Mạo Bài Đại Anh Hùng

Quyển 7 - Chương 123: Hội sư [ 19 ]




" Thượng tướng Bernardote, xin cho phép tôi đại diện cho cả Trenock, cảm ơn ngài và bộ hạ của ngài." Thượng tướng Trenock, Lapinski kích động bước tới trước mặt Bernardote, nắm lấy bàn tay Bernardote. Chòm râu rậm bởi vì tâm tình kích động quá độ, không thể kìm được mà đang run lên nhè nhẹ: "... Đó là một kỳ tích!"

Lời nói Lapinski đã đưa tới một hồi phụ họa đồng thanh của các tướng quân vây quanh bên cạnh.

Bất kể là Hosseini của Siliak, McKinley của Phỉ Dương, Joris của Ryan hay là Hearst của Pudituoke.... Ánh mắt của các vị tướng quân khi nhìn về phía Bernardote lúc này đều đặc biệt khác thường.

Tính chất quan trọng của việc bắt tù binh Humphrey không thể nghi ngờ. Sau khi Mikami Yujin thành công đánh lén Thương Lãng tinh, nói hạm đội Phỉ Quân đã cứu lại toàn bộ chiến cuộc Reske cũng không hề quá đáng!

Ngày nào vẫn còn tập đoàn hạm đội số 19, ngày đó vẫn còn tinh hệ Long Bow! Hạm đội Humphrey nguyên bản là ẩn họa lớn nhất, một khi hội hợp với Mikami Yujin thì sẽ trở thành một cơn hồng thủy quét sạch mọi thứ, vậy mà cuối cùng lại biến thành một vũng nước đọng. Chiến quả như vậy cũng chỉ có thể dùng kỳ tích để hình dung.

Phải biết rằng, trong chiến tranh hiện đại, đánh nhau chính là về kinh tế, về thực lực quân sự, về bảo đảm vận tải hậu cần. Không có quốc gia nào có thể đem cả quân đội đưa vào chiến đấu hoặc là trạng thái dự bị chiến đấu. Để động viên tập kết một đơn vị bộ đội, luôn cần số lượng nhân lực và tài nguyên vật lực khổng lồ vượt quá đơn vị bộ đội này. Mà hết thảy những thứ này, lại đều cần thời gian!

Nếu như tinh hệ Long Bow thất thủ, hạm đội Humphrey đang ở trong trạng thái chiến đấu, cùng với hạm đội Deseyker số 5 bất cứ lúc nào cũng có thể tham gia chiến đấu sẽ chỉ cần ba ngày để tiến lên phía bắc tham dự vào chiến trường Reske! Mà trong khoảng thời gian ngắn ngủi như thế, bộ đội dự bị của Phỉ Minh căn bản không thể nào hoàn thành xong công tác chuẩn bị trước cuộc chiến phiền phức, càng khỏi bàn đến chuyện tham gia chiến đấu ở Reske!

" Thượng tướng Lapinski, đừng quên rằng chúng ta là quân đồng minh." Bernardote khoát tay áo, khuôn mặt tỏ ra trấn định khiêm tốn, trong ánh mắt vậy mà lại đang lóe lên ánh kích động.

Sau khi biết được hành tung của mập mạp, ông ta đã từng tưởng tượng ra hàng nghìn khả năng xảy ra. Thế nhưng không ngờ tới, mập mạp dĩ nhiên lại có thể dùng một hạm đội không chính quy mà bắt sống được Humphrey. Thế cho nên, ngay khi nghe thấy cái tin tức này, đầu óc ông ta đã hoàn toàn trống rỗng!

Tuy rằng Bernardote biết rõ, cái tên ánh mắt thiển cận kia sợ rằng căn bản chẳng thèm lo lắng tới tinh hệ Reske và toàn cục, tất cả những gì hắn làm bất quá chỉ là để tiếp ứng cho hạm đội Tàng Phong một cách bất đắc dĩ mà thôi. Thế nhưng, phần nhân tình và phần công trạng này, mập mạp cũng đã thực sự giành lấy vì Liên bang Leray!

