Mạo Bài Đại Anh Hùng

Quyển 6 - Chương 57: Vơ vét hai bên




"Nói như vậy, người xem trọng chúng ta rất ít?" Mập mạp đang co quắp ngồi một cách lười biếng trên sô pha trong phòng làm việc của căn cứ, cùng Barbarossa trò chuyện.

Helen ngồi ở một bên đau đầu nhìn cái gã mập mạp ở trước mặt mỹ nữ cũng không hề kiêng nể gì cả mà vo người thành một đống này.

Mới vừa rồi ở sân huấn luyện, hắn vẫn còn đứng thẳng tắp, dùng phong phạm của thiết huyết quân nhân đi báo cho tất cả đám hải tặc vừa mới hoàn thành huấn luyện, rằng từ hôm nay trở đi, bọn họ đã thoát thai hoán cốt, trở thành một gã chiến sĩ chân chính. Hắn yêu cầu bọn họ đỉnh thiên lập địa đứng thật ngay thật thẳng, trở thành một hải tặc thiết huyết can đảm ngang dọc tứ hải đúng nghĩa.

Thế nhưng khi vừa vào phòng làm việc, gã mập mạp này đã liền tự quăng mình lên sô pha, lăn qua lăn lại mà than thở, giống như thân thể gân cốt đều sắp rã đến nơi rồi. Nếu như cho đám hải tặc thấy được điệu bộ đáng ghê tởm này của hắn, chỉ sợ sự kính nể thành lập nên từ trên sân huấn luyện, lập tức sẽ sụp đổ.

Helen buộc mình không nhìn tới đống thịt nát này, ngẫm lại một cách nghiêm túc, mấy ngày nay, hắn cũng đích thực là quá sức. Mỗi ngày huấn luyện, hắn cũng không nghỉ. Khi đám hải tặc cả người đau nhức nằm ở trên giường, hắn vẫn còn thâu đêm suốt sáng cùng tham mưu thảo luận phương án, cùng kỹ sư máy móc kỹ sư công trình vùi đầu vào bản vẽ và số liệu.

Hắn luôn luôn bận rộn như vậy, ở xưởng tàu, ở phân xưởng cải tiến robot, ở phòng tác chiến, ở phòng làm việc, ở sân huấn luyện. Chính bởi vì sự làm việc hết sức tập trung của hắn, đã kéo theo mọi người. Khiến cho mỗi một hải tặc, chiến sĩ, học viên cùng kẻ buôn lậu ở trong cái căn cứ hiu quạnh này, như kỳ tích mà vặn thành một sợi dây thừng.

Cuộc sống cần kỳ tích. Có chút kỳ tích, luôn luôn được sáng tạo ra trong lúc lơ đãng bình thường nhất. Lúc này, đám hải tặc trong căn cứ, đã thấy được một cuộc sống mới. Bọn họ trong lúc huấn luyện, trong lúc ở chung với chiến sĩ Leray sớm chiều, từng chút bị ảnh hưởng, bị cải biến.

Không có đầu mục to nhỏ nô dịch bọn họ, bọn họ cũng không còn là những kẻ bị đi đày không được thấy ánh sáng nữa. Tất cả mọi người chưa bao giờ tràn đầy hi vọng như ngày hôm nay -- Cuối cùng, bọn họ đã có thể ở Liên Bang Leray hoặc là Cảng Tự Do, có được một thân phận quang minh, có được căn phòng của chính mình, có được cuộc sống của chính mình.

Tuy rằng đây chỉ là một lời hứa, một mục tiêu thoạt nhìn còn rất xa vời. Thế nhưng, đối với đám hải tặc vốn sống không hề có phương hướng mà nói, vậy đã đủ rồi. Đều là làm hải tặc giống nhau, tại sao lại không chọn theo một người mạnh mẽ, hiện tại cho ngươi tôn nghiêm, tương lai cũng sáng lạn rực rỡ để làm hải tặc chứ?

Nhất là sau khi huấn luyện bọn họ đã trở nên mạnh mẽ đầy sinh lực, trong sự phục tùng lẫn hợp tác được kiến thức về sự mạnh mẽ của đoàn đội, bọn họ đối với tương lai của mình, đối với hứa hẹn của mập mạp, đã không còn nghi ngờ một chút nào!

