Sau đó, anh cũng không về phòng.
Tâm trạng vốn căng như dây đàn của cô cũng dần thả lỏng, từ từ, cơ thể cô trườn vào trong chăn.
Cô ngủ rất say, lúc mở mắt ra thì đã đến trưa.
Quả nhiên, cô rất quen chỗ.
Chiếc chăn trên người được nêm rất chặt, trên chiếc bàn bên cạnh có một mảnh
giấy, công ty có việc đột xuất, anh phải tới để xử lý, nếu có thể, ở lại cùng ăn cơm tối.
Anh vẫn là người rất có quy củ, công việc luôn rất quan trọng.
Chỉ là, lời nhắn của anh, thật ra là một sự lựa chọn chứ không phải là một sự ép buộc.
Cô mở cửa phòng thay đồ, tìm quần áo để thay.
Anh đã chịu cho cô lựa chọn tự do, thế thì, cô không định lưu lại.
Cách bài trí ở phòng thay đồ không hề thay đổi.
Quần áo của anh ở bên trái, bên phải là quần áo của cô, toàn bộ được xếp
ngăn nắp, gọn gàng, đến một nếp nhăn cũng không có, chắc là anh đã dặn
người giúp việc ủi quần áo theo ngày.
Chẳng lẽ anh luôn cho rằng cô sẽ trở lại, sẽ không bỏ đi nữa?
Tâm trạng nặng nề, cô vơ đại một bộ mặc vào.
Nhìn kỹ lại, cô trố mắt ra.
Đó là áo đôi có hình một chú vịt con, màu vàng chanh.
Lúc đó, cô mang thai bốn tháng, làm xét nghiệm định kỳ, đứng bên cạnh máy
siêu âm, Hứa Ngạn Thâm sung sướng nói với cô, mới mười chín tuần mà con
họ thật là nghịch ngợm, cử động không ngừng, không phải xoay người thì
cũng là tự mút ngón tay mình.
Hứa Ngạn Thâm nói, nó còn vẫy tay với anh nữa.
Ra khỏi bệnh viện, cô phấn khích lôi Hứa Ngạn Thâm đến cửa hàng bán đồ trẻ em, mua liền một lúc mấy bộ quần áo.
Cô rất thích màu hồng, nhưng vừa cầm một bộ màu hồng lên đã bị Hứa Ngạn Thâm giằng lấy để lại vị trí cũ.
“Cho con mặc màu hồng, em muốn nó sẽ hận em hả?” Hứa Ngạn Thâm thoải mái trêu đùa.
Kết quả kiểm tra nói em bé trong bụng là con trai.
Thật ra, cô thích con gái hơn, con gái gần gũi hơn, cô có thể cho nó vận
quần áo đẹp, cột tóc thắt bím, lớn lên có thể cùng cô đi shopping, tâm
sự với nhau. Nhưng, cô biết Hứa Ngạn Thâm rất muốn con trai, cho nên,
không làm anh thất vọng, cô rất hạnh phúc.
Sau đó, ở ngôi nhà màu hồng, họ mua một đống quần áo cho bé trai.
Nhìn thấy áo cặp gia đình có hình chú vịt con, cô thích vô cùng, cả bộ gồm
ba chiếc áo, hai lớn một nhỏ, rất đẹp, rất đáng yêu, thế là, nhõng nhẽo
đòi Hứa Ngạn Thâm mua.
“Xin em, bộ đó con nít hai, ba tuổi mới mặc vừa.” Anh chẳng biết làm thế nào với cô, “Năm sau nữa, lúc dùng được thì hẵng mua!”
“Không thích, năm sau nữa không còn kiểu này nữa đâu!” Cô không chịu, ôm lấy tay anh, nũng nịu, “Chồng ơi, xin anh mà...”
“Được, mua mua mua!” Anh ôm đầu, bật cười, chiều theo ý cô vô điều kiện.
Cô mặc thử, chiếc áo thun vừa vặn tôn vóc dáng và làn da mịn màng, sáng óng của cô, rất xinh đẹp.
Anh bảo người bán hàng gói lại, nhưng chỉ mua một size lớn và một size nhỏ.
Cô hơi thất vọng.
“Vì sao không mua áo nam luôn? Em còn hy vọng con lớn một chút, cả nhà
chúng ta sẽ cùng mặc áo vịt con đi picnic nữa cơ!” Cô vờ trề môi không
vui.
“Thẩm Chức Tâm, em muốn anh nhảy lầu sống tàn tật suốt đời
không?” Bảo anh mặc thế này ra đường, chi bằng bảo anh nhảy lầu còn
nhanh hơn.
