Mạo Bài Đại Anh Hùng

Quyển 6 - Chương 60: Vóc người của Audrey




Đếm xong nhà kho, Audrey liền mệt mỏi ngồi xuống ghế, nhẹ nhàng xoa đôi chân nhỏ.

Đau nhức ở trên đôi chân, khiến cho Audrey hơi nhíu mày. Cắn nhẹ đôi môi hồng phấn óng ánh, nàng liền có chút buồn bực với bản thân, không biết là bị cái gì mê hoặc tâm hồn, mình vậy lại đi theo mập mạp mà chật vật trong cái căn cứ hải tặc cô tịch nghèo túng này.

Tàu {Audrey}, đã dừng tại cảng khẩu một thời gian rất lâu rồi. Đám thuyền viên cũng đã dung nhập vào trong sinh hoạt của cái đoàn thể mới này. Tháng ngày buôn lậu, cảm giác chính là xa xôi như vậy. Bất tri bất giác, vị nữ hạm trưởng dẫn theo các thuyền viên tự do tự tại ngang dọc vũ trụ, đã biến thành một sĩ quan hậu cầu yên lặng quản lý hậu cần trong căn cứ hải tặc.

Sau khi ảo não được một lát, ngẩng đầu lên nhìn nhà kho đã được chỉnh lý tốt, khóe miệng Audrey không kìm được mà lộ ra vẻ tươi cười. Công việc như vậy, có thể giúp cho tên kia được bao nhiêu, nàng cũng không biết. Nàng chỉ biết là, khi mỗi lần mình cầm danh sách ném đến trước mặt hắn để cho hắn ký tên, thì vẫn luôn có một cảm giác vui sướng khó hiểu.

Nhất là ánh mắt len lén quét tới quét lui của gã mập mạp chết tiệt, luôn luôn làm cho nàng tâm hoảng ý loạn nhưng lại có chút đắc ý cùng chờ mong. Là sự chờ mong về lời khen ngợi đối với công việc, hay là lời khẳng định đối với khuôn mặt xinh đẹp của mình, chính Audrey cũng không rõ.

Nói chung, tên mập mạp đáng chết háo sắc kia không phải người tốt!

Bản thân mình, chính là bị hắn cưỡng ép nhốt ở chỗ này!

Mỗi khi tự nói với mình ở trong lòng như vậy, Audrey lại có thể yên tâm thoải mái mà tiếp tục nán lại căn cứ, quản lý mọi sự vụ lớn nhỏ về hậu cần của toàn bộ căn cứ.

Ngày tháng nhu vậy, kì thực cũng không tệ.

Tâm tình vui vẻ, Audrey khẽ ngâm nga, thêm vào trên danh sách một vài số liệu.

Đứng lên, mở tủ quần áo, Audrey theo thói quen lựa chọn y phục. Nàng cũng không ý thức được, mỗi lần mượn cớ đi tìm mập mạp, tâm tình của nàng luôn luôn tốt, thời gian chọn y phục cùng ăn mặc, cũng đặc biệt dài.

Phòng làm việc chuyên môn của Audrey kiêm luôn phòng ngủ, nằm ở trong cùng của khoang dự trữ số 3. Bởi vì cái khoang này cất trữ đều là các thiết bị linh kiện mới nghiên cứu phát minh và thiết kế ra của bộ phận chế tạo, vậy nên, nếu không có sự cho phép đặc biệt, ai cũng không thể tiến vào.

Trên hành lang thật dài ở cửa khoang, tổng cộng được bố trí bốn trạm gác. Toàn bộ chế độ quản lý cùng bảo an của khoang, đều do mập mạp tự mình định ra.

Theo lời của mập mạp, mỗi một đồ vật ở trong cái khoang này, đều là tuyệt mật. Thế nhưng, Audrey cũng không nhìn ra được mấy cái thứ này có chỗ nào đặc biệt, bất quá chỉ là một số linh kiện thiết bị lung tung vớ vẩn mà thôi, ngoại trừ đám kỹ sư máy móc và kỹ sư công trình có si mê cuồng nhiệt đối với mấy thứ này ra, nếu mà đem ra ngoài thì cũng chỉ là một đống sắt vụn chờ xử lí.

