Mạo Bài Đại Anh Hùng

Quyển 6 - Chương 45: Đâm lên cho ta




Từ Thiên đường đến Địa ngục, bất quá chỉ ngắn ngủi vài phút.

Tàu khu trục của đế quốc Binalter thế nào lại gặp ở nơi này?

Chiếc tuần dương hạm của đế quốc Deseyker kia, làm sao có thể vượt qua được điểm Bước Nhảy mà ngay cả tàu buôn hơi lớn một chút đều không thể vượt qua được?

Vì một sứ đoàn bí mật đi Trenock, Tây Ước vì sao lại phải tốn công phu lớn như vậy? (tại thằng mập chứ ai, đi đến đâu là đen đến đấy - nd)

Đủ loại nghi vấn xuất hiện trong lòng của mỗi người trong hạm đội đặc biệt. Tất cả sự việc xảy ra trước mắt, nhìn kiểu nào cũng thấy quỷ dị.

Thế nhưng, hiện tại không phải là lúc đi tìm đáp án!

"Cái đám tạp chủng này!" Bàn tay Chekhov hầu như ép chăt vào tay vịn của ghế chỉ huy bằng gỗ cứng, đầu ngón tay bởi vì cố sức cực độ mà trở nên trắng bệch.

Đúng như lời của cái tên mập mạp đang lắp bắp mơ hồ kia, đây là một âm mưu, một cuộc phục kích được sắp đặt tỉ mỉ! Tác dụng của hai mươi chiếc thuyền hải tặc, chính là để cuốn lấy hạm đội đặc biệt, khiến cho hạm đội đặc biệt Leray không cách nào nhanh chóng lui về khu vực chướng ngại sau khi hạm đội Tây Ước phát động phục kích.

Sau khi thực hiện Bước Nhảy, nòng chủ pháo của ba chiếc tàu khu trục đế quốc Binalter đi ra trước tiên, đã mơ hồ có thể thấy được hoa lửa do điện ly lượn vòng quẩn quanh như tơ như sợi. Bọn chúng đang tích góp năng lượng, chuẩn bị phát động một kích kinh thiên. Mà ở đằng sau chúng, thân hạm của chiếc tuần dương hạm to lớn, cũng đã dần lóe hiện ra.

Tàu {Lily Castle} đã bị một chiếc tàu khu trục cùng một chiếc tàu buôn vũ trang bỗng nhiên áp sát, cuốn lấy không thể thoát thân. Chiếc tàu khu trục kiểu cũ {Phoenix} nguyên bản là con mồi, dưới sự yểm hộ của hai chiếc tàu ngư lôi, đã bắt đầu rẽ trái mà vòng lại.

Nếu như {Rose Brand} hiện tại không trực tiếp cắm vào đằng trước bên cánh của {Lily Castle}, giúp nó chặt đứt sự dây dưa của địch nhân, như vậy, chiếc tàu chỉ huy mang theo sứ đoàn bí mật cùng hi vọng tương lai của Leray này, ngay cả đợt công kích thứ nhất cũng không qua nổi!

Thế nhưng, nếu như xông lên mà nói, kết cục của mấy trăm quan binh và hành khách trên tàu {Rose Brand}, chính là trở thành một đám bụi trong vũ trụ!

Sau khi xung phong nhanh chóng, không nói đến việc {Rose Brand} tuyệt đối sẽ không thể nào rời khỏi trước khi hạm đội Tây Ước đồng loạt bắn pháo, cứ cho là có thể mạnh mẽ xoay người được, vậy thì đám hải tặc ở bên người này, cũng có thể đem cái chiến hạm này tiễn xuống địa ngục.

Đạo lý này, không chỉ riêng Chekhov cùng các thuyền viên trong phòng điều khiển chính hiểu rõ, mà ngay cả Helen cũng hiểu rõ!

Cả chiến hạm một tràng tĩnh mịch, chỉ có cái gã mập mạp kia đang tru lên: "Xông lên mau! Ngu ngốc, các ngươi muốn nhìn người trên tàu chỉ huy đều chết cả sao? Con mẹ cái tên lái tàu số 1 kia, ngươi còn chần chừ cái gì nữa, xông lên cho lão tử mau!"

....

" Đây là một lần phục kích tuy rằng không quá hoàn mỹ, thế nhưng kết cục không tệ lắm."

