Mạo Bài Đại Anh Hùng

Quyển 7 - Chương 121: Hội sư [ 17 ]




Trong hư không, không hề nghe thấy được tiếng vũ khí laser va trạm.

Mấy chiếc robot giống như những võ sĩ trong bộ phim câm thời Trái Đất cổ đang chiến đấu trong im lặng.

Thế tiến công của Korn trong nháy mắt đã bị hóa giải. Động tác của các robot màu xanh đang giáp công từ bốn phía nhanh đến mức khiến cho hắn hoảng sợ. Đây tuyệt đối là những chiến sĩ robot kinh khủng nhất mà hắn gặp phải từ lúc sinh ra tới nay. Hơn nữa, vừa gặp một lần đã là năm người… Không, là mười người! Ngay cách đó không xa, Briede đã hoàn toàn rơi vào khốn cảnh. Hắn đang nỗ lực tìm kiếm khe hở thoát thân trong vòng vây của các robot.

Một thanh dao găm vô cùng xảo quyệt đang đâm tới bụng dưới của Korn.

Đao laze trong tay Korn chém xuống, chặn lại đòn tấn công của dao găm, máy đẩy dưới chân lập tức lóe sáng, robot bay vụt lên trên, tránh khỏi ba thanh dao găm đang giết tới từ các hướng khác.

Thế nhưng, không đợi cho hắn kịp thở ra một hơi, bốn chiếc robot màu xanh liền bám dính lên như quỷ mị. Tốc độ của bọn hắn cực nhanh. [Tài Quyết Giả] mới chạy ra chưa được trăm mét thì đã bị bốn vệt ánh sáng màu xanh như tơ như sợi cuốn lấy.

Trong chớp mắt ấy, Korn thậm chí còn cảm thấy mình đang gặp phải không phải là bốn chiếc robot, mà là bốn gã quỷ hồn lượn lờ khắp tinh không.

Cảm thấy một sự nguy hiểm cực độ khiến cho Korn quyết tâm một lần, ba máy đẩy phụ trợ của robot đồng thời khởi động, thực hiện một hình thế điều khiển toàn thân tiến bước tiêu chuẩn, vọt về phía trước theo hình cung. Đao laser trong tay múa ra một vệt ánh sáng, từng đao không rời chỗ yếu hại của chiếc robot màu xanh ở chính diện.

Đánh cả bàn tay không bằng chặt một ngón tay! Hắn đã lựa chọn Bazz!

Đã sớm có kinh nghiêm giao thủ với [Tài Quyết Giả], Bazz không hề tỏ ra yếu thế một chút nào mà liền cùng hắn đánh giết, khung robot màu xanh trong hư không hoặc nghiêng hoặc ngang , chợt tiến chợt lùi, thanh dao găm trong tay xảo quyệt mà tàn nhẫn, không rời xa hạ bộ của Korn.

Đây là cái đấu pháp mẹ gì vậy! Korn giận vừa sợ, nhất thời bị làm cho luống cuống tay chân.

Đao laser bắn ra từng hạt sáng trắng khi đón đỡ cú đâm của thanh dao găm. Thoáng thấy ba chiếc Robot từ hai bên trái phải và phía sau lại áp sát tới, Korn chỉ có thể lướt người đi, cố gắng vòng qua gã địch nhân ở trước mặt, phòng ngừa hai mặt thụ địch.

Khuôn mặt mập mạp màu xanh ở chính diện chợt lóe qua trước mắt, bỗng nhiên, lại một khuôn mặt mập nữa đã xuất hiện trước mắt Korn!

Korn không hề nghĩ ngợi, nâng đao chém thẳng.

Thế nhưng, thanh đao trong tay bỗng nhiên lại trở nên nặng nề như một ngọn núi. Thân thể cũng bắt đầu mất đi không chế.