Mấy thứ này, đều là mập mạp đào ra từ trong nhà kho của căn cứ hải tặc.

Khoáng thạch, linh kiện, còn có robot và vũ khí hỏng hóc linh tinh gộp lại thành một đống lớn. Chỉ mỗi kiểm kê mấy thứ này, Audrey đã mệt gần chết. Cũng không biết gã mập mạp kia lấy đâu ra sức mạnh lớn như vậy, đem cái đống này lần lượt mang ra, coi như bảo bối mà cùng đám kỹ sư máy móc suốt ngày chơi đùa.

Bất quá, lại từ chính những thứ đồng nát này, đã bị mập mạp xoay đi xoay lại mà mạnh mẽ tạo ra một hạm đội.

Ngoại trừ chiếc chiến hạm kỳ quái làm mất thời gian nhất, đồng thời tiêu tốn vật chất cũng tốn nhất kia ra, ba chiếc tàu buôn vũ trang, cũng đã bị cải tiến lại một lần nữa. Thân tàu được thêm vào một lớp thiết giáp, kết cấu được gia cố, động cơ cùng máy đẩy lại càng được dỡ xuống cải tạo lại. Còn có hệ thống vũ khí cùng hệ thống điện tử, ngược lại lấy ánh mắt Audrey xem ra, tàu buôn vũ trang như vậy, đã không còn được gọi là tàu buôn nữa rồi.

Trước sau và ở hai cánh là thiết giáp cực dày có thể di động được, rồi tháp đại bác bí mật, còn có máy đẩy to lớn. Nhìn thế nào, đây đều là mấy con quái vật chiến tranh. Theo ý nghĩ cải tạo của mập mạp, không cần đẹp đẽ, chỉ cần thực dụng. Còn có năm chiếc tàu cướp bóc, khi cải tiến cũng đều có vẻ lụp xụp như vậy.

Trong vũ trụ mà nhìn một hạm đội như vậy, không khéo còn tưởng là đang chạy nạn từ đâu tới đây đi. Chỉ đến khi chúng khép lại thiết giáp và lộ ra nòng pháo, thì mới có thể biết được, những con tàu thoạt nhìn không có chút uy hiếp nào này, chính là kinh khủng đến cỡ nào.

Những chiếc tàu này so với hạm đội quân sự chính quy thì có thể không so sánh được, thế nhưng, so với mấy chiếc tàu buôn vũ trang của đám hải tặc, chính là mạnh hơn nhiều lắm.

Mỗi lần đem tàu buôn lậu của mình đi so sánh với những chiếc chiến hạm đã được cải tiến này, tưởng tượng nếu như trong vũ trụ gặp phải hải tặc điều khiển những chiến hạm này, Audrey luôn cảm thấy cực kỳ sợ hãi. Khỏi cần nói đến thứ khác, chỉ cần mỗi hệ thống quấy nhiễu điện tử mà mập mạp lắp ráp, cũng đã đủ để cho hệ thống máy tính tàu Audrey sụp đổ rồi.

Cứ như thế một căn cứ hải tặc bần cùng, mấy con tàu nát, vài cái khoang lụp xụp, bị mập mạp tụ tập người lại khí thế ngất trời mà hì hục đến tình trạng như bây giờ, nói thật, toàn bộ căn cứ có người nào kiệt ngạo bất tuần hơn nữa, thì cũng triệt để phục lăn rồi.

Đều đã lăn lộn thành ma ở trong vũ trụ rồi, ai lại không nhìn ra được mấy thứ này là tốt hay xấu chứ? Càng khó được hơn chính là, nguyên bản đám người vốn như thanh đũa rời không hòa hợp, lúc này đều đã dồn tâm khí lại cùng với nhau. Có những chiến hạm này, lại thêm mấy tháng ngày qua, từng hồi diễn tập cùng chiến đấu mô phỏng gian khổ - sớm không còn ai đem đám hải tặc bình thường để vào mắt nữa rồi.

Theo lời mọi người mà nói: "Người ta lúc này mới giống chuyên nghiệp."