Cuộc sống của Bernardote ở bộ chỉ huy cũng không tốt cho lắm.

Leray đã chia năm xẻ bảy. Mặc dù cái chết của Hamilton đã khiến cho dân chúng Phỉ Minh biết đến một Liên bang Leray bất khuất, mặc dù Flavio đã tranh thủ được quyền phát ngôn và viện trợ vật tư nhất định trong hội nghị liên minh tại Leray. Thế nhưng, một Liên bang Leray đã tiêu hao toàn bộ trong mấy năm chiến tranh, trong hàng ngũ quân đồng minh vẫn như cũ không tránh được bị cố ý hay vô ý bỏ qua.

Điều này rất bình thường. Trong chính trị, Leray còn có thể làm một quốc gia thành viên của Phỉ Minh, bởi vì được tôn trọng bởi bốn năm chiến tranh Vệ quốc. Thế nhưng tại phương diện quân sự, một Leray đã mất đi thủ đô và 70% binh lực, thực sự không có gì khiến cho những tướng quân cùng với quân đội của bọn họ vốn lấy lực lượng quân sự làm quyền phát ngôn phải coi trọng.

Ở tinh hệ Atlantis, quân đội của mấy bang Liên bang còn trung thành với chính phủ lưu vong Leray, ngay cả bản thân mình cũng bảo vệ không xong, lại còn phải nhìn sắc mặt của liên quân Đông Nam của Fischella. Mà ở trong căn cứ liên quân tại Trenock, Leray bất quá cũng chỉ có mấy hạm đội và mấy trung đoàn thiết giáp mà thôi. Trong đội quân tập kết dưới cờ của Bộ chỉ huy Liên hợp, quân đội Leray hầu như có thể bỏ qua.

Bởi vậy, khi chiến tranh phát triển đến lúc hiển lộ lợi ích quan trọng của chiến khu Đông Nam, Liên bang Leray cũng đã lưu lạc trở thành một diễn viên quần chúng không có gì quan trọng dưới con mắt của người khác.

Tuy rằng chiến cuộc Đông Nam vẫn đang diễn ra, tuy rằng Bernardote vẫn đang ở Bộ chỉ huy, thế nhưng, một người không có chức quyền gì như ông ta thì chỉ là một kẻ làm nền trên bàn hôi nghị, một vị tham mưu mang quân hàm thượng tướng ở trước đài giả lập!

Không ai trưng cầu ý kiến của ông ta, ngay cả một số tin tức tính báo mà ở cấp bậc của ông ta có thể tiếp xúc đến, đều đã bị Bộ thạm mưu cố ý hay vô ý mà quên mất. Ngoại trừ đi họp ở Hội nghị Liên hợp cho có lệ ra, rất nhiều hội nghị chiến lược quan trọng cũng không thông báo cho ông ta.

Trong chính trị, phải có lực lượng thì mới có quyền nói chuyện, chiến tranh thì lại càng như vậy. Điểm này, Bernardote hiểu rõ hơn ai hết.

Đối mặt với sự bất đắc dĩ gần như là nhục nhã trong lòng này, thân là sĩ quan quân sự tối cao của Leray, hiện giữ chức thượng tướng đứng đầu của quân bộ Leray, Bernardote chỉ có thể giữ im lặng.

Ông ta phải đứng lại ở nơi này, chịu đựng tất cả những thứ này. Bởi vì Hamilton, Mikhailovich, Flavio, còn có tất cả những người dân đang lo lắng hết lòng hết sức vì cái quốc gia này đều đang nhìn ông ta. Chính là bọn họ đã cùng nhau lựa chọn con đường này cho Leray. Liên bang Leray phải đứng lên một lần nữa, nhất định phải kiên định với triết lý sinh tồn của mình, nhất định phải dựa vào quy tắc trò chơi, giữ vững mình không bị vứt bỏ hoặc bị loại bỏ!