Robot đang giống như con quay mà quay tới quay lui giữa năm chiếc robot. Thanh đao laser giơ quá đầu vậy mà lại không thể chém xuống được. Giống như một sức mạnh vô hình nào đó đã buộc chặt nó lại!

Mấy giấy sau, choáng váng cả đầu óc, Korn chỉ nghe thấy trong thân robot truyền đến mấy tiếng vang lạ, sau đó hắn liền nhìn thấy một bầu trời đầy sao.

Quần tinh đang bay xoay quanh ngoài khoang lái trong suốt đóng kín.

Korn cứ thế mà ngơ ngác nhìn [Tài Quyết Giả] bị phá ra một lỗ thủng to, duy trì tư thế hai tay giơ quá đầu, lặng yên xoay tròn tiến vào tầm mắt chính mình, rồi lại từ một bên khác lặng yên trở ra.

Một chùm sáng lóa mắt cuối cùng đã ngưng lại trước mắt Korn.

Đó là Briede, giờ phút này đã bị ép đến tuyệt lộ. Ở trước mặt năm chiếc robot màu xanh như hổ như sói, hắn đã không có chỗ trống để có thể di chuyển né tránh.

Chiến đấu vừa mới bắt đầu thì đã kết thúc.

Một chiếc robot màu xanh áp sát vào thân thể robot của Briede, thanh dao găm laser trong tay liền xoáy một nhát thâm độc, cánh tay trái của robot trực tiếp bị cứng rắn vặn rời.

Chiếc robot thứ nhất vừa tránh ra, ngay tiếp theo, một chiếc robot màu xanh khác từ sau lưng, tay cầm dao găm liền quét ra một vệt sáng lạnh lẽo thấu xương từ dưới lên trên. Lần này, rời khỏi thân thể của [Tài Quyết Giả] chính là cánh tay phải đang nắm đao.

[Tài Quyết Giả] đã mất hai tay liền vặn vẹo giãy dụa trên không trung, thế nhưng các robot màu xanh lại không hề có ý định ngừng tay một chút nào.

Hai bóng ảnh màu xanh lãnh khốc giao nhau bên người Briede.

Hai chiếc dao găm laser giống như hai chiếc lưỡi hái tử thần, một trước một sau vẽ ra hai đường vòng cung trên không trung. Trong ánh lửa điện lóe sáng, hai chân của [Tài Quyết Giả] đã rời khỏi thân thể, lăn lộn mấy vòng, yên lặng bay về phía sâu trong vũ trụ.

*******SPECIAL KIND OF HERO*******

Bên trong chiến hạm đang yên lặng như tờ.

Tất cả mọi người đều như hóa đá. Rất nhiều chiến sĩ Binaler vẫn còn duy trì tư thế vỗ tay và tư thế ngồi dễ chịu thoải mái.

Đống tiền mặt đặt trên đài giả lập khẽ rung theo sự rung động của động cơ chiến hạm, giống như đám cỏ dại đang run rẩy trong gió rét.

Một cảm giác lạnh lẽo thấu xương trong nháy mắt đã bao phủ từng sĩ quan binh sĩ. Bọn họ chỉ có thể ngơ ngác nhìn hai chiếc [Tài Quyết Giả] mà mình gọi là hùng sư trên màn ảnh kia bị mười con sói đói xé nát một cách dễ dàng như ăn cháo.

"Choang!" Chén rượu của vị hạm trưởng đang nâng chén chúc mừng kia đã rơi xuống sàn tàu, vỡ tan.

Ông ta trừng lớn đôi mắt vô thần, miệng há to, cả người cứng ngắc.

"Đây không phải là thật.... Không phải..." Ông ta liều mạng lắc đầu, cố gắng khiến cho mình tỉnh táo lại từ trong cơn ác mộng. Thế nhưng một luồng sáng vặn vẹo đã đánh nát mọi ảo tưởng của hắn.

