Mạo Bài Đại Anh Hùng

Quyển 7 - Chương 33: Người Leray




Trên máy tính điều khiển trung ương trong phòng hội nghị tác chiến, mập mạp mở ra văn kiện điện tử mà Bernardote đã nhờ Tô Khắc Chu chuyển cho mình. Thứ đầu tiên hiện ra trước mắt hắn, chính là một phong thư.

Mập mạp hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại.

Lưu lạc ở thế giới Tự Do đã gần nửa năm, đây là lần đầu tiên Bộ thống soái Leray liên hệ được với mình. Nửa năm qua, thế cục diễn biến khó lường, Leray, đã không còn là Leray trước kia nữa rồi. Mình ở nơi đây tìm mọi cách đấu tranh vùng vẫy, đến cùng có chút ý nghĩa nào hay không, tất cả mọi nỗ lực có trở thành bọt nước hay không, tất cả đều nằm trong lá thư này.

Mập mạp nhắm chặt mắt lại, hơn nửa ngày cũng không dám nhìn vào những chữ viết trên màn hình ảo, hắn thật sự sợ, sợ tất cả những nỗ lực của mình không nhận được sự ủng hộ, khiến cho chỗ dựa cuối cùng của mình cũng mất đi. Hắn cũng sợ dưới sự bức ép của Phỉ Minh, chút ít sức mạnh mà Phỉ Quân vừa tích góp được sẽ bị chôn vùi dễ dàng chỉ bởi một mệnh lệnh đơn giản.

Nghĩ tới nghĩ lui cả buổi, mập mạp cắn răng một cái. ***, là phúc hay họa, là họa thì không thể tránh được. Dù sao cũng chỉ có đường đi tới, mịa thằng nào bắt ông giao quyền, ông đây cứ nói cái gì cũng chẳng thấy!

Mập mạp nhướng mày, hơi hé một con mắt ra.

"Mập mạp:

Khi biết được những gì cậu đã làm ở thế giới Tự Do, ta thật vui mừng."

Thấy câu nói đầu tiên này, cặp mắt mập mạp hoàn toàn mở ra.

"Ta đã nghĩ đến nửa ngày, cuối cùng vẫn quyết định không dùng video mà viết cho cậu một lá thư. Bởi vì ta có quá nhiều điều muốn nói, thế nhưng, khi nhìn vào máy quay, ta lại chẳng nói được nên lời nào. Có lẽ, những tâm tình trong lòng ta chỉ có thể dựa vào một bức thư mới có thể nói ra được một cách dễ dàng.

Trên màn hình ảo, chữ viết đang chậm rãi di động.

"Từ lúc đế quốc Gatralan xâm lược tinh hệ Galileo đến nay, đã qua bốn năm. Ta rốt cuộc cũng không nhịn được mà nhớ về tất cả những chuyện đã xảy ra trong bốn năm qua. Những nỗi đau mà chiến tranh mang đến cho Leray luôn khiến cho ta thường giật mình tỉnh lại trong giấc mộng.

Những xác chiến hạm trôi nổi đến nơi tận cùng của vũ trụ....Những cái tên đỏ rực chói mắt trên các bảng thông báo... Còn có những ánh mắt mờ mịt đau khổ của dân chúng Leray... Những cảnh tượng này, luôn luôn xuất hiện nhiều lần trong giấc mộng của ta. Ta biết, bất kể kết quả thế nào, trong nửa phần đời còn lại, ta chỉ có thể sống trong đau đớn khổ sở.

Ta đứng trước đài chỉ huy của Bộ thống soái, ta lãnh đạo quân đội, thế nhưng lại phải trơ mắt nhìn Leray rơi vào hố sâu địa ngục. Mỗi hình ảnh đau khổ trong giấc mộng đều là sự trừng phạt đối với ta.

Hiện tại, chiến hạm của Deseyker, Sous và Jaban đang không ngừng vượt qua điểm Bước nhảy, qua lại trên phiến tinh vực vốn thuộc về chúng ta. Thành phố của chúng ta bị phá hủy, người dân của chúng ta phải lang bạt khắp nơi, chiến sĩ của chúng ta, từng người nối tiếp nhau nằm xuống trong vũng máu. Sự đau khổ, đến giờ phút này đã đạt đến tột đỉnh.

Vào cái ngày mà tinh vực Trung Ương Leray bị công phá, ta và Flavio ở sứ quán Leray tại Trenock đã tự tay hạ cờ xuống. Vào ngày ấy, rất nhiều người đã tự giam mình trong phòng mà khóc rống lên. Vì thượng tướng Sneider, vì trung tướng Brown, cũng vì mỗi một chiến sĩ của hạm đội Leray đã hi sinh anh dũng trong trận chiến bảo vệ tinh vực Trung Ương.

Không có từ ngữ nào có thể diễn tả được nỗi đau này, những con người đó đều là những chiến sĩ trẻ tuổi trung thành nhất của Leray. Bốn năm qua, họ vẫn luôn dùng tính mạng để gìn giữ đất nước này, thế nhưng lại không nghĩ tới, bọn họ, lại phải ngã xuống như thế này.

Khi ta cầm trong tay chiến báo do Bộ chỉ huy Phỉ Minh chuyển tới. Tay của ta, cứ mãi run rẩy.

Trước trận chiến ấy, bọn họ đã nửa tháng chưa nhận được chút tiếp tế nào. Bọn họ vừa mới anh dũng đánh lùi đợt tấn công phối hợp của Jaban và Sous, tiêu hao một lượng lớn vật tư đạn dược, thế mà lại không nhận được bất cứ bổ sung nào. Bọn họ chỉ có thể tự mình bắt tay vào sửa chữa chiến hạm, chỉ có thể cô độc thủ vững trước điểm Bước nhảy Không Gian.

