Mảnh Vá Tình Yêu Tuổi Trung Niên

Chương 155




Không có việc gì.

.

Năm 2036, con người vẫn chưa giải quyết được vấn đề nghèo đói.

Trên Trái Đất vẫn còn rất nhiều người bị đói, người qua đời vì đói khát và thiếu dinh dưỡng mỗi ngày đếm không xuể, số người tử vong nhiều hơn gấp 2,5 lần số người chết vì chiến tranh, chỉ đứng sau ung thư.

Có nhiều người đang vùng vẫy bên bờ vực của cái đói, cho dù là đồ ăn hư cấu, cũng không thể lãng phí.

Hứa Ấu Diên ăn mạnh một đống lớn, hai mắt không chớp, bàn tay cầm thìa run rẩy, món chính như núi trước mắt vẫn cao ngất không khác gì, rõ ràng chẳng giảm đi bao nhiêu.

Hứa Ấu Diên không ngừng củng cố tâm lý, Thời Duyệt ghé vào một bên kể lể đủ loại số liệu nghèo đói và những câu chuyện về đói cho chị, nhắc đi nhắc lại rằng không được lãng phí đồ ăn. Hứa Ấu Diên chợt nắm chặt tay em, nhìn em hầm hầm, chỉ số nhịp tim -10 điểm, chỉ còn 79 điểm.

"Em, im lặng một lúc." Hứa Ấu Diên cảnh cáo.

Thời Duyệt không dám nói tiếp, sợ nếu tiếp tục nói chỉ số nhịp tim của Hứa Ấu Diên sẽ lại giảm. Mất thêm 10 điểm, hai cô sẽ bị loại ngay lập tức.

Thời Duyệt kéo ngón tay thành một đường ngang miệng, tỏ ý mình sẽ ngoan ngoãn nghe lời không hé môi.

Hứa Ấu Diên chậm lại, nhìn nhóm của A Tuyết.

Nhóm của A Tuyết đã vượt qua thời gian đóng băng, khi biết sẽ phải ăn tất cả đồ ăn do đồng đội lấy, vẻ mặt của họ hoàn toàn trái ngược với của nhóm Hứa Ấu Diên.

Đó là sự phấn khích khi đói khi khát, khi tìm mà không được.

Đói bụng lâu như vậy, cuối cùng cũng được ăn!

A Tuyết nắm chặt tay Voi Quê đang rơi lệ đầy mặt: "Phần chị lấy, em nhất định sẽ ăn hết cho chị!"

Bánh Bao Chỉ điên cuồng nuốt nước bọt trước đĩa đồ ăn của Trong Nhà An Toàn, Trong Nhà An Toàn một tay cầm đũa một tay cầm thìa, sợ ăn chậm, đã nhịn không được tuôn trào nước miếng khi còn chưa bắt đầu tính thời gian.

Bình luận viên nữ: "Xem ra tình thế lúc này lại thay đổi thú vị một lần nữa, nhóm tuyển thủ Nothing và Bánh Kem Bơ Hoa Plasma vẫn luôn dẫn đầu rơi vào thế khó! Ở bối cảnh trước đó họ đã tận dụng ưu thế chiếm giữ vật tư để loại bỏ mấy nhóm tuyển thủ của liên minh các người chơi chuyên nghiệp, không ngờ ưu thế giờ đã biến thành bất lợi. Bối cảnh trận chung kết của Phòng Bí Mật thay đổi trong nháy mắt, hoàn toàn không thể lơ là."

Bình luận viên nam: "Không sai, giờ phải xem nhóm của Nothing sẽ hóa giải nguy cơ thế nào rồi...ồ! Ồ ồ!"

Bình luận viên nam mới nói được một nửa đã không kìm được kêu một tiếng phấn khích, toàn bộ khán giả cũng sôi sục.

Mọi người đều chú ý đến Hứa Ấu Diên ăn không nổi và A Tuyết cùng Trong Nhà An Toàn đang không chờ nổi để được ăn, cực ít người nhận ra Diêm Dung không nói tiếng nào đang ăn dồn dập!

Diêm Dung đổ hết tất cả đồ ăn vào nồi lẩu, vùi đầu ăn, không ngừng một khắc nào, cánh tay nhanh đến nỗi gần như biến mất.