Đó là khoang thoát hiểm của Humphrey. Dưới sự công kích của các robot màu xanh, lồng năng lượng bảo vệ có điểm nút năng lượng đạt đến mức độ của tàu khu trục rốt cục cũng đã tan vỡ rồi!

"Toàn bộ chiến hạm lập tức bỏ vũ khí xuống, giơ tay đầu hàng."

Một chiếc cobot màu xanh phách lối đánh ra ánh đèn tín hiệu. Bên cạnh hắn, hai chiếc robot màu xanh kéo theo xác của hai chiếc [Tài Quyết Giả] trở về. Mà mười mấy chiếc robot màu xanh khác thì lại đang tò mò mà vây quanh khoang thoát hiểm, bò lên rồi ngó vào cửa sổ khoang.

Trong khoảng hư không ở bên cạnh, theo một chùm ánh sáng rực rỡ màu xanh lam giống như một màn nước kéo dài ra, một chiếc tàu sân bay khổng lồ mà rách nát đã xuất hiện trước mắt tất cả mọi người.

Chúng quan binh Binalter chỉ có thể trơ mắt nhìn khoang thoát hiểm của Humphrey bị các robot màu xanh đẩy vào trong thông đạo của chiếc tàu sân bay vũ trụ, nhìn cánh cửa bọc thép dày nặng kia từ từ khép lại.

Trái tim tất cả mọi người đều trở nên lạnh lẽo.

Vị hạm trưởng đang ngơ ngác nhìn dòng rượu đỏ sẫm như máu tươi dưới chân mình.

Ngu xuẩn.... Ông ta nhớ tới lời đánh giá vừa nãy của mình.

Trên mặt đột nhiên lại cảm thấy một hồi nóng rát.

Hình ảnh hai chiếc [Tài Quyết Giả] bị đánh thành chó chết đang quay cuồng không ngừng trong đầu óc choáng váng đầy sao.

Đó là một cái tát vang dội!

*******SPECIAL KIND OF HERO*******

Trong tinh không, từng chiếc chiến hạm đang xếp thành trận hình chỉnh tể, lặng yên lướt qua bên cạnh từng viên tiểu hành tinh đang lăn mình.

Mũi hạm hùng tráng phá tan lớp khí thể và bụi vụ trụ mỏng manh của vành đai tiểu hành tinh, đẩy ra từng viên đá vụn có kích cỡ tương tự quả bóng đá. Cầu hạm đèn đuốc sáng choang, từng chiếc chiến hạm nối dài liên miên với nhau giống như dãy đèn biển di động. Tháp pháo xoay tròn trong khi di động luôn nhắm chuẩn vào các chiến hạm địch. Lồng năng lượng màu xanh lam vẫn còn bao phủ tầng ngoài của chiến hạm. Rada và các loại trang bị thông tin vẫn còn đang lặng lẽ hoạt động. Song, chiến đấu cũng đã kết thúc.

Các chiến hạm Phỉ Dương đang xuyên thẳng qua khu vực giao chiến hiện giờ đã im tiếng súng. Quan binh của tàu chiến đấu [Oscar] tụ tập ở bên cạnh cửa sổ mạn tàu, nhìn từng chiếc từng chiếc chiến hạm Binalter đang thất hồn lạc phách ở cách đó không xa, vẫn còn không dám tin vào tất cả những gì đang xảy ra trước mắt.

"Humphrey bị bắt làm tù binh?" Rất nhiều chiến sĩ ở vị trí không có màn hình ảo đang hỏi tới hỏi lui trong đám người.

Không có ai trả lời bọn họ. Tất cả mọi người đều chỉ ngơ ngẩn nhìn ra ngoài cửa sổ.

Các chiến sĩ sốt ruột tìm kiếm người có thể trả lời câu hỏi của mình ở xung quanh. Cuối cùng, bọn họ đã bắt được một viên hạ sĩ được tận mắt nhìn thấy toàn bộ quá trình.

