Mạo Bài Đại Anh Hùng

Quyển 4 - Chương 16: Phần thưởng




“Này béo, mới tới à?” Một gã cai ngục độ chừng hơn bốn mươi tuổi quan sát Điền Hành Kiện đã được một lúc lâu, bị màn biểu diễn tay nghề của hắn làm cho hoa cả mắt, rốt cục bèn cất tiếng hỏi.

Mập mạp vội ngừng tay, gật đầu cúi người nói:“Báo cáo sếp, đúng là em mới tới, hôm nay ngày đi làm đầu tiên.”

Gã cai ngục xua xua tay ra hiệu cho mập mạp tiếp tục làm việc:“Kỹ thuật không tệ, trước kia từng làm rồi hả ?”

Mập mạp khởi động lại thiết bị trong tay, chụp lấy hai thanh trục, đáp:“Đúng vậy thưa sếp, em vốn là kỹ sư mà.”

Gã cai ngục tỏ vẻ hứng thú, ngạc nhiên nói:“Thời buổi này lấy đâu ra kỹ sư phạm tội để mà phải vào đây chứ! Này, chú mày giết người à?”

Điền Hành Kiện làm vẻ mặt oan uổng đáng thương: Sếp à, em bị người ta vu oan, bọn họ nói em là gián điệp!” Giọng hắn như sắp phát khóc:” Sếp nói thử xem, người như em mà cũng có thể là gián điệp được sao?”

Gã cai ngục nhún vai cười khẩy, hỏi:“Vậy trước kia chú mày làm việc ở đâu?”

Khuôn mặt ngây ngô của mập bỗng hiện lên một vẻ đắc ý rất chân thật:“Trước đây em làm việc ở Phòng Nghiên cứu robot của Thần Thoại quân đoàn, hơn nữa còn là một tổ trưởng nữa cơ!”

“Thần Thoại quân đoàn?”

Mập mạp đắc ý nói:“Đúng vậy, chính là Thần Thoại quân đoàn, quân đoàn trưởng của bọn em là Reinhardt.” Tiện nhân nhìn thoáng qua vẻ mặt kinh ngạc của gã cai ngục, híp mắt nói:“Quan đoàn trưởng của bọn em cực kỳ uy phong...... Thật sự, nhìn qua sếp cũng uy phong y như vậy đấy, chỉ kém có một chút thôi.”

Công phu vỗ mông ngựa của mập mạp quả đã luyện đến lô hỏa thuần thanh, đã vỗ là trúng, gã cai ngục mặc dù biết rõ mập mạp đang nịnh mình nhưng vẫn không thể không thầm vui sướng. Reinhardt là ai chứ? Một gã cai ngục nho nhỏ như hắn có thể so sánh với đại nhân vật như vậy sao? Cái thằng béo này, thật là càng nhìn càng có vẻ đáng yêu.

Mập mạp thở dài, nói tiếp:“Đáng tiếc gần đây quân đoàn trưởng không ở Tanvir, nếu không ngài ấy nhất định sẽ không để cho em bị oan uổng như vậy đâu. Ngài ấy cũng rất để mắt tới em đấy, nhiệm vụ cải tạo và thiết kế robot mới của quân đoàn đều là do em chịu trách nhiệm mà.”

Gã cai ngục ngạc nhiên nói:“Ý chú mày là chuyện chú mày vào tù ngài Reinhardt vẫn chưa biết?”

Mập mạp ngơ ngác gật đầu:“Đúng vậy, nếu không ngài ấy sao có thể để cho người ta dễ dàng bắt người của Thần Thoại quân đoàn chứ?”

Gã cai ngục gãi gãi đầu. Reinhardt xưa nay nổi tiếng bảo vệ đàn em, kể từ khi hắn trở thành quân đoàn trường tới nay, chưa từng có bất kỳ thành viên nào của Thần Thoại quân đoàn bị bắt giữ, có là phạm trọng tội thì cũng sẽ do quân đoàn tiến hành xử phạt nội bộ, mà cho dù không né được tòa án thì quá trình xét xử cũng phải được Thần Thoại quân đoàn giám sát kiểm tra.

Gã cai ngục này tên là Davis, là người quản lý xưởng gia công này, bình thường hắn vẫn luôn đặc biệt cảm thấy hứng thú với ôtô bay và robot, cơ giới các loại, thấy mập mạp có kỹ thuật cao siêu nên cũng có chút hảo cảm, bây giờ nghe mập mạp nói thế thì ánh mắt cũng hòa ái hơn rất nhiều. Vô luận mập mạp nói có đúng là thật hay không, hắn vẫn cứ phải khách khí một chút, người của Thần Thoại quân đoàn đâu phải là người bình thường, có là tội phạm thì cũng không là tội phạm bình thường được.

