Mạo Bài Đại Anh Hùng

Quyển 7 - Chương 104: Không còn quan trọng




Là tin tức nóng hổi nhất của tinh vực Đông Nam, việc Flavio trở lại Leray đã nhanh chóng truyền đi khắp mọi nơi.

Đối với việc Flavio về nước lãnh đạo chiến tranh Vệ quốc trong thời khắc mà Leray chỉ còn lại có một tinh vực tràn đầy nguy cơ, người dân bình thường ở các quốc gia Phỉ Minh đều bày tỏ sự kính phục. Đây là một sự cổ vũ đối với người dân Leray, và cũng là sự cổ vũ đối với mọi thành viên Phỉ Minh có chung kẻ thù. Việc tổng thống Hamilton tự sát đã khiến cho Leray như rắn mất đầu, mà việc Flavio trở về, thì lại giống như một lá cờ lại một lần nữa dựng thẳng lên trên mảnh đất Leray, tung bay phấp phới trước gió.

Mà đối với các nhà lãnh đạo của các quốc gia Phỉ Minh mà nói, đây lại không phải là điều gì đáng phải cao hứng.

Ở trong tòa nhà Hội nghị liên hợp Phỉ Minh, bọn họ đã từng giao tiếp vô số lần với vị Tổng thống mới được bổ nhiệm này của Leray. Đối với lão đầu này, bọn họ lại càng có quyền lên tiếng hơn.

Nói thật........ So với một Hamilton phong độ đường hoàng, người có xuất thân là lão binh như Flavio luôn khiến cho người ta cảm thấy như ông ta không hề giống một Tổng thống.

Ông ta giọng lớn như chuông, tinh thần sung mãn, có đôi mắt tam giác sáng ngời hữu thần rất có tính công kích. Sống mũi cao cao, đôi môi có vẻ hơi mỏng, lại thêm cái cằm hình vuông kia, đều cho thấy vị lão nhân này rất quật cường. Bất kể là đi đường hay là nói chuyện, tốc độ của ông ta đều rất nhanh. Biểu đạt ra cảm xúc cũng thẳng thắn kinh người. Gặp phải bất kỳ chuyện gì bất mãn, ông ta liền sử dụng giọng mũi thật mạnh, lập tức biểu hiện ra sự khó chịu và khinh miệt của ông ta, không thèm che dấu một chút nào.

Giống như tất cả những người có cá tính bộc trực, ông ta rất ưa dí dỏm, tính tình rộng rãi, tinh lực dồi dào. Mà ở một thời điểm nào đó, ông lại ngây thơ như một đứa trẻ. Thế nên, ngươi căn bản không thể tin được, đây là một vị lão binh đã từng tham gia bộ đội Leray, xông pha trận tiền ở trong khu xung đột của nhân loại, nhìn quen cảnh sinh tử. Lại càng không thể nào tưởng tượng ra được, ông ta đã làm thế nào để đi từng bước cho tới địa vị ngày hôm nay.

Một người như vậy không hề ăn nhập gì với một chính khách! Ông ta có thể trở thành một vị tướng lĩnh có công huân lớn lao, một vị bếp trưởng có tay nghề cao siêu lại hay nóng giận, một học giả thắng thừng vô kỵ, một kĩ sư công trình, một lão công nhân thích uống chút rượu, một lão làm vườn thích trồng hoa cỏ..... Mặc kệ làm gì cũng có thể, thế nhưng lại không hề liên quan gì tới một gã chính khách có mưu ma chước quỷ đầy mình, miệng lưỡi đầy dối trá, và luôn luôn tranh quyền đoạt lợi!

Thế nhưng, cũng chính bởi vì có thân phận và tính cách chênh lệnh quá lớn như vậy, Flavio đã khiến cho câc nhà lãnh đạo các nước vốn đã sớm tu luyện thành tinh phải nhận lấy hậu quả vì những thứ mà người bình thường không nhìn thấy được dưới vẻ bề ngoài của mình. Cái giá mà bọn hắn phải trả cho lần giác ngộ gian nan này, chính là vô số vật tư viện trợ, là vô số lần thỏa hiệp, là vô số lần dở khóc dở cười, cực kỳ khắc sâu!

Vị lão binh có vẻ bề ngoài hào phóng này là một tên dối trá, là một con cáo già!