Paulson lấy tay nâng cằm, nhàn nhã nhìn chăm chú vào màn hình ảo trên đài điều khiển chính. Vì hành động phục kích do chính Soberl tự mình hạ lệnh này, đế quốc Binalter cùng Liên Bang Naga đã phái đi hạm đội liên hợp số 1 trú tại Deseyker, cùng với đó cũng chuẩn bị gần một tháng thời gian.

Từ Liên Bang Leray đến Cộng hòa Trenock, ngoại trừ tuyến đường di chuyển chính đã bị phong tỏa ra, còn có ba tuyến đường khác nữa. Mà ba tuyến đường này, không ngoại lệ, đều là tuyến đường an toàn với điểm Bước Nhảy loại nhỏ chỉ cho phép tàu chiến thuộc loại tàu khu trục ra vào.

Vì thế, hạm đội liên hợp tổng cộng phái ra chín chiếc tàu khu trục, đồng thời, thông qua Bộ tình báo đem toàn bộ chiến hạm của hải tặc do đế quốc khống chế ở cái tinh vực này tập trung lại, thay đổi bằng binh sĩ của hạm đội đế quốc Deseyker, giả mạo hải tặc để chuẩn bị cho lần phục kích này.

Mà ba chiếc tuần dương hạm kiểu cũ của đế quốc Deseyker, thì tức thời bị tháo dỡ ra, phân biệt vận chuyển lên tàu kéo, sau khi tiến vào tuyến đường hàng đạo thì liền lợi dụng tàu kéo và xưởng đóng tàu của hải tặc để tiến hành lắp ráp.

(*Tàu kéo dùng để kéo các phương tiện nổi không tự hành như: xà lan, phà, đốc nổi, cần cẩu nổi, bè, mảng và cứu kéo các tàu khác bị nạn.

Một công trình lớn nha!

Sau khi nhiệm vụ lần này kết thúc, ba chiếc tuần dương hạm này, còn có sáu chiếc tàu khu trục {Phoenix} gần như hỏng nát kia sẽ trở thành thù lao cho đám hải tặc, để cho bọn chúng có thêm lực lượng đi phá hoại tuyến đường tiếp tế không thường quy của Phỉ Minh. Mà đế quốc Deseyker, cũng sẽ từ trong tay đế quốc Binalter, nhận tới một chiếc chiến liệt hạm kiểu mới làm bồi thường.

Điều không thể tính toán được nhất, có lẽ chính là người khởi xướng hành động lần này, đế quốc Binalter rồi. Tuy rằng không rõ Soberl vì sao lại cảm thấy hứng thú đối với một gã thượng tá Leray bình thường như vậy, cũng vì đó mà điều động binh lực, thế nhưng, là đội trưởng của hạm đội số 1 trong hạm đội liên hợp, người chấp hành hành động phục kích, Paulson hiểu rõ, việc mình cần làm, chỉ là phục tùng!

Để kế hoạch vạn vô nhất thất, Paulson đã tỉ mỉ lựa chọn ra địa điểm phục kích trên ba tuyến đường! Cùng một địa hình, cùng một phương thức tác chiến. Nhiệm vụ của hải tặc giả, cũng không phải như đám người Leray suy đoán là bức bọn họ rời khỏi khu vực chướng ngại. Mục đích của việc làm này, chỉ là để cuốn lấy bọn họ, đợi cho chiến đấu hạm sau khi thực hiện Bước nhảy đi ra, có thể hoàn tất bao vây, đem cái gã mập mạp kia hoặc là cả hạm đội mang về!

Đám hải tặc giả của đế quốc Deseyker thực hiện cũng không tệ lắm. Dù sao cũng là quân chính quy, không có lỏng lẻo rời rạc như hải tặc, khi chấp hành kế hoạch lại càng thêm kiên quyết. Hiện tại, cái hạm đội loại nhỏ của Leray này, đã bị bọn họ cuốn lên rồi.

Từ tín hiệu thông tin bắt được mà xem, rơi vào tầng tầng bao vây, chính là tàu chỉ huy của hạm đội Leray! Cái gã mập mạp kia, hẳn là đang ở trên chiếc tàu chỉ huy này đi?