Mà đối với gần bảy trăm quan binh hạm đội vũ trụ Leray cùng với các học viên giao lưu bao gồm hơn một trăm kỹ sư máy móc, tham mưu quân sự, sĩ quan lục quân cơ sở trên chiến hạm {Rose Brand} mà nói, những tháng ngày này, là thời gian mà bọn họ đi ra từ tuyệt vọng, một lần nữa khôi phục ý chí chiến đấu.

Đối với sự tuyệt vọng về cuộc chiến tranh Leray, sự lo lắng về thế cục, đã hoàn toàn bị ném ra sau đầu. Vất vả cần cù trong công việc, khắc khổ chịu khó trong huấn luyện, bọn họ đã thấy được căn cứ đang ngày ngày thay đổi. Thấy được sức chiến đấu dần dần thành hình trong mỗi lần chiến đấu mô phỏng, thấy được chiến hạm kiểu mới trong xưởng tàu cùng với từng chiếc robot chiến đấu được chế tạo cải tiến, cái cảm giác thành tựu này, đủ để cho bọn họ cảm nhận được một sự phấn chấn mà trước nay chưa từng có.

Ở đây, chính là lãnh thổ của Leray. Trên chiến tuyến này, người Leray cũng không lùi bước. Sử dụng thành quả do chính tay mình tạo ra, càng khiến cho người ta tự hào hơn là ăn sẵn.

Bên tai Helen, phảng phất như vọng lại lời nói của mập mạp với mọi người ở trên sân huấn luyện.

" Chúng ta đến từ các quốc gia khác nhau, từ các dân tộc khác nhau. Thế nhưng, chúng ta có một tên gọi chung --- loài người! Khi tổ tiên của chúng ta bước từng bước đem văn minh từ ăn tươi nuốt sống phát triển đến thời đại vũ trụ, bọn họ, không hề muốn cho chúng ta tự giết lẫn nhau ở trong chiến tranh. Thứ mà bọn họ hi vọng thấy, chính là cuộc sống sinh hoạt hòa bình và yên ổn của đời sau!"

Thanh âm của mập mạp rất lớn, rất vang dội, âm hưởng làm rung động cả bốn phía sân huấn luyện: "Đối với cuộc chiến tranh này mà nói, dân chúng bình thường như chúng ta, chỉ là người bị hại. Ngày hôm nay, chúng ta đứng ở chỗ này, chẳng phân biệt được quốc tịch chủng tộc. Chúng ta là một thành viên của thế giới Tự Do, tất cả những thứ mà chúng ta làm, chính là để sống sót trong cái cuộc chiến tranh này!"

" Leray, có thể bị diệt vong ở trong chiến tranh. Thế giới Tự Do, có thể bị hủy diệt bởi ngọn lửa chiến tranh. Còn có rất nhiều quốc gia rất nhiều tinh cầu, đều ở trong cuộc chiến tranh khổng lồ này, biến thành một mảnh phế tích! Khi đám người chúa tể kia chỉ huy hạm đội, lấy sắt thép và chiến hả để ngang dọc khắp vũ trụ, để tiếp tục sự chinh phục của bọn họ, thì điều duy nhất mà chúng ta có thể làm, chính là dốc hết sức lực của chúng ta, để tiếp tục sinh tồn."

Khi đó, Helen có thể thấy được một cách rõ ràng, ánh mắt của mập mạp chăm chú vào một nơi hư vô nào đó, đang phát ra ánh lửa hừng hực.

Hắn khi đó, cũng không còn là cái gã mập mạp chết tiệt luôn luôn cười hi ha, hèn mọn bỉ ổi không biết xấu hổ kia nữa.

"Loài người, đã đánh mất tất cả tín ngưỡng! Tôn giáo đã hư thối biến chất trở thành chủ nghĩa khủng bố, trở thành các tập đoàn lợi ích. Chúng ta ở trong thế giới hắc ám không có tín ngưỡng, sống đến thật lâu, lâu đến nỗi chúng ta liền quên cả thân phận của chúng ta. Hiện tại, chúng ta có một tín ngưỡng mới --- sinh tồn và truyền thừa!"

Lời nói của mập mạp, đang quanh quẩn trong trong căn cứ một mảnh trang nghiêm: "Tiếp tục sinh tồn, chúng ta không phải là kẻ thất bại, không phải là kẻ bị trục xuất!"

