Cuộc chiến đấu đã đi đến điểm cuối. Các chiến hạm còn sót lại của hạm đội A2 đã không thể tiếp tục chống cự được nữa rồi. Bọn họ đã bắt đầu chạy trốn tứ tán. Có điều, có thể thuận lợi thoát ly chiến đấu rồi thoát khỏi sự truy kích của các chiến hạm Trenock, cuối cùng chỉ có không quá 5% chiến hạm. Hơn nữa, phần lớn đều là các tàu khu trục và tàu tuần dương có tốc độ khởi động cực nhanh, chuyển hướng linh hoạt và đồng thời lại không bị ưu tiên tấn công.
Trong tinh không, các chiến hạm Sous đang chạy tán loạn. Còn các chiến hạm Trenock, thì lại chia làm các tổ gồm năm chiếc tàu để vây bắt chặn đường. Bên trong cửa sổ mạn tàu với từng hàng đèn đuốc sáng trưng của chiến hạm hai bên, bầu không khí lại không giống nhau. Một bên là mây mù ảm đạm, còn bên kia, lại là tiếng hoan hô rung trời.
Một trận chiến từ thế ác liệt cực đoan mà giành được chiến quả như vậy, chính là đã vượt qua sự tưởng tượng của mọi người.
Không thể không nói, đây chính là một thắng lợi huy hoàng. Nếu như lại thêm trận hình dài Lục Trạch Thành được bố trí thành công ở trong trận chiến mà nói, ý nghĩa của thắng lợi này hẳn là đã bay lên tầm vĩ đại.
Cũng không phải một quan binh Trenock nào cũng biết được người chỉ huy của chiến dịch này là ai. Trong khi chiến đấu, tất cả các mệnh lệnh đều là do hạm trưởng và bộ tác chiến hạ xuống thông qua hệ thống chỉ huy. Trận chiến tiến vào vĩ thanh, các tham mưu tác chiến cũng bắt đầu suy xét lại về cục diện trận chiến đồng thời bàn luận say sưa với đồng bạn, theo đó, tin tức về vị chỉ huy cũng đã được truyền lưu xôn xao.
Ngay khi tất cả mọi người đang mắng chửi ầm ĩ về hành vi của hạm đội Phỉ Dương, đồng thời lại cảm thấy may mắn vì sự xuất hiện của vị chỉ huy Phỉ Quân dẫn đến bước chuyển ngoặt như trong phim, thì tất cả bỗng nhiên nhìn thấy mười mấy chiếc chiến hạm với hình thù kỳ lạ, rách nát gần như sắp sụp đến nơi đang vọt ra nhanh như chớp từ trong tinh vân Yên Hồ.
Mọi người dán mặt lên cửa sổ mạn tàu, mở to hai mắt ra nhìn ---- Mấy cái thằng này là ai vậy?
Là một đám hải tặc kiếm ăn không tốt, hay là một hạm đội đoàn buôn vừa phá sản, hay có lẽ là đám ăn mày vũ trụ vừa lái chiến hạm đi xin ăn? Đống chiến hạm này, là bị ăn trộm từ trại tàu phế thải nào mà ra vậy? Có thể bay đến được cái tinh vực đến cả hố xí cũng không có này, bọn hắn đã phải trải qua biết bao nhiêu khốn khổ chứ? Giây tiếp theo, cái đám người này có vật luôn ở ngay trước mắt mình hay không?
Khi một chuỗi nghi vấn vừa mới hiện lên trong đầu người Trenock, bọn họ đã thấy được tín hiệu của cái hạm đội này.
Binh sĩ thư tín của Trenock liền đập đầu vào trên máy tính điều khiển... Móa, cái đám rách nát này chính là hạm đội Phỉ Quân!
Tất cả mọi người liền há to miệng, ánh mắt dại ra.
" Chính là bọn họ đã tập kích hạm đội vận tải Sous, trợ giúp cho chúng ta chiến thắng?"
Con mắt của rất nhiều nữ binh Trenock lúc đó đã trở nên ướt nhòe.
