Trước sau không đến mười phút đồng hồ, khách sạn Tanvir đã bị quân đội ở gần đó tiến hành bao vây. Hơn mười chiếc [Thiên Phạt] đời thứ 9 của Phỉ Dương, các đơn vị binh sĩ, robot phân bố tại mỗi giao lộ của khu ngã tư số 6. Hơn ba trăm binh sĩ Gatralan lấp đầy mọi hướng chung quanh khách sạn đến giọt nước không lọt. Tất cả những người đứng xem đều bị đuổi cách ly ngoài mấy trăm mét.
Douglas khuôn mặt xanh xám đứng ở ngoài cửa lớn của khách sạn Tanvir. Ở trước mặt hắn, hơn mười binh sĩ Gatralan và hai chiếc robot vừa triệt hồi đi ra.
Mệnh lệnh là do Fischella tự mình hạ đạt. Mặc dù dưới sự yểm hộ của robot thì bộ binh có thể dễ dàng đánh vào đại sảnh khách sạn, mặc dù Douglas không rõ vì sao, thế nhưng hắn lại chỉ có thể chấp hành mệnh lệnh.
Fischella thì đang chậm rãi giải thích lý do trong máy thông tin là: "Điền tướng quân còn đang ở trong khách sạn, chúng ta phải hoàn toàn bảo đảm an toàn sinh mệnh cho Điền tướng quân. Không thể làm tức giận bọn cướp quá độ, phòng ngừa bọn chúng chó cùng rứt giậu."
Mà theo Douglas, trong khách sạn vốn đang kịch chiến tại nên khả năng bọn cướp bắt ép con tin là khá thấp. Báo cáo mà phi cơ chiến đấu kịp thời đưa đến, Fischella chọn lựa không đếm xỉa gì đến. Hắn quay đầu cùng vài tham mưu quân sự trong phòng làm việc thương lượng vài chuyện khác.
Douglas chỉ có thể hạ lệnh rút về bộ đội tiến công, trơ mắt nhìn khách sạn đến phát ngốc.
Douglas là một gã quân nhân Phỉ Dương thuần túy, hắn kiêu ngạo, tự phụ, có hùng tâm kiến công lập nghiệp. Hắn chuyên chú về quân sự, thế nhưng điều này cũng không biểu thị hắn đối với việc đấu đá chính trị hoàn toàn không biết gì.
Douglas biết Bộ tổng chỉ huy quân viễn chinh và quốc nội Phỉ Dương đối với đội quân thiết giáp do Điền Hành Kiện suất lĩnh đã đưa ra an bài thế nào. Hắn cũng biết rằng đối với lợi ích quốc gia mà nói, an bài như vậy không có phân biệt đúng sai. Lợi ích quốc gia cao hơn tất cả, những lời này từ ngày đầu tiên lúc Douglas trở thành quân nhân đã bị yêu cầu ghi khắc vào trong lòng.
Vị thiếu tướng sư đoàn trưởng mập mạp này vốn đã bị miễn chức, cũng sắp bị điều về liên bang Leray, hôm nay lại bị Fischella lấy lý do lạnh lẽo mà đường hoàng vứt qua một bên. Thế nhưng, người này, lại cũng là ân nhân của chính Douglas!
Chính là tên mập mạp này đã đáp ứng thỉnh cầu của hắn, lấy binh lực yếu thế mà khổ chiến mấy trăm giờ, bảo vệ cho Đồi Trường Tuyến, thậm chí đánh tan tập đoàn Reinhardt. Cũng chính là hắn, trong thời khắc then chốt nhất, độc thân lẻn vào vùng địch hậu, bằng sức mình ám sát Stephen, triệt để làm tan rã tập đoàn Stephen.
Tuy rằng hắn một lần bị ép phải buông ra Prisk, thế nhưng, sư đoàn 19 chưa bao giờ buông tha kiềm chế đối với bộ đội thiết giáp Deskeyer!
Mà từ trước lúc chiến dịch bắt đầu, trong hội nghị nghiên cứu và thảo luận chiến thuật, hắn đã vạch ra sơ hở về sự thiếu hụt binh lực của chiến khu Mosky. Trên thực tế, toàn bộ chiến dịch đều là dựa theo dự đoán của hắn mà phát triển. Nếu như lúc đầu nghe theo những gì hắn nói, tăng binh lực bốn sư đoàn thiết giáp, vậy thì chiến cuộc Mosky tuyệt đối sẽ không chật vật đến như vậy!
Sau khi chiến dịch kết thúc, Douglas đã từng cùng tán gẫu với vài vị sư đoàn trưởng sư đoàn thiết giáp Phỉ Dương, lúc nhắc đến thế cục hai chiến khu phía Tây của chiến dịch Mosky, bọn họ trong lòng liền tự hỏi, nếu như đặt mình ở vị trí của thiếu tướng Điền Hành Kiện và nơi đóng quân của sư đoàn 19, không ai có khả năng làm tốt hơn hắn!