Ta tựa như có thể thấy được từng chiếc từng chiếc chiến hạm đang hư nát, từng người chiến sĩ đang mỏi mệt hiện ra ngay trước mắt ta. Họ đang nói cho ta biết, rằng họ thiếu đạn dược, họ thiếu thức ăn, thiếu nước uống, thiếu linh kiện. Chiến hạm đã không cất cánh được nữa, rất nhiều chiến sĩ bị thương vì không được cứu chữa kịp thời mà hi sinh.

Thế nhưng, mặc dù như vậy bọn họ vẫn kiên cường ngăn cản trước mặt kẻ địch mạnh mẽ, tử chiến không lùi.

Nhìn họ chiến đấu mà ta lại rưng rưng nước mắt, tim như bị đao cắt.

Ta vẫn nhớ rõ ràng hình dáng của Sneider và Brown, nhớ rõ hai gã bạn nối khố này luôn phẳng phiu bộ đồng phục không dính một hạt bụi, với dày da được đánh bóng loáng, tại hành lang của tòa nhà Bộ Thống soái tối cao mà trêu đùa cô bé bí thư ở chỗ ta. Bọn họ tựa như vẫn luôn ở bên cạnh ta, chưa từng rời đi…

Không nói những chuyện này nữa, nếu nói tiếp, chỉ sợ ta sẽ tự tay cầm súng, nhét vào miệng mà bóp cò, lên đường đi theo những chiến sĩ vẫn luôn khiến cho lòng ta nhức nhối này mất!

Ta yêu mến họ, bọn họ mỗi người đều rất tuyệt!

Hai ngày đó, chúng ta cũng không biết mình làm sao có thể vượt qua được. Chúng ta chìm đắm trong suy nghĩ, Leray, chẳng lẽ sẽ chấm dứt như vậy sao? Sau bốn năm bất khuất chiến đấu, lại hạ màn bằng một cách thức đáng hổ thẹn như vậy sao?

Mà ngay tại lúc này, chúng ta đã nhận được tin tức về cậu. Biết không, khi chúng ta nhận được chiến báo về Mars do Bộ chỉ huy Phỉ Minh chuyển đến, chúng ta đã ngây người ngồi ở sứ quán suốt một đêm.

Chúng ta không dám ngủ, chỉ sợ sáng sớm khi chúng ta tỉnh lại, lại phát hiện đây chỉ là một giấc mơ. Chúng ta cầu khẩn thượng đế đừng trêu đùa chúng ta, đừng ở giữa lúc chúng ta đang tuyệt vọng lại cho chúng ta một ảo ảnh hy vọng. Chúng ta cầu khẩn cho trời sớm sáng, để có thể có người đến trước mặt chúng ta gào thét, nói cho chúng ta biết đây chính là sự thật.

Ngày đó, những gã tham mưu mắt cao hơn đầu của bộ chỉ huy Phỉ Minh trú ở ban liên lạc Trenock vốn vẫn luôn lạnh tanh với chúng ta, vậy mà khi thấy chúng ta đến lại chủ động nhường đường. Ngày đó, Bộ chỉ huy Phỉ Minh vậy mà lại chủ động trưng cầu chỉ đạo của chúng ta đối với tuyến đường bay Mars, thỉnh cầu chúng ta hạ lệnh cho cậu chuyển đến một chiếc robot.

Ta và Flavio ký tên lên mệnh lệnh thăng chức của cậu, sau đó, lần đầu tiên ngẩng cao đầu rời đi. Có cho robot hay không, đó là chuyện của cậu, chúng ta không xen vào.

Chúng ta trở lại sứ quán, uống rượu cả đêm, cũng khóc suốt đêm.

Cái lão Flavio kia là khóc to nhất, một chút hình tượng tổng thống cũng chẳng có, nước mắt nước mũi đầy mặt, vừa khóc vừa khen ngợi các cậu, dùng hết tất cả những từ ngữ miêu tả mà cái đầu bạc trắng của lão có thể nghĩ ra.

Ban đầu, là các cậu yểm hộ cho lão chạy thoát khỏi cuộc vây công của Tây Ước, vào lúc đó, các cậu chính là nỗi đau vẫn luôn nhức nhối trong lòng lão. Mà hiện tại, các cậu lại ở thế giới Tự Do cách xa Leray mà gieo xuống một hạt giống, kiên cường nở hoa kết trái... Lão đầu này đang kiêu ngạo vì các cậu.

Không chỉ riêng chúng ta kiêu ngạo vì các cậu, toàn thể các nhân viên sứ quán cũng đều khóc rống lên cả đêm vì chiến thắng của các cậu.

Vệ binh Trenock ngoài sứ quán cho rằng những người bên trong tòa nhà này đều là người điên. Đúng thế, chúng ta đều điên mất rồi. Chúng ta rơi nước mắt mà ôm lấy nhau, chúng ta chúc rượu nhau, chúng ta hết hát hò lại nhảy múa, chúng ta biết, Leray, vẫn còn sống! Nàng đứng trước mặt Phỉ Minh và Tây Ước, lung lay muốn đổ, thế nhưng chưa bao giờ ngã xuống!

Các cậu đã giáng cho những kẻ khinh thường chúng ta một cái bạt tai vang dội! Hãy nói cho tất cả những chiến sĩ Leray bên cạnh cậu, rằng các cậu chính là sự kiêu ngạo của chúng ta.

Khi ta viết lá thư này, ta tựa như lại nhìn thấy gã mập mạp với ánh mắt sợ hãi thuở ban đầu kia. Gã binh sĩ sửa chữa cấp hạ sĩ đã bị ta dùng một tấm huy chương và một tấm quân hàm trung úy phái đến tiền tuyến Cathor. Số mệnh thật là thần kỳ, khi nàng đóng lại cánh cửa với Leray thì lại đã mở ra một cánh cửa khác. Ta tin chắc rằng, ban đầu chọn cậu làm anh hùng Leray chính là một quyết định chính xác nhất mà chúng ta đã làm ra.