"Tiếp tục sinh tồn, để chứng minh chúng ta đã đến, chúng ta đã xem! Để lưu lại dấu ấn của chúng ta ở cái thế giới này, cho con cháu của chúng ta, được thừa kế gien của chúng ta. Cho gien của chúng ta, cùng với nền văn minh nhân loại, soi sáng toàn bộ vũ trụ!"

"Tiếp tục sinh tồn!"

Helen không nhớ rõ khi ấy mình đã ngẩn người bao lâu, dùng ánh mắt như thế nào để nhìn mập mạp.

Chỉ có chân chính trải qua chiến tranh, chân chính trải qua tuyệt vọng, mới có thể hiểu được, chiến tranh trong sự thưc và trong tiểu thuyết điện ảnh khác nhau lớn đến thế nào.

Nhân loại, luôn luôn ở trong lúc chiến tranh đã thực sự tới, thì mới nhớ đến sự tươi đẹp của hòa bình. Hiện tại nhớ lại, mấy thứ như mua sắm, nghe nhạc, cùng bạn bè đi chơi, đi nói chuyện yêu đương, đi tụ hội, chính là tuyệt vời đến mức nào.

Cái gì là quyền lợi sinh tồn, chính là những thứ này đây!

Dùng gien của chính mình, truyền thừa văn minh. Đối với nhân loại mà nói, không có tín ngưỡng nào vĩ đại hơn được nữa rồi.

Ánh mắt của Helen, không kìm được mà chuyển qua người của mập mạp... Ai, có lẽ dùng tai để nghe bọn họ nói chuyện phiếm là tốt rồi. Bàn tay của gã mập mạp chết tiệt kia, vậy mà lại đang đỡ ở trên vòng bụng lồi ra, gãi gãi...

"Tỉ lệ cược vẫn còn đang hạ xuống, đã mau xuống tới 1 ăn 4 rồi." Barbarossa nói. Vừa nói, hắn vừa mở ngăn kéo ở bàn làm việc, lấy ra một chiếc hộp gỗ tinh xảo, mở, rút ra một điếu xì gà Havana thượng hạng sản xuất ở Trái Đất, dùng kéo cắt xì gà cẩn thận cắt đi một đoạn, đang chuẩn bị nhét vào miệng, lại bị mập mạp lấy tay đoạt lấy.

"Đến lượt chúng ta phát tài rồi!" Mập mạp tham lam mà đem xì gà nhét vào trong miệng châm lửa, xì xụp đến thất khiếu nhả khói.

" Klaus đã chuẩn bị tiền tốt rồi." Barbarossa đau lòng một lần nữa rút ra một điếu xì gà: "Chờ tỉ lệ cược lên tới 1 ăn 5, hắn sẽ đi đặt cửa. Tổng cộng một trăm triệu Phỉ Nguyên!"

" Thật không có kiến thức!" Mập mạp bĩu môi, xì gà trong miệng đảo tới đảo lui: "Không phải là một chiếc tuần dương hạm thôi sao. Chờ kiếm được một chiếc mẫu hạm hàng không, bọn chúng còn không tròn cả mắt?"

"Đối với các người mà nói, một chiếc tuần dương hạm đương nhiên không tính là cái gì." Barbarossa thở dài nói: "Thế nhưng, đối với thế giới Tự Do vốn cấm vũ khí mà nói, tất cả chiến hạm và robot, đều chỉ có thể dựa vào chính mình mà nghiên cứu, rồi dựa vào xưởng đóng tàu và robot dân dụng để chế tạo sản xuất. Cho dù là có được chiến hạm quân đội bị đào thải, thế nhưng cũng không có khả năng có được nguyên bộ trang bị quân sự."

Châm xì gà, Barbarossa nói tiếp: "Để nâng cao thực lực, để có được trang bị quân dụng, rất nhiều đội buôn, đoàn hải tặc và hội lính đánh thuê liền không tiếc mọi giá. Ở trong thế giới Tự Do, thứ như vậy, vĩnh viễn là cung không đủ cầu. Kẻ nào muốn tiết kiệm tiền, kẻ đó sẽ lạc ở phía sau chịu đòn. Bên cạnh ngươi, vĩnh viễn đều có địch nhân của ngươi cùng với những kẻ cạnh tranh đang nhìn chằm chằm."

"Nha?" Mập mạp lại thấy hứng thú: "Robot dân dụng có chút ở thiết kế, thậm chí vượt lên đầu cả robot quân dụng. Thế nào ở vũ khí và chiến hạm, lại có chênh lệch lớn như vậy?"