Chiến đấu hợp-tách của chiến hạm, sớm đã được hoàn thành. Hai chiếc robot vũ trụ được phân phối cho mỗi chiếc tàu cũng đã về đúng chỗ. Hiện tại chờ đợi, chính là mở rộng cửa buôn bán rồi. Đám hải tặc và các chiến sĩ mỗi ngày đều cực kì hưng phấn, ngay cả lúc ăn cơm cũng bê bát ngồi xổm ở xưởng tàu mà nhìn chiến hạm của mình.

Trong khi nói chuyện phiếm, cũng là đủ loại ước mơ: "Hắc, lão tử đến lúc đó chỉ cần ấn nút một cái, thiết giáp liền bùm bùm cạch cạch ghép lại, đảm bảo làm cho mấy đứa nhóc Mắt Ác Ma nhìn mà há hốc mồm. Không có pháo năng lượng 100mm trở lên, muốn phá phòng ngự của chiến hạm chúng ta, nằm mơ đi."

"Đúng thế! Đến cuối cùng, chúng ta toàn bộ tháp đại bác đều vứt, vây quanh tàu của bọn chúng, dùng sừng đâm lên! ***, ngẫm lại cũng thật phấn khích, hạm đội có trang bị sừng đâm, trong cả vũ trụ chúng ta cũng coi như độc nhất nha?"

"Đâm cái rắm! Đâm hỏng rồi, bộ phận chế tạo chúng ta dùng cái gì đây?"

"Được, nghe lời ngươi vậy. ***, ai bảo ngươi hiện tại hổ báo đi. Trước đây cướp được cái thiết bị dẫn hướng Kaliss kia cuối cùng vẫn là một thứ tốt nha? Ném vào trong kho cũng được gần một năm rồi, cũng chả thấy các người dùng tới. Lần này diễn tập , nếu không có cái đồ chơi này, chúng ta có thể chui ra được khỏi vòng vây sao?"

"Có mắt mà không thấy ngọc quý, cái này ta thừa nhận. Lại nói tiếp, bao quát cả Cảng Tự Do này, trong số các kĩ sư đỉnh cấp suốt ngày hò hét đánh rắm kia, có mấy gã đủ khả năng so sánh với Béo gia chứ? Ngay cả những thứ đồng nát này, vào tay người ta đều là bảo bối, nhìn số liệu trên chiến hạm xem. ***, đây vẫn là con tàu cũ nát đến độ hận không thể đập ra kia sao?"

"Đúng nha, lần trước diễn tập cũng làm ta giật cả mình. Mấy thằng đội số 1 dùng tàu buôn tàu buôn vũ trang chơi kiểu di động hình rắn cùng hạ xuống hình xoắn ốc. Mẹ nó chứ, làm tròng mắt ta thiếu chút nữa cũng rơi ra."

"Lão tử thì hiện tại mỗi ngày đều chờ được khai trương. Chỉ cần nghĩ tới tương lai được dùng con tàu như vậy đi đánh cướp, lão tử liền phấn khích đến vãi cả đ**. Huấn luyện một thời gian dài như vậy, cũng nên để cho chúng ta ra biểu diễn rồi. Đạn dược chuẩn bị không quá ba phút, động lực chuẩn bị không quá bốn phút. Hỏa lực duy trì liên tục và chuyển hướng né tránh được tám mươi phút, mẹ nó, hải tặc nào có tố chất hơn chúng ta chứ?"

Bầu không khí trong căn cứ càng ngày càng hăng say. Trong lòng của Audrey, có một sự vui sướng không nói được nên lời. Vũ trụ khô khan cô tịch, chỉ cần có cái gã mập mạp kia, hình như tất cả đều đã trở nên sinh động thú vị hẳn lên. Hắn luôn luôn có một loại ma lực có thể lôi kéo mọi người, giống như chỉ cần có hắn ở đây, sẽ không có gì là không thể vượt qua được.

Cùng hắn ở một chỗ, tương lại, luôn làm cho người ta chờ mong như vậy.

Cởi bộ quần áo lao động ra, dư quang liếc tới chiếc gương bên cạnh tủ quần áo, bàn tay đang cầm y phục của Audrey bỗng rụt trở về.