Kể từ khi Hamilton tự sát và cái gã thiếu tướng có tên là Điền gì gì đó của Leray không biết có phải ăn rùa không mà cướp được quyền khống chế tuyến đường bay Mars trở đi, lão gia hỏa trước đó vẫn luôn ở Trenock, luôn luôn tỏ ra trầm mặc âm thầm đến mức giống như khúc gỗ này bất ngờ đã dạy cho tất cả mọi người một bài học.

Trên lễ tưởng niệm Hamilton, bài diễn thuyết cực giàu cảm xúc và tính kích động kia của ông ta đã chinh phục tất cả dân chúng Phỉ Minh. Một người sống và một người chết đã cùng nhau diễn ra màn kịch này. Trong nháy mắt, bọn họ đã làm một cú đảo ngược hoàn cảnh kinh thiên cho Leray. Bọn họ đứng ở bên phía đạo nghĩa, biến sự đồng tình và tôn kính của dân chúng Phỉ Minh trở thành một cơn bão lớn có nghiền nát mọi thứ.

Trong một đêm, dân chạy nạn Leray vốn còn đang quanh quẩn lưu lạc ở bên ngoài lãnh thổ các quốc gia đã biến thành khách quý mà các quốc gia tranh nhau tiếp đãi. Thức ăn, chỗ ở, chăn mền, muốn cái gì là có cái đó. Khu vực tập trung cư trú dành cho bọn họ cũng đã được tìm ra, từng tòa nhà ở đột ngột mọc lên từ mặt đất. Chỉ cần dân chúng không chỉ trích, chỉ cần đảng đối lập không mượn cớ để phản đối, chỉ cần báo chí truyền thông không châm biếm, cái gì cũng có thể thương lượng.

Dân chạy nạn Leray được bố trí ổn thoả, quân đội Leray cũng được bảo đảm. Đám người đi theo Bernardote qua Trenock hay mấy phân hạm đội và mấy trung đoàn thiết giáp bộ binh Leray thuộc sở chỉ huy liên quân được phái đi trú đóng ở Cộng hoà Payon tự nhiên không cần phải nói. Sau mấy tháng nằm im ở đó không được quan tâm, lập tức liền xoay người một cách nhanh chóng, đảo mắt chính là quyền hạn của bộ đội cấp đặc biệt, được bổ sung hàng loạt các vũ khí trang bị tiên tiến, bộ dạng như muốn đem đám bộ đội mà Leray đưa tới cho đủ số này đào tạo thành bộ đội siêu cấp tinh nhuệ.

Càng nhiều vật tư hơn đã theo tuyến đường bay xa xôi từ Phỉ Dương đến Keneville tới thủ đô lâm thời của Leray là Galypalan Millok. Lần này không còn là chiếu lệ miễn cưỡng nữa, những viện trợ quân sự của các quốc gia Phỉ Minh đều chắc như đinh đóng cột, những việc còn lại chỉ là chấp hành mà thôi. Nói thì nói cũng hết ra rồi, tự nhiên cũng không có ai đổi ý, hơn nữa lại có Hội nghị Phỉ Minh và Bộ Thống soái liên quân phối hợp, thế nên súng ống đạn dược, trang thiết bị và các vật tư chiến lược khác liền bắt đầu được xếp lên tàu vận chuyển.

Nếu chỉ có như vậy thì các nhà lãnh đạo của các quốc gia Phỉ Minh còn không có đau đầu với Flavio đến như vậy. Điều mấu chốt chính là, lão đầu này lại còn xách lên gậy tre cứ thế mà đi giống như hành khất. Sau lễ tưởng niệm Hamilton, lão đầu liền hối hả ngược xuôi với tinh thần sáng láng, đi tới từng quốc gia một mà hóa duyên quyên tiền. Chính phủ cấp cho vẫn chưa tính, xí nghiệp cũng phải tài trợ. Các đoàn tuyên truyền dưới quyền được phân đi khắp nơi, từng đợt diễn thuyết cảm động lòng người hết đợt này đến đợt khác, làn gió Leray lướt qua làm ruột gan mọi người như đứt ra từng khúc.

Ở bộ chỉ huy liên hợp hay ở hội nghị Phỉ Minh thì lại càng thấy ưu đãi là liền đứng lên. Nếu không có chỗ tốt thì ông ta cũng có thể tạo chỗ tốt cho mình. Chiêu thức thường dùng, chính là dùng từ ngữ chính nghĩa dõng dạc, kêu gào phải phản công chỗ này, tấn công chỗ kia, ra vẻ như hận không thể đem mấy hạm đội và trung đoàn thiết giáp nho nhỏ trong tay ông ta sử dụng sạch sẽ. Nếu như ngươi thật sự cho rằng ông ta đang tính toán như vậy, vậy thì ngươi có lẽ nên đi vào học tại trường trẻ em thiểu năng đi. Bởi vì lời nói của ông ta vừa chuyển một cái thì ông ta có thể kéo ngươi cùng nhảy vào hố!