Tất cả mọi người: "?!"

Thương Lộc lại không hề kinh ngạc.

Là một ngôi sao, dù là trong trò chơi hay ngoài trò chơi, Diêm Dung luôn có sự tự giác khi là người của công chúng.

Bất kể lúc nào, ăn ít, là tín ngưỡng cuộc sống của cô.

Nếp sống kiểm soát lượng ca-lo một cách chính xác trong thời gian dài khiến Diêm Dung căn bản không có nhiều hứng thú với đồ ăn, trong lúc sinh tồn nơi hoang dã, có Hứa Ấu Diên lôi kéo kẻ địch thay cả nhóm, cô tự nhiên không cần lên tuyến đầu dụ địch, vì thế luôn không ăn nhiều.

Nhưng vào thời điểm mấu chốt, vào thời điểm Hứa Ấu Diên không ăn nổi, Diêm Dung rốt cuộc có thể tìm lại bản thân.

Tìm lại bản thân đã từng ăn vô số bữa buffet ở quê nhà.

Tốc độ ăn của Diêm Dung càng lúc càng nhanh, gần như không có lúc nào ngừng.

Tốc độ của cô đẩy cuộc đấu lên một cao trào mới, tất cả ong trực tiếp đều bay đến bên cạnh cô, quay cận cảnh từng góc độ của cô, cả thế giới nín thở nhìn cô ăn nhiệt tình.

Trước tivi, Thời Dã cũng không nhịn được lại mở một gói khoai tây chiên cỡ gia đình siêu to mới, bắt theo nhịp ăn của Diêm Dung.

"Ọe!" Trong Nhà An Toàn chống bàn điên cuồng nôn mửa, nôn hết tất cả những gì vừa ăn.

Nhân vật ảo không ăn uống gì trong thời gian dài, bỗng nhiên ăn quá độ, khiến dạ dày bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ quá mạnh, sinh ra phản ứng đào thải, ăn bao nhiêu nôn ra bấy nhiêu.

【Hệ thống nhắc nhở: Tất cả người chơi nhất định phải ăn hết đồ ăn đồng đội mang về mới qua ải. Nếu nôn ra, xin hãy ăn lại một lần nữa.】

"Cái quái gì?!" Mặt Trong Nhà An Toàn vàng như nghệ, chỉ vào bãi nôn kêu, "Ngươi nói là phải ăn lại những thứ này?"

A Tuyết nghe được cậu ta nói, dạ dày cuồn cuộn, vội bịt miệng lại.

【Hệ thống nhắc nhở: Hệ thống nhắc nhở người chơi một lần nữa, xin đừng đối thoại với hệ thống, càng xin đừng tranh cãi, cảm ơn.】

Trong Nhà An Toàn vừa trải qua một đả kích nặng nề trong sự nghiệp của mình, giờ phút này thứ ở trước mắt chính là khủng hoảng cuộc đời.

Mẹ kiếp còn cho người ta sống nữa không?

"Toàn Toàn." Bánh Bao Chỉ ở một bên cổ vũ, "Tôi tin cậu."

Trong Nhà An Toàn: "..." Còn con đường nào khác ư!

Cơm chiên trứng, ăn!

Thịt bò thái dày, gặm!

Trong mắt đầy tia máu, trong miệng đầy đồ ăn, Hứa Ấu Diên mở món chính, lại có bốn quả trứng luộc ở trong...

Hứa Ấu Diên nhìn sang Thời Duyệt, Thời Duyệt: "Khụ, vậy mới có thể giữ kết cấu ổn định, xếp được càng nhiều đồ ăn."

"Em muốn làm chị nghẹn chết thì có."

Hứa Ấu Diên ăn nhiều đến nỗi sắp nổ tung, khi cảm thấy không thể ăn nổi một miếng, cô lại nhìn thấy Diêm Dung vẫn như một cỗ máy vĩnh cửu cặm cụi, không nói một lời phàn nàn. Thương Lộc lấy bao nhiêu cô ấy liền ăn bấy nhiêu, mắt cũng không chớp.

Đó là yêu.