Có một lễ vật, ở một ngày nào đó trong tương lai sẽ được thượng tướng Russell đích thân giao cho cậu. Đó là điều duy nhất mà những người xa xứ chúng ta, rồi tổng thống Hamilton và thượng tướng Mikhailovich hiện vẫn còn chưa rõ sinh tử, cùng với vô số tướng lĩnh bị quăng vào ngục giam có thể làm cho cái quốc gia này.

Tin tưởng chúng ta, khi các cậu đang cô độc chiến đấu ở Mars xa xôi, chúng ta cũng chưa bao giờ từ bỏ. Chắc chắn sẽ có một ngày, chúng ta sẽ cùng nhau trở lại, giành lại tự do và vinh quang thuộc về Leray, đem những kẻ cướp nước và bán nước cùng nhau đưa xuống mồ. Cả quãng đời còn lại của ta vẫn luôn mong mỏi cái ngày đó.

Tất cả, vì Leray.

Vì tự do.

Cũng là vì các anh linh vẫn còn đang lẩn quất trong tinh không!

Gửi lời chào đến các cậu, anh hùng của chúng ta.

Johan Bernardote.

Ngày 29 tháng 6 năm 2063.

Màn đêm, đã bao phủ lấy trị trấn Prue.

Vệ Kiến Sơn, lão Smith, Cosmo và tất cả những người dân Mars đều yên lặng đứng trong hành lang, nhìn Markevitch và một đám chiến sĩ Leray tập trung trước cửa phòng họp.

Bọn họ biết những người Leray này đã gặp phải chuyện gì. Bọn họ cũng biết, sau quãng thời gian lưu lạc ở thế giới Tự Do lâu như vậy, những người Leray này, rốt cuộc đã nhận được một lá thư.

Đã qua ba tiếng đồng hồ, cánh cửa vẫn lặng ngắt như tờ.

Bàn tay Helen đặt lên trên chốt cửa, do dự thật lâu, rốt cuộc dưới ánh mắt gần như là cầu khẩn của các chiến sĩ xung quanh đã nhẹ nhàng mở cửa ra.

Trong phòng hội nghị, là một khoảng trống không. Nhẹ bước vòng qua bàn hội nghị hình tròn, mọi người đều đã ngừng bước.

Bọn họ nhìn thấy, trước màn hình ảo lập lòe, mập mạp đang nằm co ro trên mặt đất, nắm tay siết chặt, nước mắt chảy dài, khóc như một đứa trẻ oan ức.

Ánh mắt mọi người đều rơi vào lá thư trên màn hình ảo.

Ánh mắt của các chiến sĩ dõi theo từng hàng chữ viết, mỗi lần lướt qua, trong ánh mắt, lại ướt thêm một phần.

"..... Đúng vậy, chúng ta đều điên mất rồi. Chúng ta rơi nước mắt mà ôm lấy nhau, chúng ta chúc rượu nhau, chúng ta hết hát hò lại nhảy múa, chúng ta biết, Leray, còn sống!" Một chiến sĩ thấp giọng cất lên, giọng nói của hắn có chút run run.

"......Tin tưởng chúng ta, khi các cậu đang cô độc chiến đấu ở Mars xa xôi, chúng ta, cũng chưa bao giờ từ bỏ." Một chiến sĩ khác đã khóc không thành tiếng.

Nước mắt, đã tràn mi.

Lau đi, lại không ngừng xuất hiện, muốn ngừng cũng không ngừng được!

Đối với tất cả chiến sĩ Leray mà nói, trải qua hết thảy gian nan đau khổ, lúc này, chính là sự đền đáp tốt nhất.

Nhìn bóng lưng mập mạp, nhìn những người đàn ông nước mắt đầy mặt ở xung quanh, Helen liền vịn chặt lại cái miệng mình. Trên hàng mi thật dài của nàng đang vương đầy nước mắt. Những giọt nước mắt nối tiếp không ngừng, tựa như một chuỗi ngọc trai, chảy qua bàn tay nàng rơi xuống mặt đất.

Nước mắt nam nhi không dễ rơi, chỉ là chưa đến lúc đau lòng mà thôi. Còn có chuyện gì càng khiến cho người ta đau xót hơn nước mắt của những người đàn ông vẫn luôn kiên cường đấu tranh với số phận này.

" Thượng tá....." Một chiến sĩ trẻ tuổi lau nước mắt: "Chúng ta sẽ trở về sao?"

Mập mạp lung la lung lay đứng lên.

"Sẽ!" Cổ họng hắn có hơi khàn khàn.

Trước mắt tựa như được chiếu lên một bộ phim, đó là hình ảnh từng chiếc chiến hạm Leray bị nổ tung thành từng mảnh, đó là từng khuôn mặt mệt mỏi trong chiến hào, đó là... bản đồ Leray đang tràn ngập trong khói lửa.

Rồi sẽ có một ngày, chúng ta sẽ trờ về.......

Những anh linh còn đang lẩn quất trong khoảng tinh không kia, vẫn đang chờ chúng ta!

Còn có rất nhiều người Leray, vẫn chưa hề từ bỏ!

*****************

"Người Leray?" Sắc mặt Teresa và Kio lập tức thay đổi.

Ở tất cả các xưởng tàu và trạm không gian trên tuyến đường bay Tự Do đều có một quy củ. Đó chính là ngoại trừ thế lực chiếm giữ ở những chỗ này, bất luận kẻ nào cũng không được phép mang theo vũ khí đi vào.

Teresa và Kio tuy có thể được coi là giai cấp đặc quyền trong trạm không gian này, có điều thứ mà bọn họ có chẳng qua cũng chỉ là vài thanh đao mà thôi.

Đối mặt vài trăm người Leray với ánh mắt tràn đầy hận thù, tác dụng của vài thanh đao này có thể tưởng tượng ra được.

"Các người muốn làm gì?" Teresa một bên lớn tiếng đe dọa, một bên lại vụng trộm kéo kéo Kio đánh mắt một cái.