Ông ta chỉ có chút gia sản như vậy, ai lại muốn chơi cái này với ông ta cơ chứ?

Các quốc gia đều có bàn tính lợi ích của mình, so ra thì ông ta đều chính đáng hữu lý hơn ai hết, véo vào chỗ yếu hại của ngươi, giữ chặt lấy rồi kéo xuống, thế nhưng hết lần này tới lần khác đều biểu hiện ra vẻ chính nghĩa, vốn cũng chẳng có chuyện gì xảy ra, ông ta lại cứ muốn cùng ngươi ra tòa... Đây là một việc đáng sợ cỡ nào kia chứ. Thế nên, thừa dịp quyết định còn chưa được đưa ra, thậm chí thừa dịp ông ta còn chưa há mồm, đi thương lượng với đám quan viên đàm phán chuyên nghiệp của Leray về việc viện trợ mới là đúng đắn.

Lão đầu đi về rồi. Tất cả mọi người đều thở dài ra một hơi nhẹ nhõm!

Chiến cuộc ở tinh vực Đông Nam biến ảo khó dò như mây gió, đây là điều mà tất cả mọi người đều biết.

Mặc dù ở Tinh Hà Carleston đã đến mức đánh nhau liên tằng tằng, thế nhưng đối với hai siêu cường quốc mà nói, vẫn còn xa mới đến mức đánh giáp lá cà đọ tay đọ chân. Cho dù Phỉ Dương không tiếc toàn lực mà đẩy mạnh thế công, cho dù đầu óc đế quốc Binalter bị lừa đá, muốn thua trận trận chiến tranh này, dựa vào thực lực quốc gia của bọn họ mà nói, cũng phải tốn một khoảng thời gian rất dài.

Mà trong khoảng thời gian này, Hastings và Soberl rõ ràng là đều hướng tầm mắt về phía tinh vực Đông Nam. Chẳng ai là ngu ngốc cả. Điểm này, các quốc gia Phỉ Minh đều có thể nhìn ra manh mối từ một loạt các hành động của Bộ chỉ huy liên quân.

Có điều, lần này, trọng tâm của chiến tranh đã không còn là Leray nữa rồi.

Chiến hỏa đã lan tràn ra, Trenock, Sous, Jaban, Salerga, Deseyker, Leray, thậm chí cả Tartanya và Pudituoke, tất cả đều là quân cờ trên cái bàn cờ chiến tranh này. Mà Hastings và Soberl, hai kỳ thủ đồng thời cũng là hai thiên tài quân sự trăm năm mới xuất hiện này, lấy thiên hạ làm quân cờ, không ai biết được trong đầu bọn họ nghĩ cái gì. Mọi người chỉ có thể căn cứ theo hướng đi của liên quân bên mình mà phỏng đoán ra một chút da long mà thôi.

Có điều, bất kể là chiến cuộc vì sao lại chuyển ngược về tinh vực Đông Nam một lần nữa, có một điểm là có thể xác định.

Một Leray đã bị phân liệt thành nhiều mảnh, cuộc sống tiếp theo tuyệt đối sẽ không tốt đẹp gì!

Sau khi Brodie và Hansford làm chính biến, hiện tại Leray là nước mà lại không phải là nước.

Mặt đông, tinh vực Bermuda và tinh vực Trung Ương Leray đã bị Jaban và liên quân Sous chiếm cứ. Mặt tây, tinh vực Atlantis với hai tinh hệ Newton và Galileo đang được khống chế bởi bảy bang của Liên Bang.

Jaban và Sous từ trước tới nay chưa bao giờ từ bỏ ý định công chiếm tinh vực Atlantis. Hạm đội liên quân Tây Ước đóng quân ở tinh vực Trung Ương Leray không ngừng phát động tấn công vào điểm bước nhảy không gian Newton. Tuy rằng cường độ chiến đấu có vẻ kém chiến dịch Millok và chiến dịch Bermuda lúc đầu, thế nhưng, đối với một Leray hiện chỉ còn lại có hai tinh hệ gần như đã tan nát mà nói, chiến tranh vẫn khó khăn gian khổ như trước.