“Đáng ghét!” Cô đánh anh.
Cô biết, anh là người rất sĩ diện, lại không có hứng thú với mấy trò này.
Anh mãi mãi mãi mãi không thể thay đổi.
......
Cô lúc đó nghĩ rằng, cuộc đời mình đã bằng phẳng từ đây.
Nhưng, chẳng ngờ, ngày hôm sau, cô xảy ra chuyện.
......
Nhớ lại những chuyện đau buồn, ngồi trên sàn nhà trong phòng thay đồ, cô ôm gối, mím môi, cố gắng kiềm nén để không bật khóc.
Dù có quay lại với nhau, dù có kết cục thế nào, thì cô cũng chẳng hạnh phúc được nữa.
Ông trời đã lấy đi đứa con của cô, lấy đi hạnh phúc của cô.
Cô phải phỏng vấn một bà mẹ hai chín tuổi dụ dỗ đứa con đang ở tuổi vị thành niên của mình làm chuyện người lớn.
Người báo cảnh sát là đứa con trai mới mười ba tuổi, người mẹ hai chín tuổi đã bị tạm giam.
Đây là một tin có sức chấn động lớn, chắc chắn sẽ đăng trên trang nhất.
Người cô ướt nhẹp đứng trong một ngõ hẻm tối tăm.
Lúc nãy cô mới gõ cửa, một ông già sống trong đó sau khi nghe rõ mục đích
đến của cô, quay lưng đi vào trong nhà, xách ra một thùng nước, thừa lúc cô không kịp trở tay, tạt nguyên xô nước vào người cô.
“Cô cút đi cho tôi!” Ông lão tức giận chửi mắng, “rầm” một tiếng, cửa đóng sập lại.
Toàn thân cô ướt sũng, thảm hại vô cùng.
Xem ra, hôm nay không thể lấy tin thành công, cô quay người, định rời khỏi nhưng đuôi mắt lại thấy một vệt trắng lướt qua.
Đó là một thiếu niên vận áo thun màu trắng đang đứng ngây bên cửa sổ tầng
hai của căn nhà ba tầng cũ kỹ, im lặng đối diện với ánh mắt của cô.
Bước chân muốn rời khỏi đây của cô không thể nhúc nhích nổi.
Cô nói với thiếu niên bằng mắt, cô sẽ đợi ở đây đến khi nào cậu chịu phỏng vấn.
Thiếu niên hờ hững quay người, rời khỏi khung cửa sổ.
Sự kiên cường trong tính cách cô bộc phát, cô đứng lì ở đó, đợi cậu thay đổi ý định.
Không biết là bao lâu, bóng tối dần dần bao trùm vạn vật.
Di động của cô reo lên trong giỏ xách, từng tiếng từng tiếng thúc giục cô.
Là Hứa Ngạn Thâm? Anh phát hiện không thấy cô, nên điên cuồng gọi cho cô?
Cô cảm xúc lẫn lộn lấy điện thoại ra, sau khi nhìn thấy số hiện lên trên màn hình mới thở phào.
“Vẫn đang phỏng vấn à?” Điện thoại đầu bên kia truyền lại giọng ấm áp của Cảnh.
“Ừ.” Vì không thể giải thích vì sao tối qua mất tích, càng không thể giải
thích vì sao không nghe điện thoại, lúc gọi lại cho cậu cô đành nói mình đang đi phỏng vấn.
Nhưng lúc này, đúng là đang đợi phỏng vấn thật.
“......”
Đang định nói gì đó, cô bỗng hắt xì hơi.
“Bị cảm rồi à?” Cậu hỏi.
Mùa hè là mùa dễ bị cảm nhất.
“Không, bị tạt nước.” May mà tiết trời khô ráo, tuy cả người ướt sũng nước nhưng để tự nhiên một hồi sẽ khô.
Chỉ là... Cô cúi đầu nhìn sau lớp áo sơ mi trắng đẫm nước trở nên trong
suốt của mình thấp thoáng chiếc áo ngực màu hồng, cô khoanh tay, co rúm
người lại.
“Ồ.” Cậu cúp điện thoại.
Một lát sau, tiếng tin nhắn vang lên.
[Chừng nào về nhà?]
Cô mím môi cười, trả lời cậu, [Tối nay định ngủ ngoài đường cả đêm.] Nếu
có thể, cô muốn để đối tượng cần phỏng vấn thấy được thành ý của cô.
Gửi xong tin nhắn, cô cất lại di động vào túi, cô ngồi bên hiên nhà đối
diện, ngồi ở vị trí nếu thiếu niên đi lại bên cửa sổ lần nữa có thể thấy cô.