Kio ngẩn ra, lập tức ngầm hiểu, liền lui về phía sau hai bước, xoay người liền xông về phía đại sảnh của nhà trọ. Hắn không biết những kẻ này có phải đến vì cô gái Leray còn trong nhà trọ chưa chạy ra được kia không! Chẳng qua, mặc kệ xảy ra chuyện gì, trước tiên nắm lấy tấm bài tẩy vào tay, luôn luôn là không sai.

Thế nhưng, khi hắn vừa vọt đến cửa. Trong cửa chính chật hẹp rách nát, một bàn chân lớn mang giày da cứng đế dày đã dẫm vào mặt của hắn. Chỉ nghe thấy một tiếng vang lớn, Kio liền giống như một cái bao rách, hai chân vung ngược lên phía trước, thân thể bật ngửa 270 độ trên không trung rồi mới cắm đầu xuống đất.

Cái ót của hắn đập mạnh xuống đất, máu chảy như xối, ôm mặt không ngừng rên rỉ. Đến khi ngẩng đầu lên lại, một con mắt, vậy mà đã biến thành một cái lỗ trống không máu chảy đầm đìa. Cả khuôn mặt đang đầy các lỗ máu.

Vừa nhìn cảnh tượng này, mụ Easton lập tức hét lên chói tai, trợn trắng cả mắt, muốn ngất mấy lần mà cũng không ngất nổi.

Lão Hulk cười gằn hiện ra trước cửa nhà trọ, sau lưng hắn, mấy gã đàn ông vạm vỡ đang bảo vệ trước người Mỹ Đóa.

"Dám cướp người trước mặt lão tử, mày còn non lắm." Lão hải tặc này lộ ra hàm răng bị khói thuốc nhuộm vàng, cười hắc hắc, vểnh lên đế giày rõ cao, rành rành là các hàng đinh nhỏ đang dính đầy máu.

Nhìn Kio đang không ngừng kêu rên trên mặt đất, trong đầu của Teresa và đám tay chân xung quanh đều trở nên trống rỗng. Bọn hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, đám người Leray này lại dám ra tay với Kio độc ác như vậy.

"Vệ binh!" Teresa mở máy liên lạc gắn trên cổ áo ra, kinh hoảng hét lớn: "Cho người tới đây ngay!"

Mắt thấy mấy trăm người Leray đang xáp lại gần, sắc mặt Teresa liền tái nhợt, miệng nói năng lộn xộn, tựa như súng liên thanh vội vã kêu lên: "Các người đứng yên đó cho ta, là ai phái các người đến, các người có biết ta là ai không, các người đây là làm phản, chờ đến khi vệ binh tới, tất cả các người đều phải chết!"

"Vệ binh?" Karl lắc lắc cái đầu to lớn, khóe miệng nở một nụ cười thật ác độc, đưa tay chỉ lên cửa sổ khổng lồ trên mái vòm: "Ngươi trông chờ lúc này có người của Hội Súng Trường đến cứu các ngươi sao?"

Đám người Teresa ngẩng đầu nhìn lên, mụ Easton trước tiên hét lên chói tai: "A, lạy chúa tôi, a, trời ơi..."

Trong tiếng hét ngắn ngủi của mụ già mập mạp đang vỗ ngực gào thét này, từng chiếc chiến hạm rách nát, đang bày ra đội hình tấn công chỉnh tề, lướt qua tinh không ngoài cửa sổ trên đỉnh mái vòm. Chủ pháo và tháp pháo xoay tròn bên cánh của chiến hạm đang không ngừng lóe lên ánh sáng trắng, vô số tia sáng của pháo năng lượng xẹt qua hư không, chỉ tích tắc sau, trạm không gian lại một lần nữa rung rẩy trong những vụ nổ dữ dội.

"Phá Toái U Linh!" Sắc mặt Teresa đã hoàn toàn thay đổi, đó không còn là màu trắng bệch nữa mà là màu tro tàn khi vô cùng sợ hãi!

Hàng ngàn chiến hạm bị cướp bóc, hàng trăm trạm không gian và xưởng tàu bị quét sạch.....Theo lời đồn, hạm đội do toàn những chiến hạm rách nát tạo thành này sớm đã được miêu tả trở thành ma quỷ khủng khiếp nhất.

"Đẹp không?" Lại một lần nữa các pháo hạm đồng loạt nổ súng, những tia sáng của pháo năng lượng tựa như sao băng xẹt qua cửa sổ mái vòm, Karl lạnh lùng thốt: "Quên nói cho các ngươi biết, đây là hạm đội của người Leray. "

Hạm đội của người Leray.... Lời nói của Karl giống như một con dao sắt nhọn đâm vào trong trái tim của đám người Teresa.

Mụ Easton dưới chân liền mềm oặt, ngã quỵ xuống mặt đất, mà con trai của mụ cũng không còn chút vẻ ngụy trang chất phác kia nữa, cặp mắt trợn trừng lên hết sức kinh khủng.

"Không thể nào! Leray các ngươi làm sao có thể có được hạm đội ở tuyến đường bay Tự Do!" Teresa kêu lên: "Mà cho dù đây là hạm đội của các ngươi thì sao, các ngươi muốn công chiếm nơi này chỉ là mơ mộng hão huyền mà thôi! Hội Súng Trường sớm đã liên hệ với Bắc Minh, dựa vào mấy chiến hạm này của các ngươi, còn chưa đủ cho Bắc Minh nhét kẽ răng! Vệ binh, vệ binh!"

"Gọi đi, cố sức mà gọi đi." Karl đầu to cười gằn, tựa như một con sắc lang đầu to đầy tà ác: "Nhìn xem có ai đến cứu ngươi không...."