Mặc dù hạm đội 1201 hiện tại vừa mới trải qua một kiếp nạn sinh tử, tổn thất chiến hạm vượt quá 40%. Mỗi chiến hạm đều đang mang vết thương chằn chịt. Thế nhưng, so với các chiến hạm Phỉ Quân có thể dùng quần áo tả tơi xanh xao vàng vọt này để hình dung này mà nói, chiến hạm của Trenock, đơn giản là một gã nhà giàu ngày ngày ăn bánh bao kẹp thịt!
Đã có suy nghĩ như thế này, tiếp theo, tất cả các cử động của Phỉ Quân trong mắt đám người Trenock đều trở nên rất hợp lý.
Chỉ thấy đám chiến hạm như lang như hổ này đang sử dụng tốc độ cực nhanh để tham gia cuộc bao vây tiêu diệt tàn dư của hạm đội Sous. Chiến hạm một bên bọc đánh vây chặn, một bên tiếp cận các chiến hạm Sous đã đầu hàng hoặc là đã không thể di động. Chỉ có hai ba chiếc robot vũ trụ mà đã dám đập cửa khoang tàu của nhà người ta.... Thoạt nhìn, bọn họ đúng là đã nghèo đến phát sợ rồi.
"Cám ơn... Thực sự rất cám ơn." Một chiếc tàu buôn vũ trang rách nát của Phỉ Quân một mặt phái ra bốn chiếc robot, nện vào cửa khoang của một chiếc tàu tuần dương Sous, một bên không ngừng gửi tín hiệu cho các chiến hạm Trenock đang giúp cảnh giới ở bên cạnh.
"Thật là tội nghiệp." Các nữ binh Trenock con mắt đỏ hồng, hận không thể được vỗ vào bả vai của các chiến sĩ Phỉ Quân này, rồi nói với bọn họ, cứ từ từ mà ăn, không ai dám giành với các ngươi đâu.
Có điều, những lời này, chung quy cũng không thể nói ra miệng. Ngược lại không phải là do khoảng cách vũ trụ, cũng không phải là không vỗ được vai đám ăn xin này, thực sự là bởi vì, động tác của mấy cái tên này quá là nhanh rồi... Cho dù bên Trenock muốn cướp, thì cũng không có cách nào cướp được!
Không vực d24, một chiếc tàu tuần dương Sous mắt thấy sắp chạy trốn được khỏi sự truy kích của các chiến hạm Trenock. Ngay khi đám người Sous không nhịn được mà nhảy nhót hoan hô, còn đám người Trenock thì uể oải mà ném mũ, đột nhiên, một chiếc tàu tuần dương cùng với một chiếc tàu buôn vũ trang của Phỉ Quân đã đâm chéo vọt ra từ bên cạnh, gia nhập vào hàng ngũ vây chặn.
Không có ai coi hai chiếc chiến hạm này vào mắt. Bên Trenock thì than thở các chiến hạm Phỉ Quân đã lựa chọn đường bay và góc độ không đúng, bên Sous thì chế nhạo hai chiếc chiến hạm rách nát này cũng muốn cóc ăn thịt thiên nga.
Thế nhưng, mấy chục giây sau, tất cả mọi người cả Trenock và Sous đều chỉ còn lại vẻ mặt trợn mắt há mồm.
Ngoài cửa sổ mạn tàu bên trái chiến hạm, hai chiếc chiến hạm Phỉ Quân đang giống như hai tên khất cái đang thiêu đốt luồng sinh mệnh cuối cùng của mình, càng chạy càng nhanh. Bọn họ đầu tiên vượt qua chiến hạm Trenock, sau đó, một trái một phải tới gần chiến hạm Sous.
Vỏ tàu rỉ sét, máy đẩy lắc lư, lớp giáp ngoài như tấm vải rách tươm... Đám người Sous đang phát điên thậm chí còn có thể nghe thấy được cả tiếng cọt kẹt phát ra từ trên thân tàu của hai chiếc chiến hạm rách nát này từ trong vũ trụ vốn không truyền được âm thanh. Mặc dù bọn họ mỗi một giây đều nguyền rủa hai chiếc chiến hạm này sẽ vỡ tan, thế nhưng, hai chiếc chiến hạm này cho dù nát thành một đống, thế nhưng hết lần này tới lần khác càng lúc càng tới gần được bọn họ.
Bên Trenock thì toàn bộ đều choáng váng. Bọn họ nhìn hai chiếc chiến hạm rách nát này tiếp cận chiến hạm Sous, thì thào gọi thượng đế.