Thứ Diêm Dung đang cho vào bụng không phải đồ ăn, mà là tình yêu.

Hứa Ấu Diên thầm tự hỏi, sao cô có thể lãng phí tình yêu của Thời Duyệt đây?

Hứa Ấu Diên hít sâu một hơi, tự làm trống mình, dù là tâm lý hay dạ dày, cô tự nhủ với bản thân tất cả đều là hư cấu, cảm giác chướng bụng cũng chỉ là chương trình, bản thân cô thực tế không ăn bao nhiêu.

Chỉ cần cô bình tĩnh, vượt qua cơn khó chịu hư cấu, không bị bận lòng, nhất định có thể nuốt hết!

"Mẹ ơi, bội thực chết mất." Thời Dã ăn hết gói khoai tây chiên gia đình rồi lại uống một lon coca, cảm giác nội y hơi chật, đứng dậy đi lại một chút.

"Khoan đã." A Phù bắt lấy cô ấy, "Hình như chị Điểu bắt đầu phản công!"

Hứa Ấu Diên thật sự đạt được trạng thái "trống rỗng" và "vô ngã", giống hệt Diêm Dung, đôi mắt như con rối Pinocchio của Monster DL, không có một tia cảm xúc.

Giờ phút này hai cô không phải Hứa Ấu Diên cũng không phải Diêm Dung, mà chỉ là hai cỗ máy ăn không cảm xúc!

Cơ thể A Tuyết cũng xuất hiện phản ứng đào thải, cô giữ vững giới hạn cuối cùng không nôn ra, nhưng bị sặc ho dữ dội.

Diêm Dung đã ăn xong trước, Hứa Ấu Diên cũng chỉ còn lại một bát mì cuối cùng!

"Hai người đi trước đi!" Thời Duyệt đẩy Thương Lộc và Diêm Dung đến bối cảnh "uống" ở tầng tiếp theo trước!

Có tổng cộng bốn bối cảnh, mỗi giây đồng hồ đều rất quan trọng.

Thương Lộc kéo Diêm Dung đi, Diêm Dung che miệng, cảm giác buồn nôn điên cuồng dâng lên.

Hamster và ong trực tiếp lập tức vây quanh trước mặt cô, chỉ cần cô nôn ra, tất cả sẽ phải làm lại từ đầu.

Diêm Dung cầm gậy phép thuật đập hamster ngất xỉu, ong trực tiếp cũng bị đánh bẹp, hình ảnh tối sầm, đến khi hình ảnh phát hai cô trở lại, Diêm Dung đã bước đi như bay.

Bình luận viên nam: "Chuyện này...Thiếu Nữ Phép Thuật có bị coi là phạm quy không?"

Bình luận viên nữ: "Nghe nói trung tâm hẹn hò là thiên đường chém gϊếŧ, sau khi vào trung tâm có thể ra tay với người mình không vừa mắt ở bất kì khu vực nào, vậy nên, tuyển thủ Thiếu Nữ Phép Thuật cũng không bị coi là phạm quy."

Hamster đang hôn mê: "..."

Thương Lộc và Diêm Dung nhảy lên vị trí dẫn đầu, Hứa Ấu Diên vốn đã cảm thấy mình sắp ăn hết, kết quả là sau khi quét hết thức ăn ở tầng trên, cô lại phát hiện còn có một chiếc bát được giấu ở dưới, trong bát đựng đầy ắp mì bóng dầu.

Hứa Ấu Diên đã sắp bất tỉnh nhìn sang Thời Duyệt bằng ánh mắt sâu thẳm.

Thời Duyệt: "Khụ, em làm vậy không phải để giữ chắc tháp đồ ăn để xếp được càng nhiều món hơn sao? Yên tâm, bảo bối, bát mì này ngon lắm! Lúc em lấy đã ngửi thấy mùi thơm, rất hấp dẫn, chị có thể ăn nó như đang thưởng thức mỹ thực!"

Hứa Ấu Diên: "Chị ăn, chị có thể không ăn hả."

Chỉ còn một bát mì cuối cùng, không thể thất bại ở đây!

Hứa Ấu Diên tiếp tục làm trống, vẩy cánh tay nhức mỏi, ăn đến không biết trời đất.