Không có ai đến. Vệ binh thường ngày vẫn phân bố trên các con đường, giờ phút này lại không thấy tăm hơi. Kio vẫn còn đang nằm lăn lộn trên mặt đất, từ trong cổ họng phát ra những tiếng rên rỉ khốn khổ khiến cho người ta kinh hồn táng đảm. Thế nhưng, đối mặt với mấy trăm người Leray tay cầm ghế, gậy gỗ đang từng bước vây lấy mình, Teresa lúc này cũng không thèm đoái hoài gì tới anh ruột của mình, lập tức cắn răng, nói với đám thủ hạ xung quanh: "Đừng sợ, chúng ta có đao. Xông ra!"

Mấy gã tay chân vây xung quanh nghe nàng ra lệnh một tiếng, lập tức điên cuồng vung lên thanh đao trong tay, cố gắng dọa dẫm những người Leray đang bao vây xung quanh để xông ra được một con đường thoát.

"Lũ ngu ngốc không biết sống chết!" Karl vung tay lên, hạ lệnh: "Quần ẩu!"

Mười mấy tên hải tặc đứng ở trước tiên trong đoàn người sớm đã không nhịn được, lập tức cả đám xông lên. Chỉ thấy băng ghế và gậy gỗ vung vẩy đầy trời, tiếng kêu thảm thiết liên tục, trong chốc lát, mấy tên thủ hạ của Teresa đã bị đập cho mình mẩy đầy thương tích, ngã trên mặt đất không ngừng kêu rên.

Teresa, mụ Easton và Eiji ngược lại lại không hề bị thương tích gì, chỉ bị đá một cước vào đùi, bị mấy gã đàn ông đè rạp xuống đất. Ba người tựa như ba con chim cút bị chiên dầu.

Quần ẩu kiểu này, thật sự là không có gì phải lo lắng.

Nhìn những chuyện đang xảy ra trước mắt, Mỹ Đóa có chút ngây người.

Nàng vừa mới định thừa dịp hỗn loạn để cướp lấy con dao gọt hoa quả vào tay. Lại không nghĩ đến, chỉ trong chớp mắt mọi thứ đã thay đổi, người vừa nãy vẫn còn đang nắm giữ mạng sống của mình, hiện lại lại đã biến thành con mồi trong tay kẻ khác.....

"Các người....." Dao găm của Mỹ Đóa vẫn để trong ngực mình, nàng nhìn lão hải tặc: "Các người là...."

"Cô là tiểu thư Mỹ Đóa?" Lão Hulk hỏi.

Mỹ Đóa cắn môi, chần chờ chốc lát, rốt cuộc gật đầu.

"Vậy thì không sai rồi!" Lão Hulk cao hứng xoa xoa tay: "Chúng ta là đến để cứu cô, bà chủ!"

Bà chủ? Sắc mặt Mỹ Đóa lại càng thêm trắng bệch.

"Chúng ta là quân của Điền thượng tá!" Lão Hulk hoàn toàn không chú ý tới Mỹ Đóa bị hắn dọa hết hồn, vừa cười vừa giẫm một cước vào mặt Kio: "May mà tên đầu to kia nhận ra được cô, nếu như cô mà có chuyện gì, chắc lão tử giết sạch cả trạm không gian 106 quá!"

"Điền thượng tá?" Trong đầu Mỹ Đóa tựa như bị sét đánh, con dao trong tay cũng leng keng rơi xuống mặt đất. Nước mắt, trong giây lát đã tràn mi: "Điền thượng tá mà ông nói, có… có phải gọi là Điền Hành Kiện?"

...

Clayton đứng ở phòng điều khiển trung tâm hình tròn to lớn của trạm không gian, kinh hồn bạt vía mà nhìn cảnh tượng ngoài cửa sổ.

Ở trước mắt hắn, một chiếc tàu tuần dương rách nát đang vẽ lên một đường cong đẹp đẽ trong tinh không, theo sự di động của chiếc chiến hạm này, tháp pháo xoay tròn trên mạn trái tựa như mấy chục cây châm thép bị nam châm hấp dẫn, không chút sai sót nhắm thẳng vào chếch phía sau của chiến hạm. Sau một lát, ánh sáng mãnh liệt lóe lên, một chiếc tàu bảo vệ hạng nặng của hạm đội Hội Súng Trường đã bị pháo năng lượng xé thành mảnh nhỏ.

Tàu tuần dương hoàn tất chuyển hướng một cách chính xác mà tao nhã, bên cạnh nó, năm chiếc tàu buôn vũ trang rách nát tương tự cũng đang hoàn thành một lần bắn đồng loạt, lần này, kẻ bị nạn là hai chiếc tàu buôn vũ trang cùng cấp của Hội Súng Trường.

Từng phát đạn pháo hỗn hợp đánh lên người những chiến hạm rách nát này bất quá chỉ làm nổi lên vài điểm rung động trên lồng năng lượng bảo vệ màu xanh lam, mà bọn họ mỗi một lần bắn đồng loạt, đều thu gặt lấy sinh mệnh của hạm đội Hội Súng Trường.

Xa xa chính là một đội chiến hạm do một chiếc tàu tuần dương rách nát khác dẫn đầu. Những bước di chuyển bình tĩnh giống nhau, những loạt bắn chính xác giống nhau, khi đứng trước mặt bầy chiến hạm này, hạm đội của Hội Súng Trường giống như một con sơn dương đang nằm dưới lưỡi đao đồ tể.

Clayton đảo mắt một cách khó khăn, nhìn những chiếc chiến hạm xuyên qua xuyên lại trong tinh không không ngừng xé rách và giết chóc hạm đội Hội Súng Trường, chỉ cảm thấy trong miệng đắng chát.

Khi vừa nhìn, hắn đã nhận ra những chiến hạm này --- " Phá Toái U Linh ". Cái hạm đội hải tặc này cũng giống với những gì mà người ta dùng để miêu tả về nó, giống như hồn ma bỗng nhiên xuất hiên trên tuyến đường bay Tự Do. Trước đó, chưa từng có ai gặp qua bọn hắn.