Trong gương, chính là một thân thể hoàn mĩ. Dưới xương quai xanh thanh tú, chiếc áo ngực viền hoa đang che đậy bộ ngực cứng chắc mà kiêu ngạo. Đường cong nơi eo lưng ôm nhẹ, ở bờ mông trong chiếc quần lót nhỏ bằng lụa mỏng thêu hoa màu phấn hồng nửa che nửa khép, đang khoa trương mà vểnh lên. Giữa hai chân thon dài thẳng tắp, một điểm kẽ hở cũng không có. (beautiful ! :U)

Nhẹ cắn bờ môi, sóng mắt mênh mông nhìn thân thể của chính mình, Audrey từ từ bỏ dây cột tóc. Mái tóc dài như sóng cuộn nhè nhẹ đổ (*) xuống, phủ lên trên vai, trên lưng eo --- Trong gương, bóng hình duyên dáng yêu kiều kia, chính là một người con gái đang như nụ hoa chớm nở.

(*mấy đoạn đặc tả này cần mĩ từ, đẹp đẽ mà không được phô trương thô tục, chỉ biên lại thôi cũng tốn bao nhiêu tế bào não, văn từ lại có hạn, anh em thông cảm. Từ "đổ" này là mềnh mãi mới mò ra được, anh em hân thưởng phát - nb)

Thân thể xinh đẹp này, chưa bao giờ bị người khác đụng vào - ngoại trừ cái gã mập mạp chết tiệt kia.

Nhớ đến hồi trước trong khoang động cơ của tàu buôn lậu, chính mình đã bị gã mập mạp ấn xuống mặt đất mà sờ soạng toàn thân một lần, Audrey lại cảm thấy một hồi tâm hoảng ý loạn. Ý nghĩ xấu hổ màu phấn hồng, vô thanh vô tức bay lên hai gò má, nhiễm đỏ bên tai, lại lan sang cả bộ ngực trắng ngần.

Thời gian dài chỉ huy thuyền buôn lậu xuyên toa qua lại trong tinh không cô độc, đem mình vây lại bởi bề ngoài nghiêm khắc cùng uy nghiêm của hạm trưởng, lúc này, sau khi bỏ đi vẻ ngoài, Audrey bỗng nhiên cảm thấy cả người như tê dại. Một cảm giác tim đập khiến cho nàng không kìm lòng được mà khép laị đôi chân. (hehe - nd) (quái nhỉ, giữa hai chân đang không có khe hở mà sao vẫn khép được nhỉ? - nb)

Dù có kiên cường thế nào, nàng chung quy vẫn chỉ là một người con gái. Một người con gái rõ ràng sinh động, chính đang độ tuổi thanh xuân.

"Mạp mạp chết tiệt!" Audrey bị tâm tình khó hiểu của mình làm cho luống cuống tay chân, một bên với lấy ý phục, một bên nghiến răng nghiến lợi mà sẵng giọng mắng. Nữ nhân luôn luôn không thích nói lí lẽ, chỉ có thể đổ tất cả sai lầm lên người mập mạp, Audrey mới có thể bỏ qua được ý nghĩ xấu hổ vừa mới xuất hiện ở trong đầu mình.

Có thể do nhất thời thẹn quá hóa giận, tiếng mắng mập mạp chết tiệt trong căn phòng vắng vẻ có vẻ dị thường vang dội. Audrey bản thân cũng giật mình một cái, thè lưỡi, đang muốn tiếp tục chọn y phục, chợt nghe thấy bên ngoài có tiếng gọi.

"Audrey, ngươi có ở đây không?"

Đang chỉ mặc nội y, Audrey liền cuống quýt quay đầu lại, đã thấy mập mạp đẩy cửa đi vào.

Hai người mắt to nhìn đôi mắt nhỏ.

"A!" Ngay lúc Audrey sắp sửa thét lên, mập mạp đã giành trước thét một tiếng chói tai, một tay che miệng, tay kia thì run run chỉ vào Audrey: "Ngươi đang làm gì vậy?" (trước là An Lôi, giờ là Audrey, bài học đặt ra cho anh em là phải biết hét thật nhanh)

Audrey gấp đến muốn khóc, cái tên mập mạp chết tiệt xấu xa này, người thét lên hẳn phải là nàng mới đúng.

"Ngươi, ngươi đi ra ngoài mau..." Audrey xấu hổ không kìm được mà giậm chân nói.