Paulson ấn vào máy thông tin: "Báo cho tất cả chiến hạm, chủ pháo giữ đầy năng lượng uy hiếp, lấy tốc độ cao nhất đi tới. Sau khi bao vây xong, gửi đi tín hiệu, cưỡng chế hạm đội Leray đầu hàng, chúng ta sẽ bảo đảm cho sinh mệnh của bọn họ an toàn. Trung đội robot vũ trụ chuẩn bị sẵn sàng, tùy thời có thể phá giáp cường công."

...

" Rada bị quấy nhiễu, thông tin bị quấy nhiễu! Mất liên lạc với hạm đội."

" Bản hạm đã bị khóa mục tiêu."

"Khoang đuôi bị thương tổn, cường độ dòng xả giảm xuống 20%, đang gấp rút sửa chữa. Dự tính cần hai mươi phút."

Trong đoàn ánh sáng pháo năng lượng giăng khắp nơi, từng đợt tin tức xấu xuất hiện trên tàu {Lily Castle}.

Chiến hạm vừa rung động kịch liệt một hồi, hai phát pháo kích năng lượng liên tiếp đã bắng trúng mạn thuyền trái của chiến hạm. Tuy rằng chỉ là đạn pháo do miệng đường kính nhỏ của tháp đại bác xoay tròn bắn ra, thế nhưng, đối với lồng năng lượng bảo vệ đã tràn ngập nguy cơ của chiến hạm mà nói, cũng là một gánh nặng không nhỏ.

Đây là thời khắc nhân sinh nguy hiểm nhất của Leonid. Ông ta không sợ chết, thế nhưng, ông ta sợ mình kết thúc cuộc hành trình của Flavio ở nơi này!

Nói vậy, cho dù chết, Leonid cũng sẽ không tha thứ cho mình.

" Chủ pháo bổ sung năng lượng còn cần bao nhiêu thời gian?" Trên trán Leonid, một sợi gân xanh, giống như con giun đang bò ngoằn ngoèo.

"Bốn phút!"

"Hủy bỏ bổ sung năng lượng chủ pháo, động lực phân phối đầy hết cho lồng bảo vệ cùng thiết bị đẩy chính. Rẽ bánh lái 2700 độ về bên trái, tiến lên!" Leonid quyết định đập nồi dìm thuyền (quyết chiến đến cùng), nếu như không thể tăng tốc rời khỏi đây, toàn bộ hạm đội sẽ bởi vì mệnh lệnh truy kích của ông ta lúc nãy mà rơi vào tuyệt cảnh.

" Hạm trưởng! Tàu {Rose Brand} đã xông lên rồi!" Quan sát viên trước đài điều khiển chính bỗng nhiên hét lớn.

" Cái gì?!" Leonid nhảy dựng lên, mà động tác của phó tổng thống Flavio còn nhanh hơn ông ta, lão đầu thấp bé sải bước một cái, cũng đã xông lên đài điều khiển chính.

" Bọn họ đánh tới đèn tín hiệu! Bảo chúng ta rẽ phải 1900 độ, dùng tốc độ cao nhất rời khỏi."

"1900 độ? Bọn họ muốn xen vào trước chúng ta?"

"Bọn họ đang tăng tốc! A, trời đất ơi!"

Dưới con mắt chằm chằm của mấy trăm quan binh tàu {Lily Castle}, tàu {Rose Brand} nguyên bản vẫn theo ở đằng sau, ở vào vị trí có lợi nhất để rời khỏi chiến trường, bỗng nhiên đã tăng tốc. Dòng xả màu vỏ quýt ở phần đuôi to lớn hiện đang thúc đẩy chiến hạm giống như tên lửa, vởi một tư thái quyết tử trào dâng, phóng qua mạn trái của {Lily Castle}, cứng rắn đụng vào thân trước của hạm đội hải tặc.

" Tín hiệu của {Rose Brand}... Nhanh cút mau, Trenock gặp lại." Quan sát viên bỗng nhiên rơi lệ đầy mặt.

"Rẽ bánh đà 1900 độ về bên phải..." Leonid ngồi phịch xuống ghế.

Toàn bộ phòng điều khiển chính, một tràng tĩnh mịch.

"Rẽ phải 1900 độ." Lái tàu chính cắn răng, khởi động máy đẩy chuyển hướng. Dưới tác dụng của hai máy đẩu ở đầu hạm, tàu {Lily Castle} chính xác chuyển tới ví trí 1900 độ.

