" Bình tĩnh... ***, phải bình tĩnh..."
Sau khi biết được hạm đội Phỉ Dương đã tiến vào hành lang quá độ, dẫn đến việc hạm đội Trenock cũng không thể lui lại, mập mạp chỉ cảm thấy thất khiếu bốc khói. Cái tên thiếu tướng Salmon của hạm đội Phỉ Dương kia đơn giản chính là một thằng ngu to đầu mà dại! Ngu đến mức cùng cực!
"Ngài định làm như thế nào?" Mập mạp trong lòng đang chửi ầm lên nhưng trên mặt lại mang đầy vẻ chân thành: "Cần chúng tôi phải hỗ trợ cái gì không?"
Phỉ Quân hiện tại đang thiếu nhất chính là thời gian và không gian phát triển, bất kể như thế nào thì cũng không thể để cho cái tấm chắn cánh quân Mars xinh đẹp mà lại miễn phí này vỡ mất. Cái đạo lý môi hở răng lạnh văn nhã mà cao thâm này, mập mạp từ trước đến nay vẫn không hiểu. Thế nhưng hắn lại hiểu rõ hơn ai hết, nếu muốn đứng gần xoa Thái Cực hạ độc thủ, đứng xa chửi bậy nhổ nước bọt, vậy thì tất phải có một kẻ đứng mũi chịu sào làm bia đỡ đạn.
Đối với Phỉ Quân hiện tại mà nói, còn cóww kẻ nào càng dốt nát hơn được đồng chí Lsiên quân Phỉ Minh to xác kia được nữa?
Nhìn ánh mắt thành khẩn chân thành kèm theo tha thiết của mập mạp, Trương Bằng Trình liền cười khổ một tiếng, trong lòng thở dài. Cái tay chỉ huy hạm đội Phỉ Dương kia sao lại không phải là vị Điền thiếu tướng trầm ổn, kiên định, chính trực trước mắt này chứ.
Tuy rằng vẫn chưa làm rõ, thế nhưng mình cũng không phải là kẻ ngu si, sao lại không rõ được cái ý mọn cỏn con không muốn phô bày ra của gã thiếu tướng Salmon hạm đội Phỉ Dương ?! Đơn giản là muốn nhân cơ hội kiếm chút công lao cho xong! Hiện tại ở trong quân đội của các quốc gia trên thế giới, có mấy người được là quân nhân thuần chất? Suy nghĩ giành tiền giành quyền, kẻ sau còn cao hơn kẻ trước. Ngược lại với cái đất nước Leray trước nay vẫn luôn bị coi thường này, mấy năm chiến tranh Vệ Quốc đã đánh ra được một đắm hán tử sống lưng thẳng tắp! Có thể đánh trận, biết đánh trận, rồi dám đánh trận mà xưng danh, người Trenock xưa nay kinh trọng nhất chính là những anh hùng có thể thực sự đao thật súng thật chém giết bước ra từ trong máu tanh lửa cháy! Sau buổi diễn thuyết công khai khi truy điệu Hamilton của Tổng Thống Leray lưu vong Flavio, mấy ngày nay, mỗi ngày đều có vô số người Trenock đến sứ quán Leray ở thủ đô Trenock để bày tỏ sự kính trọng và thăm hỏi, dâng một bó hoa tươi thắm lên Hamilton.
Ba mươi triệu chiến sĩ Leray tử chiến anh dũng không lùi đã đủ để cho người Trenock cảm thấy kính trọng. Đối với tính toán lúc buổi đầu chiến tranh của Trenock, trong dân chúng cũng đã suy xét lại và phê bình kín đáo.
Hiện tại, không nói đến việc vị Điền thiếu tướng này đã sớm báo động trước, tránh cho hạm đội 1201 đâm đầu vào bẫy rập của người Sous, chỉ bằng vào vẻ ung dung bình tĩnh y như trước của người ta khi biết được hành vi lỗ mãng của hạm đội Phỉ Dương, vốn có thể gây ra hậu quả nghiêm trọng, thế thôi cũng đã đủ khiến cho người ta kính phục.
"Tôi biết Phỉ Quân vẫn luôn nằm dưới sự lãnh đạo của Điền tướng quân..." Mắt thấy mập mạp muốn giải thích, Trương Bằng Trình liền khoát tay nói: "Tôi cũng biết sự khó xử của Điền tướng quân. Đôi khi, hiểu trong lòng không nói là được rồi. Lần này, sự tình đã trở nên như vậy rồi, tôi không thể thấy chết mà không cứu được. Trenock chung quy vẫn ở trên chiếc thuyền Phỉ Minh này. Nếu như bởi vậy mà có sự ngăn cách với Phỉ Dương, đối với thời cuộc thì rất là bất lợi."
