Mạo Bài Đại Anh Hùng

Quyển 10 - Chương 88-1: Hội nghị (2a)




Ngày 28 tháng 3 năm 2064, nhất định là ngày làm cho rất nhiều người cả đời khó quên.

Mãi cho đến rất nhiều năm về sau, các tướng quân ở khi viết hồi ký hoặc là khi nhận phóng viên phỏng vấn, đều còn nhớ rõ chi tiết ngày đó. Trong đó mang tính đại biểu nhất, có lẽ chính là nguyên soái Marcia nước cộng hoà Ryan ở ngày ông ta sinh nhật tám mươi tuổi, đối với vị phóng viên nổi tiếng về chuyên đề chiến tranh, đã kể lại một đoạn thời gian nọ.

Ông ta ngồi ở thư phòng, tay cầm cái tẩu, nói giống như miêu tả...

“Tôi nhớ rõ, chúng tôi lúc ấy là ở trong phòng chiến thuật số 3 lầu 4 trung tâm chỉ huy kỳ hạm Heidfeld”.

“Phòng rất sáng. Đèn điện tử trải rộng toàn bộ trần nhà, đem bốn phía chiếu như tuyết trắng. Vách tường bố trí là máy tính thôi diễn chiến thuật tiêu chuẩn cùng các loại dụng cụ. Lớn nhất là bản đồ tinh hệ điện tử. Chiếm cả một mặt tường. Màn hình cao tám mét tựa như thác nước từ trần nhà hạ thẳng xuống dưới. Trung ương phòng là một cái sa bàn điện tử. Màn hình ảo của sa bàn màn giống như là vũ trụ thu nhỏ lại. Có đôi khi đứng ở bên cạnh nó, nhìn tinh cầu cùng chiến hạm này, cậu sẽ có một loại ảo giác chính mình chính là thượng đế!”

“Cậu có biết” Mặc cho đã qua tuổi tám mươi, nhưng Marcia vẫn như cũ có mị lực mê người như nghệ thuật gia. Ông đưa tay lấy tẩu ra khỏi miệng, dùng đầu tẩu chỉ hướng phóng viên: “Cậu có thể ở trên đó làm bất kỳ chuyện gì mà cậu muốn làm. Tinh cầu, tinh vân, vành đai tiểu hành tinh, tuyến hàng hải cùng số liệu này, ngay ở trước mắt cậu, đưa tay là có thể đụng. Nếu cậu có ý nghĩ, lại nắm giữ quân đội, có lẽ cậu có thể thay đổi thế giới”.

“Thượng đế ngày đó, là thượng tướng Điền Hành Kiện?” Phóng viên mỉm cười hỏi.

Marcia không có lên tiếng, mà là trầm mặc. Thật lâu sau, trên gương mặt tràn đầy nếp nhăn của ông, lộ ra sự nhớ lại cùng tôn kính: “Đúng, ngày đó, anh ta là Thượng đế!”

Thư phòng im ắng, lão nhân một đầu đầy tóc bạc, cùng gương mặt tuy già nua, đã nhưng một mị lực độc đáo của một lão nam nhân, ở trong sương khói như ẩn như hiện.

“Sau khi từ hành lang Song Tinh Giác lui lại, tôi cùng Tsuyoshi Fujii ở thời điểm nói chuyện phiếm, đều đối với vị tướng quân Leray so với chúng tôi tuổi nhỏ hơn nhiều này tràn ngập tò mò cùng tôn kính”.

“Tò mò là vì hắn xuất thân duy tu binh, bởi vì chiến hạm Phỉ Quân, cơ giáp đời 12 dưới trướng hắn, cùng với trải qua cùng chiến tích của hắn. Mà tôn kính, lại là bởi vì chúng ta mỗi ngày đều chính mắt thấy hắn cố gắng”.

“Nếu cậu không có thấy hắn làm thế nào ở trong thôi diễn đánh bại tướng quân Tsuyoshi Fujii, không có thấy hắn làm thế nào từ trên đường lui khỏi Song Tinh Giác không ngủ không nghỉ học tập cùng chỉ huy, làm thế nào liều mạng thôi diễn máy tính cùng trong khoang trò chơi, cậu sẽ không rõ ràng hắn vì trận chiến tranh này trả giá bao nhiêu, cũng sẽ không tưởng tượng, cái tên không có gì đứng đắn này, khi thật sự đứng lên là bộ dáng gì”.