Lòng cô đầy quyết tâm.
Nửa tiếng sau, cô cứ mãi ngước lên nhìn đến khi cổ mỏi nhừ thì bỗng nhiên nhìn thấy một khuôn mặt đang mỉm cười.
“Cậu sao lại đến đây?” Cô kinh ngạc.
Cậu đưa cho cô một chiếc áo khoác ngắn tay mỏng, “Đến đưa quần áo và bữa
tối cho chị.” Cậu cười giơ giơ hộp cháo táo đỏ trong tay.
“Sao cậu biết ở đây?” Đã vậy còn ra đây nữa.
Cô giật mình nhìn ra phía sau cậu, may mà không có paparazzi.
Cậu đẩy đẩy gọng kính to bản trên mặt mình, cười đáp: “Tối hôm trước chị uống say, vứt tài liệu ở phòng khách, tôi có xem.”
Chính xác mà nói, thật ra sáng sớm hôm qua, cậu có đến đây.
Cậu gọi cho cô rất nhiều, nhưng cô không bắt máy, chỉ duy nhất bắt một lần thì cô lại im lặng.
Cậu tưởng cô đang phỏng vấn, thực tế chứng minh, cô không có.
Làm bạn không thể can thiệp quá nhiều, cậu không có tư cách để hỏi nhiều như thế.
Hình như bụng đói thật rồi.
Cô cảm kích mặc áo khoác vào, ăn vội vã mấy thìa cháo.
Cảm thấy tim mình ấm áp hơn, cảm giác lạnh do ướt áo lúc nãy hình như đã tan biến hết.
May mà, cậu không hề để ý đến bộ dạng thảm hại của cô, cho nên, cô cũng đỡ ngượng ngùng.
Cậu cùng cô đợi một lát.
“Cậu về trước đi, tôi còn phải túc trực cho đến khi trời sáng. “ Cô ngại ngùng thúc giục cậu.
Tuy ông già đứng bên cửa luôn trợn đôi mắt đáng sợ lên nhìn cô, có người ở bên cạnh, cô thật sự thấy đỡ sợ hơn một chút.
Cậu lắc đầu, mỉm cười không nói.
Tuy cậu không nói gì nhưng có thể nhận ra, cậu còn kiên nhẫn hơn cô.
Mấy tiếng đồng hồ cũng từ từ trôi qua, ông già ngồi canh cửa quả thật không chịu nổi nữa bèn lấy chổi ra đuổi người, hét lớn: “Các người chừng nào
mới chịu cút đi hả?” Hai người cứ ngồi dưới hiên nhà như thế, hàng xóm
cũng tò mò thò đầu ra xem mấy bận rồi.
Cô định nói gì đó, nhưng thiếu niên vận áo thun trắng đã lặng lẽ đứng sau lưng ông lão từ lúc nào, “Ông ngoại, để họ vào đi.”
* * *
“Thật không ngờ, là cậu bé chủ động cám dỗ mẹ ruột của mình, chỉ để báo thù
người mẹ bao nhiêu năm không hỏi thăm cậu lấy một lời.” Cô lẩm bẩm, tâm
trạng nặng nề.
“Nhưng nực cười hơn là, người mẹ đến cả con trai ruột của mình mà cũng không nhận ra.” Mới dẫn đến bi kịch ngày hôm nay.
Thiếu niên vừa chào đời đã bị mẹ vứt cho ông ngoại, không chỉ không nhìn nó
lấy một lần mà còn không hề có trách nhiệm, để mặc cho ông lão vất vả
khổ cực nuôi cháu ngoại, đến cả sinh hoạt phí cũng không hề đưa lấy một
đồng.
Tâm trạng cậu cũng rất nặng nề.
Thiếu niên có vẻ
ngoài vô cùng đẹp trai, cao hơn một mét bảy, nếu không tận mắt nhìn thấy thẻ học sinh, không ai tin cậu mới mười ba tuổi.
“Pháp luật
Trung Quốc quy định có quan hệ tình dục với bé gái chưa đủ mười bốn tuổi phạm vào tuổi cưỡng hiếp trẻ em. Nhưng đối với con trai thì không biết
sẽ phán quyết thế nào, trong luật pháp không hề có quy định này.” Cậu
cũng có rất nhiều cảm khái.
Cô đã biết chuyên đề của mình nên viết thế nào.
“Người phương Tây có cái nhìn thoáng trong hành vi tình dục còn người Trung
Quốc có cái nhìn thoáng trong quan niệm tình dục.” Nếu người mẹ đó không đầu óc bệnh hoạn như thế thì cũng sẽ không dâm loạn với cả chính con
trai ruột của mình.