Nhìn vẻ mặt từ chối cho ý kiến của mập mạp, Trương Bằng Trình cười khổ nói: "Leray đã phải trả đủ cho cái cuộc chiến tranh này rồi. Sau lễ truy điệu Tổng Thống Hamilton, các người làm cái gì, Phỉ Minh cũng không truy tra đến cùng nữa. Lần này có khoanh tay đứng nhìn thì cũng không ai đứng ra chỉ trích các cậu. Huống hồ, trên danh nghĩa, Phỉ Quân cũng không phải là quân đội của Leray. Thế nhưng Trenock chúng tôi không thể như vậy, hiện tại ánh mắt của các quốc gia Phỉ Minh đều đang nhìn chằm chằm vào chúng tôi."
Một hồi trầm mặc.
"Cứ như vậy đi!" Trương Bằng Trình dựng thẳng sống lưng: "Đây là cuộc chiến đấu của các hạm đội cấp A. Các cậu hãy mau chóng nghĩ cách rời đi đi. Nếu như tôi có thể còn sống mà quay về được Mars, tôi sẽ đánh cho cái tên Salmon kia một trận, sau đó mời cậu đi uống rượu!"
Ông ta nghiêm người cúi chào: "Cám ơn!"
Liên lạc đã bị cắt đứt, thế nhưng khuôn mặt vuông vức, nghiêm túc mà sáng sủa của Trương Bằng Trình tựa hồ vẫn còn lưu lại trên màn ảnh.
Mập mạp nhếch nhếch miệng, muốn nói cái gì đó, chung quy vẫn chỉ nhìn vào màn hình mà ngẩn ra.
*******SPECIAL KIND OF HERO*******
"Hai mươi giây sau, Bước Nhảy kết thúc."
Trên tàu chiến đấu Black Tulip, tiếng điện tử đơn điệu mà máy móc của máy tính trung ương đang quẩn quanh khắp mọi ngõ ngách của chiến hạm.
"Mười lăm giây sau, Bước Nhảy kết thúc."
Mặc dù hệ thống phản lực của chiến hạm đã được khởi động, các thuyền viên đang qua lại hối hả vẫn đứng lại hết, đi tìm các vị trí an toàn phân bố ở các nơi trong chiến hạm rồi ngồi xuống, vững vàng nắm lấy tay vịn. Có người thậm chí còn thắt lên dây an toàn.
"Mười, chín, tám, ... bốn, ba, hai..."
Tiếng điện tử vẫn không ngừng đếm ngược. Trong phòng điều khiển, các thuyền viên đều ngẩng đầu lên, khẩn trương nhìn vào màn hình chính trên đài điều khiển trung tâm.
"Một... Bước Nhảy kết thúc!"
Theo tiếng nhắc nhở của âm thanh điện tử, trên màn hình chính từ nãy giờ vẫn tối đen như mực, một khoảng tinh không rộng lớn đã như đập vào mắt.
Thân hạm khi giảm tốc độ đột ngột đang phát ra đủ loại tiếng động kỳ quái. Ánh sáng từ các ngọn đèn điện tử khảm vào trong tường kim loại trong suốt đang nhấp nháy sáng tối. Thiết bị phản lực đang kêu rít lên những tiếng kêu bén nhọn, cố gắng triệt tiêu lực quán tính khi phi thuyền giảm tốc độ. Mặc dù vậy, tất cả mọi người trên chiến hạm vẫn có thể cảm giác được thân thể của mình bị đè ép kéo đẩy giống như đang gặp phải một áp lực vô hình. Cánh tay đang nắm lấy tay vịn đã lộ ra cả gân xanh.
"Xì..." Tiếng rít của thiết bị phản lực đã bắt đầu lắng xuống, dần dần yếu bớt lại.
Áp lực vô hình chầm chậm biến mất. Sớm đã quen với trạng thái khi Bước Nhảy kết thúc này, các thuyền viên liền mau chóng rời khỏi vị trí an toàn. Chiến hạm vắng lặng lại khôi phục lại sự ầm ĩ và bận rộn trước đó.
"Tướng quân Salmon!"