"Đi chết đây..." Mập mạp che mắt, cũng giậm chân nói: "Mắc cỡ chết người rồi."

"Hỗn đản!" Audrey nhìn kẽ tay đang mở lớn của gã mập mạp chết tiệt, liền mở cửa tủ quần áo, che lại thân thể mình, đồng thời kêu lên: "Mập mạp chết tiệt, ta muốn giết ngươi!"

"Ây, ngươi phải rõ ràng nha." Mập mạp trên mặt vừa khiếp sợ vừa ủy khuất, biểu tình cực kỳ đặc sắc: "..Cuồng bại lộ (*) cũng không phải là ta nha."

(*không nghĩ ra từ nào cho hợp, chỉ những người thích phô thân thể trước mặt người khác hoặc ở nơi công cộng - nb)

Audrey sắp ngất rồi: "Ai là cuồng bại lộ chứ? ... Ta là đang thay quần áo!"

"Quên đi quên đi." Mập mạp rộng lượng mà khoát tay nói: "Chuyện này ta sẽ không truy cứu nữa, cũng không nói cho người khác. Bất quá, ngươi phải sửa lại ham mê của mình đi. Được rồi, ta tới là để nói cho ngươi, ngươi chuẩn bị một chút, định dùng tàu của ngươi đi một chuyến tới Cảng Tự Do Mars."

Nói xong, gã tiện nhân còn lắc lắc đầu mà lảm nhảm than thở: "Cái thế đạo này..." rồi mới xoay người đi.

Chờ cho Audrey đỏ mặt mặc xong y phục đi tới khoang, mập mạp đã không còn thấy bóng dáng.

Vừa xấu hổ vừa bực bội, Audrey thẫn thờ đứng yên trong chốc lát, bỗng nhiên xoay người đi vào phòng làm việc, nhập vào mật mã, từ trong máy tính trên bàn công tác ở đài điều khiển, xuất ra đoạn băng ghi hình quản lý của khoang... Đây là camera bí mật mà hôm nay mới lắp đặt.

Trên đoạn băng ghi hình, bản thân mình mới đi vào phòng ngủ được một hai phút, một thân ảnh lén lén lút lút đã liền xuất hiện tại phòng làm việc. Nhìn cái thân hình này, không phải là gã mập mạp chết tiệt kia thì là ai?

Nghĩ đến bộ dáng của mình khi thay quần áo, Audrey liền phát ra một tiếng rên rỉ vô lực.

Trên màn hình ảo, gã mập mạp đang vô thanh vô tức mà bám lên khe cửa, nhìn đến nhập thần... Cái miệng không phải là khẩu hình "oa" một tiếng miệng kinh ngạc tán thán thì cũng là làm bộ trợn mắt há hốc mồm.

"Mập mạp chết tiệt!" Trong hình ảnh, truyền đến thanh âm của mình.

Cái gã mập mạp kia nhất thời run rẩy, hai chân dậm một phát, thân thể giống như một con mèo béo phi liệng trên không, trượt một cái rồi nhảy khỏi phòng làm việc, lộn nhào chạy ra ngoài khoang...

Có lẽ do không nghe thấy thêm một âm thanh nào nữa, mập mạp liền chậm rãi ngừng lại, dựng thẳng lỗ tai thần sắc cảnh giác... Sau khi xoay người trở lại trên màn ảnh camera quản lý của phòng làm việc, sắc mặt gã tiện nhân này đã biến thành vẻ mặt thành thật hàm hậu. Hắn một bên đẩy cửa một bên cao giọng nói: "Audrey, ngươi có ở đây không?"

Khỏi cần xem tiếp nữa rồi, hoảng loạn mà đem đoạn phim gốc sao chép trong một tệp văn kiện điện tử, Audrey cắn môi ngồi xuống, áp tay lên khuôn mặt đang đỏ hồng đến phát nóng, vừa xấu hổ lại vừa tức giận: "Mập mạp chết tiệt, hỗn đản, xem ta thế nào thu thập ngươi!"

"Vóc người của Audrey..." Mập mạp đang ngẩng đầu ưỡn ngực vẻ mặt nghiêm túc mà hoàn lễ với mấy chiến sĩ Leray, nghĩ thầm: "So với Helen, tuyệt không thua kém."