Cho dù mỗi phút đứng ở Bộ chỉ huy đều là một sự dày vò, ông ta cũng vẫn phải tiếp tục kiên trì. Leray đã nhẫn nhịn được bốn năm rồi, cho dù nhịn thêm bốn năm hay bốn mươi năm, Bernardote cũng chẳng hề để ý.

Nhân tình ấm lạnh, tới cái tuổi này, ông ta đã hiểu thấu không gì sánh được rồi.

Nguyên bản, sau khi biết được mập mạp đã khởi hành đến tinh hệ Long Bow, hi vọng lớn nhất của ông ta chính là mập mạp có thể cùng thuận lợi hội quân với Russell, tích lũy một chút nguyên khí cuối cùng của Leray ở Mars, chờ đợi thời cơ. Thế nhưng không nghĩ tới, chờ tới lúc này, ngay cả các vị tướng quân nắm trong tay toàn bộ tiến trình cuộc chiến, khi nhìn về phía cái vai phụ không có gì quan trọng mình này cũng đều phải khiếp sợ và đố kị.

Chẳng ai ngờ được, khi tình hình đột nhiên trở nên nguy cấp thì lại là lúc người Leray đưa tay cứu lấy tất cả bọn họ!

Bernardote thực sự rất muốn cười.

Từ lúc này trở đi, tất cả những người trước trận chiến đã từng coi Leray chỉ là một vai phụ râu ria đều phải hiểu ra một sự thực vang dội --- cuộc chiến tranh này, Leray đã đánh được bốn năm, thế nhưng vẫn còn muốn tiếp tục đánh tiếp. Ngay từ đầu Leray đã không phải là một vai phụ, hiện tại không phải, và tương lai cũng thế.

Bất cứ kẻ nào cũng không thể khinh thường cái quốc gia đang kiên trì kháng cự ở trong ngọn lửa chiến tranh này! Người Leray đã dùng một chiếc tàu khu trục để đánh hạ toàn bộ Cảng Tự Do Mars, vậy thì cũng có thể dùng một hạm đội không tính là cấp B để thao túng toàn bộ chiến cuộc Đông Nam!

Trong miệng nói lời khách sáo, mặt mày rạng ngời ánh hồng, khóe miệng Bernardote không kìm được liền lộ ra một nét đắc ý.

Mập mạp chết tiệt, làm đẹp lắm!

Lại có người lục tục tiến tới biểu thị chúc mừng với Bernardote. Mặc dù rất nhiều người đều không muốn thừa nhận, thế nhưng sự thực đang rõ ràng ngay trước mắt.

Là một Liên minh chặt chẽ, luật lệ và chế độ được hình thành mấy trăm năm của Phỉ Minh vô cùng nghiêm ngặt. Đây là cơ sở duy trì sự đoàn kết nhất trí giữa các quốc gia thành viên Phỉ Minh. Bất kể là Cộng hòa Phỉ Dương, Cộng hòa Trenock hùng mạnh hay là các quốc gia chủ tịch luân phiên thay đổi hàng năm, thậm chí Hội nghị Liên hợp Phỉ Minh, cơ cấu quyền lực tối cao của liên minh, cũng không thể tùy tiện phá hỏng những luật lệ và chế độ này.

Chính nhờ những luật lệ chế độ này, trong mấy trăm năm qua, đã không ngừng dung hợp các quốc gia thành viên Phỉ Minh, từ các phương diện kinh tế, chính trị, quân sự,... Phỉ Minh hiện tại cho dù trên phương diện chính trị vẫn là các quốc gia tự trị. Thế nhưng, ở phương diện kinh tế và văn hóa thì tất cả sớm đã hòa làm một thể. Nhất là ở phương diện quân sự, lại càng có một bộ quy chế liên hợp hoàn chỉnh.

