Khi Điền Hành Kiện tỉnh lại liền phát hiện mình đang nằm trong một căn phòng rộng 5m vuông, mẹ kiếp, thằng nào nhốt ông vào tù vậy?
Hắn ngồi bệt dưới đất cố gắng nhớ lại chuyện ngày hôm qua, uống rượu, trước lúc uống rượu thì sao nhỉ? Hắn ngây người một chút, lắc lắc đầu, hình ảnh An Lôi và Mễ Lan không ngừng hiện lên trong đầu hắn, mập mạp bây giờ thật hy vọng đó chỉ là một giấc mộng mà thôi, hoặc là thời gian có thể quay ngược lại.
Tỉnh khỏi cơn say, Điền Hành Kiện bỗng có một thứ cảm giác quán thông sáng sủa, người sống một đời, ai cũng có quyền lợi theo đuổi hạnh phúc của mình, An Lôi có, Mễ Lan có, hắn cũng có, thiếu hắn thì cũng chẳng chết ai, chuyện này thực sự là không thể nào vãn hồi, cho dù thời gian có quay ngược trở lại thì hắn vẫn không thể cự tuyệt An Lôi, vẫn cứ rắc rối dây dưa như bây giờ mà thôi. Hắn chậm rãi nằm xuống mặt đất, cố gắng không suy nghĩ, không phiền não, giải thoát, một thứ giải thoát chua xót!
Không biết qua bao lâu, cửa phòng giam đột nhiên mở ra, một vị trung tá hiến binh đi vào, nói với Điền Hành Kiện:“Đứng lên, đi theo ta!” Mập mạp mệt nhọc đứng lên, hỏi:“Sao bỗng dưng lại giam tôi lại, không phải tôi chỉ uống chút rượu thôi sao, mà tôi cũng không phải là binh lính ở mấy đơn vị chuẩn bị tác chiến.”
Viên trung tá nhếch mép cười, đá đít mập mạp ra khỏi phòng giam, quát lên:“Ngươi nghĩ mình chỉ uống chút rượu thôi à? Ngươi chẳng những vi phạm quân quy, gây lộn đánh nhau, làm bị thương ba mươi hai người, trong đó có mười hai cảnh sát và chín gã cơ động, nhưng nghiêm trọng nhất chính là ngươi còn dám công nhiên nhổ nước miếng vào thượng tướng Mikhailovich! Thế nào, còn thắc mắc nữa không?”
Mập mạp không thể tin nổi, chỉ vào mũi mình nói:“Ngươi chắc chứ, ngươi nói kẻ đó là ta sao? Ta có thể nói cho ngươi biết, ta trời sinh nhát gan, đừng dọa ta mà!” Viên trung tá chỉ muốn bật cười thật to, cái gã vương bát đản gan lớn bằng trời này cư nhiên lại mặt không đổi sắc nói mình nhát gan. Mà thôi, nói nhảm với thằng cha này làm gì, gã mắng:“Đi nhanh lên! Quan tòa đang đợi ngươi đó!”
Mập mạp bị hai chữ quan tòa dọa cho vãi ra quần, hỏi tới tấp:“Ngươi cứ nói thật sự là ta làm sao? Không thể nào, ngoại hiệu của ta là thành thật đáng yêu tiểu lang quân, cho tới bây giờ chưa từng làm những chuyện như gây sự đánh nhau, các ngươi nhất định có sai sót rồi...... còn nước miếng, ta nhổ vị tướng quân nào chứ?”
Viên trung giáo thật chỉ muốn sút cho mập mạp trở về phòng giam luôn, thành thật đáng yêu tiểu lang quân, con bà nó là con gấu, có cái loại tiểu lang quân béo như thế này sao.
Mập mạp cứ thế lải nhải suốt đường, chỉ đến lúc đến phòng xét xử mới chịu im mồm. Ở đó đã có mấy vị thẩm phán của tòa án quân sự và một vị thượng tá ở bộ chính trị chờ sẵn. Mập mạp vừa vào cửa đã bị vật ngửa ra tiến hành một bộ trình tự xác định thân phận, kế tiếp, mấy gã quan tòa cũng không thèm để ý tới vẻ mặt hoảng sợ đáng thương của mập mạp, mặt không chút thay đổi lấy ra một bản án tuyên đọc hồi lâu, cuối cùng là lấy dấu vân tay của hắn lên văn bản điện tử.
Mập mạp ngây người hồi lâu mới kịp phản ứng, nói tóm lại bản án trọng tâm chỉ có bốn chữ: khai trừ quân tịch! Hắn quả thực muốn ôm lấy mấy vị quan tòa này mà hôn một cái! Không ngờ chuyện tốt như vậy lại có thể rơi trúng đầu mình, mẹ nó, nhiệm vụ địch hậu à, vứt hết mợ nó đi!