Vì Thời Duyệt lấy nhiều đồ ăn, lại có 5 kilôgam được thưởng, tổng lượng thức ăn cuối cùng Hứa Ấu Diên cho vào bụng là 15 kilôgam.

Chuyện này ngoài hiện thực là bất khả thi, Hứa Ấu Diên nhất định sẽ chết bất đắc kỳ tử ngay tại chỗ, nhưng trong trò chơi hologram, tất cả mọi thứ đều khả thi.

Cô đã ăn hết, thật sự đã ăn hết.

Khi ăn hết gắp mì cuối cùng, Hứa Ấu Diên đứng dậy, tiếng vỗ tay như sấm nổ ra khắp nơi.

Khán giả vừa lau nước mắt vừa cảm thán: "Chuẩn bị cho trận chung kết, chắc hẳn không sống nổi."

Cùng lúc đó A Tuyết cũng đã ăn xong, Voi Quê đỡ cô ấy giúp cô ấy đứng dậy, A Tuyết chống hai tay lên bàn, dường như hồn vía cũng bị cô ấy nuốt xuống theo đồ ăn.

A Tuyết: "Cho em, ợ, cho em mười giây, nghỉ ngơi, ợ."

Hứa Ấu Diên lại không muốn trì hoãn một giây, kéo Thời Duyệt chạy đi.

"Cẩn thận cẩn thận, tuyệt đối đừng nôn ra!" Thời Duyệt lo lắng Hứa Ấu Diên chỉ muốn đi nhanh sẽ đổ hết công sức xuống biển. Hứa Ấu Diên đứng dậy đi lại một lát, phát hiện tiêu hóa rất nhanh, có phần bất ngờ.

"Không biết vì sao, chị không cảm thấy khó chịu lắm."

Trong lúc Hứa Ấu Diên nói, Khai Khai đã lâu không có cảm giác hiện diện đột nhiên bắt đầu phun phân viên. Hai người lập tức cảnh giác, nhìn xung quanh, cũng không có người muốn đánh lén, thậm chí Trong Nhà An Toàn cũng đã bị buồn nôn đến nỗi chết bất đắc kỳ tử, chủ động bỏ cuộc. Đối thủ chỉ còn lại A Tuyết và Voi Quê.

"Chuyện gì thế?" Thời Duyệt chọc chọc bụng Khai Khai, Khai Khai há miệng ợ một cái rõ to, lại nhiệt tình phun phân viên, dịch người, nằm xuống một lần nữa, nhưng vẫn cảm thấy chướng khó chịu.

"Có vẻ Khai Khai đang chia sẻ nỗi khổ chướng bụng giúp chị." Thời Duyệt nói, "Nó đi theo chị càng lâu, càng kết nối chặt chẽ với chị."

Hứa Ấu Diên xoa nhẹ mông nó, Khai Khai phát ra tiếng "hừ hừ", đe dọa Hứa Ấu Diên.

"Tính cách vẫn thối như thế." Hứa Ấu Diên thật sự thoải mái hơn rất nhiều, mặc dù vẫn đầy bụng khó chịu, nhưng ít nhất đã không còn buồn nôn.

Hứa Ấu Diên và Thời Duyệt theo sau Thương Lộc và Diêm Dung chạy lên, A Tuyết không cần nghỉ ngơi, xoay áo choàng lên cao, sấm sét vang dội, ngăn cản bước tiến của Hứa Ấu Diên và Thời Duyệt.

Voi Quê cũng gọi "cảnh sát" từ bộ đồ nghề an toàn đô thị, còi hú inh ỏi, năm sáu chiếc xe cảnh sát vây quanh hai cô, một chiếc loa đặt trên nóc xe:

"Hai người đã bị bao vây, hai người đã bị bao vây! Không được tiếp tục chống đối, lập tức buông vũ khí đầu hàng!"

Xe tải đông lạnh của hai người không thể chạy trong trung tâm hẹn hò, đã đỗ ở ngoài cửa tầng một, lúc này hai cô không có một tấc sắt, vật che chắn cũng không, bị đội cảnh sát có súng bao vây.