Trong hệ thống quân sự Phỉ Minh, quân đội của các quốc gia đều được dựa theo một tiêu chuẩn bình xét nghiêm ngặt, chia làm sáu cấp. Đẳng cấp khác nhau, ngoại trừ đại diện cho sức chiến đấu khác nhau ra, cũng đại diện cho quyền lợi và địa vị khác nhau.

Từ bộ đội cấp 5 thấp nhất cho đến bộ đội cấp đặc biệt cao nhất, tăng mỗi một cấp, đại ngộ của binh sĩ, địa vị của sĩ quan, vũ khí trang bị của quân đội, mức độ coi trọng của quân bộ đều gia tăng cấp bội. Mà ở trong thời chiến, bộ đội cao cấp lại càng được hưởng đặc quyền ưu tiên về các phương diện như tiếp tế tiếp viện, vận tải, cứu viện, trợ giúp không trung, trợ giúp đả kích tầm xa, trợ giúp tin tức, vv...

Đừng nói là bộ đội cấp đặc biệt và bộ đội cấp 1, được bộ chỉ huy liên quân Phỉ Minh bình xét là bộ đội cấp 2 thì đều là bảo bối của quân bộ các quốc gia, Rất nhiều quốc gia cỡ nhỏ và vừa trong liên quân Phỉ Minh thậm chí chỉ có bộ đội tác chiến cấp 3.

Sự phân biệt đẳng cấp này tại lúc đại chiến bắt đầu thì vẫn còn chưa thấy được. Thế nhưng theo tiến trình chiến tranh, theo sự hợp tác càng ngày càng dày đặc của liên quân Phỉ Minh, theo sự khống chế càng ngày càng mạnh của Hội nghị Phỉ Minh về các phương diện như kinh tế, tài nguyên đối với các quốc gia, việc có thể khiến cho bộ đội dưới trướng của mình thông qua sát hạch hoặc tích lũy quân công mà tiến lên một hai cấp, đã trở thành nguyện vọng bức thiết nhất của tất cả các tướng quân.

Ngoại trừ việc bản thân quân đội giành được đặc quyền và địa vị ra, một đội quân đẳng cấp cao cũng đại diện cho quyền lên tiếng tại Hội nghị Liên hợp và trong Bộ chỉ huy Liên quân!

Mà dựa theo điều lệ chế độ quân sự của Phỉ Minh, với chiến tích mà Phỉ Quân giành được tại tinh hệ Long Bow, cho bọn hắn một cái biên cế bộ đội cấp 2, thậm chí là bộ đội cấp 1 cũng không hề quá đáng. Dù sao thì chiến thắng của bọn họ tại tinh hệ Long Bow đã gián tiếp cứu lấy toàn bộ chiến cuộc ở tinh hệ Đông Nam. Thời thế tạo anh hùng, đợt sóng lớn này vừa mới bị bọn họ vượt qua rồi!

Ngoại trừ bộ đội vương bài của mấy đại quốc ra, trong cả liên quân Phỉ Minh, được bình xét là bộ đội cấp 1 thì có thể tính ra được mấy cái? Bất kể là ở chiến khu nào, bộ đội cấp 1 đều là nòng cốt của nòng cốt, chủ lực của chủ lực!

Nếu như Leray thực sự có được một đơn vị bộ đội cấp 1, vậy thì sau này, địa vị của Leray trong liên minh cũng tự nhiên nước lên thì thuyền lên!

Ánh mắt của mấy vị tướng quân ở các quốc gia nhỏ bình thường khi nhìn về phía Bernardote, cho dù tự nhiên hay mất tự nhiên thì đều mang theo một vẻ ước ao thậm chí đố kị. Bọn họ nghĩ mãi mà không ra được, cái gã Humphrey kia thế nào lại kém cỏi đến vậy, cư nhiên lại để cho Phỉ Quân hủy mất tàu chỉ huy, làm một cú chiếu tướng bắt vua.