Đi ra khỏi cửa lớn của trung tâm hiến binh, mập mạp ngẩng đầu nhìn trời , không biết mình nên đi đâu nữa! Phòng nghiên cứu số 6, nhưng hắn đã bị khai trừ rồi. Phòng thí nghiệm, hắn biết nhìn mặt Mễ Lan thế nào đây. Nhà, hắn còn có thể nhìn mặt An Lôi sao. Hắn chợt nghĩ, nếu quân đội thật sự phái An Lôi vào vùng địch hậu thì mình phải làm sao đây? Mập mạp đột nhiên cảm thấy tâm trí hoảng loạn, tay chân luống cuống, không biết nên làm những thứ gì nữa, hắn ngơ ngác đứng dưới mặt trời, híp mắt, nhìn đến hoa cả mắt vẫn chưa thôi.
Mập mạp chậm rãi bước xuống bậc thang, chợt nhìn thấy dưới bóng cây trước sân, giáo sư Boswell và Russell đang ngoắc tay gọi hắn. Quái lạ, sao hai ông thầy này của hắn lại đi cùng nhau được nhỉ! Boswell nhìn gã học trò quần áo nhăm nhúm, mặt vẫn còn dính máu của mình, thở dài nói:“Đi thôi, chuyện của ngươi tướng quân Russell đã cho ta biết rồi, ngươi là nhân viên phòng thí nghiệm, thời gian này cứ ở tạm đây đi, phía sau đích sự, tướng quân sẽ có sắp xếp.”
Mập mạp ngốc trệ há hốc mồm, nhìn Russell đang mỉm cười, thầm nghĩ:“Còn muốn sắp xếp cái đếch gì nữa, thật sự không chịu buông tha cho tôi sao?”
Russell như đọc được tâm tư của hắn, thản nhiên cười nói:“Ngươi phạm tội công khai thế này, quân bộ cũng không che dấu nổi, quân quy dù sao cũng là quân quy, đành để ngươi phải chịu một chút án phạt thôi, trong khoảng thời gian này chúng ta cũng đang sắp xếp lại thân phận của ngươi, nhiệm vụ thì ngươi đã biết rồi, sẽ tới lúc ngươi phải đi hoàn thành, đây là trách nhiệm của ngươi!”
“Trách nhiệm!” Mập mạp giận dữ kêu lên:“Thế giới này có cả tỷ tỷ người, chẳng nhẽ thiếu tôi thì không xong hay sao! Ông nhìn xem tôi có giống anh hùng, giống cứu thế chủ hay không?”
Russell lắc đầu nói:“Không giống!”
Mập mạp ngẩn người nói:“Vậy tại sao ông lại chọn tôi? Loại người như tôi đáng để tín nhiệm sao?”
Russell bèn đáp:“Thời thế tạo anh hùng, những lời này chẳng nhẽ ngươi chưa nghe qua? Ngươi ngẫm lại xem, nhân sinh có mấy cơ hội được tự mình lựa chọn, không phải ta lựa chọn ngươi, mà là thời thế!”
Mập mạp khoát tay nói:“Ông không cần phải nói với tôi mấy cái đạo lý đao to búa lớn này, tôi chỉ biết là, bản tính của tôi không thích hợp làm anh hùng, tôi chẳng qua chỉ là một gã tiểu quỷ nhát gan thôi! Tôi sợ chết, tôi không muốn đánh trận, tôi chán ghét chiến tranh! Tôi biết trách nhiệm của mình chính sống sót, là bảo vệ thân nhân! Anh hùng đại hiệp, vì nước vì dân, không phải là tôi!”
Russell lắc đầu nói:“Anh hùng không thiếu phần ngươi đâu! Ta mới rồi đã nói, không phải ta muốn lựa chọn ngươi, mà là ngươi vào lúc này, xuất hiện ở vị trí này, cho nên, trách nhiệm này chính thuộc về ngươi ! Ngươi cũng không hèn yếu như bản thân tưởng tượng, khi gặp phải tuyệt cảnh, sức bộc phát của ngươi còn lớn hơn bất kỳ một ai. Sức mạnh của sợ hãi còn mạnh hơn cả sức mạnh của sự dũng cảm! Ngươi có biết quân bộ Gatralan đặt cho ngươi biệt hiệu là gì không?”
Điền Hành Kiện ngạc nhiên hỏi:“Biệt hiệu gì?”