Hứa Ấu Diên và Thời Duyệt tựa lưng vào nhau, không lên tiếng trong trò chơi, mà chọn cách trao đổi ngoài hiện thực.

"Chị mua keo siêu dính, đếm đến ba, khi keo được mang đến chị và em mỗi người lấy một thùng đổ ra ngoài, sau đó lập tức nằm xuống. Nếu có thể tránh đạn, lập tức nạp đầy súng bắn nước."

Thời Duyệt cảm thấy nóng người, hào hứng nói: "Được!"

Trong nháy mắt khi keo siêu dính được đổ ra ngoài, tiếng súng nổ vang trời, keo siêu dính dính chặt đa số cảnh sát xuống sàn, nhưng vẫn để lọt một hai người.

Hứa Ấu Diên và Thời Duyệt cần thời gian nạp keo siêu dính, nhưng đối phương đã nhắm vào hai cô.

Ở ranh giới ngàn cân treo sợi tóc, Khai Khai vẫn luôn khó chịu phồng cả người, ngửa mặt run lên, lúc này đổi thành Hứa Ấu Diên cảm nhận được nguy hiểm, lập tức xoay ngược mông của nó nhắm về phía cảnh sát.

Khi cảnh sát nổ súng, một lượng phân viên siêu lớn đồng thời phun về phía họ, tầm nhìn của cảnh sát tối om, hoàn toàn không thấy rốt cuộc là thứ gì tấn công mình, lập tức bị nhấn chìm.

Hứa Ấu Diên bị sức giật mạnh hất ra ngoài, may có Thời Duyệt đỡ, nếu không sẽ bị gãy cổ ngay lập tức.

Sàn của một nửa trung tâm hẹn hò bị phủ kín bởi phân viên của Khai Khai, khung cảnh kinh khủng vô cùng.

Rốt cuộc Khai Khai thở dài, thoải mái hết sức, yên tâm nằm lại trên đầu Hứa Ấu Diên.

"Ục...ục ục ục..." Hứa Ấu Diên sờ bụng, nhìn sang Thời Duyệt bằng ánh mắt khó có thể tin nổi, "Chị, đói, rồi."

Mua một ống thép dài từ thùng giao hàng, cắm xuống mặt đất hút bão, Hứa Ấu Diên và Thời Duyệt nhanh chóng chạy lên tầng tiếp theo.

A Tuyết cố nén khó chịu, theo sát phía sau cùng Voi Quê, ba nhóm lần lượt đến tầng thứ hai của trung tâm hẹn hò, "uống".

Khi đến tầng hai, Hứa Ấu Diên và Thời Duyệt đã không còn nhìn thấy Thương Lộc và Diêm Dung.

Tầng hai có ngã rẽ, chia làm hai con đường "đồ uống" và "rượu".

Chỉ đọc tên của hai con đường này đã cảm thấy bụng thấp thoáng căng ra.

Nhưng không có nhiều thời gian để cân nhắc, A Tuyết và Voi Quê đã sắp đuổi kịp.

Đọc nhanh phần giới thiệu ải, cơ chế của "đồ uống" vô cùng phức tạp, không chỉ phải tự mình pha chế đồ uống, phải đạt yêu cầu, người đồng đội còn lại mới có thể bắt đầu uống. Bên "rượu" đơn giản hơn rất nhiều, chỉ cần uống, uống đủ 2 cân hai lạng, lập tức được đi.

Bình thường Thời Duyệt uống không ít nước ngọt, uống hết một lon coca trong một hơi chỉ là chuyện nhỏ đối với cô. Pha chế đồ uống cũng giống như nấu nướng trong bếp, Thời Duyệt vẫn tự tin ở mức nhất định.

"Đi." Thời Duyệt kéo Hứa Ấu Diên đi về phía "đồ uống".

Hứa Ấu Diên lại đứng tại chỗ.

Thời Duyệt thấy chị nhìn về phía "rượu": "Chẳng lẽ chị muốn sang bên rượu?"

"Quá trình bên đồ uống quá phức tạp, chỉ cần làm sai một khâu, rất có thể sẽ bị lật ngược. Nhưng rượu thì khác, bên rượu chỉ cần uống hết là được."