" Điền Hành Kiện... Điền Hành Kiện... Chờ một chút..." Một vị thượng tướng vẫn luôn ngưng thần khổ tư ở bên cạnh bỗng nhiên kêu lên: "Chính là vị Điền Hành Kiện đã đánh hạ được Cảng Tự Do Mars kia sao?"

Hiển nhiên, vị tướng quân đến từ chiến khu Tây Bắc này không nhớ lắm về vị anh hùng của Leray kia.

Vừa nghe thấy tiếng kêu của vị thượng tướng này, rất nhiều tướng quân đều lộ ra vẻ bừng tỉnh. Chúc mừng nửa ngày, đến bây giờ thì bọn họ mới liên hệ giữa tên tuổi và nhân vật lại với nhau. Đây chỉ là một cái tên không tính là xa lạ cùng với một ấn tượng mơ hồ trong đầu bọn họ mà thôi. Đối với một Phỉ Minh khổng lồ mà nói, cái quốc gia Leray này thực sự quá nhỏ rồi.

Đoàn người nhất thời châu đầu ghé tai bàn luận xôn xao.

"Thưa các ngài..."

Tiếng hô của McKinley đã khiến cho đại sảnh tác chiến ồn ào náo động yên tĩnh hẳn đi: "Tôi nghĩ, bây giờ điều quan trọng nhất chính là, chúng ta phải đưa ra một hợp đồng không được công bằng cho lắm, rồi cho quý ngài Humphrey bị bắt làm tù binh ký tên ở trên đó."

Lời châm biếm của McKinley đã đưa tới một hồi cười vang.

Các tướng quân nhìn nhau mỉm cười, lúc này, áp lực trầm trọng từ khi Thương Lãng tinh rơi vào trong tay Mikami Yujin tới nay đều đã bị ném lên chín tầng mây. Đặc biệt là thượng tướng Lapinski và trung tướng Marcura của Trenock đang đứng bên cạnh Bernardote, mặt mày càng là vẻ vui cười hớn hở. Dù sao thì Trenock cũng là người trực tiếp được lợi từ trận thắng lợi này!

" Tướng quân Douglas." Sau một phen thấp giọng thương nghị, McKinley quay đầu nhìn vào màn hình ảo, cười nói: "Đây thực sự là một tin tức tốt, có điều, bộ chỉ huy dù sao cũng không ở tiền tuyến, không thể đưa ra chỉ đạo cụ thể. Phải biết rằng, những gì mà các ngài làm đã hoàn toàn vượt quá tưởng tượng của chúng tôi. Hiệp ước bất bình đẳng dành cho quý ngài Humphrey thì chỉ có thể do các ngài tự mình thảo ra rồi. Điều mà chúng tôi có thể làm bây giờ chính là chờ tin tốt của các ngài, chuẩn bị huân chương chờ các ngài trở về!"

Nói xong, McKinley dừng lại một chút, trao đổi ánh mắt với các tướng quân, thu liễm vẻ tươi cười, tiếp lời nói với Douglas: "Nếu như muốn nói ra yêu cầu duy nhất, đó chính là hi vọng các ngài bất kể thế nào cũng phải bảo vệ cho tinh hệ Long Bow ít nhất là 72 tiếng đồng hồ! Tin tưởng chiến báo ở Thương Lãng tinh ngài đã xem qua rồi, chúng ta đang cần thời gian để hoàn thành tăng đối với Reske. Trong khoảng thời gian nay, chung tôi không hy vọng điểm Bước nhảy từ tuyến đường bay chính Đông Nam đi thông Reske lại xuất hiện bất cứ một hạm đội Tây Ước nào, điều này đối với toàn bộ chiến cuộc Đông Nam đều cực kỳ quan trọng!

Đối với những lời của McKinley, các tướng quân đều gật đầu.