Khi con thiên nga xinh đẹp đang vỗ cánh bị hai con cóc đuổi theo, kéo xuống rồi bị vật cho gần chết, vị hạm trưởng tàu Sous đã lập tức tuyên bố đầu hàng.
Hắn đã chấp nhận số mệnh rồi. Hắn không thể tưởng tượng được, khi hai chiếc tàu rách như vậy đuổi theo tàu tuần dương cao tốc của mình thì cần một sự vong ngã đến mức nào, một tinh thần cố chấp đến mức nào. Hắn nghĩ như thế nào thì cũng không hiểu được.
Tình trạng như vậy, hiện đang xảy ra ở khắp mọi ngõ ngách trong không vực ốc đảo.
Các chiến hạm Phỉ Quân xung quanh xuất kích, chỗ nào có thể chen chân vào được thì đều có bóng dáng lụp xụp của bọn họ.
Khi cuộc truy kích cuối cùng kết thúc, rất ít chiến hạm Sous còn may mắn thoát khỏi phiến tinh vực khủng bố này. Mà mười mấy chiếc chiến hạm rách nát, thì lại không biết xấu hổ mà đem phần lớn các chiến lợi phẩm ôm vào trong lòng. Đèn tín hiệu nhấp nháy bốn bên, bắt cái chuyện với chiến hạm Trenock: "Cám ơn, thực sự rất cám ơn. Trenock muôn năm!"
Người Trenock chỉ có thể đứng nhìn, đối với cử động của vị ân nhân cứu mạng này, bọn họ một chút dị nghị cũng không có. Chỉ có điều, có hơi chút sững ra mà thôi. Rất nhiều chiến sĩ Trenock thậm chí còn hoài nghi, ban đầu khi đối mặt với hạm đội A1, nếu như có đám người này lao tới, mình có đúng là chỉ cần ném vào trong bầy chiến hạm Sous một khúc xương là đã có thể giải quyết tất cả vấn đề hay không.
Công tác quét dọn cuối cùng được tiến hành thuận lợi không gì sánh được. Dưới sự bàng quan thậm chí là hiệp trợ của hạm đội Trenock, Phỉ Quân đã được mùa thu hoạch to.
Bốn chiếc tàu chiến đấu , năm chiếc tàu tuần dương, hai chiếc tàu khu trục, toàn bộ đều là của Sous, hầu như hoàn hảo không tổn thương gì mà rơi vào tay Phỉ Quân. Còn có mấy chiếc chiến hạm lung tung nữa, tuy rằng tổn thương nghiêm trọng, thế nhưng rất nhiều bộ phận đều có thể tháo dỡ ra sử dụng. Mà khiến cho mập mạp hưng phấn chính là, trong tinh vân, bọn hắn đã tìm được một chiếc tàu chiến đấu lớp Unicorn Phỉ Dương có tên là Palse!
Chiếc tàu chiến đấu này, khi bị phát hiện thì đang nằm trong sự khống chế của một tiểu đội robot Sous. Người Phỉ Dương trong chiến hạm không phải đáp thuyền cứu nạn rời khỏi chiến hạm thì chính là bị tàn sát không còn. Sau khi tiểu đội robot Sous này gặp phải một đám chiến sĩ robot Phỉ Quân như lang như hổ mà mau chóng tan vỡ, chiếc tàu chiến đấu lớp Unicorn hầu như hoàn toàn mới này liền bỗng dưng tiện nghi cho Phỉ Quân ở sâu trong tinh hệ AR-1862.
Hành lang nối co giãn của tàu chiến đấu Thánh Quang và tàu sân bay Hạo Miểu Trenock đang từ từ nối lại với nhau. Theo ánh đèn xanh lục biểu hiện thăng bằng áp lực sáng lên một cái, khoang tự động bật mở, mập mạp liền ưỡn ngực hóp bụng, sải bước dẫn Phương Hương cùng với các sĩ quan Phỉ Quân đi vào hành lang.