Trong khung cảnh yên lặng, viên hạ sĩ văng tung tóe nước bọt mà giảng giải.

Khi nghe thấy hai chiếc [Tài Quyết Giả] gần như là thần thoại kia bị các Robot của Phỉ Quân cùng nhau tiến lên chặt chém như cắt rau gọt dưa, nghe thấy [Tài Quyết Giả] đánh ra ánh đèn tín hiệu trước giao thủ, cuối cùng lại đổi lấy một câu "ngu ngốc!" xem thường của Phỉ Quân, những chiến sĩ vừa bỏ qua một màn chiến đấu đặc sắc này đã hoàn toàn choáng váng.

Bọn họ lại giống y như các đồng đội, vươn dài cổ mà nhìn ra phía ngoài cửa sổ.

Từng chiếc chiến hạm Binalter đang chết lặng đã chứng thực tất cả những điều này.

"Ai uống rượu không?" Trên hành lang gần cửa sổ mạn tàu, một binh sĩ mập mạp ục ịch nhấc theo hai hòm Whiskey rồi kêu lớn.

Trong sự yên lặng, tất cả các chiến sĩ đều quay đầu lại, vẻ mặt cổ quái mà nhìn chằm chằm vào hắn.

"Cái này.. " Binh sĩ kỳ quái chớp chớp mắt: "Mọi người hay là chúc mừng một tí.."

Tiếng nói của hắn còn chưa dứt, cả người liền bị dòng người chen chúc chôn vùi!

Đến giờ phút này, sau quá nhiều lần từ địa ngục đến thiên đường, lại từ thiên đường đến địa ngục, các chiến sĩ đã sức cùng lực kiệt chết lặng cả người mới phát hiện ra, cánh cổng thiên đường thực sự đã mở ra rồi!

Tiếng hoan hô như sấm vang tận mây xanh. Các chiến sĩ vỗ tay với nhau hoặc ôm lấy nhau. Nước mắt đang chảy ra trên từng khuôn mặt tươi cười. Mừng đến phát khóc không chỉ là xúc cảm dồi dào của các nữ binh, còn có cả của hàng ngàn hàng vạn trai tráng đang cảm khái!

Rất nhiều chiến sĩ không cướp được rượu liền dứt khoát xông vào trong khu sinh hoạt của chiến hạm.

Đủ loại rượu ngon được mang lên đầy bàn. Âm nhạc đập to đến mức cốc chén không ngừng rung động trên bàn. Các chiến sĩ đang dùng cánh tay tráng kiên mà ôm vai đồng bạn, vừa nhảy vừa cất tiếng ca vang.

Ở giữa bọn hắn, mấy vị nữ binh đang đỏ bừng mặt mà nhảy chung với các nam binh, nước mắt tèm nhem hòa cùng với tiếng hát.

Còn kết quả gì hoàn mỹ hơn bây giờ nữa?

Mấy chục phút trước, bọn họ còn đang chuẩn bị rút lui trong tuyệt vọng. Mấy chục phút sau, bọn họ lại trở thành người chiến thắng của chiến dịch này.

Không cần phải suy nghĩ lợi dụng ưu thế trận hình như thế nào nữa, không cần phải liều mạng với kẻ địch nữa, thậm chí không cần phải nã một phát súng một phát đạn nào. Thắng lợi đã được cái hạm đội rách nát kia trực tiếp đưa đến tận tay.

Trong tiếng hoan hô, chiếc tàu chiến đấu lớp [Unicorn] với vết thương đầy mình đã tới gần hạm đội Phỉ Quân.

Ngoài cửa sổ, từng chiếc chiến hạm rách nát như gần trong gang tấc đang lướt qua trước mắt.

"Toàn thể tập trung!"

Đèn tập trung của chiến hạm đang mau chóng xoay tròn. Trong quán rượu, trong khoang nghỉ, trên đường hành lang... đoàn người vui sướng từ mọi nơi chạy ào về phía đại sảnh tập hợp. Bọn họ biết, đó không phải là tín hiệu tập trung chiến đấu.

