơi hộp đêm đèn điện rực rỡ, đều có thể thấy được bóng dáng của nàng.

Có thể tưởng tượng, một cô gái như vậy sẽ có tầm mắt như thế nào. Bất kể là từ điểm nào, nàng tựa hồ đều không có bất cứ chút cảm hứng nào đối với một cuộc đấu võ bình thường.

Thế nhưng hiện tại, Margaret phát hiện ra, mình vậy mà đã lơ đãng một thời gian rất dài rồi.

Nàng đã từng gặp qua vô số cuộc đấu võ, có thi đấu trên lôi đài chính thức, có đánh nhau sinh tử ở trong chợ đen, cũng có khoét mắt móc hầu ở trên chiến trường, rồi càng nhiều hơn chính là các cuộc huấn luyện chiến đấu được tiến hành mỗi ngày ở trong quan đội. Thế nhưng, nàng chưa bao giờ có một sự khiếp sợ như bây giờ. Sự chấn động và ấn tượng mà cuộc thi đấu này tạo ra cho nàng đã tới mức lông tóc dựng đứng, da đầu tê dại.

Ngay từ bề ngoài mà nói, Margaret đã cảm thấy, cái gã mập mạp béo trắng ở trước mắt này, khi so sánh với gã Ngỗng Trắng cao to đen hôi, căn bản chính là bộ dáng chịu đòn trời sinh. Thế nhưng, hồi thi đấu vừa rồi, cái gã mập mạp này trong nháy mắt lại đã biến thành một cỗ máy hình người hung mãnh mà kinh khủng! Mình đồng da sắt, xuất thủ như điện... Tiếng động khi hai nắm đấm va vào nhau kia, bây giờ vẫn còn đang vang vọng bên tai nàng!

Cái loại cứng chọi cứng này, chính là Margaret vĩnh viễn cũng không thể tự mình trải nghiệm... Khi đấu tay không, giết chết mấy gã binh lính bình thường thì nàng dư sức, thế nhưng, nếu muốn đối đầu với những bộ đội đặc chủng này, đừng nói là gã Ngỗng Trắng giống như trọng pháo thủ kia, cho dù tùy tiện kéo một gã bộ đội đặc chủng bình thường đi ra, nàng có hơn nữa thì cũng không phải là đối thủ!

Đừng nói là chọi nắm đấm với gã Ngỗng Trắng như mập mạp, cho dù chỉ cần tưởng tượng về cảm giác đau đớn kịch liệt sinh ra từ da thịt và xương ngón tay khi hai nắm đấm va vào nhau với tốc độ nhanh như chớp một chút thôi, Margaret đã cảm thấy cả người như nhũn ra.

Nàng không thể không thừa nhận, mình chung quy vẫn chỉ là một người phụ nữ!

Khi nàng nghe thấy tiếng va đập dày đặc như mưa xối, mạnh mẽ như đại bác, nhìn thấy cánh tay phải mềm oặt của gã Ngỗng Trắng, lại nhìn cú đấm của mập mạp giã ở trên mặt Ngỗng Trắng, hoa máu vẩy ra... Nàng phảng phất như đã thấy một con lợn đang đánh nhau với một con sư tử!

Khung cảnh dự đoán đã bị phá vỡ một cách dứt khoát mà triệt để. Hình ảnh đầy rẫy máu me bạo lực kia khiến cho trái tim của nàng như muốn nhảy ra ngoài.

"Nếu không thì các ngươi cứ lên mấy người đi?"

Trong sân huấn luyện yên ắng đã vang lên giọng nói lạnh lẽo của mập mạp. Margaret phục hồi lại tinh thần, tập trung nhìn lại, đã thấy mập mạp đang lạnh lùng đứng tại chỗ, ánh mắt quét qua tất cả các chiến sĩ Phỉ Dương. Trên khuôn mặt ngây ngô thật thà, bây giờ chính là sự khinh miệt không hề che giấu cùng với sự trào phúng ác độc sau khi đã cởi bỏ lớp ngụy trang: "Nếu như sợ bị thương, không lên cũng được."

Ánh mắt Margaret đảo qua trên mặt Jason và các quan binh Phỉ Dương. Nàng thấy được, đang hiện lên chính là vẻ kinh sợ và ngây dại. Ngay vài phút trước, bọn hắn còn đang chờ đợi để xem trò cười của mập mạp, chờ xem Ngỗng Trắng hung hăng cho gã mập này một trận, chờ để kể lể miêu tả về dáng vẻ xấu hổ không thể chịu nổi của gã mập với các chiến sĩ Phỉ Dương khác.

Thế nhưng, bọn họ có nằm mơ cũng không ngờ tới, vài phút sau, kẻ nằm trên mặt đất lại là Ngỗng Trắng, còn kẻ bị trêu đùa nhục nhã đến cùng cực, lại là đám bộ đội đặc chủng Phỉ Dương được dẫn đầu bởi Jason bọn hắn! Bộ mặt thật của gã mập mạp này lại hung hãn ghê tởm đến như vậy. Bề ngoài miệng hùm gan sứa của hắn đã lừa dối tất cả mọi người. Hắn thoáng cái đã ung dung đùa bỡn cả tiểu đoàn đặc chủng.