“Vậy chẳng phải đến lúc ngài Reinhardt trở về là chú mày được ra ngoài hay sao?”

Mập mạp thở dài ai oán nói:“Không biết đến lúc nào quân đoàn trường mới trở về. Thực ra ở tù cũng không sao, nhưng công việc nghiên cứu robot mới đang ở thời khắc quan trọng, không có em ở đấy......” Tiện nhân lắc đầu ảo não than thở.

Davis bèn nói:“Có thể được Thần Thoại quân đoàn mời tới đều là những chuyên gia hàng đầu, chẳng nhẽ thiếu chú mày thì bọn họ không làm được việc nữa hay sao?”

Mập mạp thành thật nói:“Đúng vậy, em là đang lo lắng cho Đế quốc mà thôi. Vinh nhục của một người cũng chẳng đáng nói, nhưng tổn thất của Đế quốc thì thật là đau lòng.”

Vừa mới uống được một ngụm trà, nghe một câu này của mập mạp,thiếu chút nữa Davis đã phun hết cả ra ngoài. Thật vất vả mới nuốt được ngụm trà xuống họng, Davis vừa ngẩng đầu lên đã thấy khuôn mặt ngây ngô và ánh mắt ngơ ngác khó hiểu của mập mạp đang nhìn mình. Tiên sư nó, rốt cuộc cái thằng béo này là thật sự ngu hay là đang cố tình tấu hài đây? Thời buổi này mà lại còn thò ra cái loại nhân sĩ yêu nước cơ à, đúng là tin tức giật gân động trời.

Davis đành nặn ra một nụ cười, nói với mập mạp:“Đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, hóa ra chú mày cũng là một nhân sĩ yêu nước, bị gán tội gián điệp đúng là oan uổng rồi.” Hắn đứng lên, tiến tới trước mặt mập mạp, hỏi:“Chú mày luôn nói kỹ thuật cơ giới của mình rất lợi hại, vậy thử nói xem, ta có một chiếc [ Cadiz ], gần đây phát hiện điều khiển không được nhạy như trước kia, hệ thống thực hiện mệnh lệnh thỉnh thoảng lại chậm mất một hai giây, rốt cuộc là robot gặp vấn đề gì?”

Mập mạp hỏi:“Chỉ là thỉnh thoảng xuất hiện vấn đề như vậy thôi chứ gì? Hệ thống thăng bằng không có sự cố gì đâu, đèn báo khởi động máy tính thường báo rất lâu, có khi phải đến nửa giờ mới tắt, đúng không?”

Davis kinh ngạc địa nói:“Chú mày biết à?”

Mập mạp bĩu môi nói:“Vấn đề này rất đơn giản, hệ thống tản nhiệt của máy tính có vấn đề, thay cái mới vào là xong, nếu không thì mở nó ra rồi nối vào thiết bị tản nhiệt của hệ thống thăng bằng robot, hiệu quả cũng tương đương.”

Davis nghe vậy liền chạy biến đi, vừa chạy vừa hô lên:“Này béo, chú mày cứ ở yên đấy chờ tao, hết giờ cũng phải ở lại.” Hắn chạy đến trước mặt “Tam ca” phụ trách giám sát đám phạm nhân, còn đặc biệt dặn dò:“Bairu, bây giờ anh phải đi ra ngoài có chút việc, cậu ở lại trông chừng thằng béo kia hộ anh nhé. Anh chưa quay lại thì cả hai không được về đâu đấy!”

“Tam ca” Bairu cung kính gật đầu, nhìn cái mông của Davis chạy khuất, hắn liền xoay người đi tới trước mặt Điền Hành Kiện, lạnh lùng nói:“Xem ra chú mày đúng là chẳng biết quy củ gì cả, mới đi làm ngày đầu tiên mà đã gây phiền phức cho tao rồi, mày có biết sẽ có hậu quả gì không?”

Mập mạp hoảng sợ:“Không có đâu, mới vừa rồi sếp có hỏi một vấn đề robot, em nói cho sếp biết biện pháp giải quyết, thế là sếp liền chạy đi luôn. Em đâu có làm gì sai đâu.”

Bairu lạnh lùng nhìn chằm chằm vào mập mạp, cho đến khi xác định cái gã hèn mọn bỉ ổi này không phải là đang nói láo thì ánh mắt mới hòa hoãn đi một chút, gã hừ một tiếng rồi tiếp tục đi kiểm tra.

Điền Hành Kiện trầm mặc nhìn bóng lưng của Bairu, kể từ khi mới đến xưởng hôm nay, hắn đã phát hiện ra tay đội trưởng này này tuyệt đối không phải là thứ tội phạm bình thường. Trên người Bairu có một cảm giác tỉnh táo đạm mạc, khí chất như thế không phải trời sinh, mà là được rèn luyện ra từ trên chiến trường sinh tử, là một loại sát khí đích thực, chứ không phải là cái kiểungạo mạn cáo giả oai hùm.