Trong phòng điều khiển trung tâm, một viên tham mưu ở trước máy tính trung ương đang lớn tiếng báo cáo: "Phát hiện ra hạm đội vận tải của Sous, rada đã khóa mục tiêu."
" Tướng quân, tọa độ mục tiêu là {45732. 4312. 95947. 6} , đang ở quãng số 1 của khu vực chướng ngại Yên Hồ, khoảng cách 28000 km." Tiếng báo cáo của nhân viên rada ngay tiếp sau đó.
"Cả hạm đội đã thuận lợi kết thúc Bước Nhảy. Trận hình đã chỉnh đốn xong. Không có chiến hạm tụt lại phía sau."
"Khoang động lực chính một lần nữa khởi động. Năm phút đồng hồ, chuẩn bị đếm ngược..."
" Máy đẩy số 1 khởi động, máy đẩy số 2 chuẩn bị..."
"Khoang ngư lôi số 4 phát ra cảnh báo sự cố. Bộ phận sửa chữa hậu cần lập tức tới kiểm tra..."
Tiếng báo cáo và mệnh lệnh của các tham mưu đang nối tiếp nhau trong phòng chỉ huy.
Nhìn vào hạm đội vận tải Sous đã không ngoài dự liệu mà xuất hiện ở trong rada trên đài chỉ huy, Salmon liền hít vào một hơi thật sâu. Hắn đang chờ đợi.
"Chúa ơi... Hạm đội Sous!" Tiếng hoảng sợ của nhân viên rada hầu như xuất hiện cùng lúc với những điểm sáng rậm rạp trên màn hình rada của đài điều khiển: "Hạm đội cấp A, bên trái, cách chúng ta 60000 km!
Salmon nhìn về phía màn hình chính của đài điều khiển trung tâm. Ở cách đó 60000 km, vô số các chiến hạm Sous vừa kết thúc Bước Nhảy đang hiện ra từ trong hư không. Những cái đầu chiến hạm dữ tợn kia đang chĩa thẳng vào hạm đội b15. Trái tim của hắn lập tức đã chìm xuống tận đáy. Tình báo của Phỉ Quân là thật, đây quả nhiên là một cái bẫy.
" Toàn hạm đội tăng tốc!" Salmon nắm chặt lấy tay vịn ghế chỉ huy, vụt đứng dậy rồi hạ lệnh nói: "Rẽ phải 700 độ, động cơ mở hết công suất."
Sự xuất hiện đột ngột của hạm đội Sous đã khiến cho chúng quan binh trên dưới vốn không biết nội tình của hạm đội b15 đang chìm đắm trong sự hưng phấn khi phát hiện ra hạm đội vận tải Sous liền loạn thành một đoàn.
Theo tiếng ra lệnh của Salmon, cả hạm đội liền giống như nổ bom mà làm ra một cú quẫy đuôi lộn xộn trong trận hình hình thoi. Máy đẩy ở đuôi chiến hạm phun ra một vệt sáng trong nháy mắt liền trở nên chói lóa. Trận hình hình thoi giống như một tấm lụa mỏng được vò lại với nhau rồi ném xuống mặt đất, xòe ra trên không trung. Các chiến hạm đột nhiên kéo giãn cự ly, lần lượt khởi động rồi phóng thẳng về phía bên phải.
" Hạm đội Sous đang truy đuổi chúng ta." Lời này của nhân viên rada hầu như có thể nói là rất thừa, thế nhưng lại khiến cho mỗi người trên chiến hạm đều cảm thấy lạnh lẽo trong lòng. Ngoại trừ Salmon ra, không ai biết được sau khi Bước Nhảy chấm dứt thì sẽ xảy ra chuyện gì. Đối với bọn họ mà nói, sự xuất hiện của hạm đội Sous thực sự quá bất ngờ rồi.
Mà theo sự khởi động nhanh chóng của hạm đội b15, hạm đội Sous vừa mới kết thúc Bước Nhảy tất nhiên cũng mau chóng đuổi theo. Riêng điều này đã nói lên một sự thực --- Sự xuất hiện của cái hạm đội Sous này không phải là ngẫu nhiên. Khi bọn hắn phát hiện ra hạm đội Phỉ Dương, thậm chí còn không có một chút chần chừ nào! Bọn hắn sớm đã có chuẩn bị! Đây là một cái bẫy!