Bộ chỉ huy Liên quân tuy rằng phụ trách bố trí tác chiến của cả liên quân Phỉ Minh, thế nhưng, về mặt tác chiến cụ thể chính là tuyệt đối không thể tiến hành chỉ đạo từ xa. Loại người không biết rõ tình huống ở tiền tuyến mà cứ tùy tiện khoa tay múa chân chỉ là những kẻ không hiểu về quân sự, đầu óc bị rắm hun. Nguyên tắc trên chiến trường, đó chính vô cùng kiêng kỵ các quyết định tưởng như đương nhiên.

Mặc dù là quân Hastings thông thường cũng chỉ nắm giữ phương hướng đại chiến lược, đồng thời tiến hành xét duyệt kế hoạch tác chiến trước các chiến dịch quan trọng. Mà một khi chiến dịch bắt đầu, tất cả các quyền lợi đều nằm trong tay sĩ quan chỉ huy tiền tuyến.

Trừ phi có thông tin tình báo cực kỳ chính xác hoặc là phát hiện ra sai lầm về mặt chiến lược cực kỳ to lớn, bằng không, hậu phương sẽ không có bất cứ can thiệp gì đối với tiền tuyến.

Các tướng quân ở đây đương nhiên sẽ không phạm vào sai lầm như vậy. Chiến đấu ở tinh hệ Long Bow vốn đã nằm ngoài tầm tay của bọn họ. Chiến quả lúc này đã là vui mừng ngoài ý muốn. Không rõ tình huống mà chỉ tay năm ngón, chẳng thà hạ xuống một yêu cầu chiến lược để cởi bỏ hạn chế, để đám người Douglas tự do phát huy.

"Rõ, thượng tướng McKinley!" Douglas nghiêm người cúi chào. Humphrey ở trên tay mập mạp, mặc dù không chiếm được chỗ tốt quá lớn, thế nhưng cầm chân cái hạm đội này vài ngày thời gian thì vẫn còn có thể hoàn thành được.

Bất kể là Douglas hay là các tướng quân của Bộ chỉ huy thì đều không hề nghĩ tới việc bắt hạm đội Humphrey đầu hàng. Dù sao thì, trong chiến tranh hiện đại, không có ai cho rằng bắt sĩ quan chỉ huy của đối phương làm tù binh thì sẽ giành được thắng lợi. Thiếu Humphrey, thì vẫn còn các sĩ quan khác. Trên chiến trường, người Binalter vẫn còn đang chiếm ưu thế nhất định. Việc tương đối hiện thực lúc này chính là lợi dụng quan hệ đặc thù giữa Humphrey và hai hạm đội hoàng gia cấp Tượng, cố gắng tranh thủ một ít lợi ích.

" Trung tướng Douglas." Lúc này, ở cạnh đài giả lập điện tử đang vang lên một thanh âm lạnh như băng: " Humphrey hiện tại đang ở trên chiến hạm của thiếu tướng Điền Hành Kiện? Vị tướng quân Điền Hành Kiện này bây giờ có thể liên lạc được không?"

Mọi người đều quay đầu lại, người nói, tự nhiên là Lý Phật.

So với đám tướng quân bất tri bất giác mang vẻ hưng phấn đầy mặt, Lý Phật vẫn như trước là một thần sắc lạnh lùng nghiêm nghị, hơn nữa, thoạt nhìn lại càng lạnh hơn một phần.

Các tướng quân đang chìm đắm trong vẻ vui sướng đều không hề phát hiện ra, dưới đài giả lập, nắm tay của Lý Phật đã nắm chặt đến trắng bệch.

Cái đội quân đột nhiên nhảy ra này đang khiến cho hắn hận thấu xương!

Nếu như không phải bọn hắn, Phỉ Minh sẽ phải đối mặt với một thất bại nghiêm trọng. Mà người có thể lại được Phỉ Minh, chỉ có thể là hắn --- Alker . Long. Lý Phật!

