Khu nhà ăn ồn ào huyên náo đã dần dần yên tĩnh lại, chỉ có thể nghe thấy
tiếng chiếc quạt gió cực lớn trên trần nhà đang chậm rãi xoay tròn.
Mập mạp từ từ ngồi xuống băng ghế ở bên cạnh, trong đầu đã hoàn toàn trống rỗng.
Hắn biết rằng chiến tranh rất tàn khốc, và hắn cũng biết rằng, Hamilton đã bị cầm tù, kết cục đang đợi ông ấy cũng chẳng tốt lành gì. Thế
nhưng, khi cái tin tức này truyền đến, hắn vẫn như cũ không thể nào
tiếp thu được.
Brown và Sneider đã đi rồi, hiện tại, Hamilton cũng đi rồi. Kế tiếp sẽ là ai đây?
Thân thể của mập mạp bắt đầu run rẩy một cách không thể kiềm chế. Hắn
đang rất sợ, hắn không biết được khi cái thế giới tuy rằng gian khổ
nhưng coi như vẫn còn quen thuộc này, đến cuối cùng thì sẽ trở thành
cái dạng gì! Cái cảm giác xa lạ kia, rồi cảm giác vô lực kia, tựa như
bóng ma chết chóc đang khiến cho hắn sợ hãi!
Có một số người, giống như những ngọn đèn vẫn luôn lặng lẽ không tiếng động mà tỏa ra ánh sáng ở bên cạnh ngươi.
Người này, có thể là cha mẹ của ngươi, con cái của ngươi, rồi bạn đời,
bạn bè, thầy cô của ngươi. Sự tồn tại của bọn họ đã tạo thành toàn bộ
thế giới của ngươi.
Mập mạp đã hiểu rõ đạo lý này từ rất sớm (*hắn mồ côi từ nhỏ), hắn
không muốn chết, hắn lại càng không muốn để cho những người mà mình
quen thuộc này chết đi! Hắn không thể nào tưởng tượng được, khi những
con người này, trong cái cuộc chiến tranh chết tiệt này mà chết đi
từng người từng người một, vậy thì thế giới của mình sẽ còn lại cái gì!
Mà Hamilton, đối với mập mạp mà nói, không chỉ là một ngọn đèn, mà còn
là người cầm lái cho con tàu Leray đã hết sức rách nát tàn tạ. Trong
trận mưa gió này, con người này lại mất đi, khiến cho mập mạp bỗng
nhiên có cảm giác mất hết phương hướng. Đối mặt với con sóng lớn ngập
trời, hắn đang không biết phải làm như thế nào.
Hơn ai hết, mập mạp hiểu rõ, Leray, có thể không cần mình, thế nhưng
tuyệt đối không thể tách rời khỏi những bậc tinh anh như Hamilton,
Mikhailovich, Flavio và Bernardote.
Những tinh anh này mới là trụ cột của Leray, mà bản thân mình, chung
quy cũng chỉ là một gã mập mạp ngực không chí lớn. Nếu không có ai
nâng đỡ, không có ai thúc giục, cũng không có ai dìu dắt, bản thân mình sợ rằng vĩnh viễn cũng không đi đến được tới mức này.
Mình có thể đánh trận, có thể dùng thủ đoạn hèn hạ nhất để tiêu diệt
bất cứ đối thủ nào. Thế nhưng, mình tuyệt đối không phải một người lãnh đạo có phong độ nhẹ nhàng cử chỉ nhã nhặn, có thể hoạch định tương lai cho Leray, có thể xử lý bất cứ sự vụ to nhỏ, có thể điều hòa đấu
tranh giữa các đảng phái, cân đối quyền lực, đồng thời lại có đầy đủ
tấm lòng và học thức để có thể dẫn dắt dân chúng.
" Ta về đi ngủ một giấc!" Giữa bầu không khí trầm mặc, mập mặp đứng dậy với khuôn mặt tái nhợt, nói với Markevitch: "Bảo với bộ tác chiến,
tiếp tục hoàn thiện phương án tác chiến nhằm vào mấy hạm đội vận tải
Sous đã theo dõi mấy hôm trước, sau khi ta dậy thì đưa cho ta. Mặt
khác, hạm đội chuẩn bị sẵn sàng xuất phát."
"Rõ, tướng quân...." Markevitch nhìn mập mạp, có chút lo lắng nói: "Ngài không sao chứ?"
Cùng một câu hỏi, còn có cả Helen, Mỹ Đóa và Audrey ở phía sau mập
mạp, rồi cả các chiến sĩ và dân chúng Leray khác trong nhà ăn. Tất cả
mọi người đều biết, sau khi đến căn cứ, cái gã mập mạp này trên cơ bản
đều không nghỉ ngơi chút nào. Hắn luôn luôn bận bịu. Huấn luyện chỉnh
đốn bộ đội tác chiến, chỉ đạo công trình cải tiến robot và chiến hạm
trong phân xưởng, thâu đêm suốt sáng cùng các nhà khoa học nghiên cứu
trong phòng thí nghiệm, rồi sau đó lại cùng các tham mưu trong bộ tham mưu tác chiến nhiều lần tiến hành hoạt động giả lập, có quá nhiều chỗ
cần hắn.
