Trở lại phòng, mập mạp tắm rửa, lăn qua lăn lại nửa ngày, nhưng không có buồn ngủ.
Khi chiến đấu kịch liệt mà khẩn trương, toàn bộ thân thể con người, còn giữ một loại phấn khởi cực độ, vô luận là chiến đấu hay là chiến quả cuối cùng, đều khiến cho hắn có một loại cảm giác bừng tỉnh mộng.
Hắn rót một ly nước, mở cánh cửa thủy tinh, đi lên sân thượng.
Pháo hoa của thành thị, còn đang phóng lên từng cái, đem bầu trời đêm chiế sáng.
Thành phố, dường như cũng như mình, không có chút buồn ngủ. Tuy rằng cách thật xa, dường như cũng có thể nghe được tiếng cười sung sướng của đám người cử hành du hành thắng lợi, cũng có thể thấy được dòng người như nước thủy triều, quơ hai tay và cờ xí, nhảy nhót trên đường phố và quảng trường.
Mập mạp lẳng lặng đứng, chỉ cảm thấy trong lòng an bình như vậy.
Giãy dụa cũng tốt, liều mạng cũng được, mình và đám người bên cạnh liều mạng trong chiến đấu, hoặc là những người đã chết đi bao gồm cả cái quốc gia này, không phải là vì tất cả trước mắt hay sao?
Mặc dù chỉ là đứng xa xa nhìn, nhưng cũng đáng.
“Mập mạp.” Bên tai mập mạp vang lên âm thanh của Helen.
Mập mạp quay đầu lại, không biết lúc nào, Helen vốn dĩ đã tắt đèn phòng, chạy tới phòng của mình, đang đứng dưới ngọn đèn sáng nhìn mình. Hắn nhẹ giọng nói: "Còn chưa ngủ?"
Helen lắc đầu, tóc dài giống như cuộn sóng. Mở cánh cửa thủy tinh, từ tia sáng mê ly của pháo hoa đi tới hướng mập mạp. Giày cao gót dưới chân và mông đẹp rất tròn dưới váy, khiến cho dáng người yểu điệu của cô ấy càng thướt tha động nhân.
Cô ấy đi tới bên cạnh mập mạp, kéo cánh tay của hắn, đem đầu nhẹ nhàng mà tựa ở trên vai hắn, nhìn pháo hoa huyến lệ.
"Các nàng đâu?" Mập mạp nhẹ nhàng ngửi mùi thơm trên người Helen, hỏi.
"Metok đi báo danh đội chữa bệnh của căn cứ, buổi tối ngày hôm nay ở đấy. Milan quay về phòng thí nghiệm, Bonnie ở Bermuda, Anlei và Margaret đi quân bộ, chuyện tình rất nhiều, sợ rằng buổi tối cũng không thể trở về. Niya anh cũng biết đến, cô ấy đã đánh điên rồi, hiện tại sợ rằng đang ở mẫu hạm đi đến tinh vực trung ương. Audrey đi bộ hậu cần, Hương tỷ đi ngủ trước rồi.”
Helen vừa đếm những người đàn bà bên cạnh của mập mạp, vừa tức giận nhéo cánh tay của mập mạp.
Đàn bà bên cạnh của người này, quả thật có thể biên thành một tổ chiến đấu! Thật không biết, mập mạp diện mạo không xuất chúng gì, ở đâu ra mị lực lớn như vậy, để những người đàn bà bên cạnh hắn, mỗi người đều khăng khăng một mực như thế.
Nhìn mập mạp nhe răng nhếch miệng, Helen bất giác nở nụ cười.
Có thể, trong thời loạn thế, tình cảm của con người lúc đầu đã không cách nào dùng lẽ thường để nghĩ. Yêu thì yêu, giống như mình, đầu tiên là bị sự tích anh hùng của người này hấp dẫn, sau đó bị sắc mặt vô lại của người này khiếp sợ, rồi sau đó, cũng là bị hắn chiếm tiện nghi. Nói giỡn thôi, được hắn liều mình cứu giúp, cùng hắn hoạn nạn, hai bên đã không có cự ly.
Chỉ cần bên cạnh của hắn, mặc dù là thân ở trong cái thời đại binh quý mã loạn dân chúng lầm than, cũng một loại kiên định và an toàn không hiểu.
Trong con mắt của người khác hắn đã là tướng quân quyền cao chức trọng, nhưng trong con mắt của những người đàn bà bên cạnh hắn, hắn cũng là mập mạp cợt nhả không nghiêm chỉnh, vừa tham tiền lại háo sắc, nhưng luôn luôn liều mạng bảo hộ cho người bên cạnh, không cho phép người khác khi dễ dù chỉ một chút!
Uy phong của hắn, đều để ở bên ngoài, chưa bao giờ tức giận cùng những người đàn bà của mình.
Cho dù đồ thủ cách đấu của hắn lợi hại một người có thể đánh mười người bộ đội đặc chủng, cho tới bây giờ cũng không hung ác động ngón tay đối với những người đàn bà bên cạnh hoặc tỏ một lần uy phong của tướng quân.