{Rose Brand}, ở ngay phía sau bọn họ. Chiếc chiến hạm chị em với {Lily Castle} này, đang dùng thân thể của nó, ngăn cản lại tiến công như thủy triều hạm đội hải tặc. Lồng năng lượng màu xanh lam ở thân hạm đang lấp lóe, từng khẩu pháo năng lượng trên toàn bộ chiến hạm đều đang khai hỏa.

"Tăng tốc thoát ly!" Người hạ xuống mệnh lệnh, chính là phó tổng thống Flavio. Vị lão nhân này đang run run hai tay, bưng kín khuôn mặt.

Boswell vẫn đứng ở trên đài chỉ huy, há to miệng, muốn nói cái gì, thế nhưng chung quy vẫn không phát ra âm thanh, hai chân mềm nhũn, tê liệt ngồi trên đài chỉ huy.

" Mập mạp... vẫn còn đang ở trên chiến hạm kia."

Máy đẩy chuyển hướng tắt lửa... Miệng xả của máy đẩy chính toàn bộ mở ra... Động lực phân phối toàn bộ đầy...

Trong một giây đình trệ trước khi miệng xả của máy đẩy phun ra mạnh mẽ, mỗi một người trên con tàu {Lily Castle}, đều đang ngơ ngác mà nhìn lên màn hình ảo. Ngoài cửa sổ mạn tàu, chiếc chiến hạm trong bầy địch kia, giống như một con đê ngăn lũ vĩ đại.

Miệng xả bỗng nhiên sáng ngời, luồng xả ion màu xanh lam đã biến thành màu vỏ quýt...

Vài giây sau, {Rose Brand} đã trở thành một điểm nhỏ, chỉ còn lại đoàn ánh sáng của pháo năng lượng tung hoành đan xen, mơ hồ có thể thấy được.

.....

"Tuần dương hạm lưu lại, cái khác theo ta tăng tốc đuổi theo!" Paulson bứt tung bộ quân phục chật chội, giận dữ hét lên. Hắn thật không ngờ, dưới tình huống hạm đội Leray đang gần trong gang tấc, con mồi vậy mà lại cứ thế chuồn mất!

Chiếc tàu khu trục Leray chết tiệt kia, bọn họ lẽ nào không nhận ra, trước mặt bọn họ, ba chiếc tàu khu trục {Cuồng Lưu} của đế quốc Binalter cùng một chiếc tuần dương hạm {Sao Bắc Cực}(*) của Deseyker, toàn bộ chủ pháo đã bổ sung năng lượng xong hết rồi sao? Dưới sự uy hiếp như vậy, bọn họ lại dám dùng thân thể chắn ngang giữa tuyến đường di chuyển!

(*Polaris)

Paulson chỉ có thể hạ lệnh truy kích!

Nếu như hành động lần này thất bại, hắn nghĩ không ra được mình sẽ bị nghiêm phạt như thế nào! Ban đầu theo như lời của Alexandre khi truyền đạt mệnh lệnh, Paulson đến nay nhớ tới, vẫn như cũ có chút phát lạnh.

Ngành tình báo đã vận dụng những tài nguyên cực kì quý giá cùng với hạm đội liên hợp, thậm chí đã vì lần hành động này mà làm chậm lại thời gian biểu phối hợp xuất binh đi Small Pyreness với Deseyker. Tốn một cái giá lớn như vậy, an bài bố trí tròn một tháng, chỉ bất quá để bắt một người!

Có thể tưởng tượng được, Soberl đối với cái người này chính là tình thế bắt buộc như thế nào. Nếu như dưới tình huống gần như đã tới tay, lại để cho người ta chạy mất, vậy thì mình, chính là cắt cổ tự sát được rồi!

Chiếc tàu khu trục đi ở cuối cùng, làm sao mà lại xông lên kia chứ? Hành động của bọn họ, chỉ cần chậm hơn một phút nữa, là cuộc vây bắt lần này có thể kết thúc viên mãn!

"Nhanh nữa lên, nhanh nữa nữa lên!"

Trong tiếng rống giận dữ của Paulson, hạm đội Tây Ước vốn vẫn giữ vững quán tính sau khi kết thúc Bước Nhảy, lập tức giống như một đàn sói đói, đuổi thẳng theo chiếc tàu {Lily Castle} đang chạy vào khu chướng ngại. Chỉ cần không trốn ra khỏi sự quản chế của rada, vậy thì bọn họ tự tin sẽ đem được con mồi đã vừa chuồn mất, lần thứ hai ngậm lại trong miệng.