"Ta không yếu đuối như vậy đâu!" Nụ cười chất phác của mập mạp khiến
cho Markevitch có cảm giác lạnh cả người: "Chúng ta nên làm việc cho
tốt. Họ làm phần họ, ta làm phần ta! Chẳng qua chỉ là....."
Mập mạp xoay người đi ra khỏi nhà ăn. Câu nói cuối cùng, gần như là gằn từng chữ một qua kẽ răng: "Xem ai ác hơn mà thôi!"
"Mập mạp!" Mới vừa ra khỏi nhà ăn, Karl đầu to đã vội vã tiến tới đón
đầu: "Carolina gia hạn cho ngươi trong vòng hai mươi bốn giờ đồng hồ
phải đi báo danh. Bằng không, sẽ xử lý theo kháng quân lệnh."
" Nói cho mụ ta biết!" Mập mạp cũng không thèm quay đầu lại mà tiến tục đi đến gian phòng của mình: "Đi cái con mẹ ấy!"
*******SPECIAL KIND OF HERO*******
" Tin tức chính xác chứ?"
Trong phòng chỉ huy tác chiến của tàu sân bay {Thượng tướng Yankovic},
Gorshkov ngưng mắt trước bản đồ tinh hệ màu đen, nhìn vào vô số cái
tên, ký hiệu và số liệu đang lấp lóe ánh bạc.
Những thứ mà người bình thường chỉ cần liếc qua thôi cũng đủ đầu váng
mắt hoa tựa như chính lòng bàn tay của mình. Chỉ cần liếc qua bản đồ
tinh hệ một cái, trong vòng vài phút, ông ta có thể căn cứ vào những
ký hiệu và số liệu này, thu nhỏ toàn bộ tinh vực rồi đưa vòng trong đầu mình không sót một chút nào. Đối với bất kỳ vị chỉ huy nào của không
quân Sous mà nói, kỹ thuật này, chẳng qua chỉ là môn học cơ sở cần phải nắm giữ.
"Hoàn toàn chính xác. tướng quân." Một viên tham mưu tác chiến Sous
đứng nghiêm, nghiêm túc nói: "Chúng ta đã nhiều lần xác nhận. Hiện nay
tiến vào tuyến đường bay chính, đích thực là bốn hạm đội. Trong đó, có hai hạm đội Trenock đã đến được Cảng Tự Do Mars. Còn một hạm đội
Trenock khác, tại bảy mươi hai tiếng đồng hồ trước đã từng xuất hiện
tại quãng số 5 của tuyến đường bay chính, trước mắt còn chưa rõ hướng
đi. Mà căn cứ theo tình báo do bộ chỉ huy chuyển đến, phân hạm đội số 3 thuộc hạm đội 5 cánh quân Reske Sous chúng ta đã theo dõi được một hạm đội Phỉ Dương cấp B đang thông qua điểm Bước Nhảy Reske để tiến vào
tuyến đường bay chính."
"Chỉ đạo tác chiến của quân bộ ra sao?" Gorshkov sắc mặt âm trầm.
"Dạ đây...." Tham mưu đưa một tập văn kiện cho Gorshkov: "Kế hoạch tăng binh do bộ Tổng tham mưu vạch ra đã được nguyên soái Beliveau thông
qua. Hiện tại, hạm đội tiếp viện của tập đoàn quân chúng ta ở tinh hệ
Reske đã kết hợp với hai hạm đội hỗn hợp cấp B mới được tăng cường
thêm, hiện đang chờ đợi thông đạo bước nhảy Reske được đánh dấu là an
toàn."
"Beliveau cuối cùng cũng đã hạ quyết tâm rồi!" Gorshkov hừ lạnh một
tiếng: "Cái tên kia chỉ biết bám sau đít của thủ tướng, cái gì mà tài
nguyên eo hẹp, cái gì mà quốc khố trống rỗng... Nếu như hắn còn dám
phủ quyết đề án tăng binh của chúng ta, ta sẽ trực tiếp gặp mặt bệ hạ
buộc tội hắn!"
"Trong khoảng thời gian này tiếp tục tăng cường đề phòng, trước hết
phải dọn dẹp tuyến đường bay, cho cái đám tàu buôn bán, tàu buôn lậu và hải tặc cút xa khỏi tuyến đường bay chính một chút cho ta, đảm bảo cho hậu cần thông suốt. Mặt khác, nhất định phải tìm hiểu rõ ràng hướng
đi của hạm đội Trenock và hạm đội Phỉ Dương, tốt nhất là ép cho bọn
chúng đều phải vào Cảng Tự Do Mars." Gorshkov vừa lướt qua văn kiện vừa phân phó: "Tuyến đường bay Tự Do cũng phải thăm dò tình hình cho rõ
ràng, nhất là mấy tuyến đường bay cấp A nối tiếp giữa Mars và tuyến
đường bay chính, phải chú ý trọng điểm. Còn những tuyến đường bay cấp
C, vốn không thể cho tàu chiến đấu qua lại trở xuống thì không cần
phải để ý làm gì."