" Gửi tín hiệu thỉnh cầu tiến vào đội hình hạm đội Phỉ Quân!"

Đứng trên đài chỉ huy, hạm trưởng Hoffman gài lại khuy áo, chỉnh lại mũ. Đã nhiều năm rồi, đây là lần đầu tiên vị thượng tá từ trước đến giờ vẫn luôn tùy ý này tỏ vẻ nghiêm trang gọn gàng đến vậy.

"Thỉnh cầu được cho phép, Phỉ Quân đồng ý cho nhập." Binh sĩ liên lạc lớn tiếng trả lời.

"Đà trái 300 khắc, lực đẩy 1%, ba...hai...một, máy đẩy phản lực khởi động, vị trí nửa thân". Giọng nói của Hoffman đang mang theo sự kích động khó có thể kiềm chế: "Gửi đèn tín hiệu, nội dung... Phỉ Quân muôn năm!"

Tàu chiến đấu [Oscar] chậm rãi tiến vào đội hình trong sự chăm chú của quan binh Phỉ Quân.

Đèn tín hiệu điện tử của chiếc chiến hạm to lớn đang chớp tắt. Dưới sự dẫn dắt của nó, từng chiếc từng chiếc chiến hạm Phỉ Dương đã đánh ra đèn tín hiệu. Chỉ chốc lát sau, toàn bộ tinh không đều là ánh đèn chỉnh tề đồng bộ:

"Phỉ Quân muôn năm!"

Chúng quan binh Phỉ Quân lập tức bị một luồng điện tê dại bao phủ toàn thân. Bọn họ thậm chí có thể nhìn thấy một loạt các cánh tay nghiêm trang kính chào của binh sĩ Phỉ Dương trước từng cửa sổ mạn tàu.

Chiếc tàu chiến đấu đầu tiên tiến đến bên trái tàu chiến đấu [Thánh Kiếm], đến nửa thân tàu thì dừng lại.

" Không gì sánh được!" Một gã hải tặc già của đoàn hải tặc Râu Đỏ trước kia đang ngơ ngác nhìn chiến hạm Phỉ Dương dừng ở bên cạnh, đột nhiên lệ nóng tuôn chảy.

"Không gì sánh được!" Một viên binh sĩ Salerga nắm chặt nắm tay, gắng sức kìm giữ không cho mình trở nên kích động.

Tất cả các chiến sĩ Phỉ Quân đều thất thần mà nhìn từng chiếc chiến hạm Phỉ Dương duy trì ở vị trí sau nửa thân tàu của mình khi tiến vào đội hình.

Bọn họ biết đó không phải lái tàu của Phỉ Dương sai sót. Đây là biểu đạt kính trọng của thời đại chiến sĩ vũ trụ!

Điều đó đồng nghĩa với công trạng không ai có thể sánh được!

*******SPECIAL KIND OF HERO*******

Trên đài chỉ huy [Thần Dụ], Phương Hương chậm rãi ngồi xuống.

Ở bên cạnh nàng là vô số quan binh Phỉ Quân đang vui sướng vỗ tay nhau. Tiếng hoan hô sấm dậy như muốn lật tung cả vũ trụ!

Phương Hương quay đầu lại, ánh mắt xuyên qua đám đông hoan hô, dừng lại ở trên người Margareth ở phía ngoài cùng. Khóe miệng của nàng chợt nhếch lên nụ cười mỉm mang hàm ý sâu xa.

"Bọn họ thắng rồi!"

Margareth đứng yên lặng bên cửa sổ mạn tàu, nhìn từng ánh đèn tín hiệu nhấp nháy của các chiến hạm Phỉ Dương hướng về phía Phỉ Quân, trong lòng trăm mối suy tư.