Trong sảnh tập hợp hình tròn của tàu sân bay Hạo Miểu ở cuối hành lang, ba trăm quan binh Trenock đang mặc bộ quân phục nghi thức màu trắng hiên ngang đẹp đẽ của hải quân, cầm trong tay súng trường Trenock, chỉnh tề xếp thành ba hàng nghi thức. Ở một phía khác bên cạnh bọn họ, các hạm trưởng chiến hạm thuộc hạm đội 1201, dẫn đầu bởi thiếu tướng Marshall và trung tướng Trương Bằng Trình đang yên lặng đứng chờ.
Khi cửa khoang tàu sân bay bật mở, các sĩ quan của Phỉ Quân xuất hiện ở cửa tự động, sĩ quan chỉ huy của đội nghi thức liền ưỡn ngực ngẩng đầu, dùng giọng nói đã trải qua sự huấn luyện của hắn mà hô cao: "Chào!"
Thanh âm của viên chỉ huy đội nghi thức đang vang vọng trong đại sảnh. Không có âm nhạc, không có nắm tay nhiệt tình và thăm hỏi ân cần. Trong không khí trang nghiêm, tất cả các quan binh Trenock bao gồm cả Trương Bằng Trình đều "soạt" một tiếng, đồng thời đứng nghiêm giơ tay ngang trán.
Ngay khi mập mạp, Phương Hương, cùng với các sĩ quan Phỉ Quân ở phía sau vẫn còn đang có chút sững cả ra, hai sĩ quan nghi thức một nam một nữ của Trenock đã bước nghiêm lên nghênh đón, đeo lên ngực hai người bọn họ một chiếc huy hiệu sĩ quan tập đoàn hạm đội số 12 Trenock.
" Từ nay về sau, hai vị tướng quân chính là chỉ huy danh dự suốt đời của tập đoàn hạm đội số 12 chúng ta." Thanh âm của Trương Bằng Trình vang vọng chắc nịch: "Đều là số mệnh cả, vạn lần đừng chối từ!"
Bầu không khí tuy rằng trang trọng, thế nhưng các sĩ quan Phỉ Quân lại cảm thấy như có một cỗ nhiệt huyết xộc thẳng lên đầu!
Tất cả mọi người đều biết người Trenock kính trọng anh hùng, một lời nói đáng nghìn vàng.
Là quốc gia lớn thứ ba thế giới, duy nhất lấy tên tinh cầu di dân làm tên quốc gia và dân tộc, đồng thời cũng chưa bao giờ bị chinh phục hoàn toàn, sự kiêu hãnh của người Trenock chính là khắc vào tận xương tủy!
Bọn họ có lực lượng quân sự và thực lực tổng hợp mạnh mẽ, chính là bất cứ một quốc gia nào, bao gồm cả hai siêu cường quốc lớn cũng không dám tùy tiện trêu chọc. Bọn họ bản tính ôn hòa hàm súc, thế nhưng trong nội tâm lại có một sự kiêu ngạo bất khuất. Tất cả mọi người đều không thể nào nắm bắt được cái quốc gia lớn thứ ba này, cũng không thể bắt bọn họ khuất phục, đồng thời cũng rất khó để được bọn họ chấp nhận.
Mà lúc này, lời nói của Trương Bằng Trình, cùng với mọi cử động của các sĩ quan Trenock ở đây đều đã cho thấy. Bọn họ đã coi Phỉ Quân là một thành viên trong bọn họ! Đây là sự chấp nhận của người Trenock. Cho dù là Hastings đích thân tới, cũng không nhất định có thể được bọn họ chấp nhận.
Trong sự kinh ngạc, Phương Hương quay đầu nhìn về phía mập mạp, đã thấy cái bộ mặt mập ú kia đã cười tươi như hoa.
Phương Hương mấp máy môi. Nàng biết, Phỉ Quân đã đạt được sự tôn kính của tập đoàn hạm đội số 12 Trenock, đạt được tình hữu nghị với Trương Bằng Trình. Điều này cũng ý nghĩa rằng, chí ít trong tương lai ở tuyến đường bay Tự Do Mars, Trenock sẽ cùng Phỉ Quân đứng chung một chỗ. Bất kể Fischella và Carolina muốn làm gì Phỉ Quân, người mà bọn hắn đầu tiên phải đối mặt, sẽ là người Trenock.
Xem vẻ tươi cười của cái gã mập mạp kia, hiển nhiên là đang âm thầm đắc ý.