“Tôi thích xem bộ dáng thật sự của một người” Phóng viên gật gật đầu nói: “Có đôi khi, tôi ngồi ở sau bàn công tác của mình, thấy thư ký của tôi bận rộn làm việc cho tôi, tôi sẽ có một loại cảm giác rất kỳ quái mê muội, muốn cứ như vậy mà nhìn tiếp!”

“Thư ký của cậu nhất định là một cô gái xinh đẹp” Marcia tuổi qua bát tuần trừng mắt nhìn, “Nói cho cậu một bí mật, tôi cũng thích nữ thư ký xinh đẹp”.

Phóng viên cười ha ha lên.

Vị nguyên soái cả đời kết hôn mười sáu lần này, phong lưu thành tính, đã là mọi người đều biết. Trong đó, có bốn đời vợ, đều là thư ký của ông ta. Cái này cũng không có gì là bí mật.

“Chúng ta tạm thời bỏ qua nữ thư ký xinh đẹp đi” Phóng viên mỉm cười nói: “Hay là nói tới cuộc hội nghị tác chiến quan hệ tới toàn bộ vận mệnh Phỉ Minh đi. Làm người tham dự hội nghị, tôi tin tưởng, ngài nhất định đối với cuộc họp này có ký ức rất khắc sâu”.

“Đương nhiên, đó là thời khắc quan trọng nhất trong cuộc đời của chúng tôi” Marcia gật gật đầu nói.

“Bắt đầu từ khi mọi người nghe được Vương Nam Hú ba chữ sao?” Phóng viên hiển nhiên đã có nghiên cứu kỹ qua.

“Đúng” Marcia rít tẩu thuốc, “Lúc ấy, chúng tôi đều nghe được Điền tướng quân cùng Margaret đối thoại. Tuy không phải thực xác định, nhưng khi tôi quay đầu nhìn ánh mắt Tsuyoshi Fujii, tôi nghĩ, ta cũng không có nghe lầm... Bọn họ xác thực nhắc tới cái tên ‘Vương Nam Hú’ này. Cho nên khi Điền tướng quân chuẩn bị mời dự họp hội nghị trước chiến, công bố kế hoạch của anh ta, chúng tôi mỗi người tim đập đều khó hiểu mà đột nhiên gia tốc”.

“Căn cứ hồi ức của tướng quân McKinley” Phóng viên cúi đầu nhìn nhìn sổ của bản thân, “Ông ta nói, từ sau nguyên soái Hastings bị bệnh nặng, mọi người gồm cả ông ta ở bên trong, thật ra đều hoàn toàn không biết bước tiếp theo của liên quân sẽ đi như thế nào. Đại bản doanh làm ra hơn một ngàn phần kế hoạch, toàn bộ đều bị phủ định. Hơn nữa, từ sau khi thượng tướng Điền Hành Kiện buông tha cho Điểm bước nhảy không gian, không ít quan binh đều cho rằng liên quân có thể đã buông tha.

“Cụ thể phủ định bao nhiêu phần kế hoạch, tôi đã có chút nhớ không rõ!” Marcia cắn cái tẩu nói: “Bất quá, chúng tôi khi thảo luận riêng, đều cho rằng một trận này thật ra đã không có gì trì hoãn. Nói thật, không có ai đối với việc chiến thắng Soberl có tin tưởng, hơn nữa, cũng không có rõ ràng gì. Ở chúng tôi xem, vứt bỏ Đông Nam chỉ là chuyện sớm hay muộn. Chúng tôi lúc ấy duy nhất có thể nghĩ, cũng chỉ là chuẩn bị tốt hy sinh”.

Phóng viên không có cắt ngang lão nhân tự thuật, chỉ lẳng lặng nhìn ông ta.

“Thời điểm khi tướng quân Điền Hành Kiện tuyên bố mời dự họp hội nghị trước chiến, tôi lúc đó đứng ở cách anh ta không tới hai thước. Lúc ấy, vị trí của kỳ hạm Heidfeld là ở trong vũ trụ cách thủ đô tinh hơn ba trăm vạn km. Chung quanh trống không, cái gì cũng đều không có. Theo góc độ của tôi xem qua, cửa sổ phía sau Điền tướng quân không nhiễm một hạt bụi. Ngoài cửa sổ quần tinh lấp lánh, ngàn ngàn vạn vạn ngôi sao màu trắng tựa như những viên thủy tinh trong suốt trong sáng, treo ở trên tấm màn đen vũ trụ, theo ngọn đèn chuyển động mà lập lòe sáng lên”.

Lão nhân ánh mắt nhìn về phía cửa sổ thư phòng, lại lâm vào bên trong hồi ức...