Hai đại tinh hệ của tinh vực Atlantis, từ khi chiến tranh Vệ Quốc bộc phát đã bị vây trong chiến hỏa. Tinh hệ Newton đã trải qua chiến dịch Millok gian khổ, tinh hệ Galileo cũng đã từng bị đế quốc Gatralan và đế quốc Deseyker chiếm lĩnh hai lần.

Cái giá mà dân chúng trên bảy tinh cầu di dân của hai đại tinh hệ phải trả cho cuộc chiến tranh Leray chính là lớn đến khó có thể tưởng tượng được.

Hơn 60% thành trấn bị phá hủy, hơn trăm triệu dân thường tử vong. Các hệ thống công nghiệp, nông nghiệp, buôn bán, tài nguyên khai thác,… thậm chí cả hệ thống bảo đảm sinh tồn cơ bản nhất, đều gần như hoàn toàn sụp đổ. Lucerne, Millok, Millok II.... Từng tinh cầu trên tinh vực đều là một khung cảnh nát tan hoàng tàn lỗ chỗ. Có thể nói, đây là một bãi đổ nát, một mảnh đất chết do chiến tranh lưu lại!

Thế nhưng, trên cái mảnh đất chết đổ nát này, người Leray vẫn còn đang kiên trì chống cự. Từ hoang mang, đau đớn, đến kiên cường, rồi bất khuất, tinh vực Atlantis giống như là một con lạc đà đang bị đè ép không ngừng, thế nhưng mỗi một lần khi mọi người nghĩ rằng nó sẽ bị đè ngã quỵ, nó lại vẫn cứ ngoan cường mà đứng sừng sững.

Nhà xưởng bị đánh sập, người Leray sẽ đào các máy móc có thể sử dụng được từ trong đống đổ nát ra, lại tiếp tục khởi công sản xuất. Vật tư thiếu thốn, bọn họ liền lái tàu lấy quặng, ngày đêm không ngừng đi tới đi lui trên tinh cầu tài nguyên có hoàn cảnh ác liệt. Sức lao động thiếu thốn, ngay cả phụ nữ trẻ em cũng đi lên làm việc. Ngoại trừ đồ dùng và thực phẩm cho cuộc sống cơ bản ra, tất cả mọi thứ đều phục vụ cho chiến tranh. Cái quốc gia này gần như đang điên cuồng ép ra từng chút lực lượng của bản thân.

Người Tây Ước kinh ngạc về sức chống cự mạnh mẽ chẳng khác trước của người Leray. Sau khi tổn thất gần bốn hạm đội hỗn hợp, bọn họ vẫn không thể vượt qua được cái không vực ngập đầy hài cốt giống như nghĩa địa vũ trụ ở điểm bước nhảy không gian Newton kia. Ở nơi đó, thủy chung vẫn có một đám người Leray liều mạng chắn ở trước mặt bọn họ, nửa bước không lùi!

Mà đối với việc tinh vực này có thể chống đỡ được đến hiện tại, hạm đội quân viễn chinh Đông Nam Phỉ Minh hiệp trợ phòng ngự, các quan sát viên quân sự, các quan viên được phái đến phối hợp của các quốc gia, ngoại trừ kinh ngạc thì vẫn là kinh ngạc.

Là lực lượng gì đang chống đỡ cho cái quốc gia tan nát này? !

Trong một chương trình về sự tàn ác của Tây Ước của đài truyền hình trung ương Phỉ Minh, người dẫn chương trình nữ xinh đẹp đã ngẫu nhiên phỏng vấn một cậu bé ở trong trường học.

Thiếu niên mười lăm tuổi này có một đôi mắt sáng ngời, đôi mắt này chỉ thoáng hiện lên khi người dẫn chương trình cắt ngang cậu ta chép bài, sau đó, cậu ta liền cúi gằm mặt xuống. Đối với câu hỏi của người dẫn chương trình, cậu ta cũng không tránh né, mọi người không còn nhớ rõ người thiếu niên đang sống với mẹ này đã kể về nỗi đau mà cuộc chiến tranh này đã gây cho cậu ta như thế nào, bọn họ chỉ nhớ rõ câu nói sau cùng của người thiếu niên này.

"Cha tôi chết rồi, anh tôi chết rồi, tôi vẫn còn sống, Leray cũng vẫn chưa bị chinh phục! Đây là chiến tranh, mỗi người chúng tôi đều biết chúng tôi phải làm cái gì, và chúng tôi vẫn đang làm điều đó! Thực xin lỗi, tiết học này rất quan trọng, tôi không thể lãng phí thời gian để đi hồi tưởng.".