" Bởi vì hạn chế về kỹ thuật và tài nguyên." Barbarossa nói: "Đối với các quốc gia trên thế giới mà nói, kỹ thuật và tài nguyên quân sự, chính là bị khống chế nghiêm ngặt. Điểm này, ngài hẳn là càng lý giải hơn tôi. Mà thế giới Tự Do, chính là không có tài nguyên gì cả. Nơi này có kỹ sư máy móc cùng đủ các chuyên gia cao minh nhất trong mọi ngành nghề, thế nhưng, bởi vì quy tắc cân bằng của bản thân thế giới Tự Do cùng sự khống chế đối với thế giới Tự Do của Hội nghị Liên hợp Nhân loại Tối cao, vậy cho nên, ngoại trừ một số vũ khí loại nhỏ ra, không ai dám bước thêm một bước."

"Vậy ngược lại." Mập mạp gật đầu: "Dưới sự khống chế của Hội nghị Nhân Loại Tối cao, thế giới Tự Do lại có nhiều hải tặc như vậy, nếu thực sự muốn cho các ngươi vũ khí quân dụng tiên tiến, vẫn còn được chứ?"

" Bất quá..." Barbarossa nói: "Hiện tại sự quản lý này đã gần như không tồn tại nữa rồi. Hội nghị Liên hợp Nhân loại Tối cao đã chỉ còn là danh nghĩa. Tài nguyên bị khống chế từ đủ các con đường trôi dạt đến thế giới Tự Do, cũng đã tăng trưởng một cách bùng nổ. Tiếp qua một thời gian, toàn bộ thế giới Tự Do, đều sẽ triệt để rơi vào trong một cuộc hỗn loạn tẩy bài một lần nữa. Hiện tại, chính là xem ai nhanh chân hơn rồi!"

" Như vậy, ngươi xem robot và chiến hạm mà xem chúng ta hoàn thành gần đây có thị trường không?" Mập mạp phun ra một làn khói đặc từ trong miệng.

"Có!" Barbarossa khẳng định mà gật đầu: "Nếu như có người biết hiện tại là chúng ta phân phối, tỉ lệ cược kia chỉ sợ sẽ đảo lại! Muốn kiếm tiền, bán vũ khí ngược lại lại là một cách tốt, vấn đề chính là, mấy thứ này có thể bán được nhiều sao? Phải biết rằng, không lâu sau, chúng ta sẽ phải đối mặt với sự cạnh tranh đồng thời từ các trang bị quân dụng trôi dạt từ Salerga cùng với trang bị do thế giới Tự Do nghiên cứu chế tạo dưới sự giúp đỡ của Tây Ước.

"Mấy cái thứ ấy..." Mập mạp vẻ mặt ghê tởm mà vắt chéo chân: "Làm sao mà sánh với đồ của ta được? Chuyện người khác không thể làm, ta có thể! Chỉ cần có tiền, cái gì ta cũng dám làm!"

"Tiền?" Barbarossa nở nụ cười: "Chờ khi ngài thu thập Mắt Ác Ma xong rồi mạnh mẽ gia nhập vào thế giới Tự Do, ngài sẽ biết được, cái thế giới này, khắp nơi đều là tiền!"

"Không không không." Mập mạp lắc lắc đầu: "Mạnh mẽ quật khởi không phải là ta. Mà là ngươi."

" Vì sao?" Barbarossa hoang mang nhìn mập mạp.

" Trở thành độc thủ phía sau màn..." Mập mạp vươn ra một bàn tay béo mập, lật qua lật lại một cách vô cùng lưu luyến: "Mới là ta yêu nhất."

" Hơn nữa, thân phận của ngươi có thể hợp tác cùng với cả Phỉ Minh và Tây Ước." Mập mạp nhướn mày, vẻ tươi cười âm hiểm khiến cho Helen ở bên cạnh trợn mắt há mồm: "Chỗ nào có thể vơ vét được, ta sẽ không bỏ qua. Đến lúc đó, nội bộ chúng ta hay nhất là phân liệt một chút, ngươi tranh ta đoạt thù sâu như biển với nhau, một bên dựa vào Phỉ Minh, một bên dựa vào Tây Ước, hung hăng kiếm mẹ nó một cú!"

"Dựa vào Tây Ước?" Barbarossa ngơ ngác nói: "Đây không phải chỉ nói muốn là được đâu đấy, lẽ nào ngài sẽ hạ thủ đối với tàu của Phỉ Minh?"