Mắt thấy Trương Bằng Trình bước nhanh tiên lên nghênh đón, mập mạp vội nghiêm người cúi chào, sau đó hào sảng mà giang hai tay ôm chầm lấy Trương Bằng Trình, khung cảnh cảm động lòng người........
"Chiếc tàu chiến đấu Phỉ Dương kia, cậu chuẩn bị xử lý như thế nào?" Trương Bằng Trình nhỏ giọng hỏi.
"Của tôi!" Mập mạp trợn mắt, vẻ ngụy trang lập tức ném lên chín tầng mây.
"Vậy cậu đã đáp ứng chia 3-7..." Trương Bằng Trình đầu mày nhếch lên một phát, dùng sức vỗ mạnh vào lưng mập mạp.
"Nghỉ!" Mập mạp làm gì có chuyện chịu thiệt, nắm tay vỗ bình bịch vào lưng Trương Bằng Trình, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đều là của ta! Lão già ông mà dám cướp, ta với ông liều mạng!"
Trương Bằng Trình cười ha ha, cho lại mập mạp một đấm. Một vị chỉ huy vì giành lợi ích cho đội ngũ của mình mà không cố kỵ mặt mũi một chút nào, con người này chính là càng hợp với tính cách của ông ta hơn xa đám chỉ huy vẫn tự xưng là chính trực vô tư mà ông ta biết kia.
Chỉ cần gã mập mạp này coi tập đoàn hạm đội số 12 là người một nhà, vậy thì cho dù thượng cấp trên danh nghĩa Carolina của hắn cũng không thể phá rối quyết định của hắn, càng không thể khiến cho hắn bán đứng tập đoàn hạm đội số 12.
Một minh hữu như vậy, mới là minh hữu đáng tin cậy nhất!
Mập mạp cũng cười, cười rất chất phác, cố gắng biểu diễn ra sắc mặt thẳng thắn của mình cho Trương Bằng Trình.
Tất cả những gì mà hạm đội b15 Phỉ Dương đã gây ra, khiến cho mập mạp hoàn toàn có thể tưởng tượng được về tình trạng quan hệ ba bên một cách vi diệu của tuyến đường bay Tự Do Mars sau này. Trenock và Phỉ Dương sẽ không vì hành vi cá nhân của Salmon mà trở mặt với nhau, lại càng không thể bởi vì vậy mà ảnh hưởng tới chiến lược đại cục. Lần này trở về Mars, bất kể là Trương Bằng Trình có chất vấn hay chỉ trích ra sao, Carolina và Salmon chỉ sợ rằng đã sớm tìm được cớ thoái thác.
Thứ mà Trương Bằng Trình có thể làm, bất quá chỉ là đem sự tình trình lên quân bộ Trenock, tạo áp lực với bộ chỉ huy liên quân. Thế nhưng như vậy, thứ để ăn nói với hạm đội tập đoàn số 12, cũng chỉ là sự xử lý của Phỉ Dương đối với Salmon. Xử lý như thế nào, mọi người cũng không nói rõ ràng. Y theo logic và sự cường thế của Cộng hòa Phỉ Dương, người của bọn họ tự nhiên là do chính bọn họ thẩm tra xử lí. Cho dù có đưa lên toà án quân sự, đối mặt với thẩm phán của chính Cộng hòa Phỉ Dương, sợ rằng Salmon lại càng giống như một người anh hùng.
Ngăn cách chính là không thể xóa đi được, mà chiến tranh, thế nhưng vẫn còn phải tiếp tục. Người Sous ăn thiệt thòi lớn như vậy, nếu không liều mạng tìm về mặt mũi, bọn họ cũng không phải là người Sous. Vì đại cục, quân bộ Trenock khẳng định sẽ không cương quyết công khai tư liệu ghi hình, tạo thành nội chiến trong nội bộ Phỉ Minh. Mà Hastings, thì khẳng định cũng sẽ lén bồi thường cho Trenock.
Chỉ cần quyền lên tiếng của người Trenock ở Mars được đề cao, mình ở dưới trướng Carolina tự nhiên cũng thoải con gà mái.
" Được rồi." Trương Bằng Trình buông mập mạp ra, không hề cố kỵ hai viên sĩ quan đang ở bên cạnh mà liền hỏi: "Nếu cậu theo hạm đội chúng ta quay về Mars, tới Mars rồi, cậu sẽ giúp ta đánh cái gã Salmon kia chứ?"