Người Leray, người Salerga và người Mars ở bên cạnh đều cảm thấy kiêu ngạo. Bọn họ đang hoan hô. Bọn họ đang reo hò. Trên mặt bọn họ là vẻ hưng phấn đỏ bừng, trong ánh mắt bọn họ là nước mắt của sự kiêu ngạo.

Một kế hoạch không thể tưởng tượng nổi, một cuộc chiến đấu không thể tưởng tượng nổi và một thành công không thể tưởng tượng nổi.

Còn ai có thể có lí do kiêu ngạo được hơn bọn họ? Còn ai có thể lấy một hạm đội có quy mô cấp B đi chiến đấu với mười chi hạm đội cấp A, đồng thời lại là người cất tiếng cười cuối cùng?

Cứ cho rằng đây chỉ là một đợt đánh lén, thế nhưng chỉ có người chứng kiến từ đầu đến cuối chiến dịch này thì mới có thể hiểu rõ được ý nghĩa vĩ đại của đợt tập kích này. Cái hạm đội nhỏ bé này đã khai sáng ra một kỷ nguyên chiến đấu mới. Kỹ thuật tàng hình của bọn họ, chiến thuật đặc biệt của bọn họ, sĩ quan chỉ huy thiên tài của bọn họ, robot vô địch của bọn họ.... Giá trị của bọn họ còn cao hơn mười hạm đội cấp A của Phỉ Dương!

Bọn họ dùng một đợt đánh lén hoàn mỹ mà ngang trời xuất thế, dùng một gã công tước đế quốc và hai hạm đội hoàng gia để hoàn thành lần công diễn đầu tiên của mình trên sân khấu chiến tranh!

Đợt đánh lén này nhất định sẽ được ghi vào sử sách!

Khẽ thở phào nhẹ nhõm, Margareth xoa xoa huyệt thái dương đang đau âm ỉ vì căng thẳng thời gian dài.

Tên béo đáng chết kia hiện tại nhất định đang đắc ý. Humphrey rơi vào trong tay hắn thực sự là sống không bằng chết!

Mập mạp tuyệt đối sẽ không buông tha cơ hội tốt như vậy!

"Bạn thân mến..."

Khi Humphrey với gương mặt tái nhợt trong bộ quân phục thượng tướng đế quốc bị áp giải bước ra khỏi khoang cứu hộ xuất hiện trước mặt, mập mạp liền vung tay vung chân ôm chặt lấy cổ Humphrey, mạnh mẽ hôn một cái.

"Lệnh cho hạm đội của ngươi đầu hàng đi! Nếu không, lão tử thông nổ cúc của ngươi!" Mập mạp thật thà móc ra một cây gậy: "Ta nói thật đấy."

Bãi đỗ máy bay chợt yên lặng như tờ.

Không ít chiến sĩ Phỉ Quân cứng họng mà ngây ra như phỗng.

Vốn đã chuẩn bị kỹ càng, hòng dựa vào ưu thế số lượng hạm đội để bàn điều kiện đánh tâm lý chiến, Humphrey chợt rùng mình một cái, lập tức hít sâu một hơi để duy trì trấn định, trong đáy lòng vậy mà lại cảm thấy bi ai.

Rốt cục đã gặp mặt đối thủ, ngay giây đầu tiên đã bị hắn đánh trúng chỗ yếu hại.

Hắn là quý tộc, giáo dục từ nhỏ đã trở thành một phần trong nhân cách của hắn. Hắn có thể chết, thế nhưng không thể chịu được sự sỉ nhục đến như vây.

Ở trước mặt hắn là tên béo vừa hôn một ngụm nước bọt lên trán hắn, tay đang lắc lư một cây côn phảng phất như mang theo tia máu. Đằng sau tên béo là một loạt các đại hán có tướng mạo dữ tợn, cùng hung cực ác.