"Chiến hạm hộ tống của hạm đội vận tải Sous đang tiến gần đến chúng ta!" Cái mồm thối của tay nhân viên rada khiến cho tất cả mọi người hận không thể đem nó khóa lại!
"Bọn hắn đang nổ súng về phía chúng ta!" Lần này là nhân viên quan sát.
Mấy chục luồng sáng màu trắng cùng với mấy trăm tia sáng màu đỏ thoáng hiện ở bên mạn trái của hạm đội. Hạm đội đang di chuyển với tốc độ cao nhất thời giống như vừa chạy ra khỏi mái hiên và tiến vào trong màn mưa.
Dưới sự va đập của các luồng sáng năng lượng màu trắng, lồng năng lượng bảo vệ của mấy chiếc tàu khu trục và tàu tuần dương ở bên cánh trái của hạm đội đang biến đổi màu sắc, rực rỡ mà kinh khủng. Sóng xung kích cuồng bạo sinh ra từ các vụ nổ năng lượng đẩy cho chiến hạm nghiêng trái nghiêng phải. Cánh trái hạm đội nhất thời loạn thành một đoàn.
" Tháp pháo bên mạn trái mau chóng di chuyển để áp chế hỏa lực. Đừng dừng lại, tăng tốc rời đi!"
Salmon hận đến ngứa cả răng, thế nhưng lại không thể tránh được. Hạm đội vận tải Sous nguyên bản là con mồi giờ lại đã biến đổi trở thành con chó săn bên cạnh thợ săn, đang cố gắng sử dụng sự công kích của bọn hắn để trì hoãn tốc độ của hạm đội b15. Vậy mà hết lần này tới lần khác, mình lúc này lại không thể nào dừng lại mà giết chết bọn hắn. Cái cảm giác uất nghẹn này khiến cho hắn đỏ cả mắt.
Hạm đội b15 Phỉ Dương dù sao cũng được trang bị các chiến hạm chủ lực của Phỉ Dương.
Năm chiếc tàu chiến đấu lớp {Unicorn} tiến lên, hầu như có thể không cẩn để ý tới hỏa lực ngăn chặn của hạm đội vận tải Sous. Mà tám chiếc tàu tuần dương hạng nặng lớp {Cuồng Sa} ở cánh trái trận hình cùng với hai mươi chiếc tàu khu trục lớp {Ấu Sư} (*sư tử non, lion cub), sau khi mở hết hỏa lực của tháp pháo xoay tròn ở bên mạn trái cũng đã đủ để cho hạm đội vận tải Sous tránh xa ba bước.
Trong tinh không, hai hạm đội cách nhau hơn mười nghìn km lướt sát mà qua. Vô số chùm ánh sáng từ pháo năng lượng của chiến hạm đang ngang dọc đan xen trong hư không giữa hai hạm đội giống như tấm lưới sao băng. Ánh sáng từ các vụ nổ liên tiếp cùng với ánh sáng biến đổi rung động từ các lồng năng lượng bảo vệ chiến hạm đang chiếu rọi cả vụ trụ. Viên hằng tinh ở phương xa đang ảm đạm thất sắc trước thứ ánh sáng rực rỡ của tử vong này.
Sau khi phải trả giá bằng một chiếc tàu khu trục {Ấu Sư}, hạm đội b15 Phỉ Dương rốt cục đã vượt qua được dàn hỏa lực ngăn chặn của hạm đội vận tải Sous, giờ phút này đang cắt ngang qua hư không, chui vào khu vực chướng ngại Yên Hồ tại vị trí cách hạm đội vận tải Sous mười hai nghìn km. Mà vài phút gây trì hoãn này của hạm đội vận tải Sous đã khiến cho khoảng cách giữa bọn họ và hạm đội cấp A Sous ở bên cánh được kéo lại gần tới ba mươi nghìn km.
Trong chiến tranh vũ khí lạnh cổ đại, có một kinh nghiệm đã được đúc kết là 'gặp rừng chớ vào'. Trong chiến tranh vũ trụ ở thời đại này, cái kinh nghiệm này cũng đã được chuyển dời tới trong chiến đấu truy kích vũ trụ.
Chỉ có điều, rừng cây ở đây chỉ chính là khu vực chướng ngại và tinh vân với hoàn cảnh hiểm ác đáng sợ.
Khi tác chiến ở trong hư không không có tiểu hành tinh và không bị che đậy tầm nhìn, so với khi tác chiến ở trong tinh vân và khu vực chướng ngại chính là hai thứ hoàn toàn khác nhau.