Cuộc chiến tranh này, hắn đã bàng quan từ lâu lắm rồi. Hắn không thể đợi được đến khi mất đi sự khống chế, không thể đợi được đến khi cái người kia ung dung đem tất cả đều chuyển tiếp theo ý chí của bản thân người đó. Hắn phải tham dự vào cuộc chiến, chỉ có chiến tranh mới có thể khiến cho hắn quân đội của hắn đạt được máu tươi hun đúc và tẩm bổ, lớn mạnh trưởng thành quét ngang thiên hạ.

Hắn không muốn bỏ qua cơ hội lần này. Mặc dù bỏ lỡ, hắn cũng muốn sáng tạo ra một cái khác!

Đây là thời cơ hay nhất cho quân đoàn của Lý Phật tham gia chiến tranh!

"Đúng thế, thưa ngài. Có thể liên lạc được." Douglas trầm giọng nói: "Hạm đội Phỉ Quân đã kết nối thông tin với hạm đội 19 của ta, bây giờ có thể..."

"Không cần..."Lý Phật khoát tay áo cắt đứt lời Douglas, khẽ cau mày nói: "Nếu như ta nhớ không nhầm thì Điền thiếu tướng đang thuộc cánh quân Mars của ta, thế nào lại gặp hắn ở tinh hệ Long Bow?"

"Cái này..." Douglas cũng không biết tình huống hiện tại của mập mạp, nhất thời có chút do dự. Mà những người khác đứng ở bên cạnh Lý Phật thì đều cứng đờ cả ra, hướng mắt nhìn về phía Bernardote.

Lời nói của Lý Phật đã nhắc nhở rất nhiều người biết rõ nội tình ở đây.

Điền Hành Kiện quy về sự lãnh đạo của cánh quân Mars, lúc đó đã từng dẫn ra một hồi nghị luận.

Đối với hành vi hái đào của Phỉ Minh, rất nhiều người kỳ thực đều có chút khinh thường trong lòng. Thế nhưng, liên quân Phỉ Minh dù sao cũng là do Cộng hòa Phỉ Dương dẫn đầu, ngay lúc đó đại gia cũng không có năng lực bảo vệ thành quả thắng lợi. Dưới tình huống không có trái với điều ước, mọi người chỉ trơ mắt nhìn cho xong. Có điều, đối với chuyện Điền Hành Kiện quy về sự quản lý của cánh quân Mars vậy mà lại ấn tượng rất sâu.

Mà hiện tại, khi cánh quân Mars đã bại lui dưới sự tấn công của hạm đội Sous, nguyên bản hẳn là tiếp nhận sự lãnh đạo của cánh quân Mars ở chiến khu Mars, Phỉ Quân vậy mà lại xuất hiện ở tinh hệ Long Bow xa xôi, chuyện này hiển nhiên có chút không thể nào nói nổi.

Mặc dù Phỉ Quân không được chính thức xếp vào biên chế của liên quân Phỉ Minh, thế nhưng sĩ quan chỉ huy của bọn họ Điền Hành Kiện cũng quân trưởng quân đoàn 1 của cánh quân Mars!

Douglas và Điền Hành Kiện cũng không có cũng không có liên hệ trước trận chiến, bộ chỉ huuy cũng không hạ mệnh lệnh cho Phỉ Quân tiếp viện. Như vậy, hắn dẫn theo đội quân Phỉ Quân với số lượng không rõ, sức chiến đấu không rõ, nhân viên cũng không rõ này của hắn đến tinh hệ Long Bow để làm gì?

Nếu như nói hạm đội Phỉ Quân là do Carolina phái đến tinh hệ Long Bow, sợ rằng kẻ ngu si cũng không tin tưởng. Tinh hệ Long Bow không liên can tới cánh quân Mars, huống hồ, Carolina cũng không có cái bản lĩnh biết trước và tinh thần quên mình vì người khác này.

Trong lúc nhất thời, đại sảnh tác chiến im lặng một hồi.

Một mặt, công lao của Phỉ Quân đang bày ra thực sự trước mặt. Mặc khác, việc tự ý hành động, không phục tùng tòng mệnh cũng là tối kỵ trong quân đội. Huống hồ, vị thiếu tướng Leray này trước đây cũng có tiền án rồi!