"Có gì mà không được chứ?" Mập mạp cười lạnh nói: "Tàu của Cộng hòa Phỉ Dương, ta mẹ nó sớm đã muốn cướp rồi!"

"Ngay cả người một nhà cũng không bỏ qua?" Ánh mắt Barbarossa có chút tiêu tán. Hắn cảm thấy, cái gã mập mạp ở trước mắt mình này, mới chân chính là hải tặc. Thủ đoạn độc ác, giở mặt còn nhanh hơn giở sách.

Khó khăn mới hồi phục lại tinh thần, hắn quyết định chuyển trọng tâm câu chuyện: "Được rồi, thế chiếc tuần dương hạm của Mắt Ác Ma thì làm sao bây giờ? {Rubik} của chúng ta tuy rằng cũng là tuần dương hạm, thế nhưng, chủ pháo chỉ là dùng chủ pháo của tàu khu trục mà nâng cấp lên, có lẽ không so được với bọn chúng nha."

"Có tàu mà không biết dùng thì cũng vô dụng." Mập mạp càng ép mình vào sô pha, thoải mái đến rên lên một tiếng: "Chờ cho tàu điều tra tìm được cái tổ chim của đám Mắt Ác Ma, đánh rồi người sẽ biết. Bộ tham mưu chí ít có mười phương án, đem chiếc tàu này, biến thành của chúng ta!"

********************************

Hằng tinh hệ DE-4541. Một chiếc tàu bảo vệ điều tra đã tắt máy đẩy, đang áp vào góc tối của một tiểu hành tinh có đường kính một km, lơ lửng một cách vô thanh vô tức.

Từ bề ngoài thì rất dễ nhận ra, chiếc chiến hạm loại nhỏ với thân hạm hình bầu dục và hai máy đẩy chính hình tròn đặt song song này, chính là một trong những sản phẩm chủ yếu của xưởng đóng tàu Pegasus (phi mã, ngựa bay) ở Cảng Tự Do --- tàu bảo vệ cấp {Cá Chuồn} (phi ngư).

Loại tàu bảo vệ này bởi vì rẻ tiền, lại có thể chuyển hướng linh mẫn và gia tốc mãnh liệt trong nháy mắt, vậy nên được sử dụng rộng khắp trong các đội thăm dò vũ trụ và hộ vệ tàu buôn. Có thể nói, đại đa số hạm đội phi hành trong vũ trụ, đều có thể nhìn thấy thân ảnh của nó.

Thế nhưng, ở tuyến đường bay ngoài rìa và tinh hệ công cộng, nếu như thấy một chiếc tàu bảo vệ {Cá Chuồn} thường lui tới một cách đơn độc, đó lại không phải là chuyện tốt đẹp gì, bời vì, đó thường mang ý nghĩa là hải tặc đã tiếp cận.

Trong vũ trụ vắng vẻ, chiếc tàu điều tra trốn ở trong góc tối, giống như một hồn ma, một kẻ ẩn núp trong đêm đen. Máy đẩy chính và động cơ của nó, đã hoàn toàn tắt rồi. Cửa sổ mạn tàu, cũng không nhìn thấy một tia sáng. Chỉ có hai máy đẩy chuyển hướng mini bởi vì để điều chỉnh trạng thái lơ lửng của cả chiến hạm, mà thỉnh thoảng phun ra ánh sáng chợt lóe phụt tắt, mới có thể khiến cho người ta tin tưởng, đây không phải là một con tàu ma.

Trong sự tĩnh lặng, Karl ngồi ở trong phòng điều khiển chính chỉ có thể chứa được sáu người, ngưng thần nín thở nhìn lên màn hình ảo trên đài điều khiển chính.

Hai ngày trước, Karl phụng mệnh lên tàu chiếc tàu điều tra này, đi tiến hành đo vẽ bản đồ hoàn cảnh của tinh vực nơi đoàn trưởng hải tặc Mắt Ác Ma thường xuyên hoạt động. Vẽ bản đồ rất thuận lợi, bản đồ tinh hệ do đoàn hải tặc Râu Đỏ cung cấp vô cùng tường tận. Khu vực chướng ngại, khu vực Bước nhảy ngắn, vành đai tiểu hành tinh cùng với Tinh Vân,... Đều không hề bỏ sót, hơn nữa, đánh dấu về môi trường có lực hút, cũng rất kĩ càng.