“Sao cô ta có thể ra tay với một cậu bé còn nhỏ tuổi như thế chứ!” Đây mới là điều cô không thể hiểu nổi.
Cậu trầm ngâm.
“Ngày mai, tôi sẽ đến nơi tạm giam phỏng vấn.” Bước quan trọng nhất đã hoàn
thành, đến nơi tạm giam, cũng chẳng qua chỉ là để nghe những lời mắng
nhiếc, trách cứ của một người mẹ vô lương tâm mà thôi.
“Thật ra,
tính nghiêm trọng của vấn đề là ở chỗ bản chất của sự việc chứ không
phải là tuổi tác.” Cậu đột nhiên lên tiếng, xem như phản bác lại lời cô
lúc nãy.
Cô sững người nhìn cậu, không hiểu ý cậu muốn nói gì.
“Nếu họ năm nay một người hai mươi ba tuổi với một người ba mươi chín tuổi,
không phải quan hệ mẹ con, thật lòng yêu thương nhau thì sao, chị cảm
thấy có cần phải viết bài báo này không?” Cậu hỏi ngược lại.
Đây không phải là việc cần phải đăng lên báo.
Cô không hiểu vì sao cậu lại hỏi vậy.
“Chức Tâm, chị hai mươi tám tuổi, tôi hai mươi hai tuổi, nếu chúng ta ở bên
nhau, chị chắc chắn không thể chấp nhận nổi đúng chứ?” Cậu hỏi rất kỳ
lạ.
Cô kinh ngạc giật nảy mình.
“Đợi đến khi chị ba mươi
tám tuổi, tôi ba mươi hai tuổi, thì chị nhất định sẽ cảm thấy có vẻ
không còn kỳ lạ nữa.” Cậu thản nhiên nói.
Cô hiểu được một chút, nhưng lại giả vờ không hiểu.
Cậu là một chàng trai rất tốt nhưng cô và cậu là không thể.
“Nhưng, đợi đến khi chị bốn mươi tám tuổi, tôi bốn mươi hai tuổi thì chị đã cảm thấy hoàn toàn không kỳ lạ chút nào nữa.” Cuối cùng khoé miệng cậu cũng nở nụ cười nhẹ nhõm.
Cô ngớ ra vài giây.
“Đúng vậy, có gì kỳ lạ cơ chứ? Lúc cậu bốn mươi hai tuổi, tôi vẫn thương cậu như một đứa em trai tốt!” Cô nghịch ngợm cốc cốc vào đầu cậu.
Nụ cười của cậu đông cứng lại.
“Về nhà thôi! Em trai nuôi!” Cô khoác tay cậu, híp mắt cười kéo cậu về nhà.
Cậu bị lôi đi.
Cô vẫn là một chú đà điểu, nhưng lại cự tuyệt cậu ngay trước mặt cậu.
“Cô phóng viên, đợi một chút!” Một giọng nói già nua vang lên từ phía sau, hối hả gọi họ lại.
Cô vừa quay người lại, bóng ông lão đã quỳ thụp xuống trước mặt cô, khóc
tu tu, khổ sở van nài cô, “Cô phóng viên, tôi xin cô, xin cô đừng hủy
hoại cháu tôi! Nó mới mười ba tuổi thôi!”
Chiều thứ Hai, anh tan sở sớm, chạy đến chỗ hẹn với bác sĩ Lữ.
“Ông Hứa, tôi đã kê đơn thuốc tẩm bổ và trị chứng trầm cảm cho bà Hứa, mỗi
tối trước khi đi ngủ cho bà Hứa uống, ông đợi một chút, y tá sẽ giúp ông đi lấy thuốc.” Bác sĩ Lữ mở máy tính in đơn thuốc.
“Được, cám ơn bác sĩ.”
Bác sĩ Lữ là một bác sĩ tâm lý rất giỏi, cũng rất nổi tiếng trong nghề, thuốc ông kê đều là thuốc nhập khẩu cao cấp.
Ở các bệnh viện bình thường kê đơn thuốc cho bệnh này thường sẽ có nhiều
tác dụng phụ, các triệu chứng như đắng miệng, ảnh hưởng thị lực, tim đập nhanh, mất sức, chóng mặt rất thường thấy, tác dụng phụ còn xuất hiện
trước cả hiệu quả điều trị.
Tối đó, anh chú ý thuốc mà Chức Tâm uống không được tốt cho lắm.