"Tất nhiên!" Mập mạp đại nghĩa lẫm nhiên, nói chắc như đinh đóng cột: "Hầu Tử Thâu Đào hay là Đồng Tử Bái Quan Âm, ngài cứ nói!"
*******SPECIAL KIND OF HERO*******
Trong căn cứ cánh quân Salerga Sous đóng ở Lam Thạch tinh Salerga, khung cảnh bận rộn.
Các chiến hạm đang bay lên bay xuống nối liền không dứt. Trên cây cầu dài ở đầu bến cảng, các robot vận chuyển hàng hóa đang đem đủ loại vật tư xếp vào trong kho chiến hạm. Cách đó không xa, chính là các nhóm binh sĩ đang rèn luyện ở trên thao trường. Trong xưởng tàu sửa chữa, mấy chiếc chiến hạm đã được dỡ xuống vỏ ngoài, lộ ra lớp bề mặt màu vàng nhạt bên trong chiến hạm, các công nhân sửa chữa đang bò đầy ở phía trên đó. Mấy chục cánh tay máy móc to lớn đang qua lại xoay quanh hai bên bệ đỡ, tiến hành sửa chữa chiến hạm.
Bầu không khí có vẻ có chút đè nén.
Các binh sĩ khi giao ban công tác đều có lúc vô ý hay hữu ý mà nhìn vào khoảng tinh không ngoài khung cửa trong suốt kiểu khép mở trên nóc cảng khẩu.
Tin tức đã được truyền về, và cũng mau chóng lan ra trong căn cứ. Các sĩ quan cao cấp thì mặt mày xám đen không hề mở miệng. Còn các sĩ quan và binh lính bình thường cấp dưới, thì cũng chỉ có thể dựa vào các tin tức được truyền tới bằng đủ mọi con đường mà suy đoán ra chân tướng sự thực.
Cụ thể chuyện gì đã xảy ra, không ai nói rõ được. Mọi người chỉ có thể khẳng định chính là, lần này hạm đội A1 và hạm đội A2 đã ăn một cú bại trận thật to. Nghe có người nói, vẫn còn ở dưới tình huống hạm đội 1201 Trenock ngay từ đầu đã tổn thất mất 30% mà bị người ta lật bàn. Hạm đội A1 thì coi như vẫn còn lành lặn. Còn hạm đội A2, thế nhưng lại gần như là toàn quân bị diệt. Ngay cả trung tướng Duke chỉ huy hạm đội cũng táng thân trong vũ trụ cùng với tàu sân bay của ông ta.
Đây đã là một điều vô cùng nhục nhã rồi, thế nhưng các chiến sĩ mơ hồ vẫn còn nghe nói, còn có một sự sỉ nhục càng khiến cho người ta không thể nào mở miệng ra được nữa. Thế cho nên khi tin tức này đến thì thượng tướng Ulyanov vốn đang họp đã liền xốc luôn cả bàn họp. Còn thượng tướng Gorshkov, thì lại càng đập vỡ cả một gian phòng làm việc. Tin tức là thật hay giả thì cũng không ai nói rõ được, thế nhưng sự bất thường ở trong căn cứ, mọi người lại đều cảm giác được.
Cấp bậc chuẩn bị chiến đấu đã được nâng lên tới màu cam cấp 1. Các chiến hạm lưu lại phòng thủ ở trong căn cứ đều đã được lệnh hủy bỏ mọi sự nghỉ phép, mau chóng tập hợp đợi lệnh. Hạm đội vận tải đáng ra đã đến thì vẫn không có xuất hiện, còn kho vật tư vẫn luôn được khống chế tiêu hao nghiêm ngặt thì lại đột nhiên được mở ra toàn bộ. Vũ khí vật tư bên trong giống như nước chảy mà không ngừng được chuyển lên chiến hạm. Năm mươi mốt khi linh kiện cỡ lớn, hai mươi mốt kho súng ống đạn được, cùng với mười hai kho năng lượng đã được nhanh chóng chuyển đi sạch sẽ.