Thế nhưng chỉ bằng những chiến hạm rách nát này, chỉ trong một hai tháng ngắn ngủi, bọn hắn đã tập kích hơn hai trăm hạm đội, cướp bóc hơn một ngàn ba trăm chiếc chiến hạm. Ngay cả hạm đội vật tư của các xí nghiệp cỡ lớn, hạm đội của lực lượng bảo vệ hoà bình, hạm đội hải tặc cũng không cách nào tránh khỏi ma chưởng của bọn hắn. Cho dù là những kẻ thích đấu đá tàn nhẫn cỡ nào, thì cũng đều coi cái hạm đội này là cơn ác mộng trên tuyến đường bay Tự Do!

Clayton không muốn gặp phải cơn ác mộng này.

Từ sau khi chiến tranh lưu phái tại Mars bắt đầu, hắn vẫn luôn cẩn thận như đi trên lớp băng mỏng. Hắn không chỉ triệu tập tất cả các chiến hạm của Hội Súng Trường về trạm không gian 106, mà còn bỏ ra một số tiền lớn mua một khẩu pháo cứ điểm bị tuồn ra ngoài từ tinh hệ Long Bow Liên bang Salerga về, đồng thời cũng vắt hết đầu óc để có thể bắt tay được với Liên Minh Thương Nghiệp Phương Bắc đang một nhà làm chủ ở Mars.

Clayton biết, một khi chiến loạn xảy ra, trạm không gian 106 sớm muộn gì cũng sẽ trở thành miếng thịt mỡ trong mắt kẻ khác. Quy tắc vốn có của thế giới Tự Do chính là cá lớn nuốt cá bé, trong lúc chiến tranh, càng không có ai quan tâm đến tình cảm đạo nghĩa gì.

Mãi đến sau khi nhận được bảo đảm của Liên Minh Thương Nghiệp Phương Bắc, Clayton mới có chút yên lòng. Tiền trao cháo múc, hắn không đau lòng chút nào vì số tiền mà mình đã bỏ ra. Chỉ cần có thể giữ được trạm không gian 106, dù cho có nhiều tiền hơn nữa cũng có thể kiếm về! Ở chỗ này, hắn chính là thượng đế nắm giữ tất cả.

Thế nhưng, khiến cho hắn hắn vạn lần không ngờ là, tất cả những sắp xếp của mình, chỉ trong khoảnh khắc đều đã tan thành bọt nước.

Chiến báo hiện lên trên máy tính khống chế trung tâm, khẩu pháo cứ điểm lắp đặt trong trạm không gian còn chưa bắn được một lượt pháo nào đã bị chiến hạm của Phá Toái U Linh sau một lần bắn đồng loạt đã chuẩn xác phá hủy. Hiện tại, tàu tuần tra của Hội Súng Trường vốn đang đi tuần ở ngoài trạm không gian 106 đã bị tiêu diệt, những chiến hạm lần lượt rời bến cảng ra ứng chiến cũng đều gặp phải số phận tương tự. Dưới sự phong tỏa hỏa lực của hai chiếc tàu tuần dương địch nhân, những chiến hạm còn lại, sợ rằng đến ngay cả cửa cảng cũng không ra được!

Clayton không thể không nói, cái hạm đội đáng chết này tới quá là đúng lúc rồi.

Ngay hai mươi tiếng đồng hồ trước vẫn còn hai mươi chiếc tàu buôn vũ trang và sáu mươi lăm chiếc tàu bảo vệ của Bắc Minh đóng ở trên bến cảng của trạm không gian 106. Sĩ quan chỉ huy Ibu của bọn họ cùng với Clayton vẫn còn đang chén tạc chén thù, ôm nữ nhân xinh đẹp nhất đứng ở trên ban công của căn phòng cao nhất, và cũng là xa hoa nhất trên trạm không gian nhìn đoàn người nhốn nháo phía dưới, hưởng thụ lấy những thứ do quyền lực mang lại.

Khi đó, không kẻ nào dám có ý đồ gì với trạm không gian 106.

Thế nhưng ai mà ngờ được, khi Ibu nhận được mệnh lệnh từ tổng bộ Bắc Minh, vừa dẫn theo tất cả các chiến hạm rời khỏi trạm không gian 106, cái hạm đội " Phá Toái U Linh " qua lại trên tuyến đường bay Mars, chỉ nghe tên cũng đủ khiến người ta sợ mất mật này lại tìm tới cửa! Không chỉ vậy, hạm đội này lại còn mạnh mẽ hơn so với trong lời đồn. Bọn hắn không chỉ có lồng năng lượng bảo vệ và pháo năng lượng mà còn có hai chiếc tàu tuần dương được trang bị thiết bị quân sự hoàn chỉnh!

"Lập tức tìm cách liên lạc với hạm đội Bắc Minh." Clayton như một con thú hoang bị nhốt, đi tới đi lui khắp phòng. Hiện tại, hạm đội Bắc Minh chính là chỗ dựa duy nhất của hắn: "Bọn họ hẳn là vẫn chưa đi xa!"

Nhân viên liên lạc lập tức chấp hành mệnh lệnh của Clayton.

Tiếng tít tít khi tín hiệu gửi đi, tiếng gõ bàn phím, tiếng hô, trong chốc lát đã tràn ngập khắp nơi.

Đến khi trên màn hình ảo dần hiện lên hình ảnh của sĩ quan chỉ huy hạm đội Bắc Minh, Clayton vội vàng cầm lên máy liên lạc: "Ibu! Chúng ta bị tấn công, là Phá Toái U Linh, mau cứu ta, bạn của ta, ngươi phải nhanh chóng quay lại, chỉ có hạm đội của ngươi mới có thể cứu ta. Sức tấn công của bọn chúng quá mạnh, hạm đội của ta bây giờ đến cả rời khỏi cảng cũng không được..."