Sức khoẻ của cô được anh tẩm bổ toàn bằng dược liệu cao cấp, làm sao chịu nổi tác dụng phụ của các loại thuốc rẻ tiền.
“Đây là kế hoạch trị liệu tôi vạch ra cho bà Hứa, nhưng vẫn hy vọng ông có
thể thuyết phục bà nhà lập tức đến bệnh viện điều trị, đến khi tình
trạng dinh dưỡng, chất điện giải được ổn định.”
Anh không nói gì.
Nếu cô tự nguyện đến thì hôm nay anh đã không phải đi một mình.
“Thật ra ông Hứa đã từng tiếp xúc với bệnh này chắc cũng hiểu, uống thuốc để
điều trị chỉ là thứ yếu, mục tiêu điều trị của bà Hứa là có được sự ổn
định về mặt tâm lý.” Bác sĩ Lữ lại dặn dò.
Anh hiểu.
“Còn
nữa, ông Hứa ạ, nếu khẩu vị của bà Hứa thật sự không được nữa, anh có
thể thử cách tự tay nấu thức ăn cho bà ấy xem sao.” Bác sĩ Lữ tươi cười
đề nghị.
Tự tay nấu ăn...
Nhưng nấu nướng là điểm yếu của anh, ngoài thuốc giải cảm ra, anh chẳng biết nấu gì cả.
“Tâm lý con người rất kỳ diệu, chỉ cần tâm trạng vui vẻ, tự nhiên sẽ cảm
thấy ăn gì cũng ngon miệng.” Ông Hứa tuy bản tính rất nghiêm khắc nhưng
tình cảm vợ chồng của họ rất tốt.
Anh suy nghĩ nghiêm túc.
“Bác sĩ Lữ, thật ra, chúng tôi gần đây đang đứng trước nguy cơ hôn nhân tan vỡ.” Đắn đo rất lâu, anh quyết định nói ra sự thật.
Anh nói qua sự việc một chút có lẽ sẽ giúp cho việc điều trị bệnh tình của cô.
Bác sĩ Lữ im lặng nghe hết mới nói, “Tôi nhớ một năm trước, vì bị sảy thai, bà Hứa bị kích động rất mạnh, tâm lý suy sụp dẫn đến chứng trầm cảm,
lúc đó thuốc chỉ có công hiệu phần nào, bà ấy đã khắc phục thành công
chứng trầm cảm nguyên nhân chủ yếu chính là bốn chữ “nương tựa lẫn
nhau”. Vợ chồng ông bà tình cảm rất mặn nồng, luôn nương tựa lẫn nhau,
có thể sau khi hôn nhân thất bại, bà ấy cảm thấy rất đau khổ, cô đơn,
trống vắng, tâm lý thích ứng khó khăn.”
Đau khổ, cô đơn, trống vắng, tâm lý thích ứng khó khăn...
Anh luôn cho rằng, chỉ mình mới có tâm lý đó.
“Ông vừa rồi có nói, bà Hứa đã tìm được việc làm, tôi cảm thấy đây là một
hiện tượng tốt, cảm giác thoả mãn với công việc, giao tiếp với mọi người trong công việc, học hỏi kinh nghiệm từ người khác là một phương pháp
trị liệu rất hiệu quả.”
Nhưng, vì sự thoả mãn đó mà tầm quan trọng của anh cũng dần dần bị lãng quên.
“Hoặc là, tôi nghĩ bà Hứa nên nhận con nuôi, có một đứa trẻ bên cạnh bà ấy sẽ có trách nhiệm hơn với cuộc sống và cũng sẽ nảy sinh hứng thú với cuộc
sống.” Bác sĩ Lữ tiếp tục đề nghị.
Chuyện này trước mắt không thể được.
Anh bình thản, không tỏ thái độ gì.
“Đợt điều trị này của bà Hứa tôi có lòng tin, ông Hứa không cần phải quá lo
lắng! Nhưng, nếu bà Hứa tiếp tục mang thai, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, ông phải đặc biệt chú ý.”
Anh nhíu mày, tiếp tục lắng nghe.