Ba chiếc tàu khu trục {Cuồng Lưu} đi ở đầu tiên của đế quốc Binalter, cũng không phải là thứ mà chiếc tàu khu trục Leray phổ thông hình giọt nước kia có thể sánh bằng. Bất kể là điện tử, rada, hỏa lực hay là tốc độ!

...

Sau khi {Rose Brand} thay thế tàu chỉ huy rồi đánh ra đèn tín hiệu tùy tiện rút lui, sáu chiếc tàu bảo vệ, đã chỉ còn lại có ba chiếc.

Không để ý đến tín hiệu của {Rose Brand}, với thân mình đầy vết thương, chúng vẫn như cũ né tránh một cách mau lẹ trong đoàn chiến hạm hải tặc rồi nã pháo. Ở trong đó, một chiếc thuyền, đã mất đi năng lực di động. Mà hai chiếc thuyền khác, lại liều mạng áp sát vào tàu {Rose Brand}.

Helen cắn chặt môi, tựa mình lên tay vị của ghế chỉ huy, trong sự rung động kịch liệt của chiến hạm, nỗ lực giữ vững thăng bằng. Nàng thật không ngờ, con đường nhân sinh của mình vậy mà lại đã đi tới điểm cuối. Đây không phải là điện ảnh, đây chính là hiện thực tàn khốc.

" Hiện tại...." Chekhov sửa sang lại quần áo, khàn khàn nói: "Mọi người hãy cầu nguyện đi."

Trong khung cảnh im lặng như tờ, ông ta xoay người vươn tay với mập mạp: "Điền thượng tá, thật cao hứng khi nhận thức cậu. Tin rằng lần tiếp theo, tôi có thể được như cậu càng qủa quyết hơn khi làm ra quyết định như vậy.

"Nha..." Mập mạp nắm tay Chekhov, rõ ràng có chút không yên lòng: "Tôi nói, hiện tại, chúng ta là nên chạy trốn nha?"

"Chạy trốn?" Chekhov cười khổ, quay đầu nhìn lại màn hình ảo to lớn trên đài điều khiển chính một chút, bốn phương tám hướng, đều là tàu chiến của địch nhân. Hai chiếc tàu khu trục, hai chiếc tàu buôn vũ trang cùng ba chiếc tàu ngư lôi, hầu như đã chắn hết mọi ngả đường.

Mà chiếc tuần dương hạm {Sao Bắc Cực} kia, với một chủ pháo đường kính 2000 mm cùng sáu pháo phụ đường kính 800mm đều là tháp đại bác xoay tròn, vậy mà đã ở thế từ trên cao nhìn xuống, lơ lửng ngay chính giữa không vực trước mặt {Rose Brand}.

"Chạy thế nào đây?" Chekhov nghĩ mình ngay cả khí lực để cười khổ cũng không có nữa rồi. Các thuyền viên đương trường, cũng là một mảnh buồn bã.

" Đâm tung chiếc tàu khu trục đang ở trước mặt chúng ta kia." Mập mạp chớp con mắt, rất thận trọng nói: "Lấy đầu hạm của chúng ta, đi đâm vào phần đuôi của nó! Chỉ cần nó tạm thời mất đi khống chế, chúng ta liền có cơ hội ở phía dưới thân thể của chiếc tuần dương hạm kia hoàn thành chuẩn bị động lực. Cường độ bảo vệ của chúng ta, còn có thể chống cự một hồi. Chờ cho tuần dương hạm quay đầu, chúng ta liền đã đi xa rồi."

"Đâm lên?" Tất cả mọi người bị dự định của mập mạp làm cho hoảng sợ.

Chekhov cả kinh nói: "Cậu điên rồi?" Dưới tốc độ cao như vậy mà đâm lên, chúng ta rất có khả năng trực tiếp bị đụng tan rồi. Đừng nói là có thể đâm được một chiếc tàu khu trục, cho dù là đâm thoát ra được, vậy thì trước khi chuẩn bị động lực xong, chúng ta cũng đã bị xé thành mảnh nhỏ rồi."