Sau một chuỗi nói năng lộn xộn, Clayton bỗng nhiên có một dự cảm chẳng lành, lòng hắn từ từ chìm xuống. Giọng nói, cũng càng ngày càng nhỏ.... Trên màn hình ảo, vị quan chỉ huy hạm đội Bắc Minh mà mình cố sức kết giao, xưng huynh gọi đệ kia chỉ nở một nụ cười khổ.

"Clayton.... "Ibu chậm rãi nói: "Ta vừa mới nhận được tin tức, Bắc Minh đã chiến bại, hiện tại, kẻ nắm giữ Mars và Bắc Minh chính là Phỉ Quân thị trấn Prue mà ta từng chế nhạo trước mặt ngươi đó! Hiện tại, ta đang tuân mệnh dẫn theo hạm đội tới đóng ở không vực chỉ định, đợi hạm đội Phỉ Quân tiếp nhận. Sợ rằng, ta không thể giúp gì được cho ngươi rồi."

"Bắc Minh chiến bại?" Đầu óc Clayton trở nên trống rỗng: "Là cái gã Leray kia?"

"Đúng!" Ibu thở dài nói: "Không phải ta không muốn giúp ngươi, thật sự là.... Ngươi đầu hàng đi."

"Đầu hàng?!" Clayton đã hoàn toàn choáng váng.

"Không ngại nói thật cho ngươi biết, ta nghe mấy người bạn ở những hạm đội Bắc Minh khác nói...." Ibu cười khổ nói: "Ban đầu Mắt Ác Ma, chính là thua dưới tay hạm đội này. Hơn nữa, những trạm không gian và xưởng tàu Tự Do mà bọn họ cướp bóc gần đây, phần lớn cũng không có đuổi tận giết tuyệt, ngoại trừ mấy trạm không gian do người Sous và người Jaban khống chế.... Thân phận của bọn họ, chắc không cần ta phải nói rõ ra nữa chứ?"

"Đây là hạm đội của Phỉ Quân thị trấn Prue?" Clayton đứng cũng không vững: "Của người Leray?"

"Người ta cũng không thừa nhận!" Ibu cười khổ nói: "Hội Súng Trường của ngươi mặc dù đối xử với người Leray cũng không quá tốt, thế nhưng nhìn chung cũng không dung túng cho mấy tên Sous và Jaban kia đuổi tận giết tuyệt, coi như cũng duy trì được trật tự. Dựa vào những người Leray trong trạm không gian của ngươi, ngươi đã có thể giữ được mạng sống rồi. Phải biết rằng, mấy trạm không gian tàn sát người Leray kia, gần như là bị diệt sạch!"

"Ầm" Một tiếng nổ lớn truyền đến. Ngoài cửa sổ, hạm đội rách nát vừa kết thúc chiến đấu, đang nã pháo vào âu tàu của bến cảng trạm không gian. Những mảnh nhỏ của âu tàu bị pháo năng lượng xé nát, bắn toán loạn ra tinh không bốn phía.

"Gửi tín hiệu cho ta." Clayton bỗng nhiên xoay người: "Thỉnh cầu được nói chuyện với chỉ huy hạm đội của đối phương."

...

Khu dân nghèo trong trạm không gian 106.

Cố Tân nhường lại khoang nghỉ ngơi hình trụ tròn rách nát cho một đôi vợ chồng vừa mới đến nơi này, còn mình thì chọn một chỗ ở ven đường, ngồi dựa vào tường. Vợ hắn dựa sát vào hắn, mệt mỏi ngả đầu lên bờ vai chồng, mà con gái ôm trong lòng, cũng đã chìm vào giấc ngủ. Đứa trẻ năm nay mới ba tuổi này có một mái tóc mềm mại và hàng mi thật dài. Chẳng qua, bởi vì thiếu thốn thức ăn, thế nên khuôn mặt vốn bầu bĩnh của nó đã gầy đi rất nhiều.

Cố Tân quay đầu nhìn lại. Đôi vợ chồng nhận lấy khoang nghỉ ngơi của mình kia, người phụ nữ đã đi vào khoang nghỉ ngơi để ngủ, còn người đàn ông hơn bốn mươi tuổi thì lại hướng về mình gật đầu cảm ơn.

Cố Tân khoát tay áo. Mình cũng chẳng phải là thánh nhân gì, nhường lại khoang nghỉ ngơi, chính là bởi vì người phụ nữ kia đang mang thai. Có lẽ là do bị hoảng sợ, lúc đến nơi này, sắc mặt của nàng đã trắng bệch, khiến cho người ta chỉ nhìn thôi cũng thấy lo lắng. Trên thế giới này, nếu như ngay cả người Leray như mình cũng không giúp được cho người Leray, vậy thì những ngày sau này còn có thể sống tiếp được nữa sao?

Nhẹ nhàng gỡ mấy lọn tóc rũ xuống trước mắt con gái, Cố Tân yên lặng nhìn khu phố mà mình dừng chân gần hai mươi ngày trước mắt.

Trên đường phố đã bị len kín toàn người với người. Có lẽ là bởi vì tất cả mọi người đều nhận được một tin tức giống nhau, vậy nên, tất cả những người Leray trong cái trạm không gian thật lớn này đều tụ tập lại đây. Hiện tại, một số người đang yên lặng ngồi ở bên đường, một số người thì đi lại giữa đám người, cố gắng tìm ra một mảnh đất trống. Lại có vài người xúm lại một chỗ, bảy tám cái miệng nói chuyện gì đó.

"Ầm!" Xa xa, lại truyền tới một tiếng nổ tung.

Trạm không gian cũng rung rẩy theo tiếng nổ này.

"Đó là người của chúng ta?" Giọng nói của Freya vợ hắn có hơi run rẩy.

"Ừ!" Cố Tân gật đầu thật mạnh. Hắn quay đầu đi, không muốn để cho vợ mình thấy được ánh mắt do dự của mình. Trên thực tế, đối với vấn đề của vợ, chính hắn cũng không dám xác định.