Kế hoạch chiến lược là của bộ tham mưu quân viễn chinh đưa ra. Đến cuối cùng, lại là để cho Điền Hành Kiện chịu oan uổng, Douglas cảm thấy rất áy náy. Bất quá, lợi ích quốc gia, không phải là cảm tình cá nhân có thể ảnh hưởng đến. Đối với điểm này, Douglas phân biệt rất rõ ràng.
Thế nhưng, hiện tại muốn trơ mắt nhìn một vị tướng quân ưu tú đang ở hiểm cảnh mà bỏ mặc, Douglas từ đáy lòng cảm thấy một sự phẫn nộ!
Điền Hành Kiện cũng không phải tướng lĩnh địch quốc, ở trong mắt Douglas, hắn là một vị sĩ quan chỉ huy ưu tú, một tướng lĩnh lục quân có nhãn quan thiên tài, sự tử vong của hắn không hề phù hợp với lợi ích của Phỉ Minh!
Douglas biết, khi nói chuyện cùng Điền Hành Kiện thì Fischella đã đập bể cái chén mà hắn yêu thích nhất. Lúc này đây, bất quá là một lần trả thù một cách thờ ơ (HV: Mạn bất kinh tâm) của vị danh tướng Phỉ Dương này.
Chỉ cần một câu nói, một cái lý do nhìn như đường hoàng, là có thể hủy diệt một người! Có phải tất cả quân nhân đều cần ý chí sắt đá? Nếu là trên chiến trường, chịu hy sinh để thắng lợi, Douglas liền hiểu rõ. Thế nhưng, vì một chút oán thù cá nhân mà lại hạ độc thủ như vậy, Fischella và những chính khách luôn luôn đáng khinh bỉ của quân bộ có cái gì khác nhau?
"Tướng quân!" Một vị thượng uý lục quân Phỉ Dương tại trước mặt Douglas nghiêm mình cúi chào: "Người của sư đoàn 19 đã đến, tâm tình bọn họ rất kích động, yêu cầu lập tức gặp Ngài."
**********************************
Tầng 7 khách sạn, đã là một mảnh hỗn độn. Các bức tranh, tường trên hành lang, cửa phòng tràn đầy vết đạn.
Mễ Lan, Nia và hai chiến sĩ Leray đã lên đến tầng 8.
Đối mặt với sự ngăn trở trên lầu và giáp công dưới lầu, tựa hồ không ai đem an nguy của mình để trong lòng. Bọn họ chỉ một lòng tiến lên trên. Đối với Mễ Lan và Nia mà nói, an toàn của người mình yêu là quan trọng nhất. Đối với hai chiến sĩ Leray mà nói, sự an nguy của sư trưởng chính là sinh mệnh của bọn họ. Vô luận như thế nào, bọn họ cũng phải lên đến tầng 11!
Nia cầm trong tay chính là vũ khí tuỳ thân của nàng - súng ngắn nòng nhỏ Julian, nhỏ cỡ bàn tay, là vũ khí phòng thân tầm gần điển hình của nữ nhân.
Là phi công máy bay chiến đấu, Nia đã từng tiếp thu huấn luyện nghiêm khắc trong hạng mục xạ kích, lúc này tuy rằng không thể so sánh với hai chiến sĩ Leray đang cầm Clement trong tay, thế nhưng trong thời điểm then chốt đã phát huy ra tác dụng yểm trợ.
Mà để ọi người ngạc nhiên nhất, không thể nghi ngờ chính là khẩu súng đồ cổ lỗi thời trong tay Mễ Lan. Từ khi Mễ Lan rút súng của nàng ra, Nia và hai chiến sĩ Leray cảm thấy chính mình sắp phát điên rồi.
Cái khẩu lục Mauser (*) xấu xí kinh điển này, tuy rằng hoả lực so ra kém Clement, thế nhưng tuyệt đối xứng danh dị chủng trong súng lục. Mỗi giây hai mươi phát đạn năng lượng số 9, hỏa lực kinh người. Mang theo khẩu súng như vậy, Mễ Lan có huyết hải thâm cừu lớn như vậy với ai chứ?
(có nhiều loại nhưng chắc là khẩu này: packrat-toyz /images/A...6%20Mauser.jpg )
Không hổ là nữ nhân của sư đoàn trưởng, hai chiến sĩ Leray cảm thấy chính mình được mở rộng tầm mắt. Có thể trong khẩu súng nhỏ gọn làm ra cấu tạo phát xạ năng lượng mãnh liệt như vậy, quả thực là một kỳ tích. Mà người thiếu nữ xinh đẹp cầm trong tay một khẩu súng như vậy, hoàn toàn là uy hiếp của tất cả mọi người.
Mễ Lan nổ súng, không cần ngắm!
"Pằng!" "Pằng!" "Pằng!"...Tay Mễ Lan đang vung loạn.