Còn có cả các sĩ quan cao cấp thường ngày coi như vẫn còn có thái độ ôn hòa, hiện tại cũng là từng khuôn mặt trầm lặng như nước, phảng phất như trong thân thể mỗi người đều đã được nhồi vào thuốc nổ, chỉ cần có một đốm lửa nhỏ thôi là sẽ lập tức bùng nổ. Đã có một vài gã không may, không biết thế nào đã chọc phải bọn họ mà liền bị ăn phạt roi ngay lại chỗ.
Tất cả những điều này đã gián tiếp chứng thực tính chân thực của lời đồn.
Cánh quân Salerga có sáu hạm đội cấp A, trong một trận đánh đã tổn thất mất một hạm đội rưỡi, lại càng mất đi một hạm đội vận tải với vô số trang bị vũ khí, linh kiện chiến hạm, khối năng lượng nén cùng với robot và thiết bị kiểu mới.
Kế hoạch tác chiến của thượng tướng Gorshkov đã gặp phải thất bại thê thảm. Dùng lời nói của một binh sĩ rất có nghiên cứu về văn học để hình dung đó là, lần này, thượng tướng Gorshkov chính là đã mất cả chì lẫn chài.
Đương nhiên, gã binh sĩ văn vẻ này cũng không gặp được kết quả gì tốt. Một vị trung tá đã bị chọc giận, lập tức liền quất cho hắn tròn hai mươi roi. Sợ rằng trong một tháng sau này, gã binh sĩ này đều phải nằm ở trên giường bệnh mà xem sách văn học của hắn.
Thời gian, trong bầu không khí nặng nề và sự công tác bận rộn đang trôi qua một cách bất tri bất giác.
Khi khung cửa trên nóc cảng khẩu lại được mở ra trong tiếng ù ù ầm vang, các binh sĩ Sous vẫn luôn bàn luận sôi nổi rốt cục đã chấm dứt các suy đoán không ngừng nghỉ của bọn họ.
Bọn họ mở to hai mắt ra nhìn, kinh hãi nhìn vào khoảng tinh không trên cửa vào cảng.
Cao cao trong tinh không, các chiến hạm hình bầu dục đang xếp thành hàng dài, lục tục đi qua tháp pháo phòng ngự vũ trụ ở ngoài cảng. Không có một chiếc nào còn nguyên vẹn. Giống như một đám thương binh thiếu chân thiếu tay, những chiến chiến hạm này đang lê thân thể mang đầy vết thương mà chậm rãi tiến vào cảng.
Ánh mắt của các binh sĩ trong cảng chuyển động qua lại theo sự lướt qua của các chiến hạm.
Trước mặt bọn họ, đầu của một chiếc tàu tuần dương đã bị đục ra một cái lỗ lớn, chủ pháo thì đã méo mó biến hình. Trong cái lỗ lớn, thân thể của một binh sĩ chết trận đang bị kẹt chặt. Chỗ này hiển nhiên là đã bị cửa ngăn bịt kín lại. Thế nên, cái thân thể máu thịt mơ hồ này cứ như thế lắc lư trước mắt mọi người.
Một chiếc tàu chiến đấu khác thì toàn bộ cầu hạm đã bị nổ mất một nửa. Bên trong chiến hạm đổ nát thê lương, cứ như thế mà phơi bày ra ngoài. Trên đống khung thép gãy đoạn, boong tàu bằng kim loại cùng với lưới đường ống, hiện giờ vẫn còn đang lưu lại vết tích của các vụ nổ.
Theo từng chiếc chiến hạm bị hư hại nghiêm trọng bay qua trước mắt, các binh sĩ trong cảng há mồm lại càng to hơn, đoàn người tụ tập cũng càng lúc càng nhiều. Một sự kinh hãi không thể hiểu nỗi đang nảy sinh trong lòng các binh sĩ Sous này --- Một hạm đội Trenock bị phục kích, vậy mà lại có thể đánh cho hai hạm đội cấp A Sous thành như vậy, sức chiến đấu của bọn họ khủng bố tới mức nào kia chứ?!
Hạm đội A2 đã không còn, hạm đội A1 cũng đã cơ bản mất đi sức chiến đấu. Chỉ còn lại có bốn hạm đội cấp A cùng với hai hạm đội cấp B, lại phải ứng phó với ba hạm đội cấp A Trenock cùng với một hạm đội cấp B Phỉ Dương, trận đấu như vậy còn có phần thắng sao?