...

“Là thời điểm, để cho mọi người biết kế hoạch của tôi”.

Mãi cho đến khi ở trong phòng hội nghị chiến thuật ngồi xuống, nhìn cửa tự động rất nặng chậm rãi đóng lại, xem ngọn đèn ảm đạm xuống, các tướng quân vẫn còn đang ngơ ngác như ở trong mộng.

Mập mạp những lời này, cùng cái tên Vương Nam Hú này, đang không ngừng vang vọng ở bên tai bọn họ, quay cuồng ở trong đầu. Đủ loại ý niệm trong đầu giống như là một đám bàn ủi nóng đỏ. Bên trái dí một chút bên phải dí một chút, qua lại tra tấn thần kinh bọn họ. Tất cả mọi người mơ hồ có một loại dự cảm, tựa như chính mình đang trải qua một cái thời khắc quan trọng của lịch sử!

Bọn họ cùng mập mạp cùng nhau chỉ huy tác chiến, cùng nhau chơi trò chơi, là xuất phát từ cố gắng của mập mạp, là vì bọn họ đối với mập mạp chiến thắng Soberl ôm kỳ vọng may mắn chỉ sợ là có một phần vạn.

Bất quá, bọn họ cho tới bây giờ đều không tiếp thu, bên ta có điều kiện ưu thế chiến thắng Soberl.

Thẳng đến...

“Trước khi hội nghị bắt đầu, tôi trước hướng các vị giới thiệu một người” Mập mạp đứng ở trước màn hình Thiên Võng chiến thuật trong phòng họp, nhìn quanh bốn phía.

Trong phòng hội nghị, các tướng quân đến từ các quốc gia Phỉ Minh ngồi nghiêm chỉnh. Trên màn hình thông tin trên vách tường, lại là Russell, Mitch, Feowain cùng với quan chỉ huy hạm đội các quốc gia.

Mập mạp lúc này, thần thái thoải mái, tựa như căn bản không có cảm giác gấp gáp đại chiến sắp đến. Ngược lại làm cho mọi người cảm thấy, sau khi từ khoang trò chơi đi ra, hắn lại biến thành cái tên vẻ mặt hàm hậu thành thật kia.

Trên mặt hắn nụ cười ngượng ngùng làm cho người ta hận không thể cho một cái tát nọ, có một loại lực lượng khó hiểu làm cho người ta trấn định.

Ở trong ánh mắt mọi người, mập mạp tay đặt ở trên bàn phím máy tính Thiên Võng.

Chỉ là một giây tạm dừng, hắn đã suy nghĩ rất nhiều. Từ chiến tranh vệ quốc Leray bùng nổ cho đến bây giờ đủ loại hình ảnh giống như là phim từ trong đầu xẹt qua. Hamilton, Brown, Snyder cùng tướng sĩ Leray đã hy sinh, những thành thị ở tỏng từng mảng thành đám mây hình nấm cùng ánh lửa tận trời mà bị phá hủy, nhất nhất ở trong hình ảnh hiện lên.

Mập mạp bỗng nhiên có một loại cảm giác, giống như tướng sĩ hy sinh này, toàn bộ người Leray chết đi hoặc còn sống này, đều ngồi ở khán đài trên cao, nhìn chăm chú vào chính mình.

Khi chính mình từ trong khoang trò chơi đi ra, trận đấu, liền đã bắt đầu.

Chính mình tựa như một vận động viên đã bước trên vạch xuất phát, không có đường lui, cũng không có thời gian do dự. Những ngày gian khổ chuẩn bị chiến tranh, liền vì đường băng kéo dài phía trước ở trước mắt này.

Ở trên đạo đường băng này, chính mình phải siêu việt toàn bộ đối thủ, siêu việt cực hạn chính mình, thậm chí siêu việt đỉnh phong. Mới có thể thắng được thắng lợi.

Đi con mẹ mày đi! Soberl, lão tử đến đây!

“Thối Thối” Mập mạp nhấn xuống nút khởi động: “Xuất hiện đi”.

“Thối Thối?” Các tướng lĩnh Phỉ Minh không rõ dĩ nhiên là ngẩn ra, đám người McKinley, Russell biết nội tình, cũng rõ ràng cả kinh. Ai cũng không nghĩ tới, mập mạp thế mà ở lúc này để cho tiểu thí hài đi ra.

Tiểu thí hài, là bí mật lớn nhất của mập mạp. Một khi hắn xuất hiện, không bao lâu nữa, sẽ truyền khắp toàn bộ thế giới nhân loại! ------