Nhiều người đánh một người đã biến thành một người đánh nhiều người! Vẻ cười nhạt của gã mập đang giống như một con dao sắc đâm vào trái tim!

"Đến đây! Thế nào, thực sự không dám sao?"

Nhìn các ánh mắt khiếp sợ, đôi môi trắng bệch, cùng với dáng vẻ uất nghẹn của đám quan binh Phỉ Dương bốn phía xung quanh, Margaret cảm thấy trên mặt như có lửa đốt.

Những lời nói của Jason trước đó, đều đã bị hắn trả hết lại. Đám binh sĩ Phỉ Dương khi huấn luyện thực chiến thì thế này thế kia, đến cả nằm trên giường bệnh mấy tuần cũng nói năng hùng hồn, bây giờ nhớ lại, lại thấy hết sức buồn cười.

Ăn miếng trả miếng, cái gã mập mạp này chính là ngay cả một chút cũng không muốn chịu thiệt. Trên sân huấn luyện vẫn đang là một cảnh câm lặng. Rốt cục, Jason đã đỏ mắt mà bước lên phía trước một bước, đưa tay tháo từng cái cúc một trên áo, rồi ném mạnh quân phục xuống mặt đất.

Dưới sự dẫn dầu của hắn, năm gã chiến sĩ Phỉ Dương vừa được chọn ra để huấn luyện chiến đấu cũng đã cởi quân phục. áu kẻ có khả năng chiến đấu tay không cực mạnh của tiểu đoàn đặc chủng vởi vẻ mặt xanh xám đã vây lại xung quanh mập mạp.

Một cuộc ác chiến sắp sửa bắt đầu...

"Làm gì vậy? Các ngươi muốn làm gì vậy?" Mập mạp thất kinh: "Ta chỉ nói đùa thôi mà..."

Cả đám người Phỉ Dương, bao gồm cả Margaret chỉ cảm thấy một cơn tức giận xộc thẳng lên não, trong đầu ầm một tiếng... Mọi tiếng động đều đã biến mất, chỉ nghe cái gã mập mạp kia đang lớn tiếng kêu gào: "Các ngươi lại lên thật hả, tới cùng có danh dự hay không vậy? Sáu người đánh một người, các ngươi không biết xấu hổ hả? Có thắng thì sẽ vẻ vang sao?!"

Trên sân huấn luyện, một cơn gió đã cuốn lên cát bụi lá cây trên mặt đất, du đãng qua lại...

Như bị sét đánh, sáu gã chiến sĩ bao gồm cả Jason tất nhiên là mặt đỏ bừng, đứng tại chỗ mà xấu hổ và giận dữ không chịu nổi. Vẻ mặt của các chiến sĩ Phỉ Dương ở bên cạnh cũng đều lúc xanh lúc trắng. Mọi người vừa xấu hổ tới mực hận không thể có một cái lỗ để chui vào,. vừa tức giận đến mức hận không thể đem cái gã mập mạp đáng chém này bóp chết!

Gặp qua sự ác độc, thật sự là chưa bao giờ gặp qua sự ác độc đến cùng cực như thế!

Tên mập mạp chết tiệt này! Margaret vừa bực mình vừa buồn cười mà cắn cắn môi, nàng phát hiện ra, mình thật sự là đã coi thường sự vô sỉ của tên mập. Mặc dù nàng từ nhỏ đã đi theo bên cạnh Hastings, nhìn quen sóng to gió lớn, nhìn quen các kiểu người, thế nhưng chung quy vẫn chưa bao giờ thấy qua một kẻ thối tha không biết xấu hổ như vậy.

Có lẽ nên nói, cái tên này, căn bản không phải là người!

Thảo nào mặc dù đã nghe nói ban đầu tại Gatralan, sáu sư đoàn thiết giáp của Douglas đã từng có một phen xung đột với đám người Leray của gã mập, thế nhưng có hỏi thăm thế nào thì cũng không biết được tình huống cụ thể, từ trên xuống dưới kẻ nào kẻ nấy đều ăn nói rất mơ hồ dè dặt...

Từ tình hình hiện tại mà xem, Margaret hoàn toàn có thể tưởng tượng được sự xấu hổ của Douglas lúc đó. Nếu như thắng, ngược lại lại không hề gì. Còn nếu như thua, sợ rằng, đổi lại là mình thì cũng sẽ giữ kín như bưng.

Thế nhưng, nếu như ban đầu Douglas là bị gã mập mạp này đùa bỡn y như vậy mà nói, với sự kiêu ngạo của hắn, hắn làm sao lại đánh giá cao về mập mạp đến thế?