Nguyên bản, Karl đã nên về từ một ngày trước. Thế nhưng không nghĩ tới, khi đi qua tinh hệ DE-4541, vậy mà lại ngoài ý muốn phát hiện ra tung tích của đoàn hải tặc Mắt Ác Ma.

Hoa tiêu trên tàu, chính là đại đầu mục của đoàn hải tặc Râu Đỏ, Hulk. Hulk năm nay năm mươi tuổi, làm hải tặc cũng đã được hơn ba mươi năm rồi. Phàm là những thứ liên quan đến hải tặc, hắn đều biết. Nhất là am hiểu cướp bóc trong vũ trụ, đối với mỗi một bước trong cả quá trình cướp bóc, đều rõ như lòng bàn tay.

Kinh nghiệm của Hulk, đã cứu mọi người một mạng. Ngay khi máy quét hình xuất hiện tin tức kim loại xếp hàng một cách dị thường, Hulk đã dẫn tàu chui vào trong vành đai tiểu hành tinh.

Vài phút qua đi, vài chiếc tàu điều tra của đoàn hải tặc Mắt Ác Ma, giống như tiểu quỷ tuần sơn, xuất hiện ở trong vầng sáng chói mắt của hằng tinh trung ương thuộc hệ hằng tinh DE-4541.

Phát hiện ngoài ý muốn này, khiến cho tất cả mọi người phấn chấn không thôi. Vui mừng càng lớn vẫn còn ở phía sau --- Sau khi tàu điều tra duy trì tuần tra liên tục được mấy tiếng đồng hồ, bốn chiếc tàu cướp bóc cùng ba chiếc tàu buôn vũ trang, cũng rời khỏi hệ hằng tinh, tiến vào vị trí ẩn núp ở rìa của tuyến đường bay.

Sự xuất hiện của những chiến hạm này, hầu như đã khẳng định phán đoán của mọi người. Đoàn hải tặc Mắt Ác Ma, vậy mà thực sự đặt căn cứ ở trên tuyến đường bay chính thuộc tuyến đường bay thương mại Mars của tinh hệ.

Cho đến khi một hạm đội tàu buôn, sau khi kết thúc Bước nhảy ngắn và chuẩn bị tiến vào khu vực chướng ngại, thì đoàn hải tặc Mắt Ác Ma vốn sớm đã mai phục tốt, rốt cục cũng phát động công kích.

Lúc này, ánh sáng lóe ra từ màn hình ảo, ánh lên khuôn mặt của Karl và đám thuyền viên chợt sáng chợt tối --- Từ ống nhòm quang học truyền lại về màn hình ảo, chính là một khung cảnh thê thảm.

Tròn mấy giờ giằng co chiến đấu, đã sắp kết thúc.

Trong vũ trụ lấp lánh ánh sao, các luồng lửa đạn năng lượng hỗn loạn, các vụ nổ liên tiếp, còn có xác tàn của chiến hạm tung bay, đã cùng tạo nên sắc thái chính cho bức tranh này.

Một hạm đội tàu buôn gồm hai chiếc tàu bảo vệ, một chiếc tàu bảo vệ hạng nặng cùng một chiếc tàu đột kích, đã hoàn toàn bị đánh tan rồi. Dưới công kích như bầy sói của hải tặc, hai chiếc tàu bảo vệ cùng một chiếc tàu đột kích đã bị phá hủy, còn lại một chiếc tàu bảo vệ hạng nặng, cũng đã vết thương đầy mình.

Mà hai chiến hạm vận tải cỡ lớn cấp {Lạc Đà Vũ Trụ B} mà bọn họ hộ vệ, đã bị robot vũ trụ của hải tặc áp sát, chỉ còn một chiếc tàu chở khách loại nhỏ trốn ra được khỏi vòng vây.

"Chờ bọn chúng thu thập xong tàn cục thì chúng ta liền đi!" Hulk nhỏ giọng nói với Karl. Vừa nói, hắn lại nhìn qua màn hình một chút, thở dài một tiếng: "Huyễn Ảnh Lưu, xem ra đã hoàn toàn xuống dốc rồi. Ngay cả Stearman, cũng dám hạ thủ với bọn họ. Hắc hắc."

" Huyễn Ảnh Lưu?" Karl quay đầu nhìn lão hải tặc Hulk, bỗng nhiên nghĩ đến, cái tên này hình như rất quen thì phải.