Tất cả những thứ này đã đủ đẻ khiến cho phòng tuyến của hắn tan vỡ trong nháy mắt.

"Ta ở trong tay các ngươi, bọn họ sẽ không phát động tiến công." Humphrey không tiếp tục chống cự vô ích, hắn biết, một ván này mình đã thua. Hiện tại chỉ có thể tranh thủ để không thua quá triệt để mà thôi.

"Bọn hắn còn dám tiến công?" Mập mạp múa côn đến hừng hực uy thế, kêu gào nói: "Để cho bọn chúng tới thử xem!"

"Tuy rằng ngươi bắt được ta, có điều, trên cục diện chúng ta vẫn còn chiếm ưu thế." Humphrey khẽ nói: "Hoặc là ngươi giết ta, chúng ta đồng quy vu tận. Hoặc ta dùng mười chiếc tàu chiến đấu, hai mươi chiếc tàu tuần dương và bốn mươi chiếc tàu khu trục ra làm trao đổi. Chúng ta rút lui khỏi tinh hệ Long Bow. Mặt khác, ta có thể bảo đảm rằng, một khi vẫn còn các ngươi, hạm đội Humphrey tuyệt đối sẽ không đặt chân một bước tới tinh hệ Long Bow!"

Mấy tham mưu của Phỉ Quân liếc mắt nhìn nhau, không khỏi có chút bội phục với Humphrey.

Ở thế yếu như vậy mà vẫn có thể giữ được bình tĩnh, quả thực là không đơn giản. Hơn nữa, cái người này rất nhạy bén đã phân tích ra quan hệ giữa hạm đội Phỉ Dương và Phỉ Quân, cũng tính ra số lượng nhân viên Phỉ Quân và số lượng chiến hạm mà Phỉ Quân có thể bắt được ra để làm điều kiện trao đổi.

Chỉ với sự quyết đoán chớp nhoàng này đã không thẹn với tên tuổi danh tướng của hắn! Dù sao nếu thực sự giết hắn thì sẽ phải đối mặt với sự tấn công điên cuồng của hạm đội Binalter. Lúc trước dưới tình thế yếu còn mong lợi dụng ưu thế trận hình và địa hình để liều mạng. Thế nhưng hiện tại đã bắt được Humphrey, ai còn có thể từ chối việc không đánh mà thắng, kết thúc chiến đấu cùng với sự mê hoặc của các chiến lợi phẩm phong phú như vậy?

Có điều... Cái gã mập mạp này cũng cóc phải người bình thường.

"Giết ngươi?" Gã béo lắc đầu quầy quậy, lớp thịt trên khuôn mặt đang lắc qua lắc lại, thô bạo nói: "Lão tử không muốn giết người, chỉ thích bạo hoa cúc!"

Xem đấy, tú tài gặp phải lính tráng, có lý cũng không nói nổi.

Humphrey bị một đòn của mập mạp đánh cho nổ đom đóm mắt. Gặp qua nhiều người, thế nhưng xưa nay hắn chưa từng thấy kẻ nào như thế. Hơn nữa, cái tên béo này lại là một tên thiếu tướng Leray. Với thân phận vinh dự của hắn, lẽ nào hắn không thèm để ý một chút hay sao?

"Mau mau..." Mập mạp dùng cây gậy chọc chọc Humphrey: "Kêu hạm đội của ngươi lập tức đóng khoang động lực, chuyển giao chiến hạm, ta lưu lại cho các ngươi mấy chiếc thuyền vận tải, thả các ngươi về".

Humphrey nhắm hai mắt lại. Nếu mình trở về như vậy, sợ rằng toàn bộ gia tộc Humphrey đều sẽ gặp phải tai ương ngập đầu. Không nói tới đám quý tộc có cừu oán với gia tộc Humphrey, chỉ nói tới hoàng thất đế quốc tuyệt đối sẽ không buông tha cho mình!