Hơn một tháng trước, Cố Tân mang theo vợ con, bước lên phi thuyền rời khỏi Leray.

Sau khi trải qua một hành trình hai mươi ngày tràn ngập nguy hiểm, phi thuyền rốt cuộc tới được trạm không gian 106 trên tuyến đường bay Tự Do Mars.

Khi phi thuyền tiến vào bến cảng trạm không gian, Cố Tân mới thở phào nhẹ nhõm một hơi. Khoang hành khách vừa chật hẹp vừa đè nén của phi thuyền đã sắp khiến hắn phát điên rồi. Hắn cho rằng, đến được trạm không gian là đã có thể thoải mái nghỉ ngơi một chút, sau đó, tiếp tục cuộc hành trình tràn ngập hi vọng của gia đình mình.

Thế nhưng ai mà biết được, lần dừng lại này, lại chính khởi đầu của cơn ác mộng.

Giá hàng hóa cao gấp trăm lần so với Leray đang trong chiến loạn chỉ là sự cướp bóc nhẹ nhàng nhất. Sau đó, chính là công khai cướp bóc, bắt cóc, vơ vét tài sản, lừa bán.... Ở đây, không có chỗ cho người Leray nói lý. Những vệ binh của Hội Súng Trường đó, đối với việc người Leray bị ức hiếp nhìn như không thấy, mà mấy tên Sous, Jaban, Deseyker kia, thì lại càng không kiêng nể gì.

Như Cố Tân biết, không ít gia đình Leray cùng đến trên một chiếc phi thuyền với hắn, đều bởi vì người vợ bị lừa bán cưỡng gian hoặc người chồng bị cướp bóc giết hại mà cửa nát nhà tan.

Nếu như không phải tìm được khu dân nghèo tụ tập người Leray, mọi người đoàn kết liều mạng, nếu như không phải khi mình đâm chết cái tên người Sous muốn cưỡng gian vợ mình kia thì bên cạnh không có vệ binh của Hội Súng Trường, nếu như không phải còn có rất nhiều người Mars chán ghét sự kiêu ngạo của người Sous và người Jaban, Cố Tân cũng không biết, mình hiện tại còn có thể ngồi ở đây hay không.

Ở lại trong trạm không gian này hai mươi ngày, hắn chưa từng có một giấc ngủ yên lành. Mỗi ngày đều ở trong trạng thái thấp thỏm lo âu, và lúc nào cũng sẵn sàng liều mạng. Không riêng gì hắn, mỗi một người Leray trên con đường này đều giống như vậy.

Tiền đã dùng hết, tất cả các đồ trang sức, những thứ có thể bán lấy tiền trên người đều đã bán sạch sẽ. Mắt thấy mỗi ngày uống một chén nước nhỏ rồi gặm một miếng bánh mì đen, cuộc sống cũng sắp đến bước đường cùng, mọi người lại nhận được tin tức hạm đội của người Leray mình sắp sửa tấn công chiếm đóng trạm không gian 106.

Nếu như không phải cái gã đầu to to kia là người Leray, nếu như không phải hắn nhắc tới anh hùng Liên Bang Điền Hành Kiện, Cố Tân đối với tin tức như thế đến ngay cả một phần trăm cũng chẳng thể tin được.

Một chiếc tàu khu trục lưu lạc đến thế giới Tự Do đã có thể chiếm được căn cứ hải tặc, lập ra một hạm đội mạnh mẽ có thể ngang dọc trên tuyến đường bay Tự Do được sao?

Hơn một trăm người đã có thể quấy tung Cảng Tự Do Mars, tụ tập tất cả các cơ sĩ lưu phái mắt cao hơn đầu, đánh bại Liên Minh Thương Nghiệp Phương Bắc, khống chế tinh cầu Mars?

Mấy chuyện này không phải là quá nhảm nhí sao?

Thế nhưng, nhân vật chính của câu chuyện tựa như truyện thần thoại Nghìn lẻ một đêm này, lại là Điền Hành Kiện, là cái gã mập mạp kia!

Có người Leray nào lại không biết gã mập mạp đó?

Đó chính là anh hùng Leray từng nhiều lần sáng tạo kỳ tích, chính là người mà khi mình xem các đoạn ghi hình chiến trường và các bài báo về hắn đã không nhịn được mà máu nóng sục sôi.

Tiếng nổ mạnh liên tiếp vang lên, mà sự lay động của trạm không gian cũng càng ngày càng kịch liệt.

Nhìn đám người trên đường phố với những đôi mắt tràn ngập hi vọng kia, trong lòng Cố Tân cũng theo sự lay động của trạm không gian mà trở nên hừng hực. Có lẽ, lời nói của gã Leray đầu to kia đều là sự thật!

"Tích...."

Hệ thống phát thanh trên mái vòm phát ra một tiếng tạp âm chói tai.

Trong khu dân nghèo, tất cả các thanh âm đều đã biến mất. Mọi người lục tục đứng lên, lòng đầy nghi ngờ nhìn lên mái vòm trên cao. Cả khu phố lớn đều lặng ngắt như tờ.

Sau một lát, trong hệ thống phát thanh đã truyền đến giọng nói của Clayton: "Ta là thủ lĩnh của Hội Súng Trường Clayton, ta tuyên bố, Hội Súng Trường đầu hàng vô điều kiện, tiếp nhận sự lãnh đạo của thượng tá Điền Hành Kiện thuộc Phỉ Quân thị trấn Prue. Trạm không gian 106, bắt đầu từ lúc này thuộc về Đồng Minh Hỗ Trợ Lưu Phái Mars... Nhắc lại...." Trên đường phố, nam nữ già trẻ lớn bé, mọi người Leray đều hai mặt nhìn nhau, sau một giây đồng hồ, toàn bộ khu dân nghèo đã rộ lên một hồi hoan hô vui mừng.