Mấy giờ đồng hồ sau, các chiến hạm còn sót lại rốt cục đã toàn bộ tiến vào cảng dưới sự hộ vệ của hạm đội A3.
Xưởng tàu sửa chữa nhất thời liền chật kín. Các công tác sửa chữa hầu như đã được lên lịch làm việc ngay khi các chiến hạm này đến. Tất cả các công nhân sửa chữa đều được yêu cầu tăng ca. Ánh đèn trong xưởng tàu đều sáng trưng cả ngày lẫn đêm. Tiếng ầm vang của máy móc, cùng với tiếng chuyển động của robot vận chuyển và đoàn xe vận tải đang không dứt bên tai.
Nhân viên sửa chữa thì bận rộn tăng ca, còn các binh sĩ bình thường thì trằn trọc trong doanh trại. Một căn cứ với mấy trăm nghìn người, vậy mà không có mấy tiếng người nói chuyện. Ngoại trừ tiếng máy móc đang ầm vang ra, cũng chỉ có ngọn đèn hôn ám trong hành lang vắng lặng ban đêm đang chiếu ra bóng đen của góc doanh trại.
Cũng không biết từ lúc nào, một tin tức đã bắt đầu truyền lưu ở trong căn cứ.
Khi nghe thấy cái tin tức này, mỗi một binh sĩ trong sự kinh hãi đều lâm vào sự trầm mặt càng sâu.
Sĩ quan chỉ huy của hạm đội A1, Brenrich và Maeda Yotoshi đều đã bị đưa vào ngục giam, chính là vì sai lầm của bọn hắn đã dẫn đến sự thất bại của chiến dịch lần này. Mà khiến cho tất cả mọi người không thể tiếp nhận được chính là, hạm đội A2 không có bất cứ cơ hội tham gia chiến đấu nào. Bọn họ toàn quân bị diệt, vậy mà lại bởi vì kẻ địch khi chiến đấu với hạm đội A1 đã cùng lúc bày ra trận hình dài Lục Trạch Thành!
Trong vũ trụ, khi hai hạm đội đang bắn giết kịch liệt, vậy mà lại để cho đối phương hình thành trận hình Lục Trạch Thành, tiến hành tấn công hủy diệt vào bộ đội tiếp viện phe mình... Thảo nào mà thượng tướng Ulyanov trực tiếp xốc bàn. Thảo nào mà thượng tướng Gorshkov đã đập nát cả văn phòng! Có thể tưởng tượng được khi bệ hạ và quân bộ nghe thấy cái tin tức này thì sẽ giận dữ tới mức nào.
Không đến vài ngày nữa, toàn bộ Sous sẽ trở thành trò cười cho cả vũ trụ!
Kẻ cười nhạo Sous, không chỉ có Phỉ Minh, thậm chí còn có cả người Jaban đang đóng quân ở đông bán cầu Lam Thạch tinh! Bao nhiêu năm nay, kẻ đè ép đế quốc Sous ở tinh vực phía Đông, ngoại trừ Cộng hòa Trenock ra, sao lại thiếu được cái quốc gia Jaban vẫn luôn không rõ địch ta này! Mặc dù cùng thuộc Tây Ước, thế nhưng, tranh đấu giữa hai quốc gia cho tới bây giờ vẫn chưa hề ngừng nghỉ. Mà hiện tại, người Jaban tựa hồ đã có cái cớ rất tốt để ở lại Lam Thạch tinh, mà chen ngang vào một chân ở trong cái tinh vực mà Sous đang nắm giữ này.
Cánh quân Salerga Sous đã không còn sự lựa chọn nữa rồi.
Mệnh lệnh của thượng tướng Ulyanov đã hạ xuống. Lần này sẽ do thượng tướng Gorshkov đích thân tới tiền tuyến chỉ huy. Bốn hạm đội cấp A và hai hạm đội cấp B toàn diện xuất động. Chỉ có đánh bại Phỉ Minh, triệt để chiếm đóng Cảng Tự Do Mars, mới có thể đem sự sỉ nhục của lần thất bại này gây ra cho Sous giảm thiểu tới nhỏ nhất.
Dùng lời của thượng tướng Gorshkov mà nói, trận chiến này, chính là tử chiến!
Tác giả: Phiếu số mấy rồi? Không dám nhìn luôn.