Trong hư không mênh mông bát ngát, hạm đội hai bên so đấu chính là về sự mạnh yếu của chiến hạm, sự biến hóa của chiến thuật và sự phối hợp giữa các chiến hạm, còn có cả về công kích điện tử áp chế quấy nhiễu cùng với hỏa lực tập trung chuẩn xác. Mà ở trong tinh vân và khu vực chướng ngại, tác dụng của tất cả các nhân tố đều bị giảm mạnh tới 80%! Trong việc tác chiến ở khu vực chướng ngại, nhân tố quan trọng nhất chính là vị trí địa lý!
Trong một khoảng không bao gồm vô số tiểu hành tinh, đá vụn và bụi thể khí, nếu như bị đối thủ chiếm được địa hình có lợi trước, điều đó hầu như nghĩa là một hồi thảm bại.
Đây chính là vùng cấm của rada, chính là thánh địa cho việc phục kích đánh lén.
Bất kể là rada ánh sáng phản xạ, sóng siêu âm, cảm ứng hạt căn bản hay là máy quét vật chất,... tất cả đều bị hạn chế bởi điều kiện hoàn cảnh phức tạp mà ác liệt của khu vực chướng ngại. Máy phân tích quang phổ và kính viễn vọng quang học cự ly xa cũng đều không dùng được. Mà bão từ, trường lực hỗn loạn, đá từ trường,... thì lại càng là cơn ác mộng cho hệ thống điện tử của các chiến hạm.
Bao gồm các hệ thống tấn công điện tử, công kích hệ thống điều khiển, hệ thống hiệp đồng, hệ thống thông tin liên lạc, hệ thống chỉ huy,... Chiến hạm điện tử hóa càng cao, sự đả kích lại càng nghiêm trọng. Ở nơi này, thứ đáng tin cậy và an toàn nhất chính là những máy móc nguyên thủy và đơn giản nhất.
Có thể tưởng tượng được, khi một hạm đội xâm nhập vào trong một khu vực chướng ngại nơi bốn phía đều là tiểu hành tinh và đủ loại hoàn cảnh ác liệt, lại bị một hạm đội quân địch vốn đã chiếm được địa hình có lợi phục kích thì sẽ là một chuyện bi thảm như thế nào.
Thế nhưng, khi nhìn thấy hạm đội cấp b của Phỉ Dương chạy trốn vào trong khu vực chướng ngại Yên Hồ, sĩ quan chỉ huy Alexander Brenrich của hạm đội A1 thuộc tập đoàn hạm đội số 1 cánh quân Salerga Sous vậy mà lại chỉ lộ ra một nét mỉm cười khinh miệt. Hạm đội mà hắn chỉ huy hầu như không một chút do dự liền theo sát ở phía sau hạm đội Phỉ Dương, cắm đầu xông vào trong khu vực chướng ngại.
Gã chỉ huy của hạm đội cấp b Phỉ Dương này đã chọn đúng sách lược, thế nhưng lại không chọn đúng được phương hướng.
Khu vực chướng ngại Yên Hồ rộng tám trăm nghìn km vuông, phân tán thưa dày không giống nhau. Ngoại trừ các loại hoàn cảnh ác liệt ra, trong đó vẫn còn có một không gian không có chướng ngại nối liền với hành lang quá độ. Loại không gian này được những nhà du hành vãng lai gọi là -- Ốc đảo vũ trụ. Tàu thuyền khi du hành trong khu vực chướng ngại, tới được cái ốc đảo này thì giống như là đã gặp được một bến cảng bình yên từ trong cơn bão tố.
Nếu như coi toàn bộ khu vực chướng ngại Yên Hồ như một cục bột mì bất quy tắc mà nói, như vậy, cái ốc đảo vũ trụ này cùng với hành lang quá độ nối liền với nó liền giống như ba que diêm căm ngược vào trong cục bột. Ốc đảo vũ trụ chính là ở vị trí đầu diêm, nơi ba que diêm chụm lại vào một chỗ. Thông qua ốc đảo, tàu thuyền có thể lựa chọn tiến vào bất cứ một hành lang quá độ nào. Rời khỏi khu vực chướng ngại Yên Hồ hoặc là ngược lại, từ một hướng Bước Nhảy khác để tiến vào khu vực chướng ngại Yên Hồ, từ đó đổi hướng tiến vào tuyến đường bay chính dẫn tới tinh hệ 1851 hoặc 1871 thuộc đoạn khu vực chướng ngại Yên Hồ.