“Số lần sảy thai của bà Hứa quá nhiều, vì sợ mất đứa con trong bụng đã mang áp lực tinh thần rất lớn. Khi áp lực của thai phụ tiếp tục gia tăng, sẽ dẫn đến mất ngủ và suy nhược, chức năng miễn dịch mất cân bằng, hoạt
tính của các tế bào sát thương tự nhiên trong cơ thể gia tăng, các tế
bào sát thương tự nhiên này sẽ tưởng thai nhi là dị vật nên sẽ cực lực
chống phá thai nhi, dẫn đến việc sảy thai. Thật ra bà Hứa mãi không được làm mẹ cố nhiên hiện tượng tán huyết cũng là một nguyên nhân lớn, nhưng yếu tố tâm lý cũng rất quan trọng.” Càng đi sâu vào vấn đề, thái độ của bác sĩ Lữ càng nghiêm túc, “Sau bao nhiêu lần bị kích động mạnh như
thế, tôi lo nếu như bà Hứa mang thai lần nữa, tâm lý lại càng lo sợ mất
con, dẫn đến chứng trầm cảm bộc phát trầm trọng, từ đó sẽ dẫn đến xem
nhẹ tính mạng của mình.”
Xem nhẹ tính mạng. Anh chấn động.
Quãng thời gian lúc cô vừa mới sảy thai, cô thường đi đi lại lại ở ban công
lúc nửa đêm, anh quá lo sợ, nên mới gắn cửa sổ bảo vệ ở tất cả các ban
công trong nhà, trước khi đi ngủ, anh còn cẩn thận khoá tất cả các cửa
sổ lại, cất chìa khoá dưới gối nằm của mình.
“Nếu bà Hứa lại mang thai, ông Hứa, ông nên suy nghĩ đến viện giảm thiểu công việc của mình, ở bên cạnh bà ấy nhiều một chút, suy cho cùng chẳng có ai hiểu rõ tình
trạng của bà ấy bằng ông.” Bác sĩ Lữ dặn dò.
Anh trầm ngâm một lúc, “Sẽ không có nếu đâu.” Anh sẽ sử dụng biện pháp tránh thai.
“Ông Hứa, tôi không biết giữa hai người cụ thể đã xảy ra chuyện gì, nhưng,
nghe tôi nói một câu, hận chỉ có thể khơi dậy chiến tranh nhưng yêu có
thể bỏ qua tất cả mọi lỗi lầm.” Bác sĩ Lữ an ủi anh, “Chỉ cần ông có đủ
thành ý, bà Hứa nhất định sẽ cảm nhận được tấm lòng của ông.”
Hận chỉ có thể khơi dậy chiến tranh nhưng yêu có thể bỏ qua tất cả mọi lỗi lầm.
Có thể sao?
Tâm trạng anh rúng động.
Vẻ ngoài của anh vẫn tỏ ra rất bình thản, thuốc đã được chuẩn bị xong, anh đứng dậy từ biệt bác sĩ Lữ.
“Ông Hứa, đây là thuốc của ông, hai tháng sau, mời đến tái khám lại.” Y tá cung kính đưa túi ni lông đựng đầy thuốc cho anh.
Anh cất thuốc cẩn thận.
Lại nhìn đồng hồ, còn một lát nữa cô mới hết giờ làm, anh cất bước nặng nề ra khỏi phòng khám.
Ngồi trong chiếc xe sang trọng, anh thần người ra một lát rồi mới móc di động từ trong túi ra.
Anh gọi cho một số vừa lưu cách đây không lâu, “Hạ Hà?”
“Hứa Ngạn Thâm, sao anh lại có nhã hứng tìm em thế?” Hạ Hà rất ngạc nhiên.
Về nước lâu thế rồi nhưng đây là lần đầu tiên anh không thông qua thư ký mà chủ động gọi cho cô.
“Tối mai có rảnh không?” Anh lên tiếng.
Người ở đầu dây bên kia ngần ngừ một hồi rồi mới nói, “Rảnh.” Tim bỗng đập nhanh hơn.
“Em có phải từng học nấu ăn không?” Anh vào thẳng vấn đề.
Thiên kim nhà giàu có ít nhiều gì cũng đã được học qua lớp nấu ăn. Tâm Ngữ
học nấu ăn thất bại thảm hại nhưng anh nhớ Hạ Hà tuy hời hợt, phóng túng song lại có năng khiếu bẩm sinh về khoản này, nên nấu nướng rất ngon.
“Đúng vậy.” Cô biết nấu rất nhiều món ăn của các nước khác nhau, lúc đi du học, cô đều tự nấu cho mình.
“Dạy anh.”
Hứa Ngạn Thâm chỉ nói vỏn vẹn hai chữ nhưng cô tưởng như sét đánh ngang tai.
......
Có một thiếu gia nhà giàu dạo này ăn không ngồi rồi, dáng vẻ rất nhàn nhã đang chọc ghẹo cô y tá trẻ tuổi.
Đang giờ trực, cô y tá có chút nhan sắc bị trêu ghẹo, hai má ửng hồng, “Hứa
thiếu gia đừng phá nữa, em thật sự không cần anh giúp đâu!”