"Kết cấu của chiến hạm ta có nắm chắc, chỉ cần tốc độ đâm không vượt qua mười km/s, chúng ta tối đa chỉ hư hỏng phần đầu chiến hạm!" Mập mạp kiên quyết nói: "Điều này ông không cần lo lắng, ông chỉ cần nói cho ta biết, chuẩn bị động lực cần bao nhiêu phút?"

"Sáu phút!" Vốn vô cùng quen thuộc với chiến hạm của mình, Chekhov không chút nào chần chờ đã đưa ra đáp án.

"Nếu như ta nói cho ông, sử dụng khoang động lực dự bị, lúc này chỉ cần ba phút." Mập mạp rốt cục đã có cơ hội chứng minh kiệt tác của mình, không khỏi có chút đắc ý tự mãn, nói: "Ông nghĩ chúng ta có thể chạy được không?"

"Ba phút?" Chekhov sửng sốt, là một lão đi lính ở hạm đội vũ trụ gần hai mươi năm, ông ta rất quen thuộc với các loại tàu chiến. Bất kể là một loại tàu chiến nào, khi chuẩn bị động lực, đều là vô cùng tốn thời gian.

Cho dù là ở quốc nội Leray, một chiếc tàu khu trục được xem như là mới nhất như {Rose Brand}, trên phương diện tốc độ, so với nhóm chiến hạm cỡ lớn kia rất có ưu thế. Thế nhưng muốn chuẩn bị xong động lực, cũng cần phải thời gian sáu phút, đây đã là tốc độ nhanh nhất trong số các chiến hạm rồi.

Thế nhưng, gã mập mạp này vậy mà lại nói, khoang động lực mà hắn cải tiến, khi tiến hành chuẩn bị động lực lại chỉ cần ba phút!

"Điều này không có khả năng!" Chekhov kiên quyết nói.

" Thối lắm!" Mập mạp giận tím mặt: "Ông vừa tìm mọi cách vũ nhục ta, ta còn chưa tính sổ với ông đấy! Ông hiện tại dĩ nhiên còn dám nghi vấn kỹ thuật của ta! Ta nói ba phút chính là ba phút!"

" Điều này sao..."

Chekhov lắc lắc đầu, còn chưa nói xong, đã bị mập mạp túm lấy áo kéo xuống khỏi ghế chỉ huy: "Ông con mắt bị mù hả? Chính ông thử nhìn vào số liệu trên đài điều khiển xem! Từ khi bắt đầu đến bây giờ, nếu không phải ta đã hỗ trợ cải tiến hệ thống bổ sung năng lượng chủ cùng hệ thống sản sinh lồng năng lượng, ông cho là cái thuyền rách này còn có thể cương đến bây giờ sao?..."

" Số liệu?" Chekhov sửng sốt, ló đầu nhìn lên đài điều khiển. Chỉ liếc mắt một cái, ông ta liền ngây dại. Không riêng gì ông ta, tất cả các thuyền viên ở trước đài điều khiển chính, khi hiếu kỳ nhìn qua số liệu cũng đều ngây dại.

"Đứng yên ở một bên cho ta, ngoan ngoãn mà nhìn!" Mập mạp đẩy Chekhov ra, ấn vào máy thông tin: "{Rose Brand}, ta là Điền Hành Kiện, hiện tại là ta chỉ huy, khoang động lực thay động lực dự bị, sau khi va chạm tắt lửa xong, lập tức tiến hành chuẩn bị động lực, nguồn năng lượng chủ pháo đóng, mọi nhân viên rút khỏi đầu hạm, ngăn phong kín khoang đầu hạm."

"Là như thế nào...." Khoang động lực cùng khoang chủ hiển nhiên bị chỉ lệnh đột nhiên xuất hiện làm cho mơ hồ rồi.

Mắt thấy mập mạp trừng mắt với mình, vừa phục hồi tinh thần lại từ một loạt các số liệu công tác thống kê trên đài điều khiển, Chekhov rất nhanh nói vào máy thông tin: "Chấp hành."

"Rõ!"

" Tuần dương hạm Deseyker phát ra tín hiệu, muốn trò chuyện." Trước đài điều khiển chính, sĩ quan thông tin tháo xuống ống nghe ở trên đầu.

"Chuyển tiếp." Mập mạp làm hạm trưởng đến phát nghiện: "Cho ta nghe một chút, hắn muốn nói cái gì."