" Quên đi quên đi." Trên sân huấn luyện, mập mạp cũng đã cởi quân phục, lộ ra thân hình thịt thà trắng bóng, ngượng ngùng liếc mắt nhìn Margaret một cái, bất đắc dĩ thở dài, vẫy tay: "Nếu đã lên cả rồi, mọi người liền luận bàn một chút nha." Gã tiện nhân nào một bên bày ra tư thế, một bên vẫn còn tha thiết nhắc nhở: "Chuyện như thế này, nghìn vạn lần đừng nói ra ngoài... Sẽ rất mất mặt đấy!"

Tên mập chết tiệt này quá đáng quá rồi! Margaret đã không nhìn được rồi.

Đợt giao phong thứ nhất có thể được bắt đầu một cách vô thanh vô tức dưới tình huống như thế này, có lẽ cũng là một ý không tồi.

Một đối thủ vô sỉ như vậy, hẳn là chơi sẽ rất hay!

Cười khẽ một tiếng, Margaret sóng mắt lưu chuyển, khoan thai nói: "Nếu Điền tướng quân đã nói như vậy rồi, mọi người hãy cứ tiếp tục đi, với trình độ võ thuật của Điền tướng quân, đừng nói là sáu, coi như là mười hai thì ngài ấy cũng sẽ tiếp được! Quân đồng minh nội bộ luận bàn, ngược lại không có mất mặt hay không mất mặt gì cả... Völler, Tagore, Ivey... Sáu người cũng cùng lên đi!"

Mập mạp trợn mắt há hốc mồm nhìn sáu gã chiến sĩ Phỉ Dương đi ra trong đám người, nhìn sắc mặt đám người Jason từ xấu hổ và giận dữ đã trở nên dữ tợn, vẫn còn chưa kịp nói thì đã nghe thấy con mụ Phỉ Dương gian ác kia ra lệnh một tiếng: "Bắt đầu!"

Con mẹ chết tiệt! Mập mạp quát to một tiếng: "Chậm đã!"

"Mọi người lên đi, đừng dừng lại!" Margaret tươi cười yêu kiều.

" Con mẹ nó!" Mập mạp đã không kịp mở miệng nói nữa rồi, chỉ nghe thấy một loạt các âm thanh quyền cước va chạm bịch bịch, đám bộ đội đặc chủng Phỉ Dương vừa ùa lên đã vây lấy mập mạp, bắt đầu tấn công như mưa giây gió giật. Mập mạp đỡ trái đón phải, hai tay bay múa kín kẽ đến mức không còn khe hở thì mới miễn cưỡng chống lại được.

Bộ đội đặc chủng bộ đội đặc chủng, chung quy cũng không phải là một đống gối thêu hoa.

Ngỗng Trắng thất bại, chính là bởi vì hắn không biết được thực lực của mập mạp, lần đầu tiên giơ nắm đấm chọi cứng đã liền mất đi sức chiến đấu. Còn bây giờ, đã có vết xe đổ của hắn, tất cả các chiến sĩ Phỉ Dương cũng không dám đọ nắm đấm với mập mạp.

Tục ngữ nói, ba đánh một không chột cũng què. Huống chi, mập mạp bây giờ phải đối mặt, chính là mười hai người với hai mươi bốn cánh tay!

"Bịch..."

Hai chiến sĩ Phỉ Dương một trái một phải đồng thời phóng chân đá về phía cổ mập mạp, mập mạp giơ hai tay lên đỡ. Vừa mới đỡ xong, Jason ở trước người đã tung một cước nhanh như điện bắn thẳng tới trước ngực.

Mập mạp dưới chân dậm một cái, thân thể béo trắng lộn nhào một cái về phía sau, vừa để né tránh cú tấn công của Jason, vừa để né tránh sự đánh lén của hai gã chiến sĩ Phỉ Dương ở phía sau, thế nhưng cũng không thể tránh khỏi một cú thúc gối của một gã chiến sĩ Phỉ Dương khác, liên tục lui lại vài bước thì mới đứng vững!

" Được lắm..." Mập mạp vừa định nói hai câu kịch, lại bị các chiến sĩ Phỉ Dương đang chen nhau tới dùng quyền cước làm cho phải nghẹn lại. Trong lúc vội vàng, hắn u oán nhìn thoáng qua Margaret một cái, đã thấy nữ nhân này đang nhướn mày với mình. Ánh mắt hai người trong nháy mắt sinh ra va chạm kịch liệt, trong không khí tựa hồ có thể thấy được tia lửa điện tóe ra khi ánh mắt chạm nhau.

Mười hai chiến sĩ tinh nhuệ với trình độ chiến đấu cao nhất của tiểu đoàn tác chiến đặc chủng, trong đó, vẫn còn bao gồm cả đệ nhất cao thủ Jason có thực lực trên cả Ngỗng Trắng! Không ai cho rằng mập mạp có thể thắng được.

Margaret đang tính toán thời gian, nàng muốn xem xem, cái gã mập mạp này tới cùng là có thể chống đỡ được bao lâu.

Lời tác giả: Ngủ gật mất, ban ngày chạy cả ngày ở bên ngoài, thực sự quá mệt mỏi rồi. Sáng sớm cố cày ra một chương, hi vọng không tính là muộn, mọi người đầu tiên cứ xem đi, ta sẽ viết tiếp.