“Thêm một người giúp em có thể ra về sớm một chút, chúng ta có thể hẹn hò sớm một chút.” Anh ta hôn nhẹ lên tay cô y tá, khiến cô vui mừng khôn xiết.
“Thế thì... mấy loại thuốc này màu sắc lớn nhỏ đều rất giống nhau, anh không được bỏ vào sai đâu đấy!” Cô y tá trẻ có chút không yên tâm.
“Yên tâm đi, em dạy anh cả buổi rồi, viên có khắc chữ R thì bỏ vào đây,
không khắc chữ thì bỏ vào kia, làm sai sẽ xảy ra chuyện lớn, anh sao có
thể “hậu đậu” thế được chứ?!” Người đàn ông nhìn gương mặt xinh đẹp của
cô y tá, nở nụ cười đầy thâm ý.
* * *
Đánh xong dòng cuối cùng của bản tin, cô lưu lại, rồi ngồi thẫn thờ.
“Cô phóng viên, tôi xin cô, xin cô đừng huỷ hoại cuộc đời cháu ngoại tôi!”
“Con đường phía trước của nó vẫn còn rất dài, tất cả những gì nó làm đều chỉ là một phút bồng bột. Nếu các người đăng lên báo, cuộc đời của nó coi
như bị huỷ hoại rồi!”
“Mọi người đều nhìn nó như nhìn quái vật. Chế giễu, khinh thường, kỳ thị, ghét bỏ sẽ theo nó suốt đời!”
“Cô Thẩm, nó vẫn còn là một đứa trẻ, tôi xin cô...”
Cô nhắm mắt lại, cảnh tượng ông lão tuyệt vọng quỳ dưới đất, nước mắt ngắn dài cầu xin cô cứ hiện lên trong đầu cô.
“Chức Tâm, chị có bài cần nộp không?” Tiểu Quang ngồi gần, vỗ vỗ vai cô.
Cô vội vàng mở mắt ra, nhưng đột nhiên hỏi, “Tiểu Quang, vì sao cậu lại muốn làm phóng viên?”
Tiểu Quang suy nghĩ một lát, nói đùa, “Vì thu nhập rất khá, trốn việc cũng không bị trừ lương!”
“Lúc đi học, tôi luôn cảm thấy phóng viên là một nghề bảo vệ xã hội, không
ngại nguy hiểm, không sợ cường quyền, không tham tiền tài, dùng ngòi bút của mình để vạch trần cái xấu.” Cô thật sự đã từng nghĩ như vậy.
“Chị bao nhiêu tuổi rồi?” Tiểu Quang cười cô, “Lúc tôi bước chân ra ngoài xã hội cũng có suy nghĩ như vậy nhưng khoảng cách giữa hiện thực và mơ ước rất xa.”
“Đúng vậy.” Cô gật đầu.
Cô đã được bao bọc quá kỹ, lãng phí mất tám năm trời.
Thì ra, nghề này cũng có câu lưu truyền, phóng viên hạng nhất chơi cổ
phiếu, phóng viên hạng hai cầm phong bì, phóng viên hạng ba lôi kéo
quảng cáo, còn phóng viên hạng bét nhất mới gò lưng viết bài.
Đây chính là hiện thực.
“Mau nộp bài đi, chúng ta có thời gian rảnh rỗi nói chuyện, chi bằng giúp ông chủ lôi kéo quảng cáo về!” Tiểu Quang nói đùa.
Chỉ cần ấn nút in, thì đã có thể nộp bài viết này.
Thành công của cô có thể làm cho cậu thiếu niên đó không còn hai chữ tương lai.
“Tôi cầu xin cô, đừng viết bài đăng báo, chút tiền này biếu cô, các người
làm phóng viên không phải cần cái này sao?” Tối đó, ông lão đã nhét
phong bì vào tay cô.
“Chức Tâm, tuần này có bài nộp không?” Phó tổng biên tập hỏi cô.
Vì là người mới cho nên không có yêu cầu bắt buộc với cô.
Đúng lúc Từ Nhân Thư đi xuống lầu, nở nụ cười hiền hoà, động viên cô.
Cô cắn môi, hạ quyết tâm, “Phó tổng biên tập Ưu, thật ngại quá, tuần này tôi không có bài để nộp.”
Từ Nhân Thư tỏ vẻ sửng sốt.
“Thế thì lần sau cố gắng vậy!” Phó tổng biên tập Ưu bình thản đi sang chỗ khác.
“Chức Tâm, em...” Từ Nhân Thư ngước nhìn cô.