Trên màn hình thông tin ảo, xuất hiện hình ảnh của một thiếu tướng Deseyker: "Tàu khu trục Leray, hiện tại, ta lệnh cho các ngươi lập tức tắt động cơ đầu hàng, ngừng lại tất cả chống cự. Bằng không..."

"Có thể đầu hảng được không?" Vừa nghe được những lời này, con mắt mập mạp liền tỏa sáng, tự nhủ nói: "Đây không phải là không thể thương lượng...."

Dư quang đảo qua, thấy thuyền viên bốn phía, bao gồm cả nữ nhân đang khiêng máy chụp ảnh kia sắc mặt bất thiện, mập mạp lúc này liền chặn lại trước khi thiếu tướng Deseyker nói hết lời, cùng Chekhov đồng thời cả giận nói: "Thối lắm!"

Chekhov mắng xong một câu liền im luôn, còn mập mạp thì lại vẫn không buông tha: "Nhổ vào ngươi!" Đoạn, phi một tiếng, nước bọt phun ra tứ tung như thiên nữ tán hoa không ra hình dạng, một nửa bắn qua màn hình ảo rồi rơi trên vách khoang ở đằng sau, một nửa khác, thì lại rơi lên người của hắn.

Nhìn gã mập mạp luống cuống tay chân xoa nước bọt, toàn bộ phòng điều khiển chính một mảnh vắng vẻ. Nhất là Helen đứng ở bên cạnh kiên trì quay phim, cảm tưởng cái đầu đều muốn lớn. Đoạn ghi hình như này mà truyền ra ngoài, không biết dân chúng Leray có thể tập thể đánh mất hi vọng với thắng lợi trong chiến tranh hay không nữa.

Trong màn ảnh, mập mạp một bên xì sụp lau nước bọt ở bên mép, một bên lớn tiếng nói: "Lái tàu, rẽ bánh đà sáng phải 5 độ, đâm lên cho ta!"

Theo một tiếng ra lệnh của mập mạp, con tàu {Rose Brand} ôm theo tư tưởng đập nồi dìm thuyền, giống như một mũi tên sắc nhọn vừa thoát khỏi dây cung, bất thình lình tăng tốc lao thẳng vào phần đuôi của một chiếc tàu khu trục {Phoenix} kiểu cũ ở chếch đằng trước.

Cử động điên cuồng này, ngoài dự liệu của tất cả những kẻ đang vây công.

Nhất là hạm trưởng của chiếc tàu khu trục ở phía trước {Rose Brand}. Hắn vẫn chú ý cặn kẽ tới chiếc tàu khu trục Leray vốn có lồng bảo vệ mạnh mẽ đến kinh người đồng thời lại có tốc độ bắn nhanh hơn tàu khu trục bình thường đến một phần ba này, suy tính về thời gian chủ pháo bổ sung năng lượng.

Hắn xem ra, chỉ cần mình chiếm được vị trí này, dưới tình huống chỉ còn một chiếc tuần dương hạm ở bên mình, vậy thì quân Leray ngoại trừ đầu hàng ra, không còn lựa chọn nào khác. Chủ pháo của bọn họ, hai phút trước vừa mới bắn ra, muốn tích súc năng lượng tiếp, phải tiêu tốn vài phút. Trong khoảng thời gian này, cũng đủ để cho robot vũ trụ của tuần dương hạm đột nhập vào bên trong tàu khu trục Leray rồi.

Cho dù để bên Leray bắn ra một loạt đạn chủ pháo nữa thì cũng chẳng sao, dù sao thì {Phoenix} tuy rằng cũ kĩ một chút, thế nhưng hộ thuẫn vẫn có thể dùng được. Lấy tình trạng của hộ thuẫn hiện tại xem ra, dính thêm mấy viên đạn, cũng không đủ để trí mạng.

Thế nhưng, điều mà hắn thật không ngờ chính là, chiếc tàu khu trục Leray này, vậy mà căn bản không sử dụng chủ pháo, mà là trực tiếp đụng đầu lên!

Cái đám người Leray này điên rồi!

Trong vũ trụ, sau khi chiến hạm toàn lực gia tốc, với tốc độ vài chục đến trăm km mỗi giây, nếu va chạm vào nhau thì có hậu quả gì, đám người này chẳng lẽ lại không biết sao?

Bọn họ là muốn đồng quy vu tận?!!