Trong lúc Hứa Ấu Diên nói, A Tuyết và Voi Quê cũng đã đến, hai người họ nhìn nhau, rồi nhanh chóng quyết định đi con đường bên "đồ uống".

"Nhưng rượu..."

"Yên tâm." Hứa Ấu Diên nói, "Chính vì là rượu, chị mới chọn."

Khi thấy Hứa Ấu Diên chọn con đường "rượu", Hứa Nghị Thụ ngồi trước tivi cảm thấy trái tim như bị ai bóp nghẹt, vừa xót vừa đau.

"Sao vậy, Lão Hứa?" Bố Thời phát hiện nét mặt ông bỗng dưng cứng đờ, không khỏi hỏi.

Hứa Nghị Thụ không lên tiếng, nhưng Thời Dã đã hiểu ra.

Thời Dã nói: "Chị Điểu...có tiền sử nghiện rượu."

"Nghiện rượu?" Giang Uẩn và A Can đều sững sờ, "Thật? Chúng tôi hoàn toàn chưa bao giờ nghe về chuyện này."

"Là thật." Hứa Nghị Thụ nói, "Con bé thật sự đã nghiện rượu trong những năm căng thẳng nhất của sự nghiệp, thậm chí suýt mất mạng vì nghiện. Mẹ con bé vẫn luôn kiểm soát chuyện uống rượu của con bé, ở bên con bé một thời gian rất lâu, trải qua rất nhiều lần tham vấn và trị liệu tâm lý, khi đó mới dần dần bỏ được. Ấu Diên không hiểu vì sao mình phụ thuộc vào rượu cồn nhiều như vậy, sau khi nói chuyện với bác sĩ, bác sĩ hỏi về tiền sử gia đình, liệu trong nhà có ai từng có tiền sử nghiện rượu, con bé mới biết, thì ra vấn đề này cũng di truyền..."

Hứa Nghị Thụ không nói tiếp, bạn của Hứa Ấu Diên đều biết chuyện Hứa Nghị Thụ ngã bị thương vì say rượu cách đây không lâu.

Trước đây Hứa Ấu Diên đã tốn rất nhiều thời gian và tâm sức, trải qua khổ sở tột cùng, thật vất vả mới cai được rượu, hơn nữa còn thề sẽ không bao giờ uống nữa.

Đó là sự thách thức đối với di truyền, là thách thức đối với số phận.

Hứa Ấu Diên cũng không e ngại chuyện này, nhưng rất nhiều bạn bè cũng không biết rõ, mỗi lần tụ họp mọi người uống rượu, Hứa Ấu Diên sẽ lặng lẽ ngồi một bên, khi có người mời uống, Thời Dã cũng sẽ cản giúp.

Hứa Ấu Diên thật vất vả mới xóa được rượu ra khỏi cuộc sống của mình, vậy mà hiện giờ, cô lại lựa chọn "rượu" một lần nữa.

**

Cao ốc CRUSH, trụ sở N-COUNT, tối nay nhóm 1 và nhóm 2 của bộ phận vận hành và tất cả nhân viên phát triển đều trực ở vị trí, đảm bảo trận chung kết hoàn thành thuận lợi.

Giám đốc Hoàng để Dịch Như Song tạm thời đảm nhiệm vị trí phó chủ quản nhóm vận hành, giám sát toàn bộ quá trình diễn ra trận chung kết.

Dịch Như Song đã uống ba cốc americano, làm việc từ sáng sớm cho đến tối, trận đấu đã trải qua hơn một nửa, cô cũng gần như không rời khỏi vị trí làm việc.

Giám đốc Hoàng trở lại sau khi tiếp điện thoại, bước chân vội vàng, sắc mặt cũng rất tệ, nói với Dịch Như Song:

"Hình như vợ anh bị đau ruột thừa, bây giờ phải đưa đến bệnh viện, có thể sẽ phải phẫu thuật ngay lập tức, anh phải đi xem. Em theo dõi ở đây trước, anh đã gọi cho tổng giám đốc Thời và Lão Hà, Lão Hà ở ngoài, đang chạy đến đây. Tổng giám đốc Thời không nhận máy, có lẽ lát nữa sẽ gọi lại."