“Biến số.” Russell nhìn hắn, nghiêm nghị nói:“Căn bản mà nói, mỗi người chúng ta đều là biến số, còn ngươi, trong khoảng thời gian trước đã phát huy tác dụng lớn nhất. Với năng lực thôi diễn của mình, ngươi hẳn là biết tác động của biến số và điều kiện ngẫu nhiên đối với chiến cuộc chứ. Nếu không có ngươi, bây giờ ta vẫn là thượng tướng Gatralan, Liên bang cũng sớm đã bị mất cả tinh vực Atlantis, bạn bè của ngươi, thân nhân của ngươi, có lẽ đều đã sớm chết trong chiến tranh rồi! Chẳng lẽ ngươi vẫn còn không phát hiện ra tác dụng của mình hay sao?”
Nhìn ánh mắt ngây ngốc của Điền Hành Kiện, Russell nói:“Ngươi giúp ta hạ quyết tâm bỏ Gatralan đi theo Leray, bây giờ ngươi vung tay nói mình mặc kệ, ngươi có biết ta sẽ cảm thấy thế nào không? Trên thế giới này, trong cuộc chiến tranh này, mỗi người đều có vị trí của riêng mình, ta có thể tới Liên bang, tại sao ngươi lại không thể tới địch hậu? Ta biết bản tính của ngươi, ngươi không thể trở thành một tướng quân sát phạt quyết đoán, thậm chí ngươi còn nhát chết hơn những binh sĩ bình thường, nhưng ngươi có được sức mạnh mà chúng ta không thể có, ngươi sống chân thật hơn so với chúng ta, ngươi biết mình muốn làm gì, ngươi biết mình có thể làm gì, ngươi biết nhược điểm của mình là gì, những thứ khác không nói, ít nhất ngươi vĩnh viễn có thể đưa bản thân tới nơi an toàn nhất, đó cũng chính là nguyên nhân khiến ta đưa ngươi tới Tự Do Chiến Tuyến!”
Thấy mập mạp không lên tiếng, Russell thở dài nói:“Ta cũng không ép ngươi, ngươi còn rất nhiều thời gian để suy nghĩ, ngươi không cần trở thành tướng quân, ngươi chỉ cần làm một gã tiểu binh, trở thành một cái biến số trong thời loạn này mà thôi!”
Russell xoay người đi, Boswell vỗ vai Đoền Hành Kiện, mỉm cười nói:“Tướng quân nói rất đúng, mỗi người đều có vị trí của mình, ngươi chỉ cần nhận rõ vị trí của mình là được rồi. Theo ta về học viện đi đã, ký túc xá đã chuẩn bị cho ngươi xong rồi, ngươi cũng nên thực hiện một chút trách nhiệm của trợ lý giáo sư đi.”
“Ký túc xá?” Mập mạp dò xét hỏi:“Không phải ông định xếp tôi ở tại phòng thí nghiệm sao?”
Boswell đáp:“Dĩ nhiên là không phải, ta xếp cho ngươi một phòng ở ký túc xá, ngay đối diện phòng của Mễ Lan đó.”
Mập mạp hoảng sợ vội la lên:“Nhưng............”
Boswell khoát tay áo nói:“Nhưng nhưng cái gì, ta đã sắp xếp xong hết rồi.” Ông ta cười cười cổ quái nói tiếp:“Còn về chuyện của ngươi và Mễ Lan, cả chuyện với thiếu tá An Lôi ta cũng biết rồi, ngươi cũng không cần phải khổ sở như vậy. Thời buổi bây giờ, chỉ cần có bản lãnh thì có nhiều hơn một vợ cũng đâu có sao. Chỉ cần mọi người nguyện ý, chỉ cần ngươi có thể đồng thời làm cho nàng vừa ý, thỏa mãn thì từ bản chất mà nói cũng không phát sinh xung đột gì cả, dĩ nhiên là còn phải do mấy cô nàng đó quyết định. Cho nên......” Boswell mỉm cười nói:“Tới bây giờ ta vẫn không muốn tìm người yêu, mẫu nữ nhân mạnh mẽ thời nay không thích hợp với ta!”
Mập mạp trợn tròn mắt nhìn Boswell, hắn không thể nào tưởng tượng nổi đây lại là ông thầy già chỉ biết là vùi đầu vào nghiên cứu của mình nữa. Boswell thấy ánh mắt cổ quái của mập mạp liền thấp giọng hỏi:“ Không phải chỉ có hai cô nàng mà ngươi cũng không thỏa mãn nổi đấy chứ?”
Mập mạp cả giận nói:“Dĩ nhiên không phải!” Boswell khẽ mỉm cười nói:“ Thật ra chuyện này cũng không có gì phải ngại, trong phòng thí nghiệm có ít thuốc ta bí mật nghiên cứu, nếu thật sự không chịu nổi nhiệt thì cứ nói, ta cho ngươi vài viên!”
Mập mạp cuối cùng cũng phải đầu hàng, cười khổ nói:“Thầy ơi, chẳng nhẽ thầy nhất định phải làm cho con sốc mà chết mới chịu hay sao?”
rượu phục đặc gia ở chương trước là rượu vodka