Chỉ có thực sự hiểu rõ con người kia thì mới biết được sự đáng sợ của hắn.

*******SPECIAL KIND OF HERO*******

"Hắn đến tột cùng là loại người gì vậy?" Đôi mắt sáng lấp lánh của Claudia nhìn chăm chú vào chiếc tàu sân bay rách nát đang lặng lẽ đỗ lại trong tinh không.

"Một tên khốn kiếp, cũng là một thiên tài." Ánh mắt Douglas theo ánh mắt Claudia nhìn về phía khung cửa sổ sát đất to lớn. Ánh sáng hằng tinh đang nhè nhẹ rơi lên vành đai tiểu hằng tinh yên tĩnh. Vũ trụ phương xa giống như một tấm màn sân khấu màu đen lấp lánh trân châu. Từng chiếc từng chiếc chiến hạm với ánh đèn sáng choang đang lẳng lặng trôi nổi trong hư không. Ở phía xa hơn nữa, chỉ có thể nhìn thấy một cái bóng mơ hồ của hạm đội đế quốc Binalter.

"Nếu như không có cái tên khốn kiếp này, sợ là chúng ta đã..." Claudia cảm nhận cánh tay rắn chắc của Douglas, chiếc cằm duyên dáng ngước lên, trong mắt lệ quang óng ánh. Nàng lúc này đã không còn giống như một vị chỉ huy chiến hạm anh dũng đã từng đánh tới sơn cùng thủy tận một chút nào.

"Ta nợ hắn một mạng!" Douglas nhìn qua tàu [Mỹ Nhân Ngư] giờ đã thủng lỗ chỗ ngoài cửa sổ, cánh tay không khỏi siết chặt. Tất cả những gì xảy ra trước mắt khiến cho hắn đến nay vẫn còn sợ.

"Thật không thể tin được." Ánh mắt Claudia đảo qua từng chiếc chiến hạm rách nát bẩn thỉu của Phỉ Quân: "Trong vũ trụ vẫn còn một hạm đội như vậy. Kỹ thuật, chiến thuật, còn có robot của bọn họ... E rằng đội quân vương bài dưới trướng Lý Phật cũng không có thực lực như vậy. Ai mà tin nổi bọn họ chỉ là một đội quân không chính quy đến từ Cảng tự do Mars chứ".

"Chúng ta bao giờ thì quay về?" Claudia quay đầu lại.

"Ta đã gửi liên lạc với Bộ thống soái". Douglas nhìn đồng hồ: "Sợ rằng hiện tại Bộ thống soái đã gấp điên lên rồi. Đặc biệt là cậu em, phó tổng tham mưu trưởng hải quân vũ trụ, thượng tướng Mackinley. Phải biết rằng, em và bất kỳ hạm đội nào cũng đều là gốc rễ sinh mạng ông ấy!"

Douglas vừa dứt lời, đã nghe thấy máy liên lạc trong phòng truyền đến tiếng của tham mưu trưởng Bàng Minh Giản: "Tướng quân Douglas, Bộ thống soái đã liên lạc được."

"Biết rồi, ta đến ngay." Douglas và Claudia nhìn nhau cười.

"Tôi nghĩ, ngài nên nhanh lên một chút..." Bàng Minh Giản đè thấp giọng, lộ ra vẻ sốt sắng và vẻ bất đắc dĩ: "Đây có lẽ là lần các danh tướng của Bộ thống soái Phỉ Dương tập trung nhiều nhất rồi. Bọn họ hẳn là cần một tin tức tốt. Tôi mới vừa lấy được tình báo.... Thương Lãng Tinh Reske bị hạm đội Jaban đánh lén. Đã thất thủ. Lý nguyên soái Trenock bị vây tại Thương Lãng Tinh, đồng thời bị vây tại Thương Lãng Tinh, còn có hơn một trăm sĩ quan cấp tá cùng với nhóm thí nghiệm robot kiểu mới của liên minh".