Quan trọng nhất là, tâm của hắn, luôn luôn thuần khiết như một đứa nhỏ.
Đối với đàn bà mà nói, đàn ông có tâm linh sạch sẽ, mới là đàn ông có mị lực nhất.
"Helen...”
Lỗ tai bị hơi thở của mập mạp và sợi tóc của mình làm cho ngứa, Helen bật cười một tiếng, nhìn vẻ mặt xin khoan dung của mập mạp, nghe hắn nói: "Đừng nhéo nữa, nhéo nữa sẽ đứt đó."
"Quỷ hoa tâm!" Helen liếc trắng mập mạp, buông cánh tay của hắn ra, lại vô thức xoa xoa cho hắn.
"Em còn chưa có tắm đi?" Tay của mập mạp cảm thụ được sự mềm mại trước ngực của Helen, chỉ cảm thấy tâm như hỏa, theo tinh thần phấn khởi, khó có thể ngăn chặn. Hắn tham lam nhìn cửa lớn ngoài phòng ngủ của phòng khách một chút, tại bên tai Helen nhẹ giọng nói, "Anh đi mở nước cho em."
Bầu không khí mờ ám làm cho người ta hoảng hốt, Helen còn im lặng, chỉ thấy mập mạp nhanh như chớp tiến vào phòng tắm, sau một lát, bên trong vang lên tiếng nước.
Cô ấy nhẹ nhẹ cắn môi, mặt đỏ tận tai.
Pháo hoa phương xa lại bắn lên, buổi tối này, vốn dĩ là tươi đẹp như vậy.
"Lại muốn nhìn lén em tắm?" Helen tựa ở cửa phòng tắm, nhìn mập mạp bận trong bận ngoài vui vẻ không thôi, thân thể và âm thanh, đều cảm thấy có chút như nhũn ra.
"Cái phòng tắm này không có cửa sổ..." Mập mạp vẻ mặt hàm hậu, đem Helen đẩy vào phòng tắm, trở tay đóng cánh cửa cho cô ấy.
Helen đứng trong phòng tắm ngập nước, hơi quay đầu. Liền thấy trong tấm gương trên bồn rửa tay, là một người phụ nữ mặt như hoa đào, mặt đầy ngượng ngùng.
Ngón tay thon dài của cô ấy, nhẹ nhàng di động đến bộ ngực đầy ắp rất tròn, chuyển qua cúc áo trên quần áo một lúc lâu, rốt cục cởi ra.
Cởi áo trên người, kéo váy dưới chân, vớ chân, đồ lót, từng món rơi xuống.
Dần dần trong cái gương bị hơi nước làm mờ, chỉ là một người đàn bà hơi nghiêng thân, bộ ngực sữa rất căng. Vòng eo nhỏ và mông rất tròn, da thịt đẹp giống như ngọc. Trong ánh mắt mê li của người đàn bà ấy, đã xấu hổ đến mức có thể nổi lên mặt nước
Dòng nước ấm áp, theo thân thể chảy xuống, trong hơi nước càng lúc càng nhiều, cửa phòng tắm truyền đến một âm thanh nhỏ.
Helen cắn môi, quay lưng đi, che má.
“Không có cửa sổ, anh chỉ có thể từ cửa lớn tiến vào.” Mập mạp từ phía sau ôm lấy cặp mông tròn hoàn mỹ của đệ nhất mỹ nhân Lreay, trong tiếng rên rỉ hơi hơi run rẩy và vẻ xấu hổ trong cổ họng, đem nàng ôm vào trong lòng, hai tay mở cánh tay của nàng ra, đặt lên trước ngực mềm của nàng, hôn nhẹ lên cái cổ dài ưu mĩ của nàng.
***
Ngày 1 tháng 2 năm 2264, Điền Hành Kiện năm ấy hai mươi bảy tuổi ba trăm sáu mươi bốn ngày, được vinh quang thăng lên làm Phó Tổng Tham mưu trưởng tham mưu quân tổng bộ quốc phòng Leray, được quân hàm Thượng Tướng.
Đồng thời bổ nhiệm, cùng tăng lên, còn có Chekhov, Karl, Markevitch, Anlei cùng các quan quân Phỉ Quân.
Tiếng hoan hô sấm dậy trong đại lễ đường của bộ quốc phòng Leray.
Tiếng vỗ tay kéo dài gần mười phút, không thể ngừng lại.
Ngay trong lúc dân chúng Leray hoan hô nhảy nhót, một tin tức tốt truyền đến. Ngày 1 tháng 2, thượng tướng Leray Russell dẫn hạm đội Phỉ Quân đi tinh hệ trung ương Leray.
Mười hai giờ trưa, hạm đội 1, 2, 3 do Ervin chỉ huy, chiến thắng hai chi hạm đội cấp C Deseyker và một chi hạm đội cấp 6 Binart đi thông điểm bước nhảy của Deseyker, chiếm lĩnh điểm bước nhảy phong bế.
Buổi chiều cùng ngày, Russell chỉ huy hạm đội 4, 5, 6 đến Thủ Đô tinh Leray, hội sư với hạm đội khởi nghĩa của Mikhailovich suất lĩnh, phát động cường công với hạm đội lưu thủ bên ngoài Thủ Đô tinh của Tây Ước.
Trải qua một tiếng đồng hồ chiến đấu kịch liệt, hạm đội lưu thủ của Tây Ước binh lực bạc nhược sĩ khí hạ xuống tán loạn, ngoại trừ số ít chiến hạm và một chi hạm đội cấp B chạy trốn hướng Bermuda ra, còn lại tất cả đều bị diệt hoặc bị bắt.
Buổi chiều bốn giờ, theo hạm đội số 1 trong hạm vận tải, đáp xuống thành phố Ludritte cách thủ đô Leray hai trăm hai mươi km, đáp xuống bốn sư đoàn bọc thép Leray, hoàn thành tiếp đất, tiến tới hướng thủ đô.
Buổi tối bảy giờ, hạm đội 7, 8, 9, 10 do Mitch trung tướng chỉ huy đã hoàn thành tiến công đối với tinh hệ tự do của tinh hệ trung ương, mở ra điểm bước nhảy.
Theo hạm đội Phỉ Quân xuất hiện, Hansford vốn đã kinh sợ như một con chim vội vàng trốn đi, khống chế hạm đội tiếp hành phản chiến. Không đến bốn giờ, Phỉ Quân đã hoàn thành công tác dọn dẹp không gian bên ngoài cùng với đường hàng không chủ yếu của ba di dân tinh, đem lục quân lên đất liền.
Đồng thời, tinh hệ Bermuda cũng hoàn thành chiếm lĩnh vũ trụ.
Hạm đội Mị Ảnh 1 phong tỏa điểm bước nhảy đi thông Jaban, hạm đội Mị Ảnh 2 trong quá trình dọn đẹp đường hàng không, tiêu diệt hai chi hạm đội cấp B Jaban cùng một chi hạm đội cấp A không hoàn chỉnh của Sous.
Đến lúc này, cả không vực Bermuda, đã không còn thấy một chiếc phi thuyền nào mang quốc kì của Tây Ước.
Ngày 2 tháng 2, Trương Bằng Trình thường tướng chỉ huy hạm đội 12, 13 của Trenock, lấy mẫu hạm vũ trụ và chiến cơ vũ trụ làm chủ lực, phát động không tập với các cứ điểm lục quân quan trọng của Tây Ước tại Midway tinh và Rhodes Shakespeare tinh, đến ngày 3 thì hoàn thành đưa sư đoàn bọc thép của Phỉ Quân lên đất liền, một đường quét sạch, công chiếm thủ phủ của hai di dân tinh xong, nhanh chóng khuếch tán bốn phía.
Theo sự xuất hiện của vô số chiến cơ của quân đồng minh trên bầu trời cùng vô số cơ giáp của Phỉ Quân trên mặt đất, tổ chức chống cự trên hai đại di dân tinh liền khởi binh hưởng ứng, phát động tiến công với các thành phố lớn.
Hình thành một thế thổi quét.
Đến chín giờ tối ngày 2 tháng 2, tổng thống liên bang Flavio sau khi phát biểu trên truyền hình toàn quốc, chút bộ đội lưu thủ của Tây Ước, đã xuất hiện đầu hàng quy mô lớn. Quan viên chính phủ liên ban khẩn cấp lao tới các khu hành chính, bắt đầu xây lại hệ thống quản lý, ba tinh vực lớn của liên bang Leray, tuyên bố thống nhất.
“Cái này là thắng lợi của Leray, cũng là thắng lợi của Phỉ Quân. Liên bang Leray, sẽ tiếp tục chiến đấu đến cùng. Chúng ta có dũng khí bảo vệ quốc gia của chúng ta, cho dù đánh đến một binh một tốt cuối cùng, người Leray, cũng tuyệt không khuất phục!”
Khi tổng thống Leray Flavio công khai tuyên bố trên truyền hình, theo tính hiệu Leray gửi đến khắp vũ trụ, dân chúng mỗi nước, đều bị những biến đổi lớn của Leray phát sinh trong hai ba ngày ngắn ngủi mà sợ đến kinh người.
Trong hai ngày, hạm đội Jaban và Sous gặp phải tập kích của Phỉ Quân, tập đoàn hạm đội số 5 Deseyker toàn quân bị diệt, hạm đội cấp tượng Bạo Phong Bạo Tuyết toàn quân bị diệt, hạm đội Shelton bị diệt, đại danh tướng Shelton bị Phỉ Quân bắt sống, bộ đội Tây Ước dưới chủ lực của Leray, đã bị đánh không đỡ được!
Mà lúc này, Sous và Jaban, còn đang tiến hành một trận đánh nghiền thịt với Trenock. Đã vét sạch toàn bộ của cái của đế quốc, đang tha thiết đem hy vọng đến liên quân Tây Ước.
Nhưng lúc này, đường lui phía sau, đã bị chặn!
Dân chúng nhìn nhau hoảng sợ.
Một trận đông nam, thiên hạ khiếp sợ! ------