"Thưa ngài..." Trong sự im lặng, Douglas mở miệng nói: "Thượng tá Margaret bây giờ đang ở trong hạm đội Phỉ Quân."

" Margaret?!" McKinley chợt cả kinh.

Một câu nói này của Douglas, người ngoài nghe thấy thì có vẻ hỏi một đằng trả lời một nẻo, thế McKinley lại biết ngụ ý trong đó. Từ khi Sous tiến công Mars tới nay, ông ta không hề liên lạc với cánh quân Mars, vô cùng lo lắng về sự an toàn của Margaret. Không ngờ tới, Margaret vậy mà không ở cùng một chỗ với Carolina, mà là theo Phỉ Quân đi tinh hệ Long Bow.

Sự tình đã bắt đầu trở nên phức tạp rồi. Margaret ở tại hạm đội Phỉ Quân, đến tột cùng là ý tứ của nàng, hay là ý tứ của Hastings? Nếu như là ý tứ của Hastings, như vậy, những người ở đây sợ rằng không có ai có quyền nghi vấn. Margaret và Hastings là quan hệ như thế nào, người khác không biết, mình chẳng lẽ còn không biết sao?

Quay đầu lại, McKinley thấy khuôn mặt của Lý Phật đã âm trầm đến mức lộ ra rõ ràng.

Dân chúng và các binh sĩ bình thường thì đều cho rằng Lý Phật là người nối nghiệp số một của Hastings, thế nhưng trong cao tầng Phỉ Minh, ai lại không coi Margaret mới thực sự là người nối nghiệp số một?

Với thiên phú của Margaret, với hai mươi năm bồi dưỡng giáo dục của Hastings, với thân phận của nàng, lại còn gút mắt lợi ích rắc rối khó gỡ của thượng tầng Phỉ Minh, đều không có khả năng để cho Lý Phật nắm trong tay tất cả. Lý Phật là một thanh đao sắc bén vô kiên bất tồi. Thế nhưng, hắn càng sắc bén thì lại càng phải bị khống chế chặt chẽ!

" Hồ đồ!"

Lý Phật quát lên một tiếng. Ánh mắt chớp động, trong lòng không biết đã xoay chuyển bao nhiêu ý nghĩ.

Cuộc chiến tranh này, hắn vẫn luôn quan tâm, cố gắng dụng tâm hơn bất cứ kẻ nào. Tư liệu của Điền Hành Kiện cùng với thế cục hiện nay trong nháy mắt đã vòng vo mấy vòng trong đầu hắn, miệng liền hừ lạnh nó: "Cô ta thế nào lại ở đó."

Nói xong, Lý Phật bước quanh hai bươc, đột nhiên đứng yên, nhìn McKinley nói: "Thượng tướng McKinley, ta có kiến nghị, bộ chỉ huy nên lệnh cho tướng quân Điền Hành Kiện lập tức đem Humphrey chuyên giao cho Douglas, sau đó tức khắc khởi hành, hộ tống thượng tá Margaret quay về Al-Aqsa. Thân phận đặc thù của thượng tá Margaret không thích hợp đứng ở tinh hệ Long Bow."

" Mặt khác, nguyên soái Lý Tồn Tín của Trenock đang bị vây ở Thương Lãng tinh, bộ chỉ huy nếu không thể lập tức phái binh, ta nghĩ, không bằng cho Điền tướng quân mượn đường trở về, đi trước nghĩ cách cứu viện. Phải biết rằng, ngoại trừ Lý nguyên soái ra, đồng thời bị vây còn có tiểu tổ thí nghiệm robot của liên minh. Trong thành viên tiểu tổ có sáu nhà khoa học Leray. Trong đó..." Lý Phật quay đầu lại nhìn Bernardote, mặt không biểu tình nói: "... Còn bao gồm người đứng đầu của tổ chuyên gia Leray, giáo sư Boswell."