Dịch Như Song bình tĩnh nói: "Anh đi đi, chị dâu phẫu thuật quan trọng hơn. Em sẽ quan sát, có việc gì sẽ liên lạc qua điện thoại."

"Được." Thấy cô ấy không hề hoảng loạn, xem ra có thể giải quyết lý trí nếu bất cứ chuyện gì xảy ra, giám đốc Hoàng cũng cảm thấy yên tâm phần nào. Giám đốc phát triển Lão Hà sẽ đến bù vị trí trong nửa tiếng nữa, trận chung kết đã trải qua một nửa, dựa theo tình hình hiện tại, sẽ không có vấn đề gì quá lớn.

Giám đốc Hoàng ra ngoài đúng lúc gặp Tiểu Teddy xách hai túi to đựng đồ ăn khuya đi tới.

"Ủa, giám đốc Hoàng, bây giờ anh đi sao?"

Giám đốc Hoàng lại kể về chuyện vợ mình phải phẫu thuật, Tiểu Teddy động viên, viêm ruột thừa chỉ là tiểu phẫu, không có việc gì.

Giám đốc Hoàng gật đầu, khi xuống dưới ngồi vào xe, nhớ đến câu "không có việc gì" của Tiểu Teddy, hình như có nhấn mạnh đến điều gì đó...

Anh ta nhìn tòa nhà đứng sừng sững trong màn đêm, ngay cả ánh trăng cũng bị cảnh tĩnh lặng che lấp.

......

"Cho." Tiểu Teddy đặt bữa ăn đêm xuống trước mặt Dịch Như Song, "Phần ăn thêm thịt siêu sang chảnh, đặt riêng cho cậu."

Dịch Như Song mỉm cười: "Cảm ơn."

"Nghỉ một lát đi, nhìn mắt cậu kìa, thâm quầng như thế. Đừng để trận chung kết kết thúc thuận lợi cậu lại ngã bệnh."

Dịch Như Song bóp mũi: "Sao có thể, chỉ thức đêm mà thôi, không chết được."

Tiểu Teddy giật mình: "Chẳng trách cậu thăng chức nhanh như vậy, cũng liều quá rồi. Nói cho cậu biết, sức khỏe quan trọng, tối nay vẫn chưa nhìn thấy cậu ăn, bây giờ ăn trước đi, có thể lực mới có thể làm việc hiệu quả, đúng không?"

"Được, cảm ơn." Dịch Như Song cầm hộp cơm lên, trong lúc ăn hai mắt vẫn không rời khỏi màn hình máy tính.

Tiểu Teddy không chịu nổi, đang định cằn nhằn với cô ấy, chợt phát hiện cả khuôn mặt cô ấy như bị đông cứng.

"Sao...sao thế?" Tiểu Teddy hỏi.

Trước mặt Dịch Như Song có ba màn hình máy tính, cô ấy đang nhìn chằm chằm một trong số đó, có một dòng mã, loạn.

Dịch Như Song không biết nhiều về code, nhưng có thể nhận ra có vấn đề.

Cô lập tức thông báo cho bộ phận phát triển, khi phó chủ quản bên phát triển chuẩn bị kiểm tra, lại phát hiện hệ thống bị hack.

"Chuyện gì thế này!"

"Quyền truy cập bị khóa rồi!"

"Bên chúng tôi cũng vậy!"

"Đại ca đại ca!" Người chịu trách nhiệm cơ sở dữ liệu chạy đến, cả khuôn mặt tái mét, "Thông tin người chơi trong cơ sở dữ liệu của chúng ta đang bị sao chép số lượng lớn đến mạng không xác định! Em không thể kiểm soát hệ thống nữa!"

"Cái gì?" Phó chủ quản tóm chặt người nọ: "Bị sao chép bao nhiêu?"

"30%!" Người nọ quay lại nhìn, "36% rồi!"

Tất cả mọi người ở đây đều sững sờ, phó chủ quản cũng ngây ngẩn trong giây lát, lập tức gọi cho Lão Hà.

Dịch Như Song quay đầu chạy, lập tức lao ra cửa.

"Cậu muốn đi đâu!" Tiểu Teddy vội chạy theo ra ngoài.