Một chiến sĩ gia tộc Howard chết không nhắm mắt từ cầu thang lăn xuống. Thân thể hắn đã bị đục ra một...hai...mười cái lỗ thủng.
Hai chiến sĩ Leray đang đổi băng đạn năng lượng liền toát mồ hôi, đây đã là người thứ tư trở thành quỷ không may ngã quỵ dưới khẩu Mauser rồi. Nhìn hình dạng hai mắt trợn tròn của hắn, chắc hẳn là hắn nghĩ không ra, là một chiến sĩ thân kinh bách chiến, vậy mà lại có ngày chính mình sẽ bị một nữ nhân vung súng loạn xạ bắn chết.
Khẩu súng của Mễ Lan, thực sự rất có tính lừa dối. Mỗi lần xạ kích, khẩu Mauser đều phát ra âm thanh trong trẻo kinh điển. Một phát lại một phát, nghe thì rất chậm, thế nhưng, chỉ khi đối mặt với khẩu súng này, ngươi mới biết trong một tiếng "Pằng" kia, rốt cuộc đã bắn ra bao nhiêu đạn năng lượng!
Giống như là hắt nước ra vậy!
Hơn nữa, với kỹ xảo "Bắn bừa" gần như thần kỳ của Mễ Lan, cho dù chiến sĩ có tinh nhuệ hơn nữa thì cũng không chịu nỗi tai họa như vậy. Bốn chiến sĩ chết dưới súng Mễ Lan, đều là sau khi nghe tiếng xịt hết đạn của khẩu Clement thì nỗ lực xông lên chiếm tiện nghi. Kết quả là, bọn họ bị Mễ Lan chiếm lại hết.
Đạn năng lượng từ khẩu Mauser vẩy ra, cùng với xạ thuật "tung bay áo choàng" của Mễ Lan, có thể trong nháy mắt lấp kín toàn bộ hành lang vốn không thể bắn xa được. Trên hành lang, khẩu Mauser quả thực là thần khí!
*****************************************
"Bảo các ngươi lên đây vài người, người đâu hả?" Reiter cầm lấy máy thông tin điên cuồng gào thét. Hắn hiện tại giống như là dã thú đang phát cuồng trong lồng. Toàn bộ khách sạn đều bị bao vây, nếu như không thừa dịp hiện tại bắt giữ con tin làm cho người Phỉ Dương có điều cố kỵ, vậy thì bọn hắn ở đây, một người cũng đều trốn không thoát.
Thế nhưng, tiếp viện từ dưới lầu đến bây giờ vẫn chưa từng xuất hiện. Khu cầu thang, thang máy đều trong vòng khống chế của người phe mình, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Bốn chiến sĩ gia tộc vây quanh Reiter, từng bước thối lui lên tầng trên. Trên nền hỏa lực hung mãnh của Clement, vài khẩu Ivanov trong tay bọn họ hiện rõ vẻ đơn bạc yếu ớt.
Reiter loạng choạng bước chân lên vài bậc thang, dốc sức liều mạng nắm chặc khẩu súng trong tay. Phẫn nộ, bất đắc dĩ, sợ hãi và tuyệt vọng. Các loại tâm tình đan xen cùng một chỗ, làm cho hai mắt hắn đỏ bừng.
Mười mấy gia tộc chiến sĩ trên dưới vây công, không chỉ không bắt được hai nữ nhân, thậm chí dưới hỏa lựu hung mãnh của đối thủ, ngay cả cơ hội ngẩng đầu cũng không có. Nguyên bản sáu gia tộc chiến sĩ bên cạnh hắn, hiện tại chỉ còn lại có hai người. Hơn nữa, sáu chiến sĩ ban đầu phong tỏa hành lang cũng chỉ còn lại hai người. Tổng cộng là bốn người.
Bốn người này cùng với chính hắn, chỉ có thể cuộn mình trong góc cầu thang, lấy hỏa lực đơn bạc trong tay, nghênh tiếp sự tàn phá của hai khẩu Clement.
Reiter thế nào cũng nghĩ không ra, hai binh sĩ Leray cầm súng trường đột kích tự động Clement lại là hai bộ đội đặc chủng tinh thông tác chiến cự ly gần trong thành thị! Vô luận là sức chiến đấu đơn độc hay là yểm hộ phối hợp cho nhau thì đều mạnh mẽ như vậy.
Trong khách sạn, chỉ cần súng trong tay bọn họ còn có năng lượng, sẽ không ai có thể xuất hiện trong tầm nhìn của bọn họ! Các chiến sĩ tinh nhuệ nhất của gia tộc, trong vài phút ngắn ngủi cùng chính diện giao chiến, chỉ vì khinh địch mà đã liên tiếp đánh mất tính mạng.
Còn có nữ nhân tay cầm khẩu súng xấu xí kia, trong tám chiến sĩ ngã xuống trên cầu thang tầng 7, có một nửa đều là bị nữ nhân này bắn chết!
Đây con mẹ nó là chuyện gì chứ!