Đối với hạm đội b15 Phỉ Dương mà nói, biện pháp tốt nhất để thoát khỏi sự truy kích của hạm đội Sous chính là đến cái ốc đảo vũ trụ này, sau đó vượt qua một trong ba cái hành lang quá độ rồi rời đi. Chỉ cần chạy được ra khỏi phạm vi truy kích của hạm đội Sous, chỉ cần vẫn ở tinh hệ 1861 thì sẽ có không gian để cho hạm đội quay về.
Có điều đáng tiếc chính là... Brenrich đang ngắm nghía thưởng thức một cái tẩu toàn thân đen kịt như mực bằng ngọc đen, ngưng mắt nhìn vào cái ốc đảo nho nhỏ trên bản đồ kia. Hạm đội Phỉ Dương cấp b này không hề biết được, ở cái ốc đảo nơi mà bọn hắn đang hướng tới kia cũng không phải là cánh cửa thoát hiểm cho bọn hắn. Ngược lại, bọn hắn đã chiếu đúng theo kế hoạch của thượng tướng Gorshkov, tự động nhảy vào một cái bẫy càng sâu hơn.
Hạm đội A1 vẫn luôn cố gắng đuổi cái hạm đội cấp b Phỉ Dương này đến ốc đảo. Nếu không ngoài sở liệu mà nói, hạm đội của Trenock sẽ xuất hiện ở đó trong vòng hai mươi phút nữa.
Kế tiếp, chính là một hồi dây dưa! Hạm đội A2 chờ đợi nãy giờ sẽ vượt qua hành lang quá độ mà bất chợt hiện ra ở đó.
Đến lúc đó, biểu tình trên mặt đám người Phỉ Minh nhất định sẽ rất đặc sắc!
*******SPECIAL KIND OF HERO*******
" Hạm đội Phỉ Dương đã tiến vào khu vực chướng ngại Yên Hồ, đang chạy trốn về phía ốc đảo. Khoảng cách giữa bọn họ và hạm đội Sous chỉ còn mười hai nghìn km nữa!"
" Hạm đội Cộng hòa Trenock đã chuyển hướng rời khỏi khu vực chướng ngại, tiến vào hành lang quá độ."
"Phần đuôi trận hình của hạm đội Phỉ Dương đang bị hạm đội Sous tấn công."
" Tàu điều tra không theo kịp được nữa, đã mất dấu của hạm đội Phỉ Dương và hạm đội Sous."
" Hạm đội vận tải Sous đã chuyển tuyến đường, hiện đã vượt qua được quãng số 1 của khu vực chướng ngại, đang tiến vào quãng số 2."
Trên tàu chiến đấu Thánh Kiếm, mập mạp yên lặng ngồi trên ghế dựa, mặc cho các tiếng báo cáo vang lên liên tiếp ở bên tai.
Chiến đấu giữa các hạm đội cấp A, đối với hạm đội Phỉ Quân hiện tại thì chính là tuyệt đối không thể trực tiếp tham dự.
Giống như một con sư tử non bước chân chập chững cố gắng tham gia vào cuộc chiến đấu giữa các con sư tử trưởng thành... Kết quả duy nhất chính là tan xương nát thịt máu me mơ hồ.
" Mệnh lệnh cho tàu điều tra số 3 tiến về không vực ốc đảo." Bên tai mập mạp đã truyền đến thanh âm của Phương Hương: "Tàu điều tra số 2 tiếp tục giám thị chặt chẽ hướng đi của tàu vận tải Sous. Tàu điều tra số 1 và số 4 rút về sát rìa khu vực chướng ngại Yên Hồ."
"Quãng số 2..." Mập mạp ngồi thẳng người lại. Mặc kệ chiến cuộc giữa Phỉ Minh và hạm đội Sous có ra làm sao, chí ít thì mình đã có cơ hội hạ thủ với hạm đội vận tải Sous hiện đang hướng về cửa ra của khu vực chướng ngại Yên Hồ!
Số lượng vật tư trị giá 20 tỉ Phỉ Nguyên, một chiếc tàu vận tải khổng lồ hoàn toàn có thể cải tạo thành tàu sân bay, đây thực sự là đại bổ!
"Người chết trym chỉ trời, bất tử sống đời đời."
Mập mạp lau miệng một cái.
Trước thịt cái hạm đội vận tải này đã rồi tính!