Lần đầu tiên người dẫn chương trình đã mất đi khả năng nói chuyện ở trước ống kinh. Trong ánh mắt kinh ngạc của nàng, người quay phim đã đem màn hình phóng ra xa, ở bên trong trường học rộng lớn là một khung cảnh trống trải và tĩnh lặng, người thầy giáo trên bục giảng kia hình như đã quen với hình ảnh từng hàng bàn ghế trống trơn rồi, vẫn nghiêm túc mà giảng bài như trước. Giọng giảng của người thầy giáo từ tốn mà ung dung, giảng giải rõ ràng sinh động, mặc dù đối diện với ông ta, chỉ là ba năm đứa nhỏ.

Đây là một đám người đang chống cự, bọn họ đang cố gắng hồi sinh cái quốc gia này trong khổ cực và máu chảy. Bọn họ kiên định mà thành kính như vậy. Bọn họ mỏi mệt, thế nhưng ý chí chiến đấu lại sục sôi. Bọn họ có thần kinh vững vàng như sắt thép.

Ngày 26 tháng 8 năm 2063, Tổng Thống của bọn họ đã trở về bên cạnh bọn họ!

Điều này cho thấy, chiến cuộc ở Đông Nam, sau chạy vòng một vòng lớn, giờ phút này lại cuốn tới các quốc gia Đông Nam, lại kéo vào cả Trenock, Cộng hoà Payon và đế quốc Binalter, một lần nữa biến thành vũ đài chính của chiến tranh.

Tiếng hoan hô vang tận mây xanh đang quẩn quanh trên không trung. Lời phát biểu của Flavio chắc nịch hữu lực. Cái quốc gia đã phải chịu nhiều mất mát đau thương này, vào giờ phút này, dung nhan đã trở nên rạng rỡ.

Lúc ấy, Fischella đang đứng ở ngay đầu đoàn người. Ở phía sau ông ta là các sĩ quan Phỉ Dương và Ryan đang trầm mặc im lặng. Các sĩ quan của quân viễn chinh Đông Nam, trong đoàn người đang hoan hô, dường như có vẻ không ăn nhập cho lắm.

Đi nghênh đón Flavio, đối Fischella mà nói, bất quá là lễ nghi mà thôi. Là sĩ quan chỉ huy cao nhất cánh quân Đông Nam, ông ta đang nắm giữ lấy quyền chỉ huy quân sự cao nhất ở phiến tinh vực này. Ngoại trừ quân viên chinh Đông nam số 1, số 2 do Cộng hòa Phỉ Dương và Cộng hòa Ryan tạo thành ra, Liên Bang Leray, Cộng hoà Gatralan, liên minh bốn nước Keneville, cùng với quân đội của Tartanya và Pudituoke, tất cả cũng đều do ông ta chỉ huy.

Bất kể Flavio có trở về hay không, trên phương diện chiến cuộc quân sự mà nói, đều không có bất kỳ thay đổi và ảnh hưởng gì.

"Chúng ta còn chưa bị chinh phục!".

Fischella cầm tờ báo trong tay, tùy ý vứt qua một bên.

Nhớ lại đám người Leray hoan hô ở sân bay một ngày trước đó, ông ta cảm thấy có chút buồn cười. Ông ta không thích người Leray. Cái quốc gia này hình như quá tự đại. Flavio trở về cũng không phải là một thắng lợi vĩ đại. Chiến cuộc một lần nữa lại trở về Đông Nam, mà diễn viên lúc này đây, lại không phải là Leray nữa rồi.

Nơi mà mọi người đang chú ý, chính là ở tuyến đường bay chính Đông Nam, Trenock và Sous Jaban, rốt cục là ai thắng ai thua! Cuộc chiến giằng co giữa Deseyker và Tartanya, Pudituoke sẽ xuất hiện có biến đổi gì, Salerga đang trù trừ lưỡng lự sẽ lựa chọn như thế nào, Cộng hoà Phỉ Dương đánh cờ với đế quốc Binalter sẽ xuất hiện biến cục quỷ dị như thế nào. Bọn họ ra những nước đi ảo diệu ra sao trên cái bàn cờ này.

Về phần Leray, đã không còn quan trọng nữa rồi. Giống như lời của Tổng Thống bọn họ, vẫn không bị chinh phục, không hơn.

Bọn họ còn có thể làm được cái gì? !