"Rõ!" Viên tham mưu đứng nghiêm nhận lệnh.
"Hạm đội Jaban lập tức sẽ đến tinh hệ Long Bow, chúng ta không thể cho
bọn hắn bất cứ cớ nào để ở lại chỗ này." Gorshkov tiện tay đưa tập văn
kiện lại cho tham mưu, hừ lạnh một tiếng: "Phỉ Minh và Jaban cũng quá
coi thường chúng ta. Ba hạm đội cấp A, một hạm đội cấp B, quy mô chẳng
qua cũng chỉ là một tập đoàn hạm đội hỗn hợp của chúng ta. Ta sẽ cho
bọn hắn rõ ràng, tuyến đường bay Tự Do, tới cùng là do ai làm chủ!"
Viên tham mưu lập tức cảm thấy kính nể, ánh mắt nhìn Gorshkov tràn đầy
sự sùng bái. Mặc dù vị trí của Gorshkov trên bảng xếp hạng danh tướng
chỉ đứng thứ 59, thế nhưng trong các tướng lĩnh hải quân vũ trụ, ông
ta lại xếp hạng thứ 12, đến nay vẫn chưa bao giờ thua. Có vị chuyên gia không chiến này, sau khi được bổ sung them hai hạm đội cấp B, sức mạnh trên tuyến đường bay chính của Sous sẽ gấp hai lần so với kẻ địch,
trận này lại do Gorshkov chỉ huy, bất luận như thế nào cũng không thể
thua được.
*******SPECIAL KIND OF HERO*******
"Kế hoạch làm không tệ."
Trong phòng làm việc của căn cứ đã được đổi tên thành căn cứ số 1 cánh
quân Mars, Carolina giao văn kiện trong tay cho Margaret ở bên cạnh,
cười nói với Trình Chí Hiên đang ngồi trước mặt: "Thật cao hứng khi
quân bộ Trenock lại có thể phái đến một vị sĩ quan tỉ mỉ và kiên định
như vậy tới đảm nhiệm tham mưu trưởng của cánh quân. Tướng quân
Fischella đã đánh giá rất cao về thượng tá. Đợi đến khi Mars ổn định
lại, ta nhất định sẽ căn cứ theo đúng thực tế mà báo cáo lên Bộ chỉ
huy liên quân để đề nghị khen thưởng!"
"Ngài khách khí quá rồi, thưa tướng quân." Trình Chí Hiên trầm ổn nói:
"Nếu đã được cử tới cánh quân Mars nằm dưới sự lãnh đạo của ngài, thân
là tham mưu trưởng, tôi có nghĩa vụ phải trợ giúp cho ngài thật tốt,
tất cả những thứ này đều là những chuyện thuộc về bổn phận của tôi.
Cuộc chiến tranh này còn rất khốc liệt, điều mà chúng ta cần chính là
phải chung sức hợp tác!"
Carolina hài lòng gật đầu, đứng lên nhìn căn cứ đã được sửa sang như
mới, khen ngợi: "Đối với những ai chăm chỉ làm việc, nghe lời chỉ huy,
ta cũng chưa bao giờ keo kiệt khen ngợi. Rất hiển nhiên, Trình thượng
tá đã làm xong được rất nhiều công tác chuẩn bị. Ngài và một kẻ khác mà ta biết đúng là cách biệt một trời một vực. Để lãnh đạo được đội ngũ
này, điều mà ta cần, chính là phải thưởng phạt phân minh!"
Vừa nói, Carolina xoay đầu lại, liếc qua Margaret, bình thản nói với
Trình Chí Hiên: " Đối với cuộc chiến đấu mà chúng ta sắp phải đối mặt,
cái đám gọi là vũ trang dân gian ở đây mặc dù là một lực lượng chẳng
đáng tin cậy chút nào. Chẳng qua, ta vẫn có chút hứng thú đối với kỹ
thuật cận chiến robot của bọn họ. Huống hồ, có một số người còn có chút quá phận, hẳn nên cho bọn hắn hiểu ra một vài thứ rồi. Chuyện giải
thi đấu robot, ngài tự sắp xếp đi. Mặt khác, thay ta liện lạc với
thượng tướng Trương Bằng Trình của các vị một chút, việc phòng thủ và
an bài chiến lược ở Mars cần hai quân chúng ta phải phối hợp mật thiết, thế mà đến bây giờ ta vẫn còn chưa được thấy mặt ông ấy!"
Đã nghe hiểu hết ẩn ý trong lời nói của Carolina, Trình Chí Hiên kìm
lại sự vui mừng trong lòng, vẻ mặt nghiêm túc mà đứng lên nhận lệnh:
"Rõ!"
Đến khi Trình Chí Hiên đi ra khỏi phòng và đóng cửa lại, Carolina mới
thu lại ánh mắt khen ngợi, nói với Margaret: "Vị thượng tá Trenock này, cô cảm thấy thế nào?"
"Giả dối." Margaret nghịch tóc một cách nhàm chán: "Tôi không thích hắn."