Từ khi bước vào nhà tù đến bây giờ, nếu như phải lựa chọn kẻ địch thì cái gã “Tam ca” Bairu này chính là người mập mạp không muốn lựa chọn nhất. Mặc dù hai người nói với nhau chưa được ba câu, tiếp xúc gần nhất cũng chỉ có sáng sớm đá đít mập mạp một cú, nhưng mập mạp có thể cảm nhận rõ ràng được dưới vẻ bề ngoài lạnh lùng kia là thực lực lúc nào cũng có thể bộc phát giống như núi lửa.

Nhà tù Abnosker trong mắt mập mạp lập tức trở nên thần bí hẳn, hắn không biết ở chỗ này còn có thể gặp bao nhiêu người giống như Bairu, dùng bốn chữ đầm rồng hang hổ để hình dung cái nhà tù này thực sự là không hề quá đáng. Để bảo đảm cho kế hoạch, mập mạp gần như là lập tức quyết định, sau này phải cố gắng hết sức không đụng vào Bairu, có thể tránh là tránh ngay. Nhìn bộ dạng của Bairu có thể thấy chỉ cần không gây phiền toái cho hắn ta thì hắn cũng không thèm làm gì người khác đâu.

Mọi người bình an vô sự, nước giếng không phạm nước sông, có lẽ là lựa chọn tốt nhất.

Tiếng chuông hết giờ cuối cùng cũng vang lên trước khi mập mạp gục xuống vì mêt. Công việc lắp ráp vốn cũng không phức tạp, còn có thiết bị phụ trợ, nếu như cái bục làm việc không thấp tịt thế này thì đây vốn là một công việc rất nhẹ nhàng. Nhưng bây giờ đối với mập mạp mà nói, suốt sáu giờ đồng hồ phải cong lưng uốn eo, đích thực là một loại hành hạ.

***, mập mạp tức tối đá cái bục làm việc một cái, kẻ thiết kế cái bục này tuyệt đối là một thằng cha biến thái. Nhìn các bục làm việc của đám phạm nhân bốn phía xung quanh, mập mạp cảm thấy chán đời vô hạn, thế đíu nào mà hắn lại dính vào cái bục của nợ này cơ chứ?

Đám phạm nhân lục tục rời vị trí, nộp lại công cụ rồi đi qua cửa kiểm tra. Sau một ngày lao động sẽ có hai tiếng đồng hồ tự do, đây chính là khoảng thời gian tuyệt vời nhất đối với bọn họ.

Mười phút sau, cuối cùng thì Davis cũng quay lại, mập mạp vừa nhìn thấy khuôn mặt hớn hở của cái gã cai ngục đã hơn bốn mươi tuổi này thì biết ngay vẫn đề của robot đã được giải quyết.

“Không biết sẽ có phần thưởng gì cho lão tử đây.” Mập mạp đầy chờ mong.

Quả nhiên, Davis đi tới trước mặt mập mạp, hưng phấn vỗ vai hắn, nói:“Chú mày khá thật đấy! Lúc nãy anh kêu mấy thằng kỹ sư ở xưởng duy tu thay cho bộ tản nhiệt, đúng là không còn vấn đề gì nữa, mà độ nhạy của tay lái cũng được nâng lên kha khá, cảm giác đã lắm!”

Mập mạp khiêm nhường nói:“Chuyện nhỏ ấy mà, sau này nếu có vấn đề gì, sếp cứ bảo một tiếng là xong ngay!”

Davis là một người rất mê robot, đối với những kỹ sư cơ giới có kỹ thuật cao siêu luôn có một mối thiện cảm khó diễn giải, khẳng khái nói:“Được rồi, chú mày đã giúp anh thì anh cũng phải trả lại một mối nhân tình mới được, hôm nay phá lệ vậy!” Hắn vừa nói vừa lần tay vào trong quần sờ tới sờ lui.

Mập mạp trợn tròn hai mắt, chỉ nhìn thấy Davis rút tay ra khỏi quần, giơ lên một tấm thẻ.

“***, cái này đâu có giống như là chi phiếu.” Mập mạp đang buồn bực, lại thấy Davis đi tới trước đài, cắm cái thẻ vào khe, tiếp đó nhập vào một dãy mệnh lệnh, bục làm việc lập tức được nâng lên đến độ cao mà người bình thường có thể thao tác thoải mái

Mập mạp nước mắt ròng ròng, hắn cuối cùng cũng ý thức được, mình đang ở trong tù.

thanks nha, ko thì ....:00 (90)::00 (90)::00 (90):