Mảnh Vá Trái Tim

Chương 57




Hạ Hà ra siêu thị gần đấy mua một đống đồ dùng nhà bếp, theo sau còn có nhân viên giao hàng.

Hai tay cô xách hai túi ni lông lớn đựng toàn đồ ăn, cô đang dùng vai kẹp di động, ngoẹo đầu, vừa bước vào phòng vừa nói chuyện điện thoại:

“Họp xong chưa? Đang trên đường về rồi à?! Yên tâm đi, Chức Tâm được em chăm sóc rất tốt, có chuyện gì xảy ra được chứ?! Được, tạm biệt...” Đồ trên tay quá nặng, ngoẹo cổ nghe điện thoại rất mệt, nên Hạ Hà nhanh chóng cúp điện thoại.

Người bên trong đang chuẩn bị đi ra, hai người giáp mặt nhau, Hạ Hà sững người.

“Cô hai, sao cô lại đến đây?”

“Ấy...” Ở bên trong nhìn thấy Hạ Hà, Tống Tiêu Phong cảm thấy rất bất ngờ, “Cô... Tâm Ngữ nói với cô Chức Tâm đang bị bệnh, cô đến thăm nó.” Ấp úng rất lâu, bà mới nghĩ ra được cái cớ.

Tâm Ngữ tâm tính rất đơn giản, cảm thấy mình có lỗi với chị dâu, không còn mặt mũi nào đến gặp, thế là ép mẹ đến thăm chị, để chị có thể yên tâm ở lại.

Chỉ là, cách nghĩ của hai mẹ con hoàn toàn khác nhau.

“Chuyện nên làm mà!” Hạ Hà thoải mái cười cười, không nghĩ gì nhiều.

Con dâu bị bệnh, mẹ chồng đến thăm là lẽ thường tình.

Hơn nữa, với cá tính nhẫn nhịn của Chức Tâm, cô cảm thấy sẽ không có cảnh mẹ chồng con dâu tranh cãi nhau.

“Ai chà, Hạ Hà, sao cháu lại vác nặng thế này!” Nhìn thấy túi đồ nặng trên tay Hạ Hà, Tống Tiêu Phong vội vàng gọi tài xế đứng ngoài cửa, “Ông Trần! Ông Trần...”

Tài xế được gọi là ông Trần đó nghe thấy tiếng gọi nhanh chóng chạy vào, cung kính hỏi, “Nhị phu nhân, xin hỏi bà có gì cần dặn dò ạ?”

“Giúp tôi ẵm tiểu thiếu gia!” Bà đưa Lãng Lãng cho tài xế, hối hả giúp Hạ Hà xách đồ.

“Cô hai, cô đừng khách sáo như thế, cháu tự làm được mà.” Hạ Hà nhoẻn miệng cười, nụ cười rạng rỡ, có chút gì đó hoang dã.

Cô ở nước ngoài tự lập quen rồi, chút đồ này không làm khó nổi cô, huống hồ gì đi theo sau cô còn có nhân viên giao hàng của siêu thị.

“Con bé này, cháu sao lại ở đây? Cháu đang làm gì thế này? Thật tội nghiệp quá!” Bà kéo tay Hạ Hà, vuốt ve chỗ lằn đỏ hằn lên trên tay vì xách nặng, xót xa kêu lên.

“Xem... tay chai hết cả rồi!” Xót xa đến độ suýt nữa thổi thổi tay cô.

“Cô hai, tay cháu vốn đã chai rồi mà!” Hạ Hà phì cười.

Tay cô không mềm mại, không đẹp đẽ nõn nà vì cô rất thích leo núi. Cô không giống Chức Tâm, tuy không nghiêng nước nghiêng thành nhưng cả người cô toát lên vẻ tinh tế, tay Chức Tâm rất mềm mại, cô từng có lần ngưỡng mộ đến nỗi hỏi cả cách bảo dưỡng, có phải mỗi ngày đều mát xa bằng dầu ô liu hay không, nào ngờ, người ta cũng giống cô, chẳng lãng phí thời gian vào những việc chăm sóc sắc đẹp đó.

Cho nên có lúc cô cảm thấy mình với Chức Tâm rất hợp nhau, đều rất ngưỡng mộ dáng vẻ thướt tha của người khác nhưng lại không lãng phí thời gian để bắt chước họ.

Cô không giống thiên kim nhà giàu, còn Chức Tâm cũng chẳng giống một quý phu nhân!

Tống Tiêu Phong nhăn mặt bịt mũi lại, nhìn người nhân viên siêu thị người nhễ nhại mồ hôi khiêng đồ vào, cơ hồ tất cả nồi niêu xoong chảo, bát đĩa của siêu thị đều đã được Hạ Hà dọn hết đến đây.

“Hạ Hà, đây là...” Chức Tâm trố mắt ra.

Làm gì thế này? Lãng phí quá chừng!

“Chuyên gia dinh dưỡng đã chỉ định sẵn một thực đơn thức ăn, nhưng dù sao cũng phải có người nấu chứ đúng không? Ngạn Thâm đã chuẩn bị kỹ càng tự mình nấu cho Chức Tâm ăn!” Hạ Hà cố ý lên giọng.

Quả nhiên, cô nhìn thấy sau cánh cửa đang mở một thân hình mỹ miều đang ngồi tựa thành giường, không biết đang tập trung suy nghĩ điều gì, vừa nghe thấy lời cô bỗng ngẩn ra.

“Thâm? Cháu nói thằng Thâm nó xuống bếp sao?” Tống Tiêu Phong vô cùng kinh ngạc, không phải bà nghe lầm đấy chứ? Hay là có người cùng tên với con trai bà?

“Đúng vậy! Bác sĩ nói, anh thỉnh thoàng vào bếp nấu ăn, khẩu vị của Chức Tâm có thể sẽ có chuyển biến tốt!” Giọng Hạ Hà vẫn giữ ở mức độ đủ để người ở trong phòng nghe thấy.

“Không thể nào!” Tống Tiêu Phong không thể nào chấp nhận nổi. “Thằng Thâm không hề biết nấu ăn mà! Nó ngay đến cả nấu nước cũng không biết!” Từ nhỏ, bà đã dạy con trai tránh xa bếp ra, bếp là nơi chỉ để cho những gã đàn ông thuộc tầng lớp dưới bước vào.

Tám năm trước, con bà không hiểu sao lại xuống bếp nấu trà giải cảm gì đó đã khiến bà không vui rồi, huống hồ gì bây giờ lại xuống bếp nấu ăn.

“Chẳng có ai vừa sinh ra cái gì cũng biết cả, không phải đều phải học từng cái một đó sao?” Hạ Hà tự tin ưỡn ngực, “Huống hồ gì, anh ấy có một sư phụ giỏi là cháu đây!”

Tuy lần đầu tiên xuống bếp hai chân mày của Hứa Ngạn Thâm nhíu chặt đến có thể kẹp chết một con ruồi, như thể đang nghiên cứu làm chuyện gì đó vô cùng vô cùng phức tạp vậy, nhưng thực tế anh làm rất tốt.

Hạ Hà cũng cảm thấy rất tự hào vì thành quả chỉ bảo của mình.

Tống Tiêu Phong nhướng nhướng môi.

Nếu người trước mặt không phải là Hạ Hà thì bà đã cho ăn một cái tát để dạy dỗ rồi.

“Thằng Thâm rất bận.” Bà đành gắng gượng nói.

Có bị nhầm không vậy, tất cả thời gian của con trai bà đều dùng để tạo dựng sự nghiệp huy hoàng, bây giờ lại vì vợ mà học nấu ăn? Còn đạo lý gì nữa hả trời!

“Cô hai, cô còn không tin anh ấy sao? Anh ấy rất biết phân phối thời gian của mình!” Hạ Hà rất có lòng tin với anh.

Cô ở lại đây cũng là vì để chứng kiến anh thành công.

Đợi anh thành công leo lên vị trí đó rồi, đợi anh và Chức Tâm hoà hợp trở lại, sẽ nói một tiếng chúc mừng anh rồi cô sẽ quay về Pháp, tiếp tục cuộc sống tự do tự tại của mình.

Tống Tiêu Phong không biết nói sao nữa, đành kéo tay Hạ Hà, thở dài, “Hạ Hà, cháu đừng làm tội mình nữa!”

Hạ Hà sững người.

“Cô biết cháu rất thích thằng Thâm, nếu không phải chị lớn nhìn hai đứa không thuận mắt, bây giờ hai đứa chắc đã sinh một bầy con rồi!” Tống Tiêu Phong cũng giữ giọng vừa đủ cố ý để người bên trong nghe thấy. Nhưng có một câu nói là thật lòng, “Hạ Hà, cô hai thật sự rất thích cháu, nguyện vọng lớn nhất trong đời cô là có một ngày cháu sẽ gọi cô một tiếng mẹ.”

Thái độ của bà như thể nóng lòng muốn Hạ Hà ngày mai gả vào nhà mình ngay lập tức vậy.

Hạ Hà định thần lại, dù tim đập thình thịch nhưng ngoài mặt thì cười ha hả, “Cô hai, cô cũng có thể nhận cháu làm con nuôi mà, thế thì không phải cháu có thể gọi cô một tiếng mẹ rồi sao?!”

Nếu cô là Chức Tâm, nghe thấy những lời này sẽ rất khó chịu.

Cô thật chẳng biết mình hơn Chức Tâm ở điểm nào. Cô không có sự nhẫn nại của Chức Tâm, cũng không có được tình yêu của Hứa Ngạn Thâm, nói thẳng ra, chỉ là gia thế giàu có hơn người ta mà thôi.

Không phải từng nói muốn theo đuổi con trai bà sao? Tống Tiêu Phong bị sự thất thường của Hạ Hà làm cho chóng hết cả mặt.

“Nhưng cô hai, nếu cháu làm con gái cô, cô chắc chắn sẽ chịu không nổi đâu. Tính cháu rất hoang dại, hơn nữa rất thích đàn ông vào bếp vì cháu!” Hạ Hà cố ý nói như vậy, “Lúc cháu ở Pháp, hầu như anh bạn trai nào cũng biết vào bếp hết đó!”

Tống Tiêu Phong mắt giật giật, nhưng miệng thì lại nói, “Thật ra có lúc hai vợ chồng cùng xuống bếp cũng là một thú vui trong cuộc sống! Cháu với thằng Thâm, hai đứa cũng có thể bắt đầu bồi dưỡng tình cảm từ trong bếp mà.”

Hạ Hà sững người.

Cô không ngờ Tống Tiêu Phong lại muốn tác hợp cho họ đến như vậy.

“Oa oa oa” chẳng ai đoái hoài, Lãng Lãng bắt đầu khóc váng lên.

Ánh mắt cô bắt đầu chú ý đến thằng bé.

Thằng bé nào thế này?

“Cô hai, đây là con nhà ai thế?” Câu hỏi vừa thốt ra khỏi miệng, Hạ Hà đã kinh ngạc trợn tròn mắt.

Chẳng lẽ, chẳng lẽ... đây là đứa con riêng của Hứa Ngạn Thâm sao?

Rảnh rỗi ôm thằng bé đến bệnh viện làm gì? Không phải muốn kích động Chức Tâm sao? Hạ Hà lập tức liên tưởng đến sự việc không hề đơn thuần.

“Đây... nó...” Câu hỏi của Hạ Hà khiến Tống Tiêu Phong lắp bắp. “Ồ... Lãng Lãng là con nuôi của thằng Thâm và Chức Tâm...” Trợn mắt nói bừa, dù gì Hạ Hà chắc cũng hiểu, người trong xã hội thượng lưu những chuyện này biết trong bụng là được rồi, chẳng ai đi nói ra.

Thật ư?

“Hạ Hà, sau này nếu cháu kết hôn với thằng Thâm, đứa bé này sẽ không sống chung với hai đứa đâu, cô nuôi nó là được rồi!” Tống Tiêu Phong vội vàng bảo đảm.

Nếu có thể lấy được Hạ Hà, có nói gì bà cũng không thể để cho cuộc hôn nhân này gặp bất kỳ trở ngại nào.

Hạ Hà nhướng mày lên, nhìn Lãng Lãng một lát, “Nếu có ngày đó, không phải nên trả đứa bé này cho cô nhi viện sao?! Cô hai, cô suy nghĩ đơn giản quá, không có một người phụ nữ nào muốn... tự dưng được lên chức mẹ hết!” Trong ý có lời.

Không thể trách Chức Tâm không cách nào chấp nhận nổi chuyện này.

Lời nói của cô khiến sắc mặt Tống Tiêu Phong trắng bệch, “Lãng Lãng... thật ra là...” Sắp giấu không được nữa rồi.

Hạ Hà cắt ngang bà, “Lãng Lãng là con nuôi của ai chẳng có ý nghĩa gì với cháu, nếu nó chỉ là một đứa bé được nhận nuôi.” Cô nhấn mạnh chữ “nếu”.

Thật ra, nếu có ngày cô và Hứa Ngạn Thâm nên duyên vợ chồng thật thì Lãng Lãng không thành vấn đề, vì đó là sai lầm của anh trong cuộc hôn nhân trước.

“Cô hai, cô có từng nghĩ dù Ngạn Thâm có ly hôn đi chăng nữa, dù cô rất nóng lòng tác hợp chúng cháu đi nữa, nhưng đứa bé này nếu trở thành trưởng tôn danh chính ngôn thuận của nhà họ Hứa thì cháu thế nào đây? Những đứa con cháu sinh ra trong tương lai sẽ thế nào đây? Đứa bé này không phải trở thành trò cười cho người khác chỉ chỉ trỏ trỏ sao? Còn nữa, nó chỉ là một đứa trẻ sơ sinh đơn giản thế thôi sao? Sau nó còn có mẹ ruột của nó, sự tồn tại của người phụ nữ đó sẽ là sự sỉ nhục đối với cháu! Cô hai, dù anh ấy ly hôn, chỉ cần một ngày còn sự tồn tại của người phụ nữ đó, cô mãi mãi không thể tác hợp cho cháu và Ngạn Thâm.” Hạ Hà cười cười, làm ra vẻ chỉ nói đùa mà thôi.

Nhưng, từng lời từng chữ đều đã lọt vào tai Tống Tiêu Phong, bà toát mồ hôi, “Cháu yên tâm, chuyện này, chuyện này tuyệt đối sẽ không xảy ra!... Cô sẽ cẩn thận, cô sẽ giải quyết!” Bà sẽ không tuỳ tiện bế Lãng Lãng ra ngoài nữa.

Tống Tiêu Phong rất hiểu thời cuộc, bế Lãng Lãng, bà ngượng ngùng, vội vàng cáo lui.

Hạ Hà nhìn theo bóng bà, trong lòng cảm thấy rất kỳ lạ.

Có một người mẹ như vậy, Chức Tâm và Hứa Ngạn Thâm tiếp tục sống cùng nhau có thật là một quyết định đúng không? Hứa Ngạn Thâm nhất quyết không chịu buông tay có thật là một quyết định đúng không? Còn cô, bây giờ đứng ở lập trường này có đúng không?

Cô từng tưởng rằng là đúng, mãi cho đến hôm nay.

Cô có thể đối phó với Tống Tiêu Phong, đối phó với Hứa gia, còn Chức Tâm thì không thể.

Thật ra, cô không phải hơn Chức Tâm ở thủ đoạn, trí tuệ, mà chỉ là ở gia thế mà thôi.

Chỉ vì cô là con gái của Hạ gia.

Đây là thân phận mà ông trời đã cho cô, tất cả các vấn đề nan giải mà Chức Tâm phải đối mặt trong cuộc hôn nhân này cô đều có thể giải quyết được hết.

Hạ Hà thở dài.

......

Tống Tiêu Phong và tài xế xuống hầm lấy xe, tài xế mở cửa xe, một cô gái dáng vẻ xinh đẹp, trang điểm thanh tú đang ngồi bên trong.

Vừa nhìn thấy bà, “Mẹ!” Nhan Hiểu Tinh cười ngọt ngào với bà, hiếu thuận đón lấy đứa con trai trên tay bà.

“Hôm nay Lãng Lãng biểu hiện có tốt không?” Nhan Hiểu Tinh dịu dàng hỏi “mẹ chồng”.

Cô vẫn hy vọng mẹ được thơm lây nhờ con.

Tuy cô không phải là con dâu nhà họ Hứa, nhưng, dù gì con trai cô có nói thế nào sau này cũng sẽ được chia tài sản nhà họ Hứa, cho nên, cây đại thụ “mẹ chồng này” cô vẫn phải trèo lên.

Cho dù bây giờ cô đã không còn dám mơ ước viển vông về Hứa Ngạn Thâm nữa.

Sắc mặt Tống Tiêu Phong sa sầm.

Lời nói của Hạ Hà vẫn lởn vởn trong đầu bà, bà đã nhanh chóng có dự tính khác.

“Hiểu Tinh à, Lãng Lãng tôi sẽ mang đi, tôi sẽ thuê người chăm sóc nó.” Tống Tiêu Phong trong lòng đã có tính toán, “Cô chuyên tâm với sự nghiệp diễn xuất của cô đi!”

Nhan Hiểu Tinh kinh ngạc.

Hôm nay không phải là mượn Lãng Lãng để đuổi Chức Tâm sao! Sao lại thành ra thế này? Ý của bà là... đến cô cũng đuổi đi luôn sao?

“Mẹ, con đã làm sai gì khiến mẹ không vui ạ? Con sẽ sửa, con sẽ sửa mà!” Khoé mắt đã bắt đầu ầng ậc nước.

Cô ngày nào cũng ngọt ngào lấy lòng Lão Phật gia này, rốt cuộc đã làm sai gì chứ?!

“Không phải!” Tống Tiêu Phong vỗ vỗ tay cô, an ủi, tận tình khuyên nhủ, “Ta không phải là đang nghĩ cho con sao? Con đã thành đại minh tinh rồi, nếu để người ta moi được chuyện đã có con riêng, thì sự nghiệp diễn xuất mà con vất vả mới có được không phải sẽ bị huỷ hoại rồi sao? Tuy nhà họ Hứa chúng ta vốn là doanh nghiệp đi đầu trong ngành truyền thông, gia đình lớn sự nghiệp lớn, người khác cũng nể chúng ta vài phần, nhưng chỉ sợ ở đâu lại mọc ra vài tên phóng viên không biết thức thời mà thôi.” Nếu chuyện Ngạn Thâm có con riêng bị truyền ra ngoài, sau này Hạ Hà nhất định sẽ không chịu lấy con trai bà nữa!

Nhan Hiểu Tinh hoảng hốt.

Diễn viên dù có nổi tiếng thế nào cũng chỉ là một lúc thoáng qua của đời người mà thôi! Thời thanh xuân của người phụ nữ rồi sẽ qua, sẽ già nua, sẽ tàn tạ, không thể bì được với việc có một chỗ trong nhà giàu sang! Toàn bộ vốn liếng của cô bây giờ chính là đứa con trai này, cô bắt buộc phải tự tay nuôi nó lớn, bồi đắp tình cảm với nó, để sống một cuộc sống sung sướng chẳng phải lo nghĩ gì!

“Mẹ, nếu mẹ không thích... con có thể không làm diễn viên nữa.” Cô làm ra vẻ rất tội nghiệp, tỏ rõ quyết tâm của mình.

Từ hôm Thẩm Chức Tâm rất kích động, kiên quyết không cần máu của cô, sau khi về nhà cô đã bắt đầu hoảng loạn.

Tuy cô rất sợ thành kho máu sống, nhưng, một khi cô không còn bất cứ giá trị gì nữa, cô càng lo sợ.

Thẻ tín dụng của Hứa Ngạn Thâm, cô không dám dùng nữa, bây giờ nếu không thông minh một chút bám lấy đứa con bé bỏng này, thì cô chỉ còn cách hít thở không khí mà sống!

“Thế sao được? Làm diễn viên tốt biết bao, có thể tự lực cánh sinh, cho nên cứ quyết định vậy đi, Lãng Lãng ta sẽ cho người đến ẵm đi, còn con lập tức dọn khỏi căn nhà đó, tìm một nơi khác mà ở!” Tống Tiêu Phong nói dứt khoát.

“Mẹ!...” Nhan Hiểu Tinh hoảng loạn tột độ.

“Đợi đã! Chúng ta nói rõ với nhau đã, con tôi và cô không có quan hệ gì với nhau, cô và họ Hứa chúng tôi cũng không có chút quan hệ nào! Có thể tuỳ tiện ăn chứ “mẹ” thì không thể tuỳ tiện gọi, để người khác nghe được lại hiểu nhầm con trai tôi năm thê bảy thiếp, sao được?!” Tống Tiêu Phong trở mặt không nhận người quen.