Anh đang định nói nhưng không ngờ một bóng người cao ráo, khí thế hung hãn
xông vào văn phòng, “Từ Nhân Thư anh giải thích rõ cho tôi biết, thứ sáu tuần trước anh rốt cuộc là đến nhà hàng Pháp với ai hả?!”
Giọng người phụ nữ tru tréo, theo sau còn có mấy chị em của cô ta đang chống nạnh uy hiếp.
“Hiểu Văn, người tôi nhìn thấy chính là cô ta!” Một cô trong đám chị em đó mắt sắc như dao cau chỉ về hướng Chức Tâm.
Chức Tâm sửng sốt, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, tất cả đồng nghiệp trong văn phòng đều ngừng công việc, vây xung quanh.
“Em đến đây làm gì? Em về nhà trước đi!” Từ Nhân Thư định thần lại, bất an đứng chắn ngay trước mặt Chức Tâm.
“Thì ra là cô à! Album hình trong nhà anh ta đều là hình của cô!” Người phụ
nữ cười sắc sảo, “Tôi biết anh ta đã gặp phải hồ ly tinh nào rồi, suốt
ngày như thằng điên thất tình đòi ly hôn với tôi, còn nói cái gì chỉ cần tôi chịu ly hôn, bất kỳ điều kiện nào cũng không thành vấn đề! Tôi lấy
làm lạ không biết anh ta vì ai mà khẳng khái như vậy, thì ra là vì cô
à?”
“Hiểu Văn, nói nhiều thế để làm gì, đánh chết con hồ ly tinh này đi!” Đám chị em lao nhao phẫn nộ.
“Các người... các người định làm gì?!” Từ Nhân Thư căng thẳng.
“Này này, mọi người đều là người văn minh, có gì từ từ nói!” Thấy đám phụ nữ đã bắt đầu xắn tay áo, nhe nanh múa vuốt, Tiểu Quang cũng hoảng hốt.
Những đồng nghiệp khác, bốn mắt nhìn nhau.
“Các người bình tĩnh chút được không? Tất cả đều là hiểu lầm rồi!” Hiểu ra chuyện gì đang xảy ra, Chức Tâm bình tĩnh đứng dậy.
“Bốp.”
Nhưng chẳng thèm nghe giải thích, một cái tát rất mạnh vô cùng ngang ngược, phẫn nộ đã hằn trên má cô.
Má trái đau rát, Chức Tâm lảo đảo ngã xuống đất.
Tối quá, trước mắt tối quá.
Cô thở yếu ớt, cố gắng lấy lại ý thức, tay chống lên trán.
Cô ghét cuộc sống này, cô ghét đàn ông, cô ghét tất cả! Cô càng ghét mình chẳng hề làm gì lại bị mang tiếng là kẻ thứ ba!
“Cô làm gì thế hả?” Từ Nhân Thư nổi giận, chụp lấy cổ tay vợ mình.
“Đau lòng à? Đau lòng thì anh đánh lại tôi đi!” Người phụ nữ giơ mặt ra.
Từ Nhân Thư phẫn nộ giơ cao tay lên.
“Đúng rồi, quên chúc mừng anh, anh sắp được làm cha rồi, vừa đi kiểm tra
xong, tôi đã có thai rồi!” Người phụ nữ cười, khoe khoang.
Anh đờ người ra.
“Ba người chúng ta, ngồi xuống nói chuyện đi!” Không còn sức để ý đến các
đồng nghiệp xung quanh đang xem trò lố, Chức Tâm cố nén cơn chóng mặt,
bình tĩnh nắm lấy ý thức cuối cùng.
Không được tức giận, không được tức giận!
Đối phương là thai phụ, cô không thể mất kiềm chế đánh trả lại!
“Hồ ly tinh, có gì phải nói chuyện với mày chứ?” Nhưng, cô mới vừa đứng lên đã bị đám phụ nữ phía sau, khí thế hung hãn xông đến vây lấy.
Từ Nhân Thư vẫn đứng đờ ra.
Một phụ nữ lại hung hăng đẩy cô, Chức Tâm đứng không vững ngã về phía sau.
Trán cô đập mạnh vào cạnh bàn, cô cố sức cắn môi, nhưng trước mắt lại tối sầm lại.
Cuối cùng, không thể cầm cự nổi nữa, cả người cô đổ nghiêng về một bên.
“Không phải chứ, có thế mà đã xỉu rồi à?” Đám phụ nữ trố mắt nhìn.
Họ còn chưa động thủ mà!
Trên bàn, điện thoại cô không ngừng reo lên.
Trên màn hình không ngừng chớp tắt ba